Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 30

[“Ôm anh.”]

Khi bị dồn ép đến mức nóng nảy, con người ta khó tránh khỏi sẽ làm ra vài chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ngay khi Chu Tích Tuyết cúi đầu xuống, cô lập tức cảm nhận được tư vị kỳ diệu nằm trong đó.

Rõ ràng ban đầu chỉ là một trò đùa tinh quái — cắn anh một cái, muốn anh thấy đau một chút — nhưng cô lại phát hiện ra, chính mình dường như cũng không thỏa mãn khi chỉ dừng ở đó.

Trước đây, cô đã từng có may mắn được chiêm ngưỡng vóc dáng hoàn hảo của Cận Dập, nhưng chưa bao giờ thật sự gần gũi tiếp xúc với anh như lúc này. Cơ thể trong trạng thái thả lỏng, cơ bắp rắn rỏi nhưng vẫn mềm mại và đàn hồi — xúc cảm dưới tay khiến người ta không nỡ buông ra.

Trên làn da anh còn vương lại mùi thơm mát lạnh sau khi tắm, xen lẫn với hương trái cây ngọt ngào, khiến cô như bị mê hoặc mà chìm sâu vào đó.

Đầu lưỡi cô lơ đãng chạm tới đường cong đẫy đà kia, liền cầm lòng không đậu mà nhẹ nhàng m*t một chút, sau một phát đó là không thể vãn hồi rồi.

Nhưng đó cũng là “món” cô ăn ngon nhất.

Cái áo choàng ngủ này thực sự được thiết kế thiên về cảm xúc, mà đúng là… thiết kế cũng quá tiện lợi đi. Có thể để cô trực tiếp vùi mặt vào khe rãnh ấm áp của anh, thẹn thùng hay tay chân luống cuống gì đó cũng chẳng liên quan gì tới cô nữa.

Lúc này, cô hoàn toàn nắm giữ thế chủ động, chiếm lĩnh vị trí cao nhất.

Cơ ngực của Cận Dập to rộng, săn chắc — kiểu dáng điển hình của người “mặc đồ lên thì gầy, nhưng cởi ra lại đầy đặn.” Nếu anh hơi dùng lực siết cơ lại, phần ngực ấy sẽ lập tức rung lên theo từng nhịp thở, tạo ra một cú đánh trực diện vào thị giác, mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Trước cảnh tượng ấy, Chu Tích Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua. So ra, hình như cô… vẫn không bằng anh.

Nhưng như vậy lại càng đúng gu của cô.

Chỉ đơn giản cắn cơ bắp anh thế này thì dường như cũng không đủ lắm, nên bàn tay “không chút an phận” cũng dán tới, ấn ấn vào phần cơ ngực no đủ còn lại.

Năm ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy, nhưng cũng không cách nào bao bọc toàn bộ cơ bắp đầy đặn của anh. Vì thế cô lại nếm thử một lần.

Những đường cong cơ bắp căng tràn sức sống khiến người ta yêu thích không thể rời tay, hết lần này đến lần khác v**t v*, như thể chẳng thể ngừng lại được. Đặc biệt là trên ngực trái của anh còn có đường mạch máu nổi bật rõ ràng như một sợi dây mảnh khẽ nhô lên, khiến cô say mê, không nỡ rời tay mà v**t v* mãi.

Kỳ diệu ở chỗ, khi cô chạm vào anh, cơ thể cô cũng bất ngờ xuất hiện một phản ứng không thể tưởng tượng được.

Phấn khích, vui sướng, cùng với một nguồn nhiệt không rõ tên từ đầu ngón tay cô lan tỏa dần đến tận trái tim. Mặt cô vô thức nóng lên, đỏ bừng như một nụ hoa ngày xuân đang chờ nở rộ, đã được cung cấp đủ dưỡng chất, háo hức muốn thử cảm giác đó.

Chu Tích Tuyết chưa từng làm chuyện như vậy với bất kỳ người khác phái nào trước đây.

Lần thử này mang đến cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới, cũng giống như một bước đầu tiên để cô đánh sâu hơn vào một giới hạn chưa từng chinh phục.

Phản ứng của Cận Dập lại vô tình tiếp thêm cho Chu Tích Tuyết động lực và sự tự tin to lớn, vì chỉ trong chớp mắt, vẻ ngoài mạnh mẽ của anh như sắp tan rã tới nơi.

Đôi má người đàn ông đỏ rực, ánh mắt lờ mờ mơ màng, thật sự là một loại thuốc mê tình quyến rũ nhất trên đời.

Chẳng phải lúc nãy anh còn cao cao tại thượng sao?

Sao giờ lại trở nên chật vật như vậy?

Chu Tích Tuyết khẽ mỉm cười nơi khóe môi.

Lúc này, cô gần như cảm nhận được một loại kh*** c*m vi diệu khó diễn tả.

