An Nhiên

Chương 87

Tố Uyên vừa dứt lời Lưu Vy nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh. Sự việc thật sự quỷ dị mà! Nếu là cô có lẽ lúc ấy cô đã sớm hét lên sau đó ngất đi rồi.


"Tôi lúc ấy sợ đến nỗi quên cả hét nhưng Đỗ Dung lại chẳng hề mảy may dao động. Cô ấy quay sang tôi nói với giọng điệu hết sức bình tình: "Tố Uyên thấy không? Sau này mình cũng sẽ xuất hiện ở đây, cậu cũng sẽ xuất hiện ở đây, toàn thể thôn Phong đều sẽ ở đây." Những lời nói của Đỗ Dung quá đáng sợ, tôi sợ đến nỗi chỉ hét lên "Cậu điên rồi" sau đó nhanh chân chạy đi. Đỗ Dung vẫn đứng đấy, tôi không dám quay đầu lại chỉ biết cắm đầu chạy. Khi tôi chạy về nơi này, cánh cửa chúng tôi chặn đã bị lung lay. Tôi đoán cha tôi sắp phá cửa vào liền nhanh chân trốn sau bức tượng. Cha tôi cùng đám người kia nhanh chóng phá được cửa. Tôi đã nghĩ họ sẽ lục tung nơi này nhưng không, cha tôi dường như chỉ chú ý đến cái hố mà chúng tôi đi vừa đi xuống. Tôi nghe thấy ông bảo anh rể Lâm Tịnh ở lại trông coi sau đó cùng lão Trương và hai người lạ mặt kia đi xuống cái hố. Về sau tôi vì quá mệt mỏi mà thiếp đi mất. Đến khi tỉnh lại thì cái hố đã biến mất còn cửa ngôi miếu thì bị khóa lại. Tôi không biết Đỗ Dung ra sao liệu cô ấy có bị cha tôi bắt đi không nhưng sự tình đêm ấy đã quá sức chịu đựng của tôi. Tôi co ro một góc trong vài ngày, nếu đói cũng chỉ mò đi ăn chút đồ cúng tế sau đó lại nấp sau bức tượng. Tôi muốn trốn ra ngoài lắm, kể cả bị cha tôi bắt đi tôi cũng nguyện nhưng dường như có thứ gì đó... thứ gì đó ở nơi này không cho tôi ra ngoài. Tôi chỉ có thể ở đây... tôi chỉ có thể ở đây mà chờ đợi mình chết đi..."


Tố Uyên ôm mặt khóc nức nở.


"Chị đừng bi quan như vậy. Chúng tôi nhất định... A!" – Lưu Vy vỗ vai muốn an ủi Tố Uyên nhưng cô chợt phát hiện ra... Ở góc tường đằng kia xuất hiện một cái hố. – "Anh... Anh..."


Lưu Vy quay sang nhìn Ân Cửu và Đỗ Gia Mộc, miệng nói không thành lời. Tố Uyên cũng phát hiện ra cái hố. Cô hét lên hai tay ôm lấy đầu dường như rơi vào trạng thái cuồng loạn.


"Có lẽ phải đi xuống đó một lần thôi."


Người lên tiếng là Đỗ Gia Mộc. Hắn cùng Ân Cửu đồng loạt đứng lên. Lưu Vy thấy vậy cũng chỉ biết dìu Tố Uyên đi theo bọn họ.


"Các vị thật sự muốn xuống sao?" – Tố Uyên sợ sệt mà hỏi Lưu Vy.


"Thật sự không còn cách nào khác..." – Cô cười khổ mà đáp lại ánh mắt liếc ra ngoài cửa. Bên ngoài đã bị sương mù bao phủ đến dày đặc.


Đỗ Gia Mộc quan sát miệng hố một lúc nhưng vì quá tối nên hắn không thể nhìn thấy được rốt cuộc dưới kia là gì. Hiện tại nếu muốn biết sự thật bọn họ chỉ có thể đi xuống. Ân Cửu dường như cũng có suy nghĩ giống hắn. Anh ra hiệu cho Lưu Vy đi sau mình nhắc nhở cô hết sức chú ý sau đó cùng Đỗ Gia Mộc song song mà bước vào trong.


