Ngủ đến nửa buổi chiều thì tỉnh, toàn thân Đường Chung toàn mồ hôi, lấy thêm hai viên thuốc, tỉnh tỉnh mê mê ra ngoài tìm đồ ăn.
Tiền Tiểu Đóa vừa đưa nguyên liệu nấu ăn đến cửa, sau khi bước vào, đôi con ngươi giảo hoạt xoay một cái: “Có đàn ông từng tới!”
Đường Chung bị dọa tỉnh: “Sao cậu biết?”
Tiền Tiểu Đóa chỉ vào áo khoác màu đen chỗ cửa: “Nhìn size này là biết không phải của cậu rồi.”
Nhìn chằm chằm vào áo khoác đã gấp lại đặt ở nơi dễ thấy mà ngẩn ra, Đường Chung mới phát hiện Doãn Kham rời đi mà không đem theo nó.
Tiền Tiểu Đóa trong bếp bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Là của alpha đúng không? Doãn nhị thiếu?”
Đường Chung phờ phạc ngắt lá rau: “Không phải.”
“Thế là Doãn đại thiếu?”
Đường Chung không lên tiếng.
“Vậy được rồi.” Tiền Tiểu Đóa đột nhiên vui vẻ hẳn lên, “Các cậu làm hòa rồi à?”
Đường Chung lắc đầu: “Kẹo Hồ Lô ăn nhầm thuốc chuột, anh ấy giúp tôi đưa đến bệnh viện.”
Tiền Tiểu Đóa bị mấy chuyện kia hấp dẫn lực chú ý, lúc này mới phát hiện Kẹo Hồ Lô không ở nhà, nghe nói đã rửa ruột thoát khỏi cơn nguy kịch thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bình thường tôi thấy khẩu vị của nó cũng không tốt đến thế, trong bát hay để thừa đồ ăn, chẳng lẽ thuốc chuột còn thơm hơn thức ăn cho chó?”
Đường Chung: “…”
Tiền Tiểu Đóa sợ ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi nên không ở lại lâu.
Đi lên thả một lọ vitamin xuống, nói là chị Phùng trích tiền ra mua, bảo Đường Chung phải uống. Đường Chung nhét một viên vào miệng, thật ngọt, dễ uống hơn thuốc nhiều.
Múc cháo bỏ lên bàn, Đường Chung kéo ghế ngồi vào phòng bếp, đầu đau người cũng đau, cứ như có một đàn kiến gặm nhấm xương cậu vậy.
Cậu cong chân lên ghế, cầm di động mở game chơi để phân tán lực chú ý, thua hai ván rắn săn mồi thì hồi hộp mở WeChat, bắt đầu suy nghĩ có nên hỏi Doãn Kham lúc nào mới tới lấy áo khoác hay không.
Mặc dù có lý do quang minh chính đại nhưng Đường Chung vẫn không dám tùy tiện liên lạc khiến đối phương mất vui. Huống hồ cậu cũng biết mình còn ôm hi vọng, nếu có thể nhờ vào đó mà được gần Doãn Kham thêm một lát, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Tâm trạng của omega vào kỳ phát tình mẫn cảm như cơ thể vậy, chỉ cần nghĩ đến hai chữ “Doãn Kham”, lỗ tai Đường Chung cũng dần đỏ lên.
Cúi đầu chôn khuôn mặt đỏ bừng vào giữa hai đầu gối, Đường Chung nhắm mắt lại, thầm gọi tên anh.
Anh vừa là sao trên trời, vừa là động lực duy nhất để cậu cắn răng vượt qua giai đoạn này.
Cháo nấu xong bưng lên bàn, di động đặt một bên rung lên mấy lần, Đường Chung cầm lên xem, nhóm bạn học yên tĩnh chừng mấy hôm nay lại có người nhắn.
Thái Hiểu Tình: Tuần sau bổn cung phải đến thủ đô công tác, có ai đến tiếp giá không!