Cô càng thích nhìn thấy vẻ mặt không thể kiềm chế được trước mặt cô của anh hơn.

Nóng ẩm, ấm áp, tê dại.

Giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trước ngực anh, những hàm răng nhỏ bé nhưng cứng rắn ấy mỗi lần cắn đều làm xương cốt anh mềm nhũn.

Cảm giác ngứa ran ma mị dường như lan tỏa khắp từng cái xương cái cốt trong cơ thể anh, không chỗ nào không xâm nhập đến.

Anh đứng cứng đờ tại chỗ, hơi thở không chỉ dồn dập mà từ tận sâu trong yết hầu còn phát ra tiếng nghẹn ngào thầm lặng.

Vô thức, anh muốn thả ra thứ gì đó để giảm bớt cái cảm giác khô nóng vô danh kia.

Chu Tích Tuyết nghe tiếng thở dài trầm thấp ấy, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Cận Dập cũng hạ mắt xuống nhìn cô, đồng tử màu lam dường như co lại, bị hư vô bao quanh. 

“Em đang làm gì vậy?” Người đàn ông gợi cảm toàn thân căng cứng, gân xanh trên cổ cuộn lên, trên mặt hiện rõ d*c v*ng mà ngày thường chưa từng thấy.

Ánh mắt giao nhau, Chu Tích Tuyết cười tinh quái: “Em đang cắn anh đó.”

Cô nhả ra, đôi tay vòng lấy cổ anh, ôm chặt không một khe hở, dán sát vào anh.

Tuy vẫn có chút sợ bị “lộ hàng”, nhưng giờ họ đã thân mật đến thế, dường như cũng không quá câu nệ chuyện đó nữa.

Cô lớn gan hơn rất nhiều.

“Đây cũng là cách thể hiện tình yêu sao?” Cơ thể căng chặt của anh, cùng với chất giọng khàn khàn đầy nhẫn nại.

“Đương nhiên rồi.” Cô hoàn toàn có thể nói dối mà không cần chuẩn bị “bản thảo”.

Anh cũng không dễ bị lừa như vậy, lặng lẽ cong cong môi.

Đến nỗi những lời nửa thật nửa giả của cô, anh cũng không bận tâm truy xét. Giờ phút này, sự xao động trong cơ thể thôi thúc anh muốn vươn tay ấn đầu cô xuống, để mặt cô cứ thế áp sát vào ngực anh một lần nữa.

Hiếm thấy thật, anh thế mà lại cười.

Khóe môi Cận Dập khẽ nhếch, làm giảm đi đáng kể sự sắc bén trên ngũ quan anh. Đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút kia dường như cũng lấp láy ánh sáng dịu dàng, điều mà Chu Tích Tuyết chưa bao giờ thấy.

Anh lúc này thật khác so với trước đây, càng thêm cuốn hút.

Trong phòng tắm, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh, vòi nước chưa khóa vẫn tí tách nhỏ giọt.

Có một khoảnh khắc như vậy, cô cảm thấy tim mình dường như cũng nhũn ra.

Hai người cứ thế đối mặt, một hồi lâu trôi qua, không ai nói lời nào.

Thế là, Chu Tích Tuyết như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay khẽ chạm vào khóe môi Cận Dập, bỗng dưng muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Chẳng qua, trái ngược hoàn toàn với mong muốn, anh nhanh chóng cụp mắt xuống.

Anh rũ mắt nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm sâu thẳm ấy chứa đựng sóng gió dường như muốn nuốt chửng cô, nhưng lại mang theo sự kiềm chế.

Tiện thể, Chu Tích Tuyết nghe thấy anh thấp giọng nói: “Đã đến bước này rồi, tiếp tục đi.”

Anh còn muốn tiếp tục?

Mơ đẹp quá nhỉ!

Cô chỉ muốn cố ý làm khó anh mà thôi.

Nửa vời, ngược lại càng khiến người ta ngo ngoe rục rịch hơn.

Thực ra, lúc này khắp người Chu Tích Tuyết cũng đang tê dại nóng bỏng. Da thịt hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng manh, như gãi không đúng chỗ ngứa vậy. Cảm giác như có ai đó cầm một món ngon mùi vị hấp dẫn trước mặt, chỉ cách vài gang tay, nhưng dù cố thế nào cũng không thể chạm tới, chỉ khiến cô càng thêm thèm nhỏ dãi mà thôi.

Nói không thẹn thùng là giả.

Cô vùi mặt vào cổ anh, hơi thở phả lên làn da của anh. Dường như ngay cả cô cũng không ý thức được, cô đã coi anh như “cảng tránh gió” của mình.

Dù thẹn thùng lên đến đỉnh điểm, cô vẫn lựa chọn dán sát vào người anh.