Đúng như Tố Uyên miêu tả, bên trong thật sự rất tối. Ân Cửu dựa theo những gì Tố Uyên miêu tả mà mò mẫm lấy ra một cây đuốc. Trong lúc Đỗ Gia Mộc dùng đá lửa để thắp đuốc, Ân Cửu vẫn luôn chú ý hai cô gái bên cạnh mình.


"Ân Cửu, cảm ơn anh rất nhiều." – Lưu Vy thật lòng mà khẽ thì thầm với người đàn ông này. – "Anh giống như một người anh trai luôn luôn bảo vệ em vậy."


"Anh chỉ làm những việc mình có thể làm thôi." – Ân Cửu khẽ cười mà vỗ đầu cô nhóc cấp 3. – "Anh làm vậy cũng là để chuộc lỗi cho bản thân mình."


"Anh ư?" – Lưu Vy ngạc nhiên nhìn về phía anh. Ân Cửu là người vô cùng cẩn thận. Anh cũng có lúc mắc sai lầm sao?


"Anh là giáo viên chắc em cũng biết rồi. Anh là giáo viên mà không thể bảo vệ học sinh mình khiến em ấy bị bắt nạt dẫn đến u uất mà tự tử. Em ấy cũng từng là một học sinh năng động cùng với những ước mơ thật đẹp. Tuy nhiên..." – Anh thở dài không tiếp tục nói nữa.


"Em xin lỗi..."


"Em có làm gì đâu mà nói xin lỗi." – Anh bật cười trước lời nói của Lưu Vy. – "Anh đã tự hứa với bản thân mình sẽ không bỏ lại bất cứ ai. Tất cả chúng ta nhất định sẽ vượt qua thế giới X này. Nếu có thể về thế giới hiện đại, Lưu Vy em nhất định phải thi vào một trường đại học thật tốt sau đó làm một con người có ích cho xã hội."


Lưu Vy cảm động mà lệ nóng quanh mắt. Đúng lúc ấy Đỗ Gia Mộc cũng thành công tạo ra lửa. Bất chợt Ân Cửu cảm thấy bên cạnh mình trống trơn. Anh vươn tay muốn túm lấy Lưu Vy nhưng chỉ bắt được không khí.


Đuốc bắt đầu cháy, không gian bừng sáng nhưng Tố Uyên cùng Lưu Vy đã biến mất.


*****


"Sương mù vẫn không có dấu hiệu tản đi sao?"


Tống Diệu Ân mệt mỏi mà ngồi trên phiến đá. Cô cùng Vu Đồng bị làn sương mù đưa đến bờ sông hôm qua. Bởi vì xung quanh đều là sương mù nên cả hai chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi rất nhỏ.


"Xem chừng muốn thoát ra khỏi đây phải xuyên qua sương mù một lần nữa." – Vu Đồng rút điện thoại ra. – "Đã 6 giờ chiều rồi. Nếu tiếp tục ngốc ở đây chúng ta sẽ là hai thành viên đầu tiên chết mất."


"Tôi... Vu Đồng, tôi có chuyện muốn nói với anh."


"Nếu là tỏ tình thì tôi nói trước là tôi từ chối nhé." – Vu Đồng đùa cợt mà lên tiếng nhưng phát hiện Tống Diệu Ân có xu hướng chuẩn bị đánh mình hắn vội vã giơ tay xin hàng. – "Chị đại có gì từ từ nói."


"Hôm nay, sau 0 giờ restart tôi đã nhận được vật phẩm hỗ trợ của chính mình."


Vu Đồng ngẩn người sau đó liền kêu lên:


"Sao cô không nói với mọi người?"


"Tôi nói hay không thì có ích gì?" – Tống Diệu Ân bĩu môi. – "Dù sao vật phẩm hỗ trợ của tôi cũng thuộc dạng phèn thôi."


Nghĩ một lúc cô lại nói tiếp:


"Vật phẩm hỗ trợ của tôi là đá rune. Anh biết kí tự rune không? Đây những cổ ngữ của người Bắc Âu cổ. Vì nhiều lí do mà số vật phẩm hỗ trợ của tôi ít đến đáng thương, chỉ có mỗi viên đá WYRD có ích nhất."


Tống Diệu Ân chìa ra trước mặt Vu Đồng một viên đá trắng tinh, bên trên không có bất kì một kí tự nào. WYRD là ký tự trắng nên nó sẽ không có bất cứ ký tự nào được khắc lên.


"Có có công dụng gì?" – Vu Đồng tò mò mà chọc chọc viên đá một chút.


