Thời gian cứ trôi qua, Doãn Kham vẫn không nói lời nào.
Tim Đường Chung đập như trống, hơi thở cũng gấp gáp, trong tai ầm ĩ không thôi, bởi vậy không nhận ra hơi thở Doãn Kham hỗn loạn không kém.
Cũng may cậu đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, không được tin tưởng mới là bình thường, cậu chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sẽ được Doãn Kham tha thứ.
Đường Chung như con rùa vừa thò đầu ra khỏi mai, gặp phải nguy hiểm liền sợ hãi rụt đầu lại. Lúc quay người muốn chạy, phát hiện tay còn bị Doãn Kham nắm lấy, thử mấy lần không rút ra được, Đường Chung sụp vai, dáng vẻ cụt hứng chờ bị xử lý.
Cậu cho là Doãn Kham sẽ hỏi lời vừa rồi có ý gì, hỏi rốt cuộc mấy năm qua cậu đi đâu, dù đã chuẩn bị tất cả lời giải thích, cậu vẫn không có chút sức lực nào.
Tất cả những chuyện cậu làm là vì để Doãn Kham không bị tổn thương, nhưng quay đầu nhìn lại, thứ tổn thương Doãn Kham sâu sắc nhất vẫn là những lời lúc cậu nóng lòng chạy trốn mà nói ra kia.
Bắt đầu lại từ đầu nói thì nghe dễ, nếu như sớm biết… Đường Chung nhắm mắt, sớm biết cũng vô dụng, những thứ này đều là điều phải trải qua. Khi đó cậu không còn gì cả, tự bảo vệ mình còn khó, ngoại trừ rời đi, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy khi nghe Doãn Kham nói, Đường Chung còn tưởng mình đang nghe nhầm.
“Cái, cái gì?” Cậu run rẩy hỏi.
“Không phải cậu nấu cơm à?” Giọng nói của Doãn Kham vẫn bình tĩnh, “Ăn chung đi.”
Bưng đồ ăn trong bếp lên bàn, trước khi ngồi xuống, Doãn Kham dán băng dán cá nhân cho Đường Chung.
Đường Chung vui mừng nhận lấy, lúc xé ra dán lên tay, khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Dao nhà anh sắc thật đấy, trông là biết không hay dùng rồi.”
Doãn Kham không nói câu nào.
Trong suốt quá trình ăn cơm, anh để ý tay phải Đường Chung nâng bát lên, cánh tay như dán chặt vào cơ thể, hiển nhiên là đã thành thói quen dùng cơm câu nệ như thế, cũng theo bản năng che giấu gì đó, cũng có thể là để giảm bớt đau đớn.
Thường xuyên làm việc tại khoa phân hóa, Doãn Kham cũng từng gặp mấy bệnh nhân có khuynh hướng tự làm hại mình, phần lớn đều là omega sau khi đánh dấu thì mất vợ/chồng, sau đó được chuyển vào viện điều dưỡng chuyên dành cho omega. Bởi vậy có thể suy ra Đường Chung cào vào nơi bí mật nơi sườn cánh tay kia là vì không để cho người khác phát hiện, nếu không phải hôm nay chó ngáp phải ruồi bị anh nhìn thấy, có thể việc này vĩnh viễn không ai biết được.
Doãn Kham nhớ ra trước đây Doãn Khiêm từng nói, phàm là alpha có chút quyền thế sẽ nuôi không chỉ một omega, nhưng bọn họ sẽ không đánh dấu vĩnh viễn những omega này.
Căn cứ theo luật nhà nước, những omega bị đánh dấu vĩnh viễn có thể đòi hỏi alpha một số tiền phụng dưỡng hàng tháng không hề nhỏ, bởi vậy vì để tránh bị xem là cây rụng tiền, sau khi chơi chán có thể dễ dàng thoát thân, cụm từ “đánh dấu vĩnh viễn” đã bị cắt bỏ trong từ điển của alpha.
Nhớ đến những ngày trước khi chia tay năm đó, vết bầm không rõ trên eo Đường Chung, đôi mắt Doãn Kham trở nên âm trầm, bên trong cũng có nỗi hận khi bảo bối quý giá bị đoạt đi mà không được trân trọng.
Nếu cho anh biết những năm tháng này Đường Chung sống rất tốt, anh sẽ không tức giận như thế.
