[“..Tối nay em có thể ngủ trên giường anh không?”]
Rất nhanh, một dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu Chu Tích Tuyết đổ xuống, làm cô ướt sũng từ đầu đến chân, đồng thời dập tắt sự rung động vừa mới nhen nhóm trong lòng.
Cảm giác này lẽ ra khó chịu, nhưng đối với Chu Tích Tuyết, người tối qua đã phải tắm nước lạnh, lại trở nên thật ấm áp và thoải mái.
Khu vực ngoại ô có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, ban đêm, người bình thường khó có thể chịu đựng được việc tắm nước lạnh. Chu Tích Tuyết lúc đó cũng bất đắc dĩ, nếu không tắm rửa, e rằng cả người sẽ bốc mùi khó chịu. Nhưng căn phòng của cô không chỉ không có nước nóng mà còn không có cả đồ dùng tắm gội.
Phòng của Cận Dập giống như chính bản thân anh ta, có một phong cách riêng.
Mặc dù vật phẩm không nhiều nhưng đầy đủ nhu yếu phẩm. Bố cục phòng tắm tuy đơn giản nhưng khéo léo phân chia khu vực khô và ướt.
Nơi đây không thiếu không gian, rộng rãi đến mức có thể chứa một bồn tắm lớn hình tròn được đặt đối diện khu vực vòi sen. Chắc anh ta cũng hưởng thụ lắm nhỉ.
Trong lúc Chu Tích Tuyết đang mất tập trung, cô không cẩn thận sặc một ngụm nước ấm.
“Khụ khụ khụ…”
Nước trực tiếp xông thẳng vào mũi cô, như thể xông thẳng l*n đ*nh đầu, khó chịu đến mức khiến cô chảy ra nước mắt sinh lý.
Cận Dập tắt vòi hoa sen, nhưng dường như không vì vẻ thảm hại của Chu Tích Tuyết mà thương xót, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Ở một mức độ nào đó, vẻ mặt anh ta thậm chí còn có chút mâu thuẫn. Đối với một người phụ nữ không thể hiểu được đã xâm nhập vào lãnh địa của mình, việc anh ta không ném cô ra ngoài đã đủ lịch thiệp rồi. Còn với những lời nói khiêu khích của cô vừa nãy, anh ta chỉ hữu cầu tất ứng mà thôi.
Chu Tích Tuyết ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng là vẻ mặt tức giận. Nhưng hốc mắt cô ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trông vừa tủi thân lại vừa vô tội.
Dù là đang tức giận, trong mắt đối phương, cô lại như đang làm nũng.
“Anh không thể dịu dàng một chút sao?” Ít ra cô vừa rồi còn cẩn thận xử lý vết thương cho anh, nhưng anh thì sao?
“Dịu dàng?” Cận Dập như nghe thấy chuyện gì đó kỳ lạ, cong môi cười.
Thật đáng tiếc, anh ta cũng không biết dịu dàng là gì.
Từ khi anh ta sinh ra, từ này vốn đã chẳng liên quan gì đến anh ta.
Chu Tích Tuyết lau vội những giọt nước trên mặt, đôi mắt ửng đỏ, giọng nói hơi khàn: “Anh còn cười?”
Lúc này, Chu Tích Tuyết ướt sũng, quần áo dính sát vào da thịt, vòng ngực đầy đặn ẩn hiện, đường viền áo ngực ren lộ rõ qua chiếc áo thun trắng.
Từ góc độ của Cận Dập có thể nhìn rõ mọi thứ.
Chu Tích Tuyết cũng nhanh chóng nhận ra điều này, cô cúi đầu nhìn mình rồi theo bản năng đưa tay che trước ngực.
Những giọt nước lạnh buốt nhỏ xuống từ ống quần cô, lan ra trong căn phòng tắm yên tĩnh.
Cận Dập đột nhiên như một con mãnh thú nổi điên, một tay đẩy Chu Tích Tuyết vào tường, hơi thở nóng bỏng kề sát.
“Tôi đã khuyên cô rồi, bảo cô có thể cút xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu,” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của ai đó trầm thấp, thực sự rất giống một con mãnh thú đang đe dọa kẻ xâm nhập để bảo vệ lãnh địa của mình.
Chu Tích Tuyết vẫn không bị vẻ ngoài hung ác của Cận Dập dọa sợ, cô đã sớm hiểu rằng anh ta không phải là người hung dữ như vẻ bề ngoài.
Mặc dù cô không hiểu tại sao anh ta luôn miệng nói cút, cút, cút, nhưng tổng hợp tình hình hiện tại, việc cô ở lại đây, ngoài việc phải giải quyết rắc rối của anh ta, ngược lại là cách ít rắc rối nhất.