"Anh nghe đến việc lên đồng chưa?"


"Cái này tôi biết."


Vu Đồng gật đầu. Trước đây anh đã từng chứng kiến người ta hầu đồng rồi. Lên đồng là một nghi thức giao tiếp với thần linh. Các vị thần sẽ nhập vào thân xác các ông đồng bà đồng để ban phước cho mọi người. Nhưng như vậy thì liên quan gì đến Tống Diệu Ân?


"Anh hiểu là tốt rồi đỡ mất công phải giải thích. Viên đá rune của tôi cũng có chức năng tương tự như vậy. Tôi sẽ để cho một trong những linh hồn ở đây nhập vào mình và chúng sẽ diễn lại những hành động trước khi chết." – Thấy vẻ mặt Vu Đồng trắng bệch, cô liền phì cười vỗ vai anh. – "An tâm, sẽ chẳng có chuyện tôi bị vong ám đâu. Việc lên đồng này diễn trong vài phút khi ấy tôi sẽ ở trong trạng thái vô thức nên anh nhất định phải quan sát biểu hiện của tôi đấy."


"Thế này có được không?"


"Trong thời gian sử dụng WYRD, chúng ta sẽ được tạo một kết giới bảo vệ nên anh không cần lo lắng hai ta bị tấn công."


Dứt lời Tống Diệu Ân liền nâng tay lên để viên đá ra trước mặt. Cô nhắm mắt lại một lúc đến khi mở mắt ra khí chất lập tức thay đổi, giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.


Vu Đồng nuốt nước bọt tiếp tục quan sát. "Tống Diệu Ân" thẫn thờ một lúc chợt giật mình quay sang bên phải tựa như có người đang ngồi bên cạnh cô vậy.


"Thẩm thúc, ngài nói <<cửa>> có người canh giữ để ngăn <<Thần>> đến thế giới chúng ta. Vậy hắn đâu? Vì sao hắn lại bỏ đi? Hại chúng ta mỗi năm phải hiến tế để dỗ dành <<cửa>>."


Người kia dường như nói gì đó, gương mặt "Tống Diệu Ân" liền lộ ra nét đau khổ. Cô gục đầu xuống nước mắt rơi lã chã.


"Ngài nói đúng. Là Phong tộc gây ra nên Phong tộc phải chịu. Hắn hận Phong tộc chúng ta cũng không có gì là sai."


Sau đó cô liền ngẩn mặt lên cả khuôn mặt tràn đầy quyết tâm:


"Cháu chấp nhận làm hiến tế. Cháu phải làm gì?"


"Tống Diệu Ân" quay sang bên trái cầm lấy một vật gì đó:


"Phải dùng khăn trắng che mắt sao?"


Cô nâng thứ đó lên từ từ sau đó làm động tác buộc khăn.


"Ngài nói bọn họ sẽ đến đón cháu ư? Thẩm thúc đầu cháu đau quá! Dường như có ai đó đang gọi cháu. Rất nhiều người đang gọi cháu."


"Tống Diệu Ân" sợ hãi ôm lấy đầu. Vu Đồng muốn tiến lên xem xét nhưng lại sợ bản thân sẽ phá hoại buổi lên đồng này nên chỉ dám ngây người tiếp tục xem. "Tống Diệu Ân" la hét một lúc thì ngừng lại. Cô cúi đầu hai tay buông thõng xuống.


"Tống Diệu Ân? Tống Diệu Ân? Cô ngủ rồi sao?" – Hắn lo lắng khẽ gọi cô.


Tống Diệu Ân đột nhiên ngẩng đầu ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Đồng. Âm thanh từ cổ họng cô rít lên chói tai vô cùng:


"Tiếp theo chính là ngươi!"


Sau đó Tống Diệu Ân hoàn toàn tỉnh lại. Viên đá rune đã tan thành bột trắng.


*****


"Lại nữa sao?"


Mạc Nhiên thở dài nhìn bản thân đang bị một đoàn sương mù bao vây. Cậu tính đi vệ sinh một lát nhưng không ngờ vừa mở cửa ra liền bước vào một nơi vô cùng quen thuộc. Mặc dù background đều là sương mù nhưng Mạc người chơi với giác quan thứ 6 siêu nhạy lại có thể phân biệt được sương mù this sương mù that. Như hiện tại, cậu biết bản thân mình đang tiến đến vào trong sương mù đến gặp nhóc con bị nhốt trong nhà gỗ kia.


