Chu Tích Tuyết đang tắm rửa.
Cô không thể chịu đựng được việc mình lại mặc chiếc váy trắng nhăn nhúm này, hơn nữa, cô đã có rất nhiều quần áo mới rồi.
Nhưng lần tắm rửa này có chút phiền phức, cô phải chú ý vết thương ở mắt cá chân, nên chỉ có thể chọn cách lau người.
Cửa phòng tắm không khóa, chỉ khép hờ, nếu người bên ngoài muốn vào thì có thể đẩy cửa bất cứ lúc nào.
Cận Dập hiện tại không có trong phòng, nên cô cần tốc chiến tốc thắng. Nếu không, lỡ như anh ta lại giống một con yêu quỷ ẩm ướt, không một tiếng động mà bước vào, thì người xấu hổ sẽ chỉ có mình cô.
Trêu chọc Cận Dập trên phương diện tình cảm thì trêu chọc, nhưng Chu Tích Tuyết rốt cuộc vẫn là một cô gái không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, cũng chưa từng phát sinh quan hệ với người khác giới. Trong tình cảm, cô thiên về trường phái bảo thủ, mong muốn một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp.
Là người trưởng thành, những thứ trong phương diện này đương nhiên cô hiểu. Chu Tích Tuyết không biết Cận Dập hiện tại có nhu cầu về chuyện đó hay không, cũng không biết anh đã từng phát sinh quan hệ với người khác chưa. Nhưng chỉ cần là đàn ông bình thường, đều không thoát khỏi bản năng động vật.
Nhưng mà, định luật Murphy cuối cùng vẫn ứng nghiệm.
Cận Dập quả nhiên im lặng xuất hiện trong phòng.
Có lẽ vì không thấy bóng dáng cô trong phòng, anh liền đi về phía phòng tắm.
Bước chân anh không tiếng động, thế nên Chu Tích Tuyết hoàn toàn không nhận ra anh đã trở về phòng.
Mãi cho đến khi then cài cửa phòng tắm bị vặn, cô lập tức cảnh giác.
May mắn là, ngay khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, Chu Tích Tuyết đang quay lưng về phía cửa. Cô nhanh tay nhanh mắt, kịp thời mặc vào chiếc áo ngủ lụa trắng, bao chặt lấy mình.
Từ trước đến nay ở tòa lâu đài cổ này, Chu Tích Tuyết luôn dũng cảm không sợ hãi gì. Nhưng giờ khắc này, gò má cô nóng bừng như lửa đốt, xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Chỉ bởi vì, ngay lúc này bên trong chiếc áo ngủ của cô, không mặc gì cả.
Chiếc áo ngủ cổ chữ V bằng vải mỏng manh, chỉ cố định bằng một sợi dây thắt lưng ở eo. Bởi vậy, dưới ánh đèn lại ánh lên màu ngọc trai, thấp thoáng ẩn hiện.
Mịn màng, hồng hào, nhô cao, mờ ảo, quả thực nhìn không sót một chi tiết nào.
Nói cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.
Chu Tích Tuyết nhất thời không quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau cùng với hơi thở không thể bỏ qua.
Cô đương nhiên cũng không thấy, người phía sau đang đứng bình tĩnh, thậm chí còn tựa vào khung cửa một cách nhàn nhã, hai tay khoanh lại.
Cận Dập chưa từng nhìn thấy cơ thể bất kỳ người phụ nữ nào, và cũng chưa bao giờ tò mò về điều đó.
Nhưng khoảnh khắc chợt lóe lên lần này, đã khiến anh theo bản năng dừng chân lại.
Bờ vai mịn màng, vòng eo thon gọn, đôi chân dài miên man…
Thực ra anh không nhìn rõ được điều gì, nên ánh mắt anh rất thẳng thắn, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào. Điều duy nhất anh muốn xác nhận lúc này là, liệu băng gạc trên mắt cá chân cô có bị ướt do tắm rửa hay không.
Chu Tích Tuyết: “Anh ra ngoài!”
Cận Dập: “Quay qua đây.”
Hai người gần như là đồng thanh.
Người luôn luôn không hành động theo kịch bản vốn có – Cận Dập không những không ra ngoài, mà ngược lại còn có phần giống như đang… “khiêu khích”, khiến cô nghe rõ tiếng bước chân của anh.
Anh đang từng bước, từng bước đi về phía cô.
Chu Tích Tuyết cố gắng tự trấn an mình trong lòng.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy lo lắng, bối rối.
