Ẩn Trung

Chương 11

Có lẽ vì đã lâu không được ngủ một giấc đàng hoàng, nên đêm hôm ấy Doãn Kham đã nằm mơ thấy một giấc mộng hoang đường.

Trong mơ anh đứng trong một căn phòng lớn trống trải, tầm mắt chầm chậm men dọc theo hoa văn trên sàn nhà dời lên, nhìn thấy giữa căn phòng lớn là một chiếc piano màu đen hình tam giác.

Anh đi lên phía trước, nâng tay nhấn một phím đàn màu trắng, trong khoảnh khắc tiếng nhạc vang lên, dường như công tắc nào đó cũng được ấn mở, cửa bốn phía lần lượt mở ra, âm thanh ồn ào của cơn mưa rào tầm tã, tiếng rít của cuồng phong, còn có tiếng sấm vang ầm ầm rót vào tai, mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ giác quan.

Người đầu tiên đi đến là Doãn Chính Tắc đã lâu chưa gặp, Doãn Kham chào ông một tiếng “Ông nội”, chờ đến khi ông vượt qua màn mưa gió tới trước mặt, Doãn Kham ngước cổ lên mới phát hiện mình lúc này chỉ là một đứa trẻ cao đến ngang eo ông.

Doãn Chính Tắc khom lưng xoa đầu anh, nở nụ cười dịu dàng: “Tương lai bé Kham phải làm nên nghiệp lớn, học thêm vài ngón cũng không có gì xấu, nào, đàn thêm một bản cho ông nội nghe đi.”

Tiếp đó là một người đàn ông mặc áo vest đi giày da, nhìn kỹ khuôn mặt sẽ thấy ông ta giống Doãn Kham trong gương tới mấy phần.

Người đàn ông kia tỏ ra kiêu căng ngả ngớn, trông cứ như không đặt bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì vào mắt. Ông ta nhìn Doãn Kham từ trên cao xuống: “Là người thừa kế nhà họ Doãn, tất nhiên là phải làm tốt mọi chuyện rồi, làm không tốt thì phải phạt.”

Người mẹ Lâm Ngọc Xu lại đi tới từ một nơi có mặt trời rọi sáng, tiếng giày cao gót nện xuống sàn như nện vào lồng ngực, theo sau đó là âm thanh chói tai của bánh vali ma sát với mặt đất.

Doãn Kham lúc này vẫn mang hình dáng của một đứa trẻ, Lâm Ngọc Xu hơi ngồi xổm xuống, một tay đặt lên vai anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào anh: “Đi với mẹ nào, con cũng không muốn giá trị duy nhất của mình trong mắt bọn họ là alpha, đúng không?”

Doãn Kham nghe thấy mình hỏi: “Alpha là gì ạ?”

Lâm Ngọc Xu nở nụ cười, trong nụ cười hiền dịu ẩn chứa mấy phần chua chát. Bà chỉ về phía bên cạnh chiếc piano, Doãn Kham quay đầu nhìn, nơi đó có một đứa trẻ khác mặc quần áo yếm, ôm con gấu bông đang đứng.

Đứa trẻ kia thấp hơn anh một chút, tóc hơi ngả vàng, đôi vai gầy yếu nhưng có ánh mắt rất sáng, tham lam nhìn bộ đồ mới sạch sẽ trên người anh, còn có chiếc piano anh lau đến sáng cóng, sau đó nở nụ cười gọi anh là “Anh hai”.

“Đây là alpha.” Giọng nói của người phụ nữ lạnh như băng, “Nó sẽ cướp đi tất cả những thứ thuộc về con, còn có thể cướp đi ý nghĩa tồn tại của con.”

Lời nói vừa dứt, dòng nước biển cuồn cuộn phá tan cửa sổ, tiếng thủy tinh vỡ thành mảnh vụn từ bốn phía xung quanh vang vọng tới, trong nháy mắt cả người Doãn Kham bị nhấn chìm, nghẹt thở cùng đau đớn ngập tràn khiến linh hồn và thể xác anh dần dần tróc ra.