Hạ Gia Huân: Lớp chúng ta có vài người đang làm việc ở thủ đô đó.
Thái Hiểu Tình: Ngoại trừ @Doãn Kham thì còn có ai?
Hạ Gia Huân: @Triệu Giai Lộ @Trần Hạo Vũ @Lý Chấn.
Đã đến giờ tan ca, Doãn Kham có lẽ đang đi đường nên không đọc, hai người bị @ đến đều nói hoan nghênh đến bất cứ lúc nào, chỉ có người bạn họ Lý kia lại trả lời không theo lẽ thường.
Lý Chấn: Không phải còn có đại minh tinh @Đường Chung sao? Hai người các cậu còn là bạn cùng bàn cũ.
Đây là lần đầu tiên Đường Chung được @ sau khi vào nhóm lớp, cậu lập tức ngồi thẳng, còn sốt sắng hơn khi được mấy triệu fan @.
Người bạn họ Lý này trong ấn tượng là người đã tin tưởng không chút nghi ngờ gì vào lời đồn liên quan tới cậu, còn cười nhạo cậu nữa. Đường Chung không biết cậu ta nhắc đến mình có phải còn ý nào khác không, cố gắng bình tĩnh trả lời: Tuần sau tôi phải đi chỗ khác rồi, cụ thể là cậu đi vào tuần nào? @Thái Hiểu Tình
Câu này gửi đi, nhóm lớp vừa rồi còn sôi nổi bỗng yên tĩnh tới kỳ lạ, mấy phút sau vẫn không có ai nói chuyện.
Đường Chung đợi một lúc, tưởng nhóm đều đi ăn cơm hết rồi, dùng tay rảnh cầm thìa xúc cháo, một tay khác nắm chặt di động, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn.
Chờ đến gần bảy giờ tối, di động mới lần nữa rung lên.
Doãn Kham: Thứ sáu tuần sau họp lớp.
Người nổi tiếng lên tiếng như một viên đá làm dậy lên sóng lớn, nhóm lại lần nữa ồn ào hẳn lên. Đường Chung lại đang suy nghĩ, mọi người đã ăn cơm xong cả rồi, sao Doãn Kham giờ mới về nhà?
Thái Hiểu Tình: Bệnh viện kiểu gì vậy, khắt khe với nhân viên quá đó?
Triệu Giai Lộ: Lần trước tôi đến thủ đô còn muốn có bạn đi cùng, chỉ ngại mọi người bận rộn, không dám báo với mọi người.
Hạ Gia Huân: Anh Doãn bận thật đấy, tôi tới thủ đô nhiều lần rồi, muốn hẹn anh ấy còn phải xếp hàng lấy số.
Lý Chấn: Thế còn đại minh tinh cũng bận à?
Chuyện đã đến nước này, nếu không phát hiện được bạn học này đang khiêu khích trào phúng thì uổng công số gạo Đường Chung ăn nhiều năm như vậy.
Cậu rửa được nửa đống bát thì lau khô tay trả lời, đánh câu “Tôi không bận” rồi xóa đi, đánh tiếp một câu “Không phải đại minh tinh” vẫn cảm thấy không thích hợp, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn riêng cho Thái Hiểu Tình, hỏi cô lúc nào đến hay không thì có người nhắn tiếp.
Doãn Kham: Cuối năm nghề nào cũng bận.
Đường Chung run lên, đọc hàng chữ này mấy lần, chút tâm tư đang không ngừng đánh trống reo hò bị cậu cố gắng dìm xuống.
Anh ấy đang giải vây giúp mình sao?
Đúng không?
Hẳn là không phải, có lẽ chỉ là thuận miệng.
Mười phút trôi qua, chuyên gia giảng hòa Thích Nhạc trồi lên, đầu tiên là gửi một biểu cảm nổi trận lôi đình, nói: Lần nào cũng canh lúc tôi không ở đây mà nói chuyện! Lăn vào đây hết cho tôi, không được ai bỏ chạy!
