An Nhiên

Chương 32

"Tặng cho ngươi."


Vừa mở mắt ra Mạc Nhiên liền bị phiên bản thu nhỏ của người thanh niên tóc trắng dọa sợ. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt không hề phát hiện ra cậu. Hóa ra người hắn muốn nói chuyện lại là một chú mèo đằng sau Mạc Nhiên.


Tất nhiên, con mèo già chẳng buổn quan tâm đến nhân loại ngu xuẩn trước mặt. Nó lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên một cái rồi quay mông bỏ đi. Thiếu niên bị cho ăn bơ có chút tủi thân nhưng khi phát hiện có một bóng người quen thuộc đang tiến về phía mình, hắn liền vui vẻ trở lại nhanh chóng chạy lại ôm lấy người đàn ông.


"Phụ hoàng~"


Tiếng kêu ngọt ngào tựa như mật ong khiến tim người nghe mềm nhũn. Người đàn ôm liền ôm lấy thiếu niên đặt cậu lên vai tay mình.


"Ta đi vi hành mấy ngày, con có nhớ ta không?"


"Có! Con rất nhớ người!"


"Ta cũng rất nhớ con, bảo bối của ta." – Ông ta cúi xuống muốn hôn lên bờ môi non mịn của thiếu niên nhưng khựng lại một lúc ông ta lại chuyển vị trí sang hai má. – "Đứa con xinh đẹp của ta. Con là bảo bối xinh đẹp nhất trên trần gian."


"Hệ thống, ngươi có cảm thấy cái gì đó rất "Minh Fat" ở đây không?"


Mạc Nhiên bị hành động của người đàn ông làm cho nổi da gà liền quay sang tâm sự với hệ thống nhà mình.


[Không chỉ mình ngài thấy nó vô lý đâu.]


Nghe hệ thống nói vậy, Mạc Nhiên theo bản năng liền nhìn ngó xung quanh. Ở một góc khuất, một người phụ nữ xinh đẹp đã chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối. Bà ta cắn môi chặt đến nỗi bật máu nhưng cuối cùng cũng không dám tiến lên mà lựa chọn quay lưng bỏ đi.


"Đó là hoàng hậu sao?" – Dù đã nhìn thấy bà qua bức tranh ở cung điện nhưng khi thấy người thật trước mặt, cậu vẫn nhịn không được mà xuýt xoa vẻ đẹp của người phụ nữ.


Sau khi người phụ nữ đã bỏ đi khung cảnh xung quanh Mạc Nhiên bắt đầu thay đổi, tựa như sự việc diễn ra vừa rồi chỉ là một cảnh mở đầu trong một bộ phim. Ngay khi khung cảnh ổn định lại, Mạc Nhiên nhận ra bản thân vẫn đứng trong khu vườn cũ nhưng khung cảnh ấm áp ban đầu đã bị thay đổi bằng vẻ tang thương đầy mùi tử thi. Cậu nhìn thấy vài người khoác trang phục đen đang cố gắng khiêng một đồ vật trắng bọc vải trắng ra khỏi cung điện.


"Có lẽ lúc này là thời điểm bệnh đậu mùa bùng phát."


Mạc Nhiên khẽ lầm bầm sau đó bước theo một người hầu gái đi vào trong cung điện.


Bốp.


Vừa bước vào Mạc Nhiên đã bị hình ảnh trước mặt làm cho giật mình.


"Đừng có xuất hiện trước mặt tao với cái nụ cười dính nhớp đó! Tao biết trong lòng mày đang thầm cười nhạo cái nhan sắc đã phai tàn của tao!" – Hoàng hậu xinh đẹp hét lên đầy giận dữ.


"Đủ rồi hoàng hậu!" – Từ ngoài cửa vị vua Anemone xuất hiện. Ông ta đi xuyên qua Mạc Nhiên tiến lại gần người phụ nữ. – "Bà hãy tự nhìn vào gương mà xem. Cái bản mặt đố kị lúc này có khác gì mấy con mụ già khọm ở chợ đâu. Thay vì tìm cách hành hạ hoàng tử xinh đẹp của ta bà nên chăm lo cho dân chúng đang bị dịch bệnh hoành hành đi."