Đối mặt với ánh nhìn sắc bén và thái độ xua đuổi của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không tiện nói thẳng rằng cô muốn “ăn vạ” ở đây. Cô chỉ có thể giả vờ yếu thế mà nói bừa: “Chúng ta cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi. Nơi hoang vu hẻo lánh này, nhỡ đâu tôi ra ngoài gặp phải mãnh thú, anh sẽ thật sự không còn vợ nữa đó.”
Cô nói khẽ, chủ động đưa tay ra, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh.
Đương nhiên, một nửa trong số đó là thực sự lo lắng, nửa còn lại là giả vờ.
Trong khoảnh khắc vi diệu này, không khí ẩm ướt tràn ngập một sự mong chờ khó tả. Trong ánh mắt cô nhìn anh có cả khao khát và bất an.
Như thể, anh là sự cứu rỗi duy nhất của cô.
Thế là, câu “Tôi không cần” của Cận Dập đã bị anh ta nuốt ngược vào trong một cách kỳ lạ.
Cận Dập chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người khác giới nào như vậy, Chu Tích Tuyết là người đầu tiên.
Ngón tay người phụ nữ mềm mại, tinh tế, nhẹ nhàng bao bọc lấy ngón út của anh.
Từ nhỏ, mọi người tránh xa anh như tránh lũ lụt và thú dữ, vì anh là người bị quỷ nguyền rủa, tất cả những ai tiếp xúc với anh đều sẽ trở nên bất hạnh.
Cha anh vì anh mà chết bất đắc kỳ tử, mẹ anh thì bỏ lại anh mà cao chạy xa bay, không quay đầu lại. Người hầu bên cạnh anh cũng vì anh mà gặp họa, ngay cả những con vật anh từng nuôi, đến một ngày nào đó cũng sẽ chết một cách kỳ lạ.
Chỉ e rằng, trong tòa lâu đài cổ này, mỗi người hầu đều đang lo lắng cho sự an toàn của chính mình.
Còn cô, hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của anh, thật sự là không biết trời cao đất dày.
Không sao, chẳng mấy chốc cô sẽ tự nhận ra những gì mình nói nực cười đến mức nào.
Đến lúc đó, chẳng cần anh đuổi, cô cũng sẽ tự biết đường mà tránh xa càng xa càng tốt.
Khoảnh khắc yên lặng lướt qua giữa hai người, ánh mắt Chu Tích Tuyết khẽ lướt qua người Cận Dập.
Vừa rồi cô liếc nhìn anh không ít lần, dù sao không nhìn thì cũng uổng.
Người đàn ông bị nước xối qua, vóc dáng kia thật sự càng thêm cuốn hút — bọt nước từ yết hầu nhô lên trượt xuống, men theo lồng ngực rắn chắc, chảy dọc qua cơ bụng săn chắc, rồi thấm vào đường nét mềm mại nhưng đầy gợi cảm của đường nhân ngư.
Da thịt trắng nõn điểm xuyết những vết sẹo do tháng năm để lại cùng miệng vết thương đang dần khép miệng, hệt như dấu ấn vinh quang trên người thợ săn, càng tăng thêm vẻ phong trần độc đáo của đàn ông.
Thế nhưng, khuôn mặt anh ta lại cực kỳ tuấn tú.
Hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Cận Dập đương nhiên nhận ra ánh mắt của Chu Tích Tuyết. Anh ta cũng không hề vô cảm, thậm chí trong lòng còn dâng lên những cảm xúc xa lạ, khác thường.
Anh ta một tay siết chặt eo cô, kéo cô đến trước mặt mình. Ánh mắt ẩm ướt lướt qua khuôn mặt cô, mang theo ý lạnh băng giá, âm trầm mà đáng sợ.
“Vậy thì, vợ của tôi, em có mong chờ cuộc sống tân hôn sắp tới của chúng ta không?”
Cách nhau gang tấc, dường như chỉ cần Chu Tích Tuyết mở miệng, khóe môi cô sẽ vô tình chạm vào gò má anh ta.
Cô ngập ngừng một lúc, thấy Cận Dập khẽ nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái, cả người toát lên vẻ kiệt ngạo bất cần.
Thật lòng mà nói, dưới sự dụ hoặc của sắc đẹp, không ai có thể giữ được lý trí, dù cho người trước mắt là một kẻ điên hỉ nộ vô thường.
Tim Chu Tích Tuyết đập rất nhanh, cô nhìn khuôn mặt không tì vết của anh ta, khẽ mấp máy môi, lớn mật nhón chân cọ nhẹ lên má anh ta một cái.
Nếu chuyện này cũng tính là một nụ hôn, vậy thì đúng là cô vừa chơi trò lưu manh thật rồi.
