Buổi tối Doãn Kham về đến nhà, sắp xếp lại túi tiền căng phồng, bàn tay vói vào chưa được bao lâu đã móc ra một quả trứng vịt.
Nâng trong lòng bàn tay ngắm kỹ, chỉ thấy nó có bề ngoài láng mượt, vỏ trứng trắng hơi ngả xanh, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ khối trong suốt nhạt màu bên trong, đây chính là loại trứng trưa nay Đường Chung đã ăn.
Có thể là thừa dịp anh ra ngoài nghe điện thoại mà nhét vào, đến cả Hạ Gia Huân cũng không để ý đến.
Doãn Kham không biết nên xử lý quả trứng này như thế nào, đặt lên bàn học thì nó sẽ lăn lung tung, mà thả vào cặp sách có thể sẽ bị đè vỡ.
Dù sao cũng là một thoại thức ăn, nghĩ tới nghĩ lui, Doãn Kham tạm thời bỏ nó vào trong tủ lạnh.
Cửa phòng bếp nhỏ hẹp, với vóc người của Doãn Kham, anh phải nghiêng người mới miễn cưỡng vào được. Vị trí bên trong tủ lạnh cũng rất có hạn, người đứng trước tủ miễn cưỡng lắm mới tìm được một chỗ trống thật hẹp đặt đồ vào.
Doãn Kham đặt quả trứng vịt gần cửa tủ lạnh, Lâm Ngọc Xu đi qua nhìn thấy hỏi đây là gì, Doãn Kham nói: “Trứng vịt muối.” Suy nghĩ một chút lại nói thêm, “Bạn cùng lớp cho.”
“Xem ra cũng khá hòa đồng với bạn học mới nhỉ?” Lâm Ngọc Xu nở nụ cười hiếm thấy, “Chọn chỗ này quả là không sai.”
Doãn Kham đóng tủ lạnh lại định về phòng đi ngủ, vừa ra khỏi cánh cửa nhỏ bé trong phòng bếp, Lâm Ngọc Xu lại nói: “Nhưng cũng đừng thân thiết với bọn nó quá, cùng lắm ở chỗ này chỉ hai năm, không cần phải mất công kết bạn làm gì, đại khái về sau cũng không giao lưu.”
Lời này khiến Doãn Kham nhớ đến câu nói “Tuyệt đối không thể kết bạn với loại người như thế” đêm hôm trước trong buổi tự học của Hạ Gia Huân, cảm giác bị khống chế, bị trói buộc cùng vô lực xộc lên não, anh ném một câu “Con tự biết chừng mực” rồi quay về phòng ngủ đóng cửa phòng.
Thứ sáu và chủ nhật Doãn Kham đều học thêm ở một nhà dạy giỏi có tiếng, Hạ Gia Huân dưới tầng hẹn anh ra ngoài chơi nhưng anh không đồng ý.
Có nền tảng kiến thức cơ bản của học sinh cấp ba ở thủ đô hai năm, chương trình lớp mười thành phố N không khó lắm đối với anh, hơn nữa còn có sách vở của Đường Chung hỗ trợ, những chỗ khó đều được giải quyết rất nhanh, học xong chuyển qua sách giáo khoa lớp mười một, những chỗ lúc trước nghĩ không hiểu giờ đọc lại tự nhiên hiểu ra, chỗ nào cũng rõ ràng.
Giải quyết xong một chuyện lớn, lúc đi học vào đầu tuần, bước chân của Doãn Kham nhẹ nhàng hơn hẳn, nghỉ giữa giờ ra sân thể dục hiếm khi được lần không cau mày, khiến Đường Chung lần thứ hai chui vào xếp sau tấm tắc lấy làm lạ: “Cuối tuần gặp chuyện tốt gì thế, nói ra cho mọi người cùng vui nào?”
Doãn Kham không nói.
Đường Chung bám dính sau mông anh hỏi: “Trứng của tôi có mùi vị như thế nào?”
Doãn Kham: “Trứng của cậu?”