Dứt lời người đàn ông liền cúi xuống, nhẹ nhàng bế thiếu niên lên. Nhưng dường như thiếu niên cũng nhận ra hành động thân mật quá thái của cha mình, hắn giãy ra khỏi tay ông lí nhí xin lỗi hai người rồi ôm mặt chạy đi mất. Đi ngang qua cửa thiếu niên dường như cảm nhận được cái gì đó, hắn ngước đôi mắt đỏ u buồn lên nhìn về phía Mạc Nhiên. Mạc Nhiên bị Wittchen nhìn, tim giật thót một cái nhưng nhanh chóng thiếu niên đã chạy ra ngoài.


[Kí chủ, ngài nhìn kìa.]


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn về phía tay hoàng hậu. Trên tay bà ta đã xuất hiện vài vết mụn mủ, đó là biểu hiện của bệnh đậu mùa. Xem ra ngày diệt vong của nhân ngư không còn xa nữa.


"Meo~" – Một con mèo đen đột nhiên xuất hiện dưới chân Mạc Nhiên.


Nó thích thú quấn lấy chân cậu không ngừng dụi dụi đầu. Mạc Nhiên bị vẻ moe của mèo nhỏ làm cho tim mềm nhũn. Cậu cúi xuống ôm mèo nhỏ lên, khi ngẩng đầu khung cảnh cũng đã thay đổi, mèo nhỏ trên tay cậu đã trở thành con mèo ú.


Mèo mập đjt: Cười_ing.


Mạc Nhiên: Cười_ing.


"Ta nghĩ tên Mirror này nên chuyển sang làm cameraman. Chuyển cảnh còn nhanh hơn cả người yêu cũ lật mặt!"


Mạc Nhiên thở dài thả con mèo xuống. Ngay lập tức mèo đen liền chạy ra ngoài. Đi được vài bước, nó liền quay lại nhìn Mạc Nhiên như muốn cậu đi theo nó.


[Có thể con mèo này biết vị trí của Wittchen hoặc hoàng hậu. Hoàng hậu giết nhiều người như vậy chắc chắn mùi tử thi trên người bà ta rất nồng mà mèo đen lại rất nhạy cảm với thứ này.]


Mạc Nhiên suy nghĩ một lúc thấy vô lý nhưng vẫn thuyết phục nên cậu quyết định theo con mèo. Mèo dẫn Mạc Nhiên đi vào một căn hầm nhỏ. Xuyên qua bóng tối Mạc Nhiên bị ánh sáng cuối hầm làm cho chói mắt một lúc. Sau khi thích ứng được cậu nhận ra đây chính là căn phòng bí mật của hoàng hậu. Mọi thứ vẫn y chang như lần đầu tiên cậu bước vào chỉ có điều mọi dụng cụ tra tấn lúc này đều nhiễm máu đỏ tươi, còn bồn nước thì đầy ắp máu.


Mạc Nhiên nhìn ngó xung quanh để tìm mèo đen nhưng đen thì chẳng thấy đâu mà đập vào mắt cậu là một quả đầu trắng quen thuộc.


Má, nhìn Wittchen khủng bố quen rồi giờ nhìn thiếu niên mềm mại như kẹo bông gòn này cậu có chút đau mắt.


"Mày khóc đi! Khóc to vào!" – Người phụ nữ đầu tóc bù xù tiến về phía thiếu niên đang run rẩy một góc nắm lấy hai má hắn ép hắn ngửa đầu lên. – "Mày có kêu nữa phụ hoàng cũng không đến cứu mày đâu. Bởi vì hắn đã ở đây rồi."


Bà ta bật cười khanh khách chỉ tay xuống bụng mình. Thiếu niên bị biểu cảm điên dại của người phụ nữ làm cho hoảng loạn, gương mặt hắn ngập tràn đau đớn, miệng há ta muốn nói gì đó như lại chỉ có thể thở hổn hển.