Thích Nhạc cũng ngấm ngầm liên hệ với Đường Chung, bảo cậu cứ yên tâm đừng buồn, nói sẽ chấn chỉnh lại công tác tư tưởng cho bạn học.
Đường Chung cảm thấy không cần, dù sao cũng không có cơ hội gặp mặt, chỉ là đang đánh chữ cảm ơn ý tốt của lớp trưởng, đột nhiên nghe thấy tầng dưới có tiếng nổ vang lên, lớp sàn dưới chân cũng theo đó mà chấn động.
Nhận ra đó là phòng bếp dưới nhà Doãn Kham, Đường Chung không kịp nghĩ ngợi gì đã chạy ra ngoài.
Không kịp đợi thang máy, chạy vèo xuống cầu thang bộ, lúc gõ cửa dùng hết sức lực, tiếng động loảng xoảng lan ra ngoài hiên, đôi vợ chồng son nhà bên nghe tiếng thò đầu ra: “Cậu cũng nghe thấy tiếng nổ à? Bọn tôi còn tưởng nghe nhầm đấy.”
Khoảng một phút sau mới có người đến mở cửa.
Nhìn thấy Doãn Kham vô sự đứng ở cửa, cơ thể khỏe mạnh khuôn mặt bình tĩnh, Đường Chung mới yên tâm, nhìn vào bên trong: “Sao thế, tiếng gì vậy?”
“Nổ.” Doãn Kham bình tĩnh nói, “Lò vi sóng.”
Đến khi biết được trứng gà bỏ vào lò vi sóng nên nổ, Đường Chung ngơ ngác chớp mắt, thật không thể tưởng tượng ra được đây là chuyện Doãn Kham có thể làm.
Trong lò vi sóng làm bằng inox dính đầy những thứ màu vàng trắng, có chỗ nửa chín, có chỗ còn đang nhỏ giọt, chảy dọc theo cửa lò mở ra lan xuống bếp.
Vào lần thứ ba hỏi Doãn Kham khăn lau ở đâu, anh lại cầm chiếc chà nồi tới, Đường Chung ngẩng đầu nhìn ánh mắt buồn ngủ tới mức mơ màng, còn có vẻ mặt cụt hứng ủ rũ, mới hiểu ra anh đang mệt mỏi.
Cả đêm qua không ngủ lại đi làm suốt một ngày dài, có thể an toàn về nhà đã không dễ dàng, mơ mơ màng màng thả trứng gà vào lò vi sóng đun lên cũng dễ hiểu.
“Anh đi nghỉ trước đi.” Đường Chung hối anh về phòng nằm ngủ, “Em dọn chút rồi đi.”
Doãn Kham vì thiếu ngủ kéo tụt hẳn khả năng suy nghĩ nên vô cùng nghe lời, thả khăn xuống liền đi ra ngoài.
Không bao lâu sau lại quay trở về, đứng trước cửa bếp nhìn lên kệ bánh: “Bánh bao.”
Đường Chung quay đầu, nhìn thấy hai chiếc bánh bao quen thuộc đặt trong đĩa, hỏi: “Anh định hâm cái này?”
Doãn Kham không gật đầu cũng không phủ nhận: “Cậu ăn đi.”
“Em vừa ăn xong, không đói.” Đường Chung bưng đĩa lên, lại không biết nên đặt ở đâu, nhanh miệng hỏi, “Anh thích ăn bánh bao em gói à?”
Hỏi xong lập tức hối hận, ngày đó trong nhà hàng Nhật kia, Doãn Kham đã sớm trả tiền bánh bao cho cậu, cũng chia rõ giới hạn cùng cậu.
Quả nhiên Doãn Kham không lên tiếng, quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Ngoại trừ lau chùi lò vi sóng, Đường Chung tiện tay dọn luôn cả nhà bếp.
Doãn Kham không thích rửa bát, ỷ vào trời lạnh không có ruồi bọ mà thả một đống bát đĩa vào trong bồn.