Vào một khắc cuối cùng, anh nghe thấy một âm thanh đến từ nơi xa xôi nào đó.

“Tin tức tố… Là thứ ghê tởm nhất trên thế giới này.”

Sau khi tỉnh lại, đầu Doãn Kham đau như búa bổ, đi đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó uống mấy viên thuốc mới khôi phục tỉnh táo.

Thành phố N vào tiết thu ấm hơn thủ đô rất nhiều, nếu khoảng thời gian này ở bên kia thủ đô đã có thể thở ra khói, thì phía bên thành phố N khí trời vẫn ổn định như cũ.

Sáng hôm nay, trước cửa trường trung học số Mười Lăm, học sinh trực nhật Thích Nhạc nâng quyển sổ nhỏ tập trung ghi chép.

Dưới chân tường có một loạt học sinh nữ vẫn còn mặc đồng phục mùa hè, giáo viên trực hai tay chống nạnh mắng các cô vì mặc váy mà không sợ đông lạnh bị viêm khớp, cũng vì để tăng tính hiệu quả giác ngộ cho việc tuyên truyền mà châm chọc không tiếc lời: “Các cô cho là cứ mặc váy ngắn thì có alpha đến ngắm à? Nhớ cho kỹ đây là trường beta!”

Có một học sinh nữ phản đối: “Trong trường beta cũng có trai đẹp mà, lúc nào cũng nói ABO ba giới bình đẳng, thế mà còn không cho người ta cạnh tranh công bằng hay sao?”

Giáo viên trực mắng: “Bây giờ là lúc đi học, làm gì có trai đẹp nào chú trọng đi học…”

Lời còn chưa dứt, các cô gái đã sôi nổi hẳn lên, ríu rít truyền tai nhau: “Anh ấy đến rồi anh ấy đến rồi.”

Thích Nhạc men theo tầm mắt của các cô nhìn sang, trong đám người bước vào cổng trường có một con hạc đứng giữa bầy gà, vai rộng chân dài, cặp đeo một bên, đồng phục to rộng được anh mặc lên phảng phất như có khí chất của người mẫu.

Thích Nhạc đẩy kính mắt, nhiệt tình gọi: “Chào buổi sáng bạn Doãn!”

Doãn Kham gật đầu một cái coi như chào hỏi lại, đi thẳng vào cổng dưới một rừng ánh mắt nhìn chằm chằm.

Vào tiết thể dục buổi chiều, Doãn Kham bị thầy gọi đi tham gia vào đội bóng rổ cùng lớp (4), trước sự mong đợi của các cô gái, anh dùng một câu “Không biết đánh” để nhường lại vị trí quý giá cho Hạ Gia Huân, còn mình đút hai tay vào túi đi tới bên sân ngồi.

Không lâu sau, Đường Chung xách theo hai chai nước lon ton chạy tới: “Sao lại không chơi?”

“Không biết.” Doãn Kham vẫn dùng lời giải thích kia.

Đường Chung ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, với hình thể này của anh mà bảo không biết chơi bóng thì quả thật còn khó tin hơn cả nói không biết hút thuốc.

Có thể là đánh không giỏi nên sợ mất mặt chăng, Đường Chung suy nghĩ một chút, khuyên nhủ: “Những lời tôi khen cậu trước kia đều là thật, dù cho cậu ôm bóng rổ đứng một góc sân không làm gì, thì các cô gái quanh sân vẫn sẽ chỉ tập trung nhìn cậu mà thôi.”

Doãn Kham chợt nhớ tới vài lần được khích lệ lần trước còn chưa phản ứng lại, nếu đã nhắc tới thì nên thuận tiện trả lời một câu “Cảm ơn”.