Nhưng mà, bây giờ họ là vợ chồng hợp pháp, cô đòi chút phúc lợi từ chồng mình thì cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cận Dập rõ ràng không ngờ cô dám làm như vậy, phản ứng như bị điện giật, lập tức buông cô ra.
Phản ứng vừa nhạy cảm vừa ngây ngô đó của anh lại khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy thú vị.
“Tôi đương nhiên rất mong chờ cuộc sống tân hôn ngọt ngào và hạnh phúc của chúng ta rồi! Hơn nữa, tôi cũng tin anh sẽ là một người chồng rất tốt a!” Chu Tích Tuyết nói với vẻ mặt vừa được lợi vừa khoe khoang.
Cận Dập mím môi, dường như lại một lần nữa bị cô phá vỡ kịch bản mà bất ngờ.
Thật sự có chút buồn cười và hơi đáng yêu.
Chu Tích Tuyết không cố đoán suy nghĩ của anh, đoán không ra thì khỏi đoán.
Lúc này cô đã cảm nhận rõ cái lạnh trên người, quần áo ướt đẫm dính sát vào da, nặng nề và lạnh buốt.
Cô sớm đã buông hai tay đang che trước ngực ra, đẩy đẩy Cận Dập đang đứng bất động ngay trước mặt.
“Tại anh đó, quần áo của tôi ướt hết rồi, anh có thể tìm giúp tôi bộ khác được không?” Cô lại bắt đầu tỏ vẻ yếu thế.
Cận Dập vẫn trầm mặc, động tác hơi cứng nhắc nhấc chân bước đi.
Trên mặt anh ta gần như không có bất kỳ biểu cảm nào, ngũ quan sắc bén trời sinh mang lại cho anh ta một khí chất lạnh lùng bầm sinh.
Chu Tích Tuyết nhìn bóng lưng Cận Dập rời đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy tôi tắm luôn ở đây nhé? Khoảng mười lăm phút thôi, nhanh lắm.”
Thấy Cận Dập rời đi, cô liền đóng sập cửa kính ngăn cách lại.
Dù sao thì toàn thân cũng đã ướt rồi, cô không còn ngại ngùng nữa, liền mở lại vòi sen, để dòng nước ấm áp tưới lên cơ thể mình.
Trong lúc đó, cảm giác bị theo dõi vẫn rất mãnh liệt.
Mấy ngày nay đều như vậy, dường như nhất cử nhất động của cô đều bị giám sát.
Chu Tích Tuyết chậm lại động tác tắm gội, nhìn quanh phòng tắm, không phát hiện điều gì bất thường.
Đợi đến khi Chu Tích Tuyết tắm xong, quấn khăn tắm bước ra, quả nhiên thấy trên mặt bàn sạch sẽ cách đó không xa có một bộ quần áo hoàn toàn mới.
Một chiếc váy liền thân màu trắng chất liệu cotton, cùng màu với nội y, đều là kích cỡ của cô.
Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô cầm lấy quần áo ngắm nhìn, vô cùng ưng ý.
Cô đột nhiên cảm thấy Cận Dập giống như một phù thủy có phép thuật.
Dù ngoài miệng anh ta bảo cô cút đi, nhưng lại không thực sự đuổi cô ra ngoài, không chỉ vậy, còn cho cô một căn phòng riêng.
Vì cô bị tụt huyết áp do đói, anh ta liền ngầm đồng ý cho Renee làm rất nhiều món ăn Trung Quốc, mặc sức để cô chọn lựa những món hợp khẩu vị.
Vì cô muốn có một chiếc điện thoại di động, anh ta liền bảo Renee mang đến một chiếc điện thoại thông minh hoàn toàn mới, cô có thể liên lạc với bên ngoài bất cứ lúc nào.
Vì cô yêu cầu một bộ quần áo, chỉ trong vòng chưa đầy mười phút ngắn ngủi, anh ta vậy mà lại đáp ứng mọi yêu cầu.
Chu Tích Tuyết mặc quần áo xong, đứng trước gương ngắm nhìn mình. Mặc dù dáng người cô gầy yếu vì suy dinh dưỡng, nhưng những chỗ cần có thịt thì vẫn có, đường cong cơ thể lại vừa vặn. Chiếc váy này mặc trên người cô toát ra vẻ tươi mát của thiếu nữ, khá xinh đẹp.
Chẳng qua, chiếc váy chỉ vừa tới đầu gối, để lộ đầu gối cô, chỗ bị thương do té ngã phía trước có một mảng lớn vết đỏ rõ ràng, trông vẫn còn khá đáng sợ.
“Sawyer.” Chu Tích Tuyết bước ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng gọi tên Cận Dập, ngữ khí cũng vui vẻ hơn hẳn.