Dù là không cam lòng cũng được, xuất phát từ tâm tư khác cũng tốt, ít nhất đối mặt với một Đường Chung chằng chịt vết thương còn phải nở nụ cười, Doãn Kham không thể quyết tâm được.
Đường Chung ăn xong cơm thì chủ động rửa bát, vừa đặt bát đĩa lên thì bị Doãn Kham cướp đi: “Để tôi.”
Theo tới nhà bếp đợi một lúc, bây giờ không có gì trong tay, Đường Chung bèn đi ra, lấy di động trả lời tin nhắn.
Hôm nay Tô Văn Uẩn ra ngoài quay phim, vừa mới đến nhà, nhìn thấy Đường Chung gửi tin nhắn qua thì nói: Mấy cái đứa đó là đám ăn no rửng mỡ thôi, đừng để ý.
Mộc Đông Đông: Sao cậu mắng cả người yêu mình vậy?~
Tô to lớn: Em ấy thiếu mắng chứ sao, xem ra tối nay tớ phải dạy dỗ lại ẻm rồi.
Mộc Đông Đông: Đừng, lỡ về sau cậu ấy ghét tớ hơn thì sao?~
Tô to lớn: Tớ có thể làm gì em ấy được đây, cũng chỉ đè lên giường đánh mông thôi.
Mộc Đông Đông: Tớ hoài nghi các cậu đang show ân ái thì có~
Tô to lớn: Tâm trạng của cậu hôm nay không tệ nhỉ?
Mộc Đông Đông: Sao cậu biết?~
Tô to lớn: Cuối câu nào cũng có dấu ngã hết.
Mộc Đông Đông: Tớ đang ở nhà anh ấy này~~
Tô to lớn: Chà, chúc mừng, chưa kịp dọn nhà rồi.
Hàn huyên cùng bạn thân một lát, tiếng nước trong bếp ngừng lại, nghĩ là anh tắm xong, Đường Chung tranh thủ hỏi: Tô Tô, năm đó cậu theo đuổi Hạ Hạ như thế nào vậy~? Tớ muốn học hỏi kinh nghiệm~
Tô Văn Uẩn thẳng thắn trả lời: Em ấy còn cần theo đuổi à?
Đường Chung: …
Tô to lớn: Tớ với cậu không giống nhau, vấn đề này cậu nên hỏi cậu ấy.
Chờ Đường Chung hiểu ra “giống nhau” là chỉ gì, ánh mắt hơi mất tập trung chạm phải ánh mắt của Doãn Kham, mặt đỏ bừng lên.
Dường như Doãn Kham không phát hiện ra sự khác thường của cậu, rót cho cậu chén nước nóng đặt trên bàn, hỏi: “Khi nào Kẹo Hồ Lô xuất viện?”
Đã lâu không nghe thấy tên con cún phát ra từ miệng Doãn Kham, Đường Chung đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nói: “Ban nãy bác sĩ nhắn tin cho em, nói Kẹo Hồ Lô đã khỏe rồi, ngày mai có thể đón về nhà.”
Dù sao cái tên “Kẹo Hồ Lô” vẫn là do Doãn Kham đặt, nghe anh gọi cái tên này không chút do dự gì, cứ như đã quay lại khoảng thời gian ngây ngô không âu lo kia, trong lòng Đường Chung vừa chua xót vừa mềm mại, nước mắt dâng lên suýt nữa trào ra bị ép trở về.
Ai ngờ câu sau của Doãn Kham càng khiến người khác kinh ngạc hơn.
“Mai tôi nghỉ.” Doãn Kham nói, “Đi chung với cậu.”
Hôm sau Đường Chung dậy thật sớm, đun sôi nước hâm nóng sữa, đánh răng rửa mặt mặc quần áo mới.
Cậu lôi chiếc áo lông năm ngoái mới mua còn chưa mặc được mấy lần, soi gương chải tóc cho thật gọn gàng. Bình thường lúc không đi diễn cậu không có thói quen hóa trang, nhưng bây giờ đổ bệnh trông khí sắc không tốt lắm, Đường Chung đột nhiên nhanh trí, đánh chút phấn hồng lên gò má, rốt cuộc trông cũng không thê thảm vậy nữa.
Lên tầng tiêm một liều thuốc ức chế, uống thêm hai viên thuốc giảm đau, trước khi ra ngoài Đường Chung soi gương mà cười, omega da trắng mắt to trong gương cũng cười khúc khích với cậu, dáng vẻ hưng phấn khi được đi hẹn hò với người trong lòng.