“Không không không, trứng tôi cho cậu.” Đường Chung lập tức đổi giọng, “Chẳng còn lại bao nhiêu nữa, đó là báu vật từ mùa hè tới giờ của tôi đấy, ăn một quả là mất vui thêm một ít.”
Doãn Kham: “Vậy mai tôi sẽ mang đến trả cho cậu.”
Đường Chung thất vọng bĩu môi: “À… Cậu còn chưa ăn à?”
Doãn Kham nói: “Chưa từng ăn, không biết phải ăn thế nào.”
Đường Chung lại vui vẻ nói tiếp: “Đập ra múc ăn thôi, dùng đũa hay thìa đều được, ăn với cơm trắng cháo trắng đều ngon, bóc hết vỏ đi dằm ra trộn vào cơm…”
“Đường Mộc Đông——” còn chưa nói xong, thầy Tôn đã quát lớn, “Ra khỏi hàng!”
Khuôn mặt Đường Chung biến thành “Chết tôi rồi”, xoay qua tỏ vẻ vô tội: “Thầy gọi em ạ?”
Thầy Tôn giơ cờ đỏ chỉ vào cậu mắng: “Thích nói chuyện lắm đúng không? Tiết thể dục sáng nào cũng không dừng được đúng không? Đến cả bạn học mới cũng không buông tha đúng không? Đợi lát nữa đến tiết hóa tôi cho em nói chán thì thôi!”
Thân là thầy của kẻ khác, nói được làm được, tiết hóa học thứ tư buổi sáng, thầy Tôn có câu hỏi nào đều dồn hết cho Đường Chung.
Giờ phút này không phải chỉ dùng đá hữu cơ rắn là giải quyết được vấn đề, Đường Chung bây giờ chỉ mong mình có thể vùi mặt vào trong đống đá hữu cơ đang cháy không bao giờ ra nữa.
Lúc tan học, Đường Chung bị hành hạ chỉ còn chút hơi tàn lại bị thầy Tôn gọi giật: “Cho biết lớp (3) có 57 bạn, nếu chia làm bốn tổ, xin hỏi mỗi tổ có bao nhiêu bạn?”
Đường Chung uể oải: “Báo cáo thầy, đây là đề toán ạ.”
Thầy Tô híp mắt nhẹ nhàng nói: “Toán lý hóa là anh em một nhà.”
Đường Chung bó tay chịu trói, ủ rũ trả lời: “Mỗi tổ mười bốn bạn ạ.”
“Đã biết mười bốn nhân bốn bằng năm sáu, vậy mà còn có một đứa…”
Đường Chung biết thầy Tôn đang đả động đến chuyện xếp cho cậu ngồi một mình một bàn, vội la lên: “Nhưng mà bạn Doãn Châm cao hơn mặt bằng chung lớp chúng ta mà!”
Doãn Kham bị nhắc tên nâng mí mắt, dáng vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
“Người ta tên là Doãn Kham,” thầy Tôn ghét bỏ, “Học tới cấp ba rồi còn không biết đường tra từ điển, chỉ biết đọc nửa chữ đầu.”
Đường Chung chỉ chờ câu này của ông, tỏ vẻ chính trực nói: “Chẳng phải thầy cũng chỉ đọc nửa đầu tên em thôi sao? Đỡ rách việc quá còn gì.”
Thầy Tôn nghẹn lời, cả lớp cười phá lên.
Việc đổi chỗ ngồi không thành công vì bạn học mới không chịu chuyển, nhẹ nhàng dùng một câu “Ngồi đây quen rồi” để từ chối sự quan tâm của giáo viên chủ nhiệm là thầy Tôn.
Vào giờ nghỉ trưa, Doãn Kham không muốn ở lại trong phòng học, dưới tầng có học sinh đang dùng phần sân trống đánh cầu lông, trên sân thể dục càng náo nhiệt, anh không thể làm gì khác hơn là đi lên tầng, ra ban công hóng gió một chút.
Đi lên đến nơi mới phát hiện không lên nổi, cửa sắt nối ra ban công bị một sợi dây xích dày nặng khóa chặt, chạm vào một chút đã bị bụi bám đầy tay, hiển nhiên lâu rồi chưa được ai mở.