“Bế em về giường đi.” Trên mặt cô đỏ rực, giọng nói mềm mại mang theo sự quyến rũ khiến người ta không thể cưỡng lại.

Ngay sau đó, cô cảm nhận cơ thể mình bị anh bế lên trong không trung, từng bước hướng về giường.

Chỉ trong nháy mắt đã chạm vào giường, Chu Tích Tuyết nhanh nhẹn từ người Cận Dập trượt xuống, toàn bộ nằm gọn trên giường.

Cô kéo chăn che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ một đôi mắt to tròn.

Trái tim đập thình thịch.

Không chỉ cô, mà cả anh cũng vậy.

Cảm giác áp bách của Cận Dập ngày càng tới gần, dường như không có ý định buông tha cô.

Bàn tay to rộng thò tới, thăm dò dưới lớp chăn mỏng.

Chu Tích Tuyết cảm thấy mắt cá chân mình bị bàn tay thô ráp bao lấy, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* làn da mềm mại của cô.

Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng túm lấy, không hề cố sức mà siết chặt cô. Cô như con rối bị điều khiển bởi sợi dây vô hình, chỉ trong chốc lát đã bị kéo đến nằm dưới thân anh.

Cận Dập chống hai tay lên bên eo cô, cổ áo ngủ không chút kiêng nể bị kéo rộng ra.

Ánh mắt Chu Tích Tuyết dán chặt vào cơ ngực đầy đặn khiến người ta không thể rời mắt kia. Vì động tác của anh, nó như càng trở nên to rộng hơn, no đủ hơn. Vết đỏ nhỏ do cô cắn trước đó vẫn còn in rõ trên làn da trắng nõn của anh.

Không giống như trước, cô giờ đây không chỉ nhìn thấy ngực anh mà còn có thể mơ hồ nhìn đến bụng, nơi những cơ bắp thẳng tắp xếp hàng.

Điều khó lòng bỏ qua là trên cơ thể anh xen kẽ những vết sẹo lớn nhỏ. Nhìn kỹ từng vết, giống như những vết cắt bằng dao nhỏ, với mép vết thương có màu hồng phấn mềm mại, từng đường như những họa tiết kỳ quái in hằn trên người anh.

Trước đó cô chỉ lo cắn anh, không hề để ý đến những điều khác.

Bây giờ, cô không nhịn được mà nhẹ nhàng v**t v* mấy vết sẹo trên người anh, hỏi: “Đây đều là vết thương do anh tự gây sao?”

Chu Tích Tuyết nhớ lại, có lần cô vô tình gặp anh cuộn tròn trên mặt đất trong đau đớn, như thể chính anh đã tự làm mình tổn thương.

Các bệnh lý tâm lý ở mức độ nghiêm trọng thường dẫn đến hành vi tự làm hại bản thân, như trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn nhân cách hay rối loạn stress sau sang chấn. Nguyên nhân sâu xa thường xuất phát từ trải nghiệm bị ngược đãi hoặc thiếu thốn sự chăm sóc xã hội trong thời thơ ấu.

Người bệnh thường tự làm hại mình để điều tiết cảm xúc, chống lại cảm giác trống rỗng bên trong.

Hành vi tự làm hại điển hình nhất là tự cắt da hoặc gây ra những vết thương, rất phù hợp với tình trạng của Cận Dập.

Dù vậy, đó mới chỉ là phỏng đoán của Chu Tích Tuyết.

Cô không dám nghĩ sâu hơn vì nếu hành vi tự làm hại tiến triển thêm một bước nữa, rất có thể sẽ dẫn đến tự sát.

“Cận Dập,” Chu Tích Tuyết thấp giọng gọi tên anh.

Anh vẫn chưa đáp lại cô, chỉ luôn dùng ánh mắt màu lam sâu thẳm nhìn cô.

Chu Tích Tuyết chăm chú nhìn anh, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng ngón tay chạm vào vết sẹo trên ngực anh, ngay lập tức làm anh run rẩy.

“Chỗ này có đau không?”

Cô hỏi một câu không thể hiểu được, nhưng anh lại có thể lý giải.

Cận Dập cúi mắt nhìn lại, đối mặt với ánh mắt mềm mại của cô. 

Anh đã sớm quên nguồn cơn của vết sẹo này, chỉ biết nỗi đau ấy có thể làm tê liệt thần kinh trong chốc lát, giúp anh đạt đến một mức độ kh*** c*m nhất định.

Đây không phải lần đầu cô dò hỏi vấn đề chẳng có ý nghĩa gì như này.

Chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ?

Điều cô phải lo nhất bây giờ là quản tốt cái miệng của mình.

Bằng không, anh có thể làm chuyện gì đó khiến cô kêu khổ không thôi.

“Về sau đừng làm tổn thương bản thân mình nữa, được không?”

 “Im đi.”

Bình Luận (0)
Comment