Lúc thang máy dừng ở tầng hai mươi, Doãn Kham cũng vừa mở cửa, mang theo hai quả trứng gà: “Hôm qua cậu luộc, ăn không hết.”
Trên đường tới bệnh viện thú y, Đường Chung trừng mắt nhìn hai quả trứng gà luộc kia, ngồi hồi lâu mới quyết định lột một quả, bóc tới bóc lui, trên mặt đều là vẻ không tình nguyện.
Doãn Kham tập trung lái xe, khi dừng đèn đỏ mới phát hiện Đường Chung đã ăn mất một quả trứng, kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu không ăn trứng gà luộc à?”
Quai hàm Đường Chung phình lên, hé miệng để lộ lòng đỏ trứng chưa kịp nuốt: “Hả?”
Thì ra hai quả trứng này là Doãn Kham mang cho anh.
Đường Chung vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, xấu hổ vì ăn mất trứng của người ta, còn ngọt là vì anh vẫn còn nhớ cậu không thích ăn trứng gà luộc. Rõ ràng năm đó cậu chỉ thuận tay nhắn tin, vậy mà anh còn nhớ đến bây giờ.
Xe dừng trước bệnh viện thú y, Doãn Kham ăn quả trứng luộc còn lại rồi uống sữa bò nóng Đường Chung mang đến.
Từ xa đã nghe thấy tiếng sủa rõ to của Kẹo Hồ Lô, hai người đi vào trong, chú chó càng thêm vui mừng, đứng trong phòng vẫy đuôi không ngừng xoay quanh, nhấc chân trước lên lay cửa, thậm chí còn định leo tường ra.
Bác sĩ kê ít thuốc dạ dày, Đường Chung hơi băn khoăn, hỏi có cần thêm thuốc khác không, bác sĩ nói: “Không cần, chó nhà cậu hồi phục rất nhanh, làm gì giống tám tuổi, nó còn nghịch hơn tám tháng ấy chứ.”
Cửa phòng vừa mở ra, Kẹo Hồ Lô liền vọt tới. Đường Chung mở hai tay chuẩn bị ôm nó, ai ngờ con chó ngốc này lại uốn éo mông lướt qua cậu, chạy tới trước mặt Doãn Kham, cào ống quần anh thở hổn hển xin được ôm.
Doãn Kham bèn bế nó lên, một tay ôm chó một tay xách thuốc, đi được hai bước, quay đầu lại nói với Đường Chung đang ngẩn ra: “Không đi à?”
Đường Chung bỗng hoàn hồn, vội nhấc chân đuổi theo: “Đây, tới đây!”
Không ai có thể nói rõ hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Là một người trong cuộc, thái độ giữa Đường Chung cứ luôn mơ hồ về thái độ của Doãn Kham, là cảm ơn cậu vì bữa cơm hôm qua nên mềm mỏng dần, hay là sự chăm sóc của bác sĩ đối với bệnh nhân, hay là sự giúp đỡ giữa hàng xóm với nhau? Cậu không dám vọng tưởng, lại không dám thổ lộ tấm chân tình của mình.
Dù vậy, có thể duy trì trạng thái giao tiếp như thế cũng đã tốt lắm rồi. Mặc dù Doãn Kham không chấp nhận, ít nhất cũng không chống cự như trước nữa, chỉ cần có được một ít tiến triển, Đường Chung đã vui mừng không thôi.
Đi ngang qua siêu thị, Doãn Kham dừng xe xuống mua đồ, Đường Chung cũng đi theo. Lượng người ở đây không thích hợp cho omega đang vào kỳ phát tình đứng lâu, Đường Chung đeo khẩu trang bèn đi loanh quanh ngay cửa, thấy có quán dán màn hình điện thoại thì ngồi một bên nhìn, cò kè mặc cả một phen rồi mua hai tấm dán của chủ tiệm.
Quay về Xuân Thiều Loan, đi vào trong thang máy, Đường Chung nhanh tay ấn vào nút lên tầng hai mươi mốt, sau đó bấm vào nút viết “20” bên cạnh, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Ban nãy lúc mua tấm dán màn hình, chủ sạp đưa thừa một tấm cho em, em thấy màng dán di động anh nứt rồi, có muốn em dán giúp anh không?”
Doãn Kham vẫn chưa trả lời, Kẹo Hồ Lô trong ngực anh đã kêu lên một tiếng, cứ như nhận lời thay anh.