Hoàng hậu chẳng buồn để tâm đến thiếu niên đang bị cảm xúc chi phối. Bà ta buông hắn ra bắt đầu ngâm nga một giai điệu không tên. Lũ người lùn từ mấy cánh cửa nhỏ bắt đầu bỏ ra giúp hoàng hậu chuẩn bị "đồ nghề".


"Có vẻ tình hình bệnh của hoàng hậu đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi." – Mạc Nhiên đánh giá vài vết mụn mủ trên mặt bà ta sau đó quay qua thiếu niên bị trói một góc như người mất hồn. – "Nhóc con này cũng sắp hắc hóa rồi."


"Chỉ cần có máu của mày... Chỉ cần có máu của mày..." – Hoàng hậu không ngừng lẩm bẩm, khuôn mặt bà ta bắt đầu vặn vẹo. – "Máu nhân ngư sẽ giúp ta trở lại như cũ! Máu nhân ngư sẽ giúp ta trở lại như cũ!"


"Nhân ngư? Con không phải nhân ngư!" – Wittchen đột nhiên kêu lên.


"Mày không phải thì là ai?" – Người phụ nữ bật cười độc ác. – "Mày vẫn nghĩ tao là mẹ ruột của mày sao? Mẹ của mày là một ả người cá lẳng lơ. Ả ta vì tình yêu đã tiết lộ điểm yếu của nhân ngư và giờ đây con người lại tìm cách pha chế thuốc có thể giết chết hàng loạt nhân ngư."


"Mẫu hậu, người đang đùa con phải không?"


"Ôi Wittchen bé nhỏ tôi nghiệp của ta. Mày nghĩ vì sao mấy năm qua tao không phân cho mày một cắc tình cảm nào? Vì mày đâu phải con tao, vì mày đã chiếm hết sự chú ý của hắn. Mày có biết phụ hoàng mà mày kính yêu ấy đang ôm suy nghĩ gì trong đâu không? Khi làm tình với ta hắn đã vô tình kêu ra tên mày. Ha ha, mày và mẹ mày giống nhau đều quyến rũ được gã ta. Nhưng cuối cùng mày cũng giống như ả ta thôi, đều chết dưới tay tao."


Dứt lời, hoàng hậu giơ chiếc rìu lên định chém xuống Wittchen nhưng đột nhiên con mèo mập ú xuất hiện nhảy qua người bà ta khiến hoàng hậu mất đà ngã xuống.


"Đù, con mèo này mới là trùm cuối phải không?" – Mạc Nhiên trong vai trò là người xem không ngừng cảm thán.


Về phần người thiếu niên, sau khi được người lùn cởi trói, dù chân bị rìu làm thương nặng nhưng cậu vẫn cố gắng lết theo người lùn đi vào lối thoát hiểm. Mạc Nhiên thấy vậy liền nhảy khỏi bàn giải phẫu chạy theo thiếu niên.


Vì người lùn không thể đi ra ngoài ánh sáng được nên chỉ có Mạc Nhiên cùng Wittchen thoát ra ngoài. Nhìn thiếu niên bị cơn shock này đến cơn shock khác vùi dập, Mạc Nhiên nhìn không được mở miệng an ủi:


"Dù cha mẹ không thật sự thương nhóc nhưng người dân vẫn yêu mến nhóc mà. Con người ai chẳng thích cái đẹp, nhóc chỉ cần chớp mắt ngây thơ vài cái là có hàng tá người muốn nhận nuôi."


Tất nhiên Wittchen chẳng nghe được mấy lời vớ vẩn của Mạc người chơi, vết thương ở chân của hắn giờ đã sưng lên khiến hắn vô cùng khó chịu. Cuối cùng thiếu niên tóc trắng bất lực ngã xuống thảm cỏ xanh. Mạc Nhiên muốn vươn tay đỡ thiếu niên nhưng cậu không thể chạm được vào người hắn mà chỉ có thể xuyên thấu qua.


Đúng lúc ấy, lùm cây bên cạnh Mạc Nhiên khẽ động đậy. Cả hai người cảnh giác nhìn về nơi phát ra tiếng động. Nếu là thú hoang thì gay rồi, Mạc Nhiên không nói làm gì nhưng với tình trạng này, trừ khi mọc thêm cánh nếu không Wittchen sẽ bị nó ăn thịt. Tuy nhiên bước ra lại là một người đàn ông trong trang phục thợ săn.