Đường Chung khác anh, từ nhỏ đã thạo việc nhà, trước khi bước vào giới giải trí đã làm việc ở quán cơm hai năm, chưa tới mười phút đã rửa sạch sẽ toàn bộ bát đĩa xoong nồi, nhân tiện còn dùng xà phòng thay nước, cẩn thận lau sạch bếp một lần.
Dọn dẹp xong đi luộc trứng gà, cả trứng chín già lẫn trứng lòng đào tổng cộng ba quả, hẳn là đủ cho Doãn Kham ăn trong hai ngày.
Tìm một chiếc lọ nhỏ xếp trứng vào trong, đặt ở nơi dễ thấy trên bếp, Đường Chung định đến cửa phòng ngủ liếc trộm một cái rồi đi, không ngờ vừa chạy ra ngoài đã thấy Doãn Kham ngồi ngủ trên ghế sofa.
Bên cạnh có chăn len được gấp gọn, Đường Chung tung nó ra đắp lên người Doãn Kham, sau đó ngồi trước mặt anh, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Doãn Kham lúc ngủ thả lỏng hết mức, hơi thở đều đặn, sự lạnh lùng thường ngày bị rút đi, trông dễ gần hơn bình thường biết bao nhiêu.
Đường Chung nhìn một lúc, cảm thấy cơ thể của mình không còn đau như vậy nữa.
Như hút phải ma túy mê hoặc lòng người, dù biết không nên động đến thứ này, biết rõ mình ăn bữa nay lo bữa mai vẫn vui vẻ chịu đựng giấu nó vào lòng, tùy ý che đi tầm mắt, che giấu nỗi đau khổ, tham lam hưởng thụ sự trói buộc ngọt ngào.
Cậu muốn được ở lại nhiều thêm chút nữa, quay về bếp nấu hai đĩa đồ ăn.
Nguyên liệu Doãn Kham mua về phần lớn đã được xử lý, cà chua trụng nước lột vỏ, cắt thành miếng xào với trứng gà, cắt thêm hai củ khoai tây, thêm ớt xanh xanh đỏ đỏ, đĩa khoai tây thơm phức bốc lên chút hương cay nồng, rất hợp khẩu vị của Doãn Kham.
Làm xong hai món, Đường Chung đỡ kệ bếp đứng một bên nghỉ ngơi. Nhớ ra phải nấu thêm món canh, mở tủ lạnh tìm kiếm, cậu lục được nửa túi rong biển trong xó tủ lạnh.
Tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn nhà Doãn Kham, có lẽ không đến nỗi bị trả lại, Đường Chung lập tức liều lĩnh xắn tay áo lên.
Đầu tiên cậu phi thơm hành, sau đó cho thêm nước, nấu như vậy canh mới có mùi vị.
Rong biển ngâm trong bồn, lúc gọt hành Đường Chung đã kiệt sức nên đổi thành dao gọt hoa quả nhẹ nhàng hơn.
Kết quả vẫn không thể vượt qua cơn đau kéo đến trong cơ thể, trong một lần thở dốc, bàn tay hơi run lên, đầu dao gọt hoa quả sắc bén đâm vào ngón tay, vết thương khá sâu, máu cũng theo đó trào ra.
Doãn Kham mở mắt, đập vào mắt là một căn phòng ấm áp ánh đèn, tiếng bước chân dồn dập lọt vào tai, sau đó có mùi thơm của cơm nước bay vào xoang mũi.
“Anh tỉnh rồi.” Lúc tới chưa kịp đổi giày, Đường Chung vẫn đi đôi dép lê gỗ tạo động tĩnh không hề nhỏ kia ra khỏi phòng bếp, “Em dùng nguyên liệu nấu ăn nhà anh xào hai món đơn giản, anh đói bụng thì lấy mà ăn.”
Nói xong liền đi ra cửa, tốc độ rất nhanh, đi lướt qua Doãn Kham như một cơn gió.