Thế nhưng, trong căn phòng trống không lại chẳng thấy bóng dáng Cận Dập đâu.
Chu Tích Tuyết tìm máy sấy làm khô tóc, khi trở ra, Cận Dập vẫn chưa về.
Tâm trạng cô vui vẻ, nhưng lại rất khó nói rõ vì sao.
Trong vài lần tiếp xúc với Cận Dập, Chu Tích Tuyết dần dần bắt đầu hiểu hơn về anh ta.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, anh ta đã một lần nữa đảo lộn những suy nghĩ ban đầu của cô. Vốn dĩ cô cho rằng anh ta khó gần, nhưng sự thật lại không phải vậy. Anh ta không chỉ dễ nói chuyện hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, mà thậm chí còn là một người vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.
Anh ta dường như rất có tiềm năng để được “huấn luyện” thành một người chồng không tồi.
Hơi rảnh rỗi, sự chú ý của Chu Tích Tuyết nhanh chóng bị cuốn hút bởi chú chó máy ba chân nằm im lìm trong góc. Cô đi đến, ngồi xổm bên cạnh và đánh thức nó dậy.
“Sid, chủ nhân của em đâu rồi?”
Chú chó máy ngốc nghếch giật giật người một cách cứng ngắc, lại ngã nhào xuống đất vì đứng không vững, vừa ngã vừa phát ra mấy tiếng lắp bắp chẳng ra đâu vào đâu.
Chu Tích Tuyết bật cười, đỡ nó dậy, nếu ngay cả nó cũng không biết Cận Dập đang ở đâu thì cô cũng không làm khó nó làm gì.
“Sid, mở bài hát nghe một chút đi.” Chu Tích Tuyết ra lệnh cho nó.
Chó máy lập tức nhận lệnh, nhanh chóng phát một bài hát tiếng Anh.
Nghe chừng là ca khúc từ thập niên 70–80 của thế kỷ trước, giai điệu khác biệt rõ rệt so với nhạc hiện đại.
“Sid, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sid, mai thời tiết thế nào?”
“Sid, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Sid, chủ nhân của em thích kiểu con gái như thế nào?” Chu Tích Tuyết luyên thuyên không ngừng, chơi đùa một cách thích thú.
Giữa lúc đó, cảm giác bị ai đó dõi theo mãnh liệt lại một lần nữa bao trùm lấy cô. Nếu ánh mắt có thể hiện hình thành xúc giác, thì cô như bị v**t v* nhẹ nhàng từ đầu đến chân, một lần lại một lần. Điều khiến người ta hoảng sợ chính là, cô có thể cảm nhận rõ từng đợt hơi lạnh ẩm ướt len lỏi quanh mình.
Cô không quay đầu lại, cũng không cần đoán. Bởi trong lòng cô đã có một đáp án rất rõ ràng.
Trong tòa lâu đài cổ này, ngoài Cận Dập ra, còn ai có thể trắng trợn và táo bạo như vậy. Nhưng anh luôn đứng trong bóng tối, như thể khoác lên mình một lớp áo màu đen, không bao giờ chạm tới được chút ánh sáng nào.
Không lâu sau, Chu Tích Tuyết quay đầu lại, không chút bất ngờ, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt màu lam ấy.
Gương mặt Cận Dập không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Anh hẳn vừa mới tắm xong, tóc ngắn còn ẩm, trên người mặc một bộ đồ trắng, trông có vẻ giản dị và dễ gần hơn thường ngày một chút.
“Sawyer, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Chu Tích Tuyết mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, ánh mắt đen như mực tựa như có ánh sao lấp lánh, nhìn anh đầy mong đợi.
Cận Dập mặt không biểu cảm: “Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi bằng cái tên đó.”
Chu Tích Tuyết trông có chút vô tội, cô nhớ hình như anh đúng là đã từng nói như vậy, nhưng nếu không gọi tên, thì biết gọi anh là gì đây?
“Chồng ơi? Anh yêu?” Cô cố tình thử vài cách xưng hô khác nhau, vừa thử vừa điều chỉnh.
Cận Dập hơi cau mày, nhưng cũng không phản đối cách gọi của cô.
Chu Tích Tuyết nhẹ cắn môi, cảm thấy như tự vác đá đập vào chân mình, xấu hổ không để đâu cho hết. Dù gì thì việc thật sự phải gọi ra mấy kiểu xưng hô sến súa đến mức này khiến cô cũng thấy khó mở miệng.
Người trước mặt dường như lại tỏ ra rất hứng thú, hơi nhướng mày nhìn cô.
Chu Tích Tuyết cứng mặt, lấy hết can đảm thử thêm lần nữa:
“Chồng ơi… tối nay em có thể ngủ trên giường anh không?”