Không để Đường Chung chờ quá lâu, Doãn Kham nói: “Thế phiền cậu.”
Sao Đường Chung lại ngại phiền cho được, cậu ước gì cả ngày 24h Doãn Kham đều đến làm phiền cậu càng tốt.
Việc đầu tiên làm khi về đến nhà là lấy di động ra, Đường Chung đã lâu mới động vào việc cũ hơi kích động, lấy điện thoại của mình ra thử nghiệm trước, xác định màng dán thủy tinh công nghiệp tiện hơn so với màng dán mềm trước kia nhiều, sau đó mới dán di động cho Doãn Kham.
Dán liền một mạch rất hoàn hảo, lúc giao di động mới cóng cho Doãn Kham, Đường Chung như học Kẹo Hồ Lô mà vẫy đuôi đòi thưởng, tuy rằng có thể Doãn Kham chỉ xem đây như quà trả lễ của hàng xóm, hời hợt nói cảm ơn.
Bất tri bất giác đã tới giữa trưa, Đường Chung muốn giữ Doãn Kham ở lại ăn cơm, lý do rất đầy đủ chính đáng: “Phiền anh chạy hai chuyến rồi, suýt nữa ảnh hưởng đến công việc… Hôm qua em mua nhiều đồ ăn lắm, ở lại ăn cơm với Kẹo Hồ Lô một bữa nhé?”
Kẹo Hồ Lô nghe thấy chữ “Ăn” liền kích động: “Gâu!”
Trước đây Đường Chung da mặt mỏng, bị người khác nói xấu sau lưng vài câu đã cảm thấy tức ngực khó thở, cho nên dưới cái nhìn của cậu, da mặt dày cũng là một ưu điểm.
Ít nhất có thể chường mặt ra không thèm đếm xỉa đến chuyện khác mà giữ người ta lại ăn cơm, dù phía sau lời đồng ý của Doãn Kham có hơn nửa công lao của con chó ngốc.
Nói chung đã giữ được người lại rồi, Đường Chung thay đổi nồi cháo hôm qua nấu ăn cho xong bữa, cắt rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn Tiền Tiểu Đóa mang tới, thịt bò nạm hầm củ cải, canh gà hầm, củ từ xào nấm mèo, tất cả đều thích hợp để bồi bổ sức khỏe cho alpha.
Đường Chung cũng biết làm bác sĩ rất vất vả, cậu thầm hạ quyết tâm, bữa này ít nhất phải khiến Doãn Kham mập lên ký rưỡi.
Doãn Kham trong phòng khách không biết mình sắp bị béo phì, chơi ném bóng với Kẹo Hồ Lô mấy lần, con chó già đã lớn tuổi, thể lực không còn như trước đây, chạy vài vòng đã mệt đến thè lưỡi, víu lấy chân Doãn Kham đòi ăn.
Doãn Kham đi quanh phòng khách một vòng nhưng không tìm được thức ăn cho chó đâu. Đi tới cửa phòng bếp, vừa muốn lên tiếng hỏi, lại thấy Đường Chung đang kẹp di động trong hõm vai, vừa thái rau vừa nói chuyện với ai đó.
“Con vẫn khỏe, ăn cũng rất được, hôm nay nấu hai món mặn… Nhớ ạ, nhớ bà nội lắm, tháng sau là tết rồi, con sẽ tranh thủ xong việc sớm để về nhà… Muốn ăn bánh trôi nấu hèm rượu bà nội nấu.”
Trong nồi đang sôi sùng sục, bóng lưng Đường Chung nhỏ dài cùng âm thanh nũng nịu hòa vào trong không khí. Thời gian bỗng dưng quay trở lại, Doãn Kham nhớ thật lâu trước đây, cậu cũng làm nũng như thế này với mình, tiếng nói mềm mại như kẹo bông, trong đôi mắt to tròn là sự ngây thơ không vướng bụi trần.
Bây giờ sự ngây thơ này càng thêm đậm, cứ như trong bảy năm này cậu được bảo bọc rất kín kẽ, hoặc là chỉ ngủ sâu một giấc, bây giờ lại hoàn chỉnh quay trở về.
Ăn cơm xong, Doãn Kham đi vào phòng tắm, đổi một miếng dán ngăn mùi mới.