Đường Chung càng cảm thấy người này thật thú vị.

Theo lí mà nói beta như bọn họ kỵ nhất là mơ tưởng xa vời, từ xưa đến nay đều tôn trọng nguyên tắc nội bộ, ở vùng thôn quê như thế này người kết hôn thông qua mai mối chiếm hơn 80%, trong tình huống này, đây là lần đầu tiên cậu thấy nam sinh không thích thể hiện trước mặt phái yếu như vậy.

Nói không chừng đây mới là nguyên nhân khiến Doãn Kham được người ta yêu thích, lạnh lùng không để ý tới thứ khác, hơn nữa dù không để ý vẫn dành sự tôn trọng cho họ —— Đường Chung thầm ghi nhớ trong lòng.

Nhưng mà cậu vẫn nhạy bén phát hiện tâm trạng hôm nay của Doãn Kham không tốt lắm, thỉnh thoảng quay đầu qua nhìn, hết mười lần thì Doãn Kham ngủ tới bảy lần, còn lại ba lần ngồi xoay bút.

Tiết tự học tối hôm nay quay đầu nhìn, Doãn Kham vừa không ngủ cũng không xoay bút, một tay chống quai hàm, tay phải cầm bút không biết vẽ gì.

Hiển nhiên không phải đang viết chữ, động tác lúc đang vẽ khác hẳn so với lúc viết chữ, điều này không có ai rõ ràng hơn người trong ngành như Đường Chung.

Tan tiết đầu tiên giờ tự học buổi tối, Doãn Kham nhận được một cú điện thoại.

Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, nhận rồi mới biết người gọi là ai. Anh mím môi muốn cúp máy, thế nhưng tiếng gọi “Doãn Kham” uy nghiêm đầu dây bên kia buộc anh phải dừng lại.

Im lặng một lúc, Doãn Kham mới đặt lại điện thoại bên tai: “Có gì nói mau.”

Người đàn ông đầu dây bên kia cũng không phí lời, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ở bên kia với mẹ mày sao rồi?”

Doãn Kham lời ít ý nhiều: “Rất ổn.”

Người đàn ông nở nụ cười: “Vì để hoàn toàn tách mày ra khỏi nhà họ Doãn mà cô ta không lấy thứ gì cả, câu rất ổn này bảo tao phải tin thế nào đây?”

“Tôi không cần phải lừa ông.” Doãn Kham bình tĩnh nói, “Thứ ông tự cho là quý giá, trong mắt người khác còn không đáng một xu.”

“Được lắm.” Dường như người đàn ông không hề tức giận khi bị con trai mình khiêu khích, “Vậy mày quyết tâm không về?”

Nghe giọng điệu như đang thuận miệng xác nhận một thứ có cần phải bỏ đi hay không, Doãn Kham thầm cắn chặt hàm răng.

Lời nói của người đàn ông này không ngừng chứng minh lời của mẹ, rõ ràng nên vì thấy rõ bộ mặt của ông ta từ sớm mà cảm thấy may mắn, nhưng dù sao Doãn Kham vẫn có chút ao ước không tên. Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lụn bại từng chút một, cuối cùng như vũng nước trong tay dần rỉ xuống, tuy không cam lòng nhưng lại không thể giữ lấy.

“Không về cũng tốt.” Thấy anh không đáp, người đàn ông đầu dây bên kia xem như anh ngầm thừa nhận, dặn dò anh: “Nhưng mày vẫn mang theo họ Doãn, cho dù rời đi vẫn mang theo mặt mũi của bao đời nhà họ Doãn, nên bớt ra vẻ ngụy trang như mẹ mày đi, đỡ để cho người khác chế giễu.”

Lời này như một cây kim nhỏ dài chọc trúng vào tự tôn mà Doãn Kham chưa bao giờ phơi bày với người khác. Anh hít sâu một hơi, thả lỏng hàm răng, gằn từng chữ một: “Một tên phản bội hôn nhân, phản bội gia đình không có tư cách nói những điều này.”

