[“Chồng ơi, chồng à, chồngg.”]
Quả nhiên, vẻ mặt Cận Dập tối sầm khó lường. Anh ta nhíu mày, đôi mắt xanh lam đầy sát khí nhìn chằm chằm Chu Tích Tuyết, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho cô một đòn chí mạng.
Nếu là người hầu trong tòa lâu đài cổ, khi nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định này của anh ta, có lẽ đã sợ đến mức không dám hé răng.
Simmons từng nói, Cận Dập là người bị nguyền rủa, phàm là người tiếp cận anh ta đều sẽ gặp tai ương.
Nhưng Chu Tích Tuyết mới không tin mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí này.
Nếu nguyền rủa mà hữu dụng thì quốc gia này còn cần pháp luật làm gì.
Vì vậy, mọi người đều rất sợ Cận Dập, nhưng Chu Tích Tuyết lại không cảm thấy anh ta đáng sợ. Không chỉ thế, cô ngược lại còn muốn thử xem sao.
Chu Tích Tuyết cười khúc khích nhìn Cận Dập, tiếng này trong trẻo hơn tiếng kia: “Chồng ơi, chồng à, chồngg.”
Một lần lạ, hai lần quen, đến lần thứ ba thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Cận Dập rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiến lên một tay che miệng Chu Tích Tuyết lại.
Hành động này không khỏi kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô lại lần nữa ngửi thấy mùi kẹo thoang thoảng trên người anh ta.
Bàn tay thô ráp v**t v* gương mặt mềm mại, tinh tế.
Gương mặt cô thậm chí còn không lớn bằng bàn tay anh.
Chỉ cần bàn tay anh ta dịch xuống thêm vài tấc, là có thể nhẹ nhàng bóp chặt yết hầu cô.
Anh ta không phải chưa từng làm những chuyện tương tự.
Tất cả động vật có vú trên thế giới này đều cần hô hấp qua phổi, chỉ cần bịt kín khí quản ở cổ, đợi một khoảng thời gian nhất định, sinh vật thiếu oxy sẽ từ từ tử vong.
Và không có ngoại lệ, trong lúc đó, bản năng cầu sinh của chúng sẽ khiến chúng không ngừng giãy giụa. Nhưng trước mặt kẻ săn mồi hùng mạnh, càng giãy giụa, càng tiêu hao thể lực, chỉ càng đẩy nhanh tốc độ tử vong.
Chu Tích Tuyết chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn Cận Dập, nhưng lại không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn nhìn anh ta. Dù sao thì, ngoài việc luôn mang vẻ hung thần ác sát, anh ta cũng chưa từng gây ra bất kỳ tổn hại thực chất nào cho cô.
Không chỉ vậy, Chu Tích Tuyết còn có thể rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay Cận Dập ấm hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Người đàn ông lạnh lùng như băng này dường như cuối cùng cũng không còn như một khối thi thể nữa, mà đang dần dần sinh ra hơi ấm.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Chu Tích Tuyết cảm thấy trên gò má trắng trẻo của Cận Dập có chút ửng đỏ. Cảnh tượng ấy khiến anh trông giống như một quả đào mật vừa chín, tươi mới mọng nước, ngọt ngào khó cưỡng.
Thế là cô đánh liều, nắm lấy ngón út của anh, vừa nhìn thẳng vào mắt anh, vừa khẽ gỡ bàn tay anh ra khỏi miệng mình.
Ánh mắt cô nhìn anh cũng hoàn toàn không thể gọi là ngây thơ trong sáng. Nhiều người vẫn nói cô sinh ra với đôi mắt hồ ly, quyến rũ mà linh động. Cô mà muốn thì có thể là một bông hoa trắng ngây ngô vô hại, mà cũng có thể trở thành một con hồ ly nhỏ mê hoặc lòng người.
Toàn bộ quá trình diễn ra hết sức suôn sẻ, cô dễ dàng gỡ bỏ sự kìm hãm mà anh áp đặt lên mình.
Thấy Cận Dập không nói gì, Chu Tích Tuyết không ngần ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Cô nhẹ nhàng kiễng chân, hơi thở ấm áp lướt qua cổ anh, dáng vẻ vô hại hỏi:
“Chồng à, không phải là anh đang xấu hổ đấy chứ?”