"Ngài nói gì vậy!" – Một giọng già nua vang lên kèm theo đó là tiếng ho khụ khụ. – "Không được! Ngài không thể rời khỏi đây được!"


"Tại sao?"


Đáp lại là một giọng nói trầm thấp của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng. Mạc Nhiên còn đang phân vân liệu đây có phải nhóc con năm nào không nên cậu lựa chọn im lặng mà theo dõi tình hình.


"Ngài sinh ra đã mang một sứ mệnh to lớn là bảo vệ sự phồn vinh của Phong tộc. Nếu ngài rời khỏi, Phong tộc sẽ bị hủy diệt. Ngài..."


"Ta hiểu rồi." – Thiếu niên cắt ngang lời nói của người kia. Giọng nói của hắn rất bình tĩnh không bộc lộ bất kì cảm xúc nào. – "Vu y, ngươi ra ngoài đi."


Người tên vu y ậm ừ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng ông ta lựa chọn đóng cửa rời khỏi đây.


"Nguyện." – Thiếu niên đột nhiên gọi tên Mạc Nhiên. – "Ta biết ngươi ở đây."


Mạc Nhiên lúng túng mà cười:


"Hi em."


"Năm năm. Ta chờ ngươi năm năm."


So với nhóc con mít ướt năm xưa, thiếu niên như lột xác thành một người hoàn toàn khác. Mạc Nhiên không hề biết được trong năm năm ấy hắn đã trải qua những gì nhưng cậu cũng không có ý định hỏi thiếu niên. Bởi vì Mạc Nhiên biết càng đào sâu vào quá khứ nhóc con này, mối liên hệ giữa cậu và hắn sẽ càng trở nên khăng khít.


Tuy nhiên Mạc Nhiên càng trốn tránh thiếu niên lại càng muốn tiếp cận cậu. Vì trước mắt chỉ là một màu trắng xóa nên Mạc Nhiên không biết, tại căn nhà gỗ kia, thiếu niên vươn tay hướng về phía hư vô chuẩn xác mà nắm lấy tay Mạc Nhiên.


"Nhóc con!" – Mạc Nhiên giật mình muốn vùng ra. Cậu không quên rằng thiếu niên này mỗi lần chạm vào cậu sẽ bị điện giật.


Thiếu niên cố chấp mà nắm chặt lấy tay cậu nhưng cuối cùng hắn vẫn vì đau đớn mà buông tay.


"Nguyện. Vì sao ta không thể có được thứ của riêng mình?" – Thiếu niên cúi đầu nước mắt theo đó mà rơi xuống mu bàn tay Mạc Nhiên. – "Ta phải sống vì Phong tộc. Phải tồn tại vì Phong tộc. Mọi người đều nói sự hiện diện của ta là vô cùng quan trọng. Nhưng ta biết ta chỉ là công cụ để bọn họ lợi dụng. Ngày hôm qua ta biết ta tồn tại vì cái gì. Vì sao ta lại ở đây."


Thấy thiếu niên rơi nước mắt Mạc Nhiên lúng túng đưa khăn cho thiếu niên vừa dỗ dành cậu:


"Nhóc con đừng bi quan như vậy chứ! Anh đâu có lợi dụng nhóc đâu. Có rất nhiều người sẽ quan tâm nhóc mà. Chỉ là... nhóc không phát hiện ra thôi."


"Nguyện, nếu ngươi là thần vậy ngươi mang ta đi đi."


"Cái này..."


Căn bản anh đây không phải thần linh gì hết! Chú em đừng đặt hi vọng gì vào anh.


Mạc Nhiên tuyệt vọng mà nghĩ. Quả nhiên vì một lời nói dối mà đem đến rất nhiều hệ quả đau lòng.


"Ta biết mà. Ta đã hỏi vu y rồi không hề có vị thần nào tên Nguyện."


Quả nhiên! Mạc Nhiên xấu hổ gãi gãi sống mũi. Lừa dối các bạn nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch mặt cho mà xem. Tuy nhiên khác với dự đoán của cậu, thiếu niên đột nhiên dùng giọng điệu hưng phấn mà nói tiếp:


"Cho nên ngươi là ác ma? Vậy hãy vấy bẩn ta đi!"


"..."


.


.


.