Doãn Kham vừa tỉnh lại chưa khôi phục toàn bộ thần trí, anh theo bản năng đứng lên cùng tới cửa, dáng vẻ tiễn khách lại khiến Đường Chung trở nên căng thẳng.
Cánh tay sau lưng buông thõng giấu trong bóng tối, một tay khác nắm lấy tay cầm, Đường Chung quay đầu nói: “Không cần tiễn đâu, nhà em ở ngay tầng trên mà.” Suy nghĩ một chút vẫn nhịn không được, “Về sau đừng bỏ trứng gà vào lò vi sóng nữa, đồ có vỏ cũng không được.”
Doãn Kham hơi sửng sốt, cứ như nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, sau đó không dễ chịu mà gật đầu.
“Vậy em đi trước đây.”
Đường Chung vội vặn tay cầm, chân phải nâng lên, còn chưa bước ra, cái tay kia bỗng bị nắm lấy.
“Đứt tay?” Ở nơi cửa tối tăm, âm thanh Doãn Kham cũng rất trầm, “Bị sao đây?”
Đường Chung bị giữ lại, hơi thở đột nhiên tăng lên: “Không có gì, lúc cắt rau không cẩn thận…”
“Để tôi xem.”
Doãn Kham nắm lấy tay cậu nâng lên, cúi đầu cẩn thận quan sát dưới ánh đèn tù mù.
Cơ thể cao to của alpha đứng khuất sáng, từ góc của Đường Chung nhìn lại, ngũ quan bị bóng tối che mất một mảng, khiến cho khuôn mặt xuất chúng của anh càng thêm thâm thúy mê người.
Tầm mắt chăm chú nhìn vào đầu ngón tay, tay Đường Chung như bị nóng đến mức run lên, muốn rút tay về nhưng không nỡ, chỉ có thể đứng thẳng lưng ở đó, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rối loạn.
Hai người đều cố gắng không giải phóng tin tức tố, thậm chí Doãn Kham còn dán miếng ngăn mùi, hai mùi hương bất đồng vẫn thẩm thấu vào nhau, nhanh chóng giao hòa, hài hòa đến mức cứ như chúng vốn là một thể.
Đợi đến khi Doãn Kham ngơ ngác hoàn hồn, ý thức được hành vi của mình hơi quá đáng thì đã chậm.
Bàn tay nắm lấy tay Đường Chung không dám dùng sức, cứ như đó là sự dịu dàng đã hình thành bản năng khắc sâu vào xương tủy.
Đường Chung nhìn thấy sự hối hận thông qua cái nhếch mép của Doãn Kham, chủ động lui về sau: “Không sao đâu, em đã rửa rồi, về dán băng cá nhân nữa là được.”
Cậu rút tay hơi vội, Doãn Kham vẫn còn siết, cậu bèn dùng lực rút ra. Trong lúc giằng co vai đã đụng tới khuông cửa, cánh tay cũng bị va mạnh một cái, sắc mặt Đường Chung tái nhợt, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, vừa nghe liền biết vô cùng đau đớn.
Chuyện tiếp theo không phải do cậu làm chủ.
Doãn Kham thông qua phản ứng của cậu phát hiện ra tình huống khác thường, không nói hai lời cầm cổ tay cậu kéo lại, một tay khác xắn ống tay áo rộng thùng thình lên.
Sau đó lập tức thấy vết thương ghê rợn nơi sườn cánh tay.
Vết thương kia không giống bị đồ vật sắc nhọn cắt vào, cũng không giống vết máu bầm khi bị đánh đập, miệng vết thương rất lớn, chiếm gần hết nửa cánh tay nhỏ gầy. Vết sẹo xanh tím lồi lõm đan xen ngang dọc, mặc dù đã khép lại, vẫn có thể nhìn màu sắc trên da mà đoán đã từng bị thương nhiều lần, thoạt trông rất kinh khủng, chỉ biết lúc đó xuống tay nặng đến cỡ nào.