Cận Dập nín thở, vẫn im lặng, không phải là anh không hiểu cô đang cố tình khích tướng.
Xem ra cô đúng là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Nếu anh không phản đối, vậy em coi như anh đã đồng ý rồi nhé!” Chu Tích Tuyết vừa nói vừa xoay người rời khỏi phòng, tà váy nghịch ngợm vẽ ra một đường cong mềm mại, không cho Cận Dập có cơ hội lên tiếng phản bác.
Cùng với bước chân của cô còn có một làn hương nhàn nhạt thoảng qua, như len lỏi vào tận sâu trong bóng tối u ám mịt mù.
Người ta vẫn nói, gan lớn thì mới được hưởng thụ thế giới trước.
Dù sao thì bây giờ họ đã là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ, cô gọi anh một tiếng “chồng”, đưa ra yêu cầu như vậy chắc cũng không đến mức quá đáng, đúng không nhỉ?
Cô hiểu rất rõ, những lời mình vừa nói mang theo một chút mạo hiểm, tựa như đang đánh cược.
Và phản ứng của Cận Dập cũng cho thấy điều đó hoàn toàn chính xác.
Nhưng thật ra, cô chỉ đơn giản là muốn có một cái giường tử tế để ngủ mà thôi.
Cô không muốn phải tiếp tục nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ hẹp kia nữa — vừa cứng, vừa khó chịu, chỉ cần trở mình là sợ rơi xuống đất tới nơi.
Thực ra, Chu Tích Tuyết cũng chưa từng thấy Cận Dập ngủ trên chiếc giường kia. Làm bằng gỗ nguyên khối, ngay cả nệm cũng không có, nhìn cứng đơ như khúc gỗ, nằm lên chắc chắn sẽ đau đến phát hoảng.
Ở nhà tại Cảng Thành, tuy cô luôn bị đối xử lạnh nhạt, nhưng chiếc giường của cô thì thật sự rất thoải mái. Đặc biệt là tấm nệm, cô chọn loại đắt đỏ nhất trong các thương hiệu cao cấp.
Dù sao đi nữa, cô cũng là con ruột của Chu Văn Hạo, người sáng suốt nhìn vào là hiểu, về mặt chi tiêu, người mẹ kế kia cũng không dám sơ suất. Chu Văn Hạo lại càng không thiếu chút tiền mua nệm cho con gái ruột của mình này.
Lòng tham của con người là một cái hố không đáy.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết chỉ mong có một nơi che mưa chắn gió, nhưng giờ đây cô đã không còn muốn dừng lại ở đó.
Nếu có thể mơ ước, cô muốn có một tấm nệm thật êm ái, giống như một đám bông có thể bao bọc lấy cô từ mọi phía, để cô có thể thoải mái trở mình bất cứ lúc nào. Tốt nhất là kèm theo một con thú bông màu hồng phấn mềm mại, cô có thói quen kẹp vào g*** h** ch*n, như vậy sẽ thấy an toàn hơn. Dù có gặp ác mộng trong đêm, cô cũng có thể ôm chặt nó mà ngủ yên.
Dựa vào kinh nghiệm sinh tồn ở nhà họ Chu, Chu Tích Tuyết hiểu rõ một điều: nếu không tự chủ động giành lấy, thì đừng mong ai thương hại mình.
Người biết thích nghi thì mới có thể sống sót — nguyên tắc đó đi đến đâu cũng đúng. Việc cô có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ngoài việc giữ được một tâm thái tương đối ổn định ra thì cũng không khờ đến mức bỏ qua quyền lợi của bản thân với tư cách là con gái ruột của Chu Văn Hạo.
Chu Tích Tuyết từng vào sinh nhật tuổi 18 của mình, đề nghị Chu Văn Hạo tặng cô một chiếc xe thể thao.
Cô bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, vô tội, nhẹ nhàng thủ thỉ bên cạnh Chu Văn Hạo: “Thiên kim tiểu thư ở Hồng Kông hầu như ai cũng có một chiếc xe thể thao, nếu con không có thì ba để mặt mũi vào đâu đây ạ?”
Chu Văn Hạo là người rất coi trọng thể diện và phô trương, một chiếc xe thể thao mà thôi, đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ. Ông ta liền vẫy tay ra hiệu cho cô tùy ý chọn lựa.
Không lâu sau đó, chiếc xe thể thao mà Chu Tích Tuyết đã chọn được vận chuyển về nước.