Trong lúc này, tại miếu thờ, Đỗ Gia Mộc cùng Ân Cửu đang chật vật dưới hầm. Sự biến của Lưu Vy lẫn Tố Uyên đã ảnh hưởng rất lớn đến hai người. Dù sao Lưu Vy cũng là người hộ mệnh quan trọng nhất lúc này. Ân Cửu tính ra khỏi miệng hố để tìm Lưu Vy nhưng khi anh cùng Đỗ Gia Mộc quay lại liền nhìn thấy sương mù đã bao phủ toàn bộ bên trên.


"Không còn cách nào khác." – Ân Cửu cười khổ.


Hiện tại bọn họ chỉ có thể tiến về phía trước. Nếu sử dụng vật phẩm hỗ trợ thì sau 12 tiếng mới được sử dụng tiếp nên anh phải gìn giữ đến phút chót mới dùng.


Cả hai sánh vai nhau đi vào sâu bên trong. Càng đi vào sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo tựa như dưới này là một hầm băng vậy.


"Là nó." – Đỗ Gia Mộc đột nhiên lên tiếng. Bước chân của hai người đồng loạt dừng lại.


Trước mặt họ lúc này là một bức tường toàn được mạ vàng. Trên bức tường lồi lõm các gương mặt khác nhau. Xem ra Tố Uyên không hề nói khoác, nơi này thật sự tồn tại bức tường kinh dị như vậy.


"Đây chẳng phải là hai người đồng sự bị biến mất ở công ty Cao Thiên sao?"


Ân Cửu kinh ngạc mà chỉ tay về phía hai mặt người gần mình nhất. Anh vẫn có nhớ lí do vì sao nguyên chủ đến đây. Có hai đồng nghiệp của anh đi thị sát, nói trắng ra là buôn bán phụ nữ và đã mất tích. Ân Cửu tìm thấy trong túi đồ của mình có ảnh của họ vậy nên anh rất nhanh có thể nhận ra hai gương mặt trên bức tường này. Dựa theo những gì Tố Uyên miêu tả, sau khi cùng Tố trưởng thông xuống dưới có lẽ bọn họ đã bị thứ gì đó giết chết.


"Còn đây có lẽ là Đỗ Dung." – Đỗ Gia Mộc hướng mắt về một gương mặt có bảy phần giống anh.


"Đỗ Dung và hai người đồng nghiệp đều đã bị giết. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"


Đỗ Gia Mộc không trả lời Ân Cửu. Hắn nhìn chằm chằm bức tường một lúc lâu. Nhận ra có một vết tay mờ mờ đặt ở mé góc phải hắn không hề suy nghĩ nhiều liền nhấn vào đó.


"Cậu..."


Trước hành động táo bạo này, Ân Cửu muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, bức tường mặt người rung chuyển một chút sau đó tách ra hai bên. Hóa ra bên trong còn một căn phòng nữa.


Đây là một căn phòng chất chồng rất nhiều sách. Đối diện với hai người là một giá sách lớn, bên cạnh là một chiếc bàn gỗ. Trên ban còn có một quyển sách còn đang lật giở. Ân Cửu tiến về phía trước tò mò mà nhìn quyển sách.


Nếu Mạc Nhiên ở đây chắc chắn cậu sẽ phát hiện quyển sách trên bàn giống hệt quyển sách mà cậu vô tình thấy ở căn nhà mà mọi người chơi cầu cơ. Đáng tiếc, hiện tại cậu đang ở một chiều không gian khác và bận rộn dỗ dành một thiếu niên vô danh.


"Nhóc con đã đỡ hơn chưa?" – Mạc Nhiên thở dài mà mở miệng.


Thiếu niên này đè nén cảm xúc mình quá lâu. Có lẽ việc Mạc Nhiên xuất hiện giống như một cây kim chọc vào quả bóng bay căng tròn khiến thiếu niên vỡ òa nỗi lòng. Cậu đoán chiếc khăn tay mình đưa cho nhóc con này đã sớm ướt đẫm đến nỗi có thể vắt ra nước rồi.


"Nguyện. Ngươi sắp phải đi rồi sao?" – Thiếu niên đột nhiên dựa sát vào Mạc Nhiên.


Hơi thở thiếu niên nóng hổi như có như không mà quét qua tai cậu, khiến Mạc Nhiên mất tự

Bình Luận (0)
Comment