Nồng độ giải phóng tin tức tố của omega kỳ phát tình dày gấp mấy lần ngày thường, sử dụng đồ ngăn mùi bình thường cũng không thể ngăn chặn sự ảnh hưởng, như bữa cơm vừa rồi kia, Doãn Kham không nhớ rõ mùi vị cơm nước như thế nào, chỉ nhớ rõ Đường Chung ngồi đối diện thơm biết bao nhiêu.
Dán xong đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra liền đối diện với Đường Chung đang ngoảnh đầu lại cười: “Trà pha xong rồi, đến uống với Kẹo Hồ Lô một chén.”
Kẹo Hồ Lô nằm ườn một bên đến sủa cũng lười. Nó vô cùng ủ dột, bởi vì Đường Chung chỉ xúc cho nó một muỗng thức ăn cho chó, bên trong còn lẫn thêm hai viên thuốc, vừa không cho nó ăn thịt bò vừa không cho nó uống trà.
Kẹo Hồ Lô cảm thấy mình đang bị lợi dụng.
Vì để đưa trà ngon đến bàn trà trước ghế sofa, Đường Chung đi tới đi lui vài chuyến, đôi dép đế gỗ phát ra từng nhịp cộc cộc nhẹ nhàng.
Uống hai hớp trà, cậu bỗng ý thức được gì đó thông qua tầm mắt nhìn về phía mặt đất của Doãn Kham: “Có phải đôi dép trong nhà này ồn tới anh không?”
“Không.” Doãn Kham nói.
“Chắc chắn là ồn đến anh rồi, ngày mai em, không, chiều nay em đổi ngay.” Đường Chung nói xong thì cởi dép để một bên, đi chân trần đạp trên thảm trải sàn, “Cái này là được fan tặng, đẹp lắm, em lấy ra đi.”
Tầm mắt Doãn Kham lại chuyển qua chiếc radio đặt trên bàn gỗ.
“A, cái này cũng do fan tặng, đặt đây cho đẹp.” Giọng nói Đường Chung nhỏ đi, “Bây giờ trước khi ngủ em không nghe đài nữa, nghe thứ khác.”
Doãn Kham không hỏi “Thứ khác” là gì.
Hai người ngồi nhìn nhau im lặng một hồi, không có gì để trò chuyện, chỉ có thể uống trà liên tục.
Không lâu sau Doãn Kham đã uống xong, Đường Chung muốn châm thêm trà cho anh, lúc đứng dậy thoáng nhìn qua ban công, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Tuyết rơi rồi!”
Tuyết ở thủ đô không lả lướt như ở Giang Nam, vừa mới rơi xuống đã như từng áng lông ngỗng lớn tản đi đầy trời.
Đường Chung thích tuyết, nguyện vọng đã từng lớn nhất của cậu là đến thủ đô ngắm tuyết.
Giờ này năm ngoái cậu vẫn đang trong kỳ phát tình, cái nóng sốt không thể hóa giải thời động dục đi kèm với di chứng nghiêm trọng khiến cơ thể cậu mệt mỏi rã rời. Cậu nằm trên giường bệnh của bệnh viện, được nối máy thở, thỉnh thoảng còn phải tiêm chất dinh dưỡng, mùa đông dài bao lâu cậu hôn mê bấy nhiêu lâu, khi tỉnh lại tuyết đã tan hết.
Cho nên đây là lần đầu tiên cậu thấy tuyết ở thủ đô, vừa hay cũng có Doãn Kham ở đây. Đường Chung nghĩ, thì ra ông trời vẫn không đối xử tệ với mình, về sau không bao giờ oán trách ông ấy nữa.
Tiếng bước chân trầm ổn từ sau lưng truyền đến, Doãn Kham đi tới bên cạnh Đường Chung, đặt đôi dép gỗ vừa thả không lâu kia bên chân cậu.
Lực chú ý của Đường Chung đều đặt lên tuyết ở bên ngoài, không nỡ chớp mắt dù chỉ một cái.
Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến lời ước định với người yêu liên quan đến tuyết năm ấy, cậu lẩm bẩm: “Có phải giống như hạt cát, gió vừa thổi đã bay không?”
Hai người đứng sóng vai trước cửa sổ, hoa tuyết bay lượn đầy trời lướt qua đồng tử, lắng xuống ở một nơi nào đó bọn họ không nhìn thấy.
Doãn Kham chầm chậm thở dài: “Xuống xem thử đi, chẳng phải sẽ biết sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có ấy ấy (Không phải như mọi người nghĩ nhưng cũng là cái ấy ấy)