“Đã không có bản lĩnh của alpha mà còn học tính xấu của chúng nữa.” Người đàn ông cười cười, “Mày còn nhỏ, về sau sẽ hiểu nỗi khổ của ba. Lại nói AO kết hôn mới đúng đạo lý, đó là thiên tính khắc vào gen không thể làm trái, hơn nữa nhà họ Doãn cần một alpha thừa kế, mày còn muốn tao phải đợi thêm bao lâu nữa?”

Đường Chung bắt đầu hoài nghi có phải Doãn Kham đang gọi điện thoại với ác ma hay không, nếu không vì sao mỗi lần Doãn Kham nói chuyện điện thoại xong đều xụ mặt ghê như vậy?

Làn khí lạnh lẽo quanh thân cũng cực kỳ đáng sợ, còn kèm theo một mùi hương kỳ lạ. Đường Chung ngửi một cái, nhàn nhạt, ẩm ướt, lúc mới bay vào xoang mũi còn mang theo chút vị mặn đắng, ngửi lại lần nữa thì không thấy đâu nữa, khiến cậu coi như khứu giác của mình đang xảy ra vấn đề.

Một beta sao có thể có mùi của tin tức tố được? Đường Chung lắc đầu phủ định, nhất định là ngửi nhầm rồi.

Đường Chung muốn chọc cho Doãn Kham vui lên, thử bắt chuyện với anh nhưng không có kết quả, bèn cầm lấy bút trên bàn anh: “Này, cậu dạy tôi xoay bút được không? Tôi thấy cậu xoay giỏi đấy.”

Doãn Kham vẫn không chịu nói chuyện.

“Vậy cậu dạy tôi làm sao để cao lên được không?” Đường Chung lại tìm đề tài.

“Cái này chắc được.” Hạ Gia Huân xoay đầu lại, “Đúng rồi anh Doãn, lần trước em gặp mẹ anh lúc lên cầu thang, trông cũng không cao lắm… Dì ấy cũng là beta à? Chẳng lẽ cha của anh Doãn là alpha?”

Trên mặt Doãn Kham vẫn không tỏ vẻ gì, cúi đầu nắm chặt bàn tay, tiếng khớp hoạt động phát ra tiếng kêu răng rắc.

Phòng học giờ ra chơi rất ồn, không có ai nghe thấy động tĩnh này. Đường Chung không đợi được câu trả lời, nằm úp sấp lên bàn Doãn Kham, u oán nói: “Chán quá…”

Hạ Gia Huân: “Chán thì về chỗ ngồi ngủ đi.”

Đường Chung không những không đi, còn nghĩ tới ban nãy Doãn Kham ngồi trong tiết tự học vẽ gì đó, hứng thú dâng lên, muốn mượn vở anh xem.

“Trước còn chê tôi vẽ linh tinh lên vở, chẳng phải cậu cũng vẽ à? Tôi muốn xem thử cậu đang vẽ gì… Là quyển vở da bìa đen này hả?”

Vừa mới thò tay vào, một bàn tay có khớp xương lộ rõ đột nhiên vỗ vào vở: “Đừng động vào.”

Đường Chung sợ hết hồn, thấy là tay Doãn Kham thì thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ xem chút thôi mà, tôi cũng đã hào phóng cho cậu xem rồi, cậu đừng hẹp hòi thế chứ.”

Doãn Kham vẫn cầm lấy vở không buông, ngón tay cong lại dùng sức, giấy đều bị anh nắm đến mức nhăn lại.

Nếu còn không nhìn ra tình huống không hợp lý thì đúng là đồ ngốc.

Đường Chung ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Doãn Kham, không khỏi rùng mình lạnh lẽo, vừa có chút sợ sệt vừa lo cho anh: “Cậu, cậu bị sao vậy?”