Điều cô không ngờ tới là, việc này lại khiến Chu Hàn Phi tức giận đến mức đập nát chiếc siêu xe của chính mình.
Chuyện có xe thể thao không làm Chu Tích Tuyết vui vẻ được bao lâu, nhưng việc nhìn thấy dáng vẻ tức giận hiếm hoi của Chu Hàn Phi lại khiến cô vui vẻ thật lâu.
*
Đã qua giờ ăn tối từ lâu.
Chu Tích Tuyết quen đường đi đến phòng ăn, quả nhiên thấy Renee đã chuẩn bị xong thức ăn.
Ăn vài bữa rồi, Renee đã đại khái nắm rõ khẩu vị của Chu Tích Tuyết: cô thích chua, cay, và thiên về các món thịt đỏ hơn là rau củ. Hơn nữa, Chu Tích Tuyết ăn cũng không nhiều, cơm chỉ ăn một bát nhỏ. Vì vậy, bữa tối này, Renee chỉ chuẩn bị phần ăn cho riêng Chu Tích Tuyết, và nguyên liệu cũng cố gắng chọn những món cô thích.
Nghĩ nghĩ, Chu Tích Tuyết lại quay người trở về tìm Cận Dập.
Dù là để làm quen hay để gia tăng tình cảm, cùng nhau ăn một bữa cơm luôn là cách nhanh chóng và tiện lợi nhất. Hai ngày nay Cận Dập không biết đã đi đâu, chạng vạng trở về không chỉ trông phong trần mệt mỏi lại còn dính máu, chắc chắn là anh ta chưa ăn uống gì.
“Cận Dập!”
Giọng người phụ nữ lại vang lên sau lưng, tạo ra tiếng vọng hơi lạc điệu trong căn phòng trống rỗng.
Cận Dập im lặng. Nghe thấy cách xưng hô này, suy nghĩ của anh dường như phiêu dạt trong chốc lát.
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm tĩnh khác vang lên trùng lặp ở một thời không khác:
“A Dập!”
Mẹ của anh đặt cho anh một cái tên tiếng Trung, bà nói, Dập có nghĩa là rạng rỡ. Bà hy vọng anh có thể hướng về phía mặt trời mà sống, rực rỡ và lấp lánh.
Nhưng bà lại bỏ rơi anh.
Cận Dập xoay người lại, nhìn về phía khuôn mặt khác biệt so với ký ức sâu thẳm trong tâm trí anh.
“Cô gọi tôi là gì?”
Chu Tích Tuyết kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, bước đến gần anh: “Cận Dập.”
Thật ra, ngay ngày đầu tiên cô đến lâu đài cổ, cô đã thử gọi tên tiếng Trung của anh, nhưng không nhận được phản hồi. Lúc đó cô không chắc anh có hiểu tiếng Trung hay không.
Chu Tích Tuyết nói rồi tiến lại gần Cận Dập, gan của cô rõ ràng lớn hơn bất kỳ lúc nào trước đây. Cô vừa đến đã nắm lấy cổ tay anh.
Cận Dập rõ ràng ngây người vì hành động của cô. Mặc dù anh ta luôn thể hiện vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng đôi khi nó cũng sẽ nứt vỡ. Giống như lớp băng vỡ ra một khe hở, làm dòng suối trong vắt chứa bên dưới tràn ra mặt băng.
Bàn tay Chu Tích Tuyết không thể ôm trọn cổ tay Cận Dập. Anh là một người đàn ông lực lưỡng, trông có vẻ thường xuyên tập thể hình, cơ bắp phần thân trên hiện ra rõ ràng, đường nét cánh tay như thể có thể một tay nhấc bổng cô lên, toát ra đầy vẻ nam tính mạnh mẽ.
Vì vậy, khi những ngón tay thon thả của cô bao bọc lấy cổ tay anh, cảm giác như một dải lụa mềm mại quấn quanh.
Dải lụa này tuy rằng trông như thể không thể lay chuyển anh, nhưng ngay lúc này lại kéo anh đi, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Anh chắc chắn chưa ăn tối phải không? Vừa hay, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”
Cùng lúc đó, Chu Tích Tuyết cũng nhận ra, dường như mỗi lần cô chạm vào Cận Dập, cả người anh lại trở nên khác thường.