"Bác thợ săn cứu Bạch Tuyết sao?" – Mạc Nhiên vuốt cằm suy tư. "Trò chơi" rất thích chơi plot twist với cậu vì vậy cậu không thể mất cảnh giác được.


"Hoàng tử, ngài bị thương rồi." – Gã thợ săn quỳ xuống nâng chân Wittchen lên.


Wittchen bị chạm vào có chút sợ hãi rụt rụt chân lại. Nhưng thơ săn đã nhanh tay hơn, gã rút ra một cái khăn băng bó lại vết thương cho hắn.


"Ngươi là... người tốt sao?" – Hoàng tử tóc trắng rụt rè lên tiếng.


Gã thợ săn bật cười ôm thiếu niên tóc trắng lên:


"Nếu ta muốn hại ngài thì ta đã sớm dùng thanh kiếm bên hông mình đâm ngài rồi chứ không ngôi đây tỉ mỉ giúp ngài băng bó vết thương đâu hoàng tử kính mến. Chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi trước khi hoàng hậu phát hiện ra ngài."


Mạc vô hình thấy vậy liền lẽo đẽo chạy theo. Khi cả hai ra khỏi rừng, thiếu niên tóc trắng mới mở lòng hơn với gã thợ săn.


"Ngươi là thợ săn phải không?"


"Đúng vậy nhưng nghề gia truyền của nhà tôi là khảo cổ và ghi chép lịch sử." – Thợ săn mỉm cười lên tiếng. – "Tôi có nghe vài câu chuyện khá thú vị thông qua quyển sổ ghi chép của cha mình. Hoàng tử ngài có hứng thú lắng nghe không?"


"Chà đây chẳng phải tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chẳng lẽ Wittchen đã fall in love chàng thợ săn tài ba và hai người đã có hẹn ước với nhau. Hoàng hậu chia cắt hai người và giết chết gã thợ săn. Vì vậy Wittchen mới thù đời muốn "páo trù" con người. Sau đó nhóc con đó gặp ta và cảm thấy ta giống với thợ săn của hắn nên coi ta thế thân. Qủa nhiên mình là thế thân tội nghiệp mà~"


[...]


[Kí chủ, ngài có thể ngưng nghĩ loạn được không? Hơn nữa tôi thấy ngài không có một miếng nào giống kẻ cao to lực lưỡng kia đâu.]


Mạc Nhiên bĩu môi âm thầm ghim hệ thống sau đó nhanh chân đuổi kịp thợ săn.


"Nếu ngài không nói gì thì coi như ngài đồng ý nhé. Câu chuyện này xảy ra cũng không lâu lắm, khoảng 15 năm trước, khi ấy nhân ngư và con người vẫn là hai đường thẳng song song. Một kẻ là bá chủ trên cạn một kẻ thống trị biển sâu. Tuy nhiên có một nàng nhân ngư đã vô tình bắt gặp hoàng tử nọ và rơi vào lưới tình của hắn. Nhân ngư kia đến tìm phù thủy và cầu xin bà ta cho nàng đôi chân. Phù thủy chấp nhận nhưng đổi lại nàng phải hy sinh giọng nói cũng như như tiết lộ cho bà ta về điểm yếu của nhân ngư. Công chúa nhân ngư si tình liền chấp thuận yêu cầu vô lý này. Nàng trở thành người và cùng hoàng tử của mình có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau."


Thợ săn rẽ vào một đường mòn nhỏ. Mạc Nhiên nghe thấy tiếng sóng biển từ phía xa. Chẳng lẽ gã định dẫn Wittchen ra biển?