Vết thương này rõ ràng là vết thương dùng những món đồ không sắc bén như móng tay cào rách.
Đường Chung sợ đến mức tim ngừng đập, vừa kéo ống tay áo xuống vừa nói: “Kỳ, kỳ phát tình trước đây khó chịu quá nên cào mấy lần, không dưỡng thương tốt nên mới vậy, bây giờ không cào loạn nữa, không sao rồi.”
Doãn Kham là bác sĩ, anh biết cậu đang nói dối, đương nhiên Doãn Kham không tin vết thương kia là do tình cờ, không thể làm gì khác hơn là chặt đầu lấy đuôi, lấy kỳ phát tình vạn năng ra làm cớ, thay đổi cách để nói ra nguồn gốc của vết thương.
Tiếp theo chính là sự trầm mặc kéo dài.
Chỉ là từ khuôn mặt, Đường Chung rất khó đoán ra Doãn Kham đang nghĩ gì, chỉ có thể từ hành động không buông tay của anh, trái lại còn dùng sức nắm chặt thêm mà đoán anh đang tức giận.
Điều này bỗng khiến Đường Chung sinh ra mờ mịt.
Anh tức giận cái gì? Tức giận mình tay chân vụng về, khiến cho anh nhìn thấy vết thương đáng sợ như thế, hay là…
Gần như thất thố mà tự hỏi nguyên nhân, Đường Chung xem nhẹ ánh mắt tối tăm của Doãn Kham, cùng với hơi thở run rẩy ngột ngạt.
“Alpha của cậu đâu?” Doãn Kham hỏi, “Hắn ở đâu rồi?”
Alpha năm mười tám tuổi đã cướp mất cậu khỏi tôi ở đâu? Tại sao không ở cạnh cậu, để cậu cô đơn vượt qua kỳ động dục, đến cả đánh dấu tạm thời giúp cậu giảm bớt đau khổ cũng không cho?
Đường Chung năm mười tám tuổi có một đôi tay đầy vết chai sần, Doãn Kham cho là đôi tay này sau bảy năm được sống trong nhung lụa sẽ trở nên mềm mại hơn, giống như bao omega khác được nuông chiều từ bé.
Coi như anh không thể cho Đường Chung, vậy chắc chắn người khác sẽ cho cậu trong bảy năm kia, như vậy bây giờ nhớ lại năm đó anh buông tay mới không còn hoang đường như vậy.
Môi Đường Chung khẽ nhếch, nỗi hoang mang trong mắt càng sâu.
Cậu cảm thấy mình đã làm sai gì đó, lại không biết sai từ đâu, càng không nói đến việc sửa chữa sai lầm.
Lại tỷ như cậu biết Doãn Kham đang hỏi gì, cũng không biết nên đáp từ đâu.
Nếu tiếp tục nói dối sẽ đẩy Doãn Kham ra xa, mà nếu nói theo phản xạ có thể sẽ càng đẩy Doãn Kham ra xa hơn. Cậu đã giữ chuyện này trong bảy năm, trở thành một sự tồn tại như tín ngưỡng.
Hít một hơi ngập không khí vào phổi, Đường Chung nghĩ, để mình ích kỷ thêm lần nữa đi, tuy rằng vận mệnh thích trêu đùa cậu, nhưng không phải nó không cho cậu cơ hội, dù chỉ là một chút ít lộ ra khỏi khe hở.
Ít nhất có thể mang Doãn Kham về bên cạnh mình, vậy thì đời này đã may mắn lắm rồi.
Đường Chung ổn định lại thần kinh không ngừng run rẩy, cố gắng nở nụ cười, để cho khuôn mặt mình không khó coi như vậy.
Đối với cậu mà nói, càng là nói thật thì càng phải gắng sức.
“Alpha của em…” Cậu nói rồi lại ngừng, cổ họng cũng đang phát run, hơi nước trào ra làm khuôn mặt Doãn Kham cũng trở nên mơ hồ, “Chỉ có mình anh thôi.”