Nếu dùng một từ để hình dung thì, đại khái là – ôn hòa?
Cứ như một con chó lớn hung dữ chuyên trông nhà, nhưng sau khi được chủ nhân v**t v* một lúc lại dần dần buông bỏ sự đề phòng và cảnh giác.
Đây có phải là chứng “thèm khát tiếp xúc da thịt” không?
Chu Tích Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc và thích thú với phát hiện này.
Nhưng để đảm bảo phán đoán của mình chính xác, cô còn cần phải thử nghiệm dần dần.
Cô không buông tay khỏi cổ tay anh, cứ thế dẫn anh đến tận nhà ăn.
Trong lúc đó, Cận Dập chỉ nhìn Chu Tích Tuyết với vẻ mặt cao thâm khó đoán, nhưng không hề bài xích cô.
“Cô chắc chắn là muốn ăn cơm cùng tôi?” Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp, có chút khàn khàn vang lên.
Chu Tích Tuyết gật đầu. Cô buông cổ tay anh ra, xoay người đi lấy bát đũa khác, chuẩn bị đưa cho Cận Dập. Nào ngờ, cô thấy anh đột nhiên từ ngăn kéo tủ bát rút ra một con dao sắc bén.
Lưỡi dao lóe lên một cái dưới ánh đèn phòng.
Động tác của Chu Tích Tuyết khựng lại, ánh sáng từ lưỡi dao chói vào mắt trái cô.
Cận Dập cầm dao trong tay, từng bước từng bước tiến về phía Chu Tích Tuyết.
Chu Tích Tuyết vẫn bất động thanh sắc, vẻ mặt tò mò nhìn biểu hiện khác thường của Cận Dập, cho đến khi anh cách cô chỉ một gang tay, lưỡi dao đã kề lên má cô.
Kim loại lạnh lẽo dán vào da thịt, khiến người ta rùng mình.
Phòng ăn yên tĩnh nhanh chóng bị một bầu không khí quỷ dị bao trùm.
Chu Tích Tuyết lại không cảm thấy sợ hãi chút nào. Cô hoàn toàn chắc chắn anh ta chỉ là làm bộ làm tịch, miệng hùm gan sứa mà thôi.
Thậm chí, anh ta còn là một người đàn ông vô cùng ngây thơ.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, nếu anh ta muốn làm hại cô, thì ngay từ đêm đầu tiên cô đến lâu đài cổ, cô đã phải sống không bằng chết rồi, chứ không phải như bây giờ còn có người hầu riêng làm những món ăn ngon lành đó cho cô.
Mâu thuẫn, thay đổi thất thường, lúc nắng lúc mưa, đó chính là anh ta.
Chu Tích Tuyết ngửa đầu lặng lẽ chăm chú nhìn Cận Dập, rồi lại một lần nữa nắm lấy cổ tay anh.
Quả nhiên, vì sự chạm vào của cô, đôi mắt xanh lạnh băng ấy khẽ lay động, trên khuôn mặt âm lãnh bỗng có thêm một chút nhu hòa.
Ngón tay Chu Tích Tuyết lần theo cổ tay Cận Dập, nhẹ nhàng bao bọc lấy những ngón tay đang nắm cán dao của anh.
Không nghi ngờ gì, Cận Dập có một đôi bàn tay thật xinh đẹp, mười ngón thon dài, da dẻ trắng nõn, các khớp xương lộ ra màu hồng nhạt.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô không thể bao trọn mu bàn tay anh, vì thế cô lại một lần nữa nắm lấy ngón út của anh, nhẹ nhàng véo một cái.
Chỉ một lát mà thôi, những mạch máu xanh lơ căng chặt trên mu bàn tay anh dường như bắt đầu thả lỏng.
Sau lần chạm này, Chu Tích Tuyết gần như đã có thể kết luận rằng, những động chạm thân mật sẽ khiến Cận Dập buông lỏng sự đề phòng.
“Dao không có mắt, anh không chỉ không cẩn thận tự làm mình bị thương, mà còn làm em sợ hãi nữa.”
Chu Tích Tuyết nói, con dao ấy không biết từ khi nào đã chuyển từ tay Cận Dập sang tay cô.
Vai trò hoán đổi, giờ đây cô ngắm nghía con dao sắc bén trên tay, tò mò hỏi Cận Dập: “Anh vừa rồi định dùng con dao này làm gì?”