Ảnh hưởng của cuộc điện thoại vừa rồi dần dần kéo đến, trong lòng Doãn Kham hỗn loạn không thôi, alpha, beta, tin tức tố, giá trị… Những từ mấu chốt này không ngừng đảo đi đảo lại trong đầu anh, khiến cho anh không được yên bình, giấc mộng đêm qua lập tức quay trở lại, trong nháy mắt chiếm lĩnh thần trí.

—— Nếu như không muốn alpha trở thành cái mác duy nhất thì đi cùng mẹ đi.

—— Con cũng không muốn biến thành nô lệ bị tin tức tố chi phối, đúng không?

—— Nó sẽ cướp đoạt tất cả những gì thuộc về con, còn có thể cướp đoạt ý nghĩa tồn tại của con.

—— Tin tức tố… là thứ ghê tởm nhất trên thế giới này.



Đường Chung bị dáng vẻ ngày càng đáng sợ của Doãn Kham dọa sợ, trong không khí như có một đôi tay vô hình áp chế cậu, khiến cơ thể cậu nặng nề không thể động đậy.

Hạ Gia Huân bên cạnh cậy thế nói: “Anh Doãn bảo cậu đừng động vào đồ của anh ấy, còn không mau cút?”

Đường Chung lúc này mới phát hiện bàn tay nắm vở của mình còn chưa buông ra. Tim cậu đập thình thịch, nuốt nước miếng vài cái nhưng vẫn không yên tâm về Doãn Kham, lại hỏi thêm lần nữa: “Cậu bị sao thế, có phải khó chịu chỗ nào không?”

Đã có học sinh chú ý tới bên này, tầm mắt soi xét từ các hướng phóng tới đây.

Năm giác quan của Doãn Kham bây giờ vô cùng nhạy cảm, bị mọi người nhìn chằm chằm càng khiến anh không biết nên làm thế nào. Nó bắt nguồn từ nỗi sợ bị người ta phát hiện rồi chuyển biến thành gai nhọn dựng thẳng lên, lửa giận tăng vọt trong lồng ngực đấu đá lung tung.

Anh như một con thú bị kích thích bản năng phản kháng, bởi vì tuổi trẻ chưa học được cách khống chế, cho nên chỉ có thể dùng công kích thay thế phòng ngự cùng bảo vệ.

Anh cật lực đè nén lắm mới che giấu được hàng vạn cơn cuồng bạo, hàm răng cắn chặt tới mức tê dại, đầu ngón tay nắm chặt đến cực hạn, đau đến mức mất gần như không cảm nhận được gì.

Dưới cơn đè nén đó, Doãn Kham đoạt lại quyển vở màu đen bị Đường Chung nắm một góc, từ nơi sâu nhất cuống họng phát ra một con chữ thật tròn trịa: “Cút.”

Tất cả mọi người đều đang nhìn sang bên này, trong phòng học rất yên tĩnh, cả lớp đều nghe thấy được.

Đồ trên tay đột nhiên bị rút mất, thậm chí cơ thể Đường Chung hơi ngả về phía trước, phải lui về sau một bước mới đứng vững.

Đường Chung trợn trừng hai mắt, không thể tin vào điều mình vừa mới nghe được.

Cậu có thể lừa mình dối người làm bộ không nghe thấy, thế nhưng có người cố tình không để cậu toại nguyện. Hạ Gia Huân cười nhạo: “Nghe chưa, anh Doãn của bọn này bảo cậu cút đi đấy.”

Đường Chung đứng im không nhúc nhích.

Cậu cảm thấy có lẽ chuyện này đã thiếu mất phân đoạn nào đó, không ai giúp cậu, cậu cũng nhất định phải biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

“Có phải cậu… cũng nghe mấy lời đồn đó không?” Đường Chung dò hỏi.

Đối mặt với phản ứng như thế của Doãn Kham, cậu chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Đây cũng không phải lần đầu tiên, Đường Chung nghĩ, nếu như đúng cũng chẳng có gì ghê gớm.