"Tuy nhiên lúc ấy hoàng tử đang bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vị. Hắn cần nhiều thế lực hơn để có thể bước lên ngôi vua. Vì vậy hoàng tử đã làm một quyết định: Bán nhân ngư của mình cho những quý tộc có thể lực. Nhân ngư nhỏ bé phải phục vụ hết người này đến người khác, phải thỏa mãn những trò đùa ác ý bệnh hoạn của chúng chỉ để giúp hoàng tử lôi kéo thế lực. Dù sao nàng cũng đang trong hình hài của con người vì vậy việc mắc phải nhưng con người là điều đương nhiên. Hoàng tử bé nhỏ của ta, ngài đã đoán được nhân ngư đó mắc bệnh gì rồi phải không? Không à? Để ta nói nhé. Nàng bị giang mai. Với một ả đàn bà bị giang mai mà còn ngủ với rất nhiều người đàn ông khác nữa làm sao hoàng tử dám cưới nàng. Vì vậy hắn lựa chọn bỏ rơi nhân ngư đáng thương để cưới công chúa nước láng giềng." – Gã thợ săn thích thú nhìn biểu cảm mặt cắt không còn giọt máu của thiếu niên tóc trắng. Gã vươn tay muốn chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt hắn nhưng bị thiếu niên né tránh. Thấy vậy gã liền thu tay lại tiếp tục kể chuyện. – "Nhân ngư bị bỏ rơi liền phát điên rồi. Nàng cắt tay tế trời đất nhằm gọi thần ra. Ngài biết thần không? Thần chính là người tạo ra chúng ta, tạo ra thế giới này. Qủa nhiên dưới sự kiên trì của nhân ngư thần cuối cùng cũng xuất hiện. Thần sẽ cho nàng sức mạnh để trả thù loài người nhưng đổi lại trong vòng 15 năm toàn thể nhân ngư phải dùng sức mạnh của mình để nuôi dưỡng một cá thể mới. Cá thể ấy được tạo ra bằng một giọt máu của thần và cất giữ trong vỏ sò. Cá thể ấy do ngài tạo ra, cá thể ấy chính là bản thể của thần."


Nhắn đến thần, gã thợ săn hóa thân thành một kẻ cuồng tín, cả người hắn kích động không thôi. Tuy nhiên thiếu niên trong lòng hắn lại không như vậy.


"Đừng nói nữa!" – Wittchen ôm đầu hét lên. Hắn giãy giụa muốn thoát ra khỏi gọng kìm của người thợ săn nhưng gã giữ thiếu niên quá chặt khiến hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe hắn nói.


"Nào câu chuyện của chúng ta chưa kết thúc mà~ Nhân ngư lần nữa chấp nhận đánh đổi. Lần này nàng có trong tay sức mạnh to lớn. Nàng phải giết chết gã hoàng tử bội bạc kia trước khi bình minh lên nếu không nàng sẽ tan biến thành bọt biển. Nhân ngư xinh đẹp liền hô mưa gọi gió cho nước biển dâng lên nhấn chìm Anemone. Nàng phá hủy cung điện của hoàng tử rồi dùng lưỡi dao sắc lạnh mà ghì vào cổ hắn. Tuy nhiên ngay khi nàng định giết hắn thì nàng lại bị những lời ngon ngọt của hoàng tử làm cho mềm lòng. Nàng quyết định buông tha cho hắn rồi hóa thành bọt biển. Từ trong bọt biển một đứa trẻ xuất hiện, trong lòng nó là một vòng cổ vỏ sò màu vàng."


"Làm ơn... Đừng kể nữa!"


"Nực cười thay hoàng tử không làm theo đúng lời hứa của mình với nhân ngư, hắn không cho nàng lên làm hoàng hậu cũng không lập lăng mộ tưởng nhớ nàng. Hắn cưới một người phụ nữ khác rồi lên làm vua. Điều duy nhất mà hắn cho là nhân đạo chính là nhặt đứa trẻ nọ về nhận làm con nuôi. Ta kể đến đây chắc ngài đoán được nhân vật trong câu chuyện của ta là ai rồi phải không hoàng tử kính mến?"


---------------------------------


Plot twist: là một sự thay đổi triệt để theo hướng hoặc kết quả mong đợi của cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết, phim... Nó là một thủ pháp phổ biến trong cách kể chuyện nhằm giữ sự quan tâm của một đối tượng khán giả, thường gây ngạc nhiên cho họ với một sự tiết lộ thông tin

Bình Luận (0)
Comment