“Cậu cũng muốn lên à?”
Một âm thanh trong trẻo truyền đến từ khúc quanh bậc thang, Doãn Kham thò người qua, thấy Đường Chung ôm hộp cơm ngồi xổm trong góc, bạnh quai hàm cười với anh: “Trùng hợp quá bạn Doãn Châm… à không Doãn Kham.”
Doãn Kham đối với việc cậu luôn gọi sai tên mình thì không có ý kiến gì, nhưng Đường Chung lại không yên tâm, sợ gọi sai tên Doãn Kham sẽ gây ra ác cảm, chủ động giải thích: “Cậu không cảm thấy cái tên “Châm” dễ nghe sao? Có bộ mộc vào nghe đáng tin hơn hẳn.”
Doãn Kham lười biếng đáp: “Ừ?”
“Tôi nói thật đó.” Đường Chung biết anh đang nghi ngờ gì, “Tôi không có ý tự khen mình đâu.”
Yên tĩnh giờ giải lao hoàn toàn bị phá vỡ, Doãn Kham vừa nhắm mắt dưỡng thần, vừa âm thầm ép mình phải tiếp thu hiện thực.
Hai người ngồi trên bậc thang cao nhất gần ban công, căn bản mọi thứ đều do Đường Chung nói, Doãn Kham thỉnh thoảng sẽ đáp hai tiếng.
“Trưa nay cậu không ăn cơm à? Có phải do tối qua ngủ không ngon không?” Đường Chung suy đoán, “Hay là do đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của cậu?”
Đoán cái là trúng phóc, loại chuyện đã phơi bày ngoài ánh sáng này Doãn Kham cũng không buồn nói dối, nhàm chán “Ừ” một tiếng.
Từ khi tới thành phố N, Doãn Kham chưa đêm nào có giấc ngủ yên ổn.
Nhà cũ tỏa ra một thứ mùi ẩm mốc kỳ quái, mở cửa sổ cho thoáng gió chừng mấy ngày cũng không ăn thua, mỗi lần tỉnh lại mở mắt nhìn thấy trần nhà loang lổ, anh luôn có cảm giác hoang mang không biết mình đang ở đâu. Về mặt ăn uống càng không cần phải nhắc tới, sau khi ăn bát miến có mùi vị khó có thể hình dung kia, Doãn Kham đã mất đi hứng thú ăn cơm trưa, tình nguyện ở lại phòng học ngủ thêm một lúc cũng không muốn ra ngoài lấp đầy bụng.
Dưới tình huống vừa đói bụng vừa buồn ngủ, cơ thể sẽ tự động bước vào trạng thái hao tổn sức lực, Doãn Kham cảm giác mấy hôm nay đầu óc của mình phản ứng bắt đầu chậm đi.
“Vậy cậu thích ăn gì?” Đường Chung truy hỏi, “Mì hay bánh bao? Bánh cuốn hành? Hồi còn bé tôi nghe nói người thủ đô các cậu ăn kẹo hồ lô thay cơm, có thật không vậy?”
Doãn Kham hé mắt liếc nhìn cậu, “ừ” một tiếng đầy qua loa.
Đường Chung lại tin là thật: “Oa, vậy thì hạnh phúc quá… Chờ sau này tôi có tiền rồi, nhất định phải tới thủ đô chơi hẳn ba ngày ba đêm.”
Lời này nghe sao cũng không giống như lời một học sinh cấp ba sống trong xã hội văn minh hiện đại nên nói, lời nói quá mức ngây thơ khó tránh khỏi khiến người ta phì cười, nhớ tới tuần trước vì năm mươi đồng mà dẫn tới câu chuyện đáng cười, Doãn Kham hỏi: “Chứ không phải lên mạng tìm tài liệu à?”
Đường Chung: “Hả?”
Doãn Kham tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi: “Có đứa ngốc mới ăn kẹo hồ lô thay cơm.”
Có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc có lẽ đã chấp nhận nơi này chỉ có hai người bọn họ, Đường Chung cảm thấy câu nói này trầm thấp hơn mọi khi, cũng dễ nghe hơn hẳn, âm thanh từ tính còn hay và cuốn hút hơn cả nam phát thanh viên đêm khuya mấy phần.