Từng giây từng phút trôi qua, Doãn Kham khẽ cúi đầu, tầm mắt hướng xuống dưới, mái tóc rũ xuống che mất đôi mắt anh.

Anh không đáp lại bất cứ lời nào.

Chuông vào học vang lên, Đường Chung không biết mình đã quay về chỗ ngồi như thế nào nữa.

Cảm giác ngột ngạt kỳ quái chưa từng có dần dần lui đi, cậu hít thở sâu mấy lần, lưng vẫn giữ cho thật thẳng.

Ngồi chưa tới hai phút, bỗng nhiên lại đứng lên.

Nhanh chân đi đến bàn cuối cùng của tổ thứ tư, Đường Chung móc ra một mớ tiền lẻ xếp chỉnh tề ra khỏi túi, đập bốn tờ lên bàn Doãn Kham, sau đó khom lưng bắt đầu lựa sách trước mặt anh.

Một quyển, hai quyển, ba quyển… Sách cùng vở ghi của Đường Chung đều có ký hiệu giống nhau trên gáy sách cho nên tìm được rất dễ dàng, chỉ chốc lát sau đã tìm đủ.

Ôm sách quay người đi, đứng ở góc vắng vẻ nhất trong phòng học, Đường Chung nhìn thấy tất cả các bạn đều đang nhìn mình, ánh mắt hoặc chế giễu, hoặc thương hại, dường như đang nói —— mau đến mà xem kẻ không tự biết mình biết ta đây này.

Cơ thể hơi run lên, ấm ức tích lũy đã lâu như bể chứa nước mưa đạt tới giới hạn mà tràn ra, viền mắt Đường Chung chua xót, cậu cắn môi, xoay mặt qua nhìn Doãn Kham vẫn đang im lặng: “Loại như cậu…”

Nói được vài chữ thì không nói nữa.

Loại người như anh? Chẳng qua anh chỉ giống như những người khác, tin vào những lời đồn “tận mắt nhìn thấy” đó, muốn cùng mình phân rõ giới hạn, không muốn rước họa vào thân, đây không phải là điều bình thường sao?

Theo thói quen của Đường Chung, tiếp theo phải bất chấp tất cả, mặc kệ những lời ác độc không biết nặng nhẹ kia mà xoay người rời đi. Cũng không biết vì sao, cậu rốt cuộc vẫn không nói hết câu nói đó.

Có lẽ là do quá mệt mỏi.

Trở lại chỗ ngồi rồi, Đường Chung bất lực đặt sách xuống, một cánh tay nương theo mặt bàn, tay còn lại nâng lên che đôi mắt.

Người như mình… mới không xứng.

Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu, cũng như mới chỉ qua một cái chớp mắt, Doãn Kham mở to đôi mắt mơ màng, phảng phất như mới thức tỉnh từ một thế giới khác.

Trải qua một hồi đấu tranh dữ dội, cơ thể đang khôi phục lại trật tự ban đầu, chỉ có cảnh tượng trước mắt cứ liên tục xảy ra, muốn vứt đi cũng không được.

Không biết là ánh mắt tự động bắt lấy, hay là tiềm thức không thể quên được.

Hình ảnh cố định lúc Đường Chung đứng trước bàn, khoảnh khắc sắp xoay người đi, Doãn Kham thấy rõ khóe mắt ửng hồng của cậu, còn có nước mắt chợt lóe lên.

Tác giả có lời muốn nói: Để tôi giải thích một chút.

Anh Doãn phân hóa sang giới tính thứ hai bị muộn, khi tâm trạng thất thường tin tức tố cũng sẽ bị hỗn loạn theo, khác với Mộc Đông Đông của chúng ta, một O lớn tuổi điêu luyện chỉ cần tiêm một mũi là OK.
Bình Luận (0)
Comment