Trong khoảnh khắc đó, đầu cô như trống rỗng hoàn toàn.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, tựa như mỗi một bước đều đạp lên nhịp thở rối loạn của Chu Tích Tuyết.
Cho đến khi hơi thở quen thuộc dừng lại ngay sau lưng, cô cảm nhận được độ ấm nóng hổi phả lên cần cổ.
Chỉ cách nhau một gang tay.
Được rồi.
Chơi tới luôn.
Chu Tích Tuyết lập tức xoay người lại, bất chấp tất cả lao thẳng vào lòng Cận Dập như một con bê con bướng bỉnh.
Và như vậy, cô áp sát anh không còn một kẽ hở, cũng cùng cũng che khuất đường cong như ẩn như hiện kia.
Cùng lúc đó, Cận Dập gần như theo phản xạ có điều kiện mà vươn tay, vòng lấy eo cô, nhấc bổng cô lên rồi ôm trọn vào lòng.
Người trong lòng anh vẫn cúi đầu, khiến anh không nhìn rõ mặt cô.
Thế nhưng dưới ánh sáng mờ ảo, nốt ruồi nâu trên sống mũi cô dường như mang theo vẻ bướng bỉnh, đáng yêu của trẻ con.
Vẻ mặt anh cũng không còn lạnh lùng vô cảm nữa, mà thay vào đó là nụ cười nửa miệng khó đoán, giống hệt cái ngày đầu tiên cô đến tòa lâu đài cổ ấy.
“Ngẩng đầu lên.” Anh cụp mắt, ánh nhìn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của cô, tỏ ra rất hứng thú.
Sau khi những tiếp xúc thể xác không còn khiến anh cứng đờ hay bối rối nữa, anh như cá gặp nước, biết cách để làm mình thỏa mãn hơn chính là luôn dính lấy cô không rời.
Chu Tích Tuyết cố tình vùi đầu thấp hơn một chút.
Trong tầm mắt của cô, chính là cơ ngực rắn chắc đầy đặn của Cận Dập. Rõ ràng anh cũng vừa tắm xong, trên người mang theo hương thơm mát dịu và hơi nước còn chưa tan hết — thật sự rất cuốn hút.
Nhìn kỹ lại, chiếc áo choàng tắm dài anh đang mặc… lại cùng kiểu với của cô.
“Chân em đau, anh bế em đi.”
Chiêu này của Chu Tích Tuyết lần nào cũng hiệu quả. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, mặt dụi vào ngực anh như con mèo nhỏ.
Nhưng lần này, anh lại không hề dao động.
Cận Dập như thể đã sớm nhìn thấu sự ngượng ngùng của cô, cố ý đùa bỡn, muốn dẫn cô từng bước một vào cái bẫy ngọt ngào đó.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng anh khàn khàn, không cho từ chối.
“Không chịu đâu…”
“Đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
Chu Tích Tuyết — người luôn giữ thế chủ động — lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại.
Trong tòa lâu đài cổ này, Cận Dập vốn dĩ chính là kẻ chiếm thế thượng phong. Cô không ngừng thử thách, không ngừng mạo hiểm đánh cược, mới có thể giành được chút quyền chủ động trong tay.
Nhưng chỉ mới đó thôi… cô đã lại rơi vào thế bị động lần nữa.
Thật sự… quá thất bại rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Chu Tích Tuyết thậm chí có phần thẹn quá hoá giận. Cô không khỏi bắt đầu nghi ngờ, liệu tất cả những gì mình đã làm có phải chỉ là uổng công vô ích? Hay vốn dĩ, muốn thuần phục Cận Dập chính là chuyện viển vông như mơ giữa ban ngày?
Thế nhưng, cảm xúc quật cường khiến cô giống như một con cá mắc cạn trên bờ, ra sức giãy giụa.
Ánh mắt Chu Tích Tuyết dừng lại nơi cổ áo áo choàng tắm của Cận Dập, vạt áo hình chữ V mở rộng sâu hun hút, khiến đầu cô nóng bừng. Không nghĩ nhiều, cô đưa tay vạch áo anh xuống thêm một chút.
Ngay sau đó, cô cúi đầu, cắn một cái lên phần cơ ngực rắn chắc kia.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng th* d*c khàn khàn của anh, thân hình cao lớn cũng khẽ run lên.
Chu Tích Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh quái đối diện với đôi mắt lam sâu thẳm kia, khóe miệng vẫn còn cắn nhẹ vào da anh, không buông ra.
Lại một lần nữa, cô thành công giành lại quyền chủ động.