Đường Chung theo bản năng xoa xoa lỗ tai đang nóng lên, sau đó lén liếc mắt nhìn Doãn Kham một cái, thấy hai mắt anh nhắm nghiền, bờ mi dài rũ phía trước theo hơi thở mà lay động như cánh bướm sắp bay, trong lòng tràn ngập hâm mộ mà “Oa” một tiếng.
Người thủ đô ăn nhiều kẹo hồ lô có khác…
Tối nay Đường Chung phải đến nơi bán sỉ, nhân tiện đem hết đồ chưa bán xong thanh lý.
Tô Văn Uẩn vốn muốn đi với cậu, nhưng không biết vì sao lại bị gia đình quản chặt, sợ cậu ta gặp nguy hiểm nên không cho đi lang thang ngoài trường sau giờ tự học tối, Đường Chung tuy tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẫn không nhịn được mắng: “Tớ thấy mấy omega kia còn không yếu ớt bằng cậu.”
Tô Văn Uẩn lấy độc trị độc: “Vâng vâng vâng, mấy omega giờ đều giống cậu hết, tay làm vai khiêng, lấy một làm mười.”
Tim Đường Chung đột nhiên giật thót, ho nhẹ một tiếng chột dạ: “Chậc, omega nên có dáng vẻ của omega chứ, cuộc sống vừa bẩn vừa mệt này không có beta chúng ta làm thì ai làm?”
Sau tiết tự học buổi tối, Đường Chung liền ôm một túi nilon khổng lồ xuất phát.
Trên đường rẽ gần cổng trường đụng phải mấy bạn học cùng lớp đang dắt xe đạp, ngoại trừ mấy lời xì xào bàn tán lạnh nhạt như ngày thường, còn có kẻ tò mò lên tiếng ghẹo cậu: “Người đẹp buổi tối đừng đi lung tung, cẩn thận gặp yêu râu xanh đấy.”
Đường Chung mặt mày xám xịt không để ý đến họ, nhanh chân đi vượt qua.
Tới chỗ cửa hàng bán sỉ, bà chủ đang ngồi trên ghế sơn móng tay, ngẩng đầu nhìn mặt cậu chậc vài tiếng, xé vài tờ giấy lau quẳng cho cậu: “Cậu rửa mặt không sạch hay do trời sinh vậy?”
Đường Chung nhận lấy giấy lau qua loa khuôn mặt, nở nụ cười không tim không phổi: “Lau không đi, chắc là trời sinh đó.”
Trên đường trở về, gió lạnh đầu thu lướt qua mặt, trên đỉnh đầu trăng sáng sao thưa, Đường Chung đi tới đi lui, bỗng nhiên thở dài.
Cậu nghĩ, biệt danh người đẹp cũng đâu phải tự mình phong cho mình đâu, bây giờ lại trở thành nhược điểm để bọn họ chế nhạo trào phúng, đúng là không nói lý lẽ gì cả.
Cậu rõ ràng hơn bất kỳ ai lời nói bóng gió lan ra có thể biến dạng tới mức nào, đối với cậu mà nói, không tỏ vẻ ác ý chính là thiện ý lớn nhất, cho nên cậu rất quý trọng người bạn thân Tô Văn Uẩn, còn có lớp trưởng cùng lớp vẫn luôn đứng ở phía trung lập, còn có… còn có bạn học mới Doãn Kham.
Nghĩ đến người này, tâm trạng Đường Chung lập tức khá hơn một chút. Ít nhất Doãn Kham không biết gì, không có ấn tượng định trước, không có thù ghét vô cớ, tuy rằng trông lạnh như băng nhưng chưa bao giờ lờ cậu, hơn nữa còn nguyện ý nghe cậu nói.
Những điều này… cũng đã đủ tốt rồi.
Đường Chung đã lâu rồi chưa có thêm bạn mới, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, đóng gói những chuyện khiến mình không thoải mái tống khỏi đầu, muốn quay về nghe đài phát thanh cho dễ chịu chút, thầm nghĩ đêm nay phải so sánh xem âm thanh của Doãn Kham rốt cuộc hay chỗ nào mà khiến lỗ tai người nghe tê rần rần.
Cứ suy nghĩ miên man như thế, lòng cảnh giác mạnh mẽ thường ngày không khỏi trầm xuống. Lúc rẽ vào hẻm nhỏ, nghe được tiếng bước chân bám theo phía sau, lưng Đường Chung lạnh hết cả lên, trong đầu trống rỗng, nhanh chân bỏ chạy theo phản xạ.
May mà chỗ này cách nhà chưa tới hai trăm mét, sau khi vọt vào trong cửa hàng “loảng xoảng” khóa trái cửa sắt lại, Đường Chung nằm nhoài trên cửa tập trung lắng nghe, xác nhận không có ai đứng ngoài mới từ từ thở phào, giơ tay quẹt qua chiếc trán phủ kín mồ hôi lạnh.
“Sao mà vội vàng thế?” Bà nội khoác áo đi ra từ giữa nhà, “Có chuyện gì à?”
Đường Chung điều chỉnh lại hơi thở, xoay người nói: “Không sao ạ… Không phải con đã bảo bà khóa cửa đi ngủ sớm, không cần chờ con sao, sao giờ bà vẫn chưa ngủ?”
“Bà quen rồi, ngủ muộn chút cũng không sao.” Bà nội cầm lấy mắt kính đặt bên cạnh máy khâu đeo lên, nhìn kỹ Đường Chung, “Có phải gặp trúng mấy đứa kia không?”
Đường Chung nhấc tay lên ngửi ngửi: “Không ạ, hẳn là không phải, mấy hôm trước vừa tiêm thuốc xong.”
“Bảo con lần sau dùng loại thuốc màu kia đi, con lại không nghe.”
“Cái kia rửa không trôi, hơn nữa trông nó giả trân lắm.” Đường Chung chun mũi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, “Dù sao cũng không ai phát hiện…”
Nói cách khác, không có ai để ý tới sự thay đổi trên người cậu.
Bà nội bước lên hai bước, dùng cánh tay khô gầy sờ sờ mặt Đường Chung như đang xác nhận gì đó: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi… Về sau tan tiết tự học buổi tối vẫn nên cẩn thận chút, tốt nhất là tìm một bạn học tiện đường về chung.”
Đường Chung đi tới cạnh bàn, cầm lấy phích nước nóng rót ra cốc, uống một hớp nóng bỏng lưỡi: “Không được không được, có người bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ triết lý nhân sinh của con.”
Yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, bà nội lại hỏi tiếp: “Có phải không ai muốn về chung với con không?”
Đường Chung sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức cười rộ lên: “Sao thế được, đâu phải bà không biết trước nay con luôn được người ta yêu thích đâu? Chỉ là tan học đường ai nấy đi, bọn Tô Văn Uẩn không cùng đường với con, con cũng không thể chỉ vì vậy mà bảo cậu ấy chuyển tới ở cạnh nhà chúng ta được, đúng không?
Bà nội cũng hơi cười, nếp nhăn trên mặt xô vào thành từng khe nhỏ, sau đó thở dài: “Văn Uẩn đúng là đứa trẻ tốt.”
Đường Chung lập tức tỏ vẻ ghen tị: “Bà cũng đừng bất công vậy chứ, con mới là cháu trai ruột của bà, sao cậu ấy có thể tốt bằng con được?”
Cậu vừa làm nũng vừa đưa bà về phòng, đỡ bà nằm xuống, Đường Chung nói “Ngủ ngon” xong đi đến trước cửa, tìm công tắc định tắt đèn, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói mớ của bà nội: “Con ngoan… Bà nội xin lỗi con.”
Đầu ngón tay bất chợt run lên, đèn trần theo đó mà tắt phụt.
Đường Chung nghe tiếng hơi thở của mình dần vững lại, khóe miệng trong bóng tối dần cong lên, để lộ nụ cười nhàn nhạt trái ngược với khuôn mặt đã được chỉnh trang cẩn thận.