“Không muốn im đâu. Anh phải hứa với em, anh sẽ không tự làm mình tổn thương nữa. Nếu không…nếu không thì em sẽ không tiếp tục yêu anh nữa đâu.” Cô nói rồi, tay vòng qua eo anh, hôn lên vết sẹo nhợt nhạt trên cơ ngực anh.
Khác với lúc trước, lúc này không còn là d*c v*ng nữa, mà là một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng cô.
Vì vậy, cô vẫn chưa kịp chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Cận Dập.
Thực ra, ý nghĩ thật sự của anh không phải vậy.
Anh chỉ muốn cho cô hiểu rằng, với anh, cô chỉ là sủng vật được anh nuôi dưỡng mà thôi.
Anh dùng thái độ lạnh lùng như vậy để làm cho người ta sợ hãi, khiến cô nhận rõ vị trí của mình.
Anh… lại một lần nữa không kiềm chế được mà run rẩy, nhẹ nhàng nâng tay, ấn mạnh lên gáy cô, muốn kéo cô sát lại gần hơn, tốt nhất là lại cắn thêm một phát đi, cắn mạnh thêm một chút.
“U u u.”
Chu Tích Tuyết suýt chút nữa không chịu nổi.
Cô vùng vẫy trong lòng anh, ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, thở phì phò rồi cắn một ngụm lên vai anh.
“Xí ——”*
(*Nó là tiếng kiểu hít ngược khi bị đau, kiểu xxxxxx á=)) thông cảm cho tui nha mấy bà)
Cận Dập khẽ th* d*c, đôi mắt hơi nheo lại.
Đó không phải là đau đớn, mà là một cảm giác sung sướng chưa từng có. Nó mãnh liệt và thỏa mãn hơn nhiều so với việc anh tự dùng dao rạch da thịt mình. Mọi thống khổ và áp lực của anh vào khoảnh khắc này, dường như được xoa dịu hơn bao giờ hết.
Mồ hôi li ti lặng lẽ thấm ướt trán anh, những cảm xúc đã đọng lại bấy lâu trong cơ thể dường như đang ào ạt, nóng lòng tuôn trào ra ngoài.
Giữa kẽ môi răng, không chỉ là tiếng th* d*c, mà còn là sự thỏa mãn sâu sắc.
Chu Tích Tuyết giật mình.
Cô cảm nhận được điều bất thường, dù giữa hai người chỉ cách một tấm chăn mỏng.
Lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, Chu Tích Tuyết bối rối cảm thấy có điều gì đó, nhưng lại không biết nên tiếp tục thế nào.
“Cận Dập?”
Tiếng gọi khẽ này, dường như ngay lập tức khiến người trước mắt bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc mộng.
Cận Dập cau mày, đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn và mê mang. Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường một cái thật sâu rồi vội vàng xoay người rời đi.
Cảm giác áp lực cùng với hơi thở trầm mê tan biến.
Chu Tích Tuyết chống người ngồi dậy, nhìn bóng lưng cao lớn “hoảng hốt bỏ đi” của Cận Dập mà không nhịn được bật cười.
Thế nhưng, có vẻ như cô cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ thể rõ ràng đã lau khô mà vẫn có cảm giác ướt át.
Đêm chưa quá khuya.
Chu Tích Tuyết không hề buồn ngủ.
Cô đã mặc quần áo bên trong áo ngủ nên cũng không sợ bị lộ.
Hơi khát nước, cô đi lấy một cốc nước uống.
Cầm cốc nước ngồi vào bàn làm việc, cô không uống mà lại ngẩn người một lát. Đơn giản là mở iPad ra vẽ tranh.
Trong lòng cảm thấy hỗn loạn, Chu Tích Tuyết liền dùng việc vẽ tranh để kiềm chế cảm xúc.
Chiêu này vẫn khá hiệu quả, trước đây mỗi khi trong lòng có chuyện chất chứa, cô đều mượn cách này để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
Thấm thoắt, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến 1 giờ sáng, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng hoàn thành phần tô màu, tiến độ tổng thể của tác phẩm này đã được hơn một phần ba.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, cô vươn vai, cầm lấy điện thoại đặt ở một bên và mở khóa.
Chu Tích Tuyết gần như cả đêm không động đến điện thoại. Vừa mở khóa, đập vào mắt cô là ảnh Cận Dập trên màn hình chính.
Bức ảnh này chính là do cô chụp thẳng thừng khi anh đang dùng bữa trong nhà ăn.
Trong ảnh, Cận Dập không có biểu cảm gì đặc biệt, hàng mi dài hơi rũ xuống, môi mím chặt, lại giống như một tác phẩm điêu khắc được điêu khắc gia tỉ mỉ từng chút một. Khác với những tác phẩm vẽ kỹ thuật số có thể sửa đi sửa lại, một tác phẩm điêu khắc một khi sai một li là hỏng cả.
Khuôn mặt này của Cận Dập, không nghi ngờ gì nữa, chính là một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất.
Chu Tích Tuyết nhìn chằm chằm bức ảnh này một lúc lâu, cuối cùng chọn thoát ra. Tiếp đó, cô mở bàn phím số, nhìn thấy một chuỗi số điện thoại trong danh sách cuộc gọi gần đây.
Anh đang làm gì vào lúc này nhỉ?
Chu Tích Tuyết nhớ lại, trước đây mỗi lần Cận Dập đột nhiên bỏ đi đều khiến cô cảm thấy khó hiểu. Cô luôn nghĩ mình đã làm sai chuyện gì đó, nên cứ ngốc nghếch một mình chờ đợi anh rất lâu.
Bây giờ cô mới ngộ ra, rõ ràng là anh đang “bỏ chạy thục mạng”.
Chu Tích Tuyết cắn cắn môi, đột nhiên nảy ra vài ý nghĩ.
Cô nhìn dãy số điện thoại đó, lẩm nhẩm đọc một lượt, cố gắng ghi nhớ vào đầu.
Giây tiếp theo, cô nhấn nút gọi.
“Tút, tút tút.”
Sau một hồi chờ đợi dài trong yên lặng, khoảng chừng mười giây trôi qua, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Tim Chu Tích Tuyết đập thình thịch.
Cô cầm điện thoại áp vào tai, như vậy cô có thể nghe rõ giọng nói từ phía bên kia.
Có tiếng gió nhẹ rõ ràng, khiến cô cảm nhận được sự tĩnh lặng, trống trải ở đầu dây bên kia.
Vài giây nữa lại trôi qua, đối phương vẫn không mở miệng nói chuyện. Nhưng, tiếng hít thở lại nặng hơn lúc đầu một chút.
Mãi cho đến khi cô cất tiếng gọi anh: “Cận Dập.”
Trầm mặc.
Đổi lại là tiếng hít thở dồn dập.
Chu Tích Tuyết biết anh chắc chắn đang nghe. Cô vừa đi về phía giường vừa nói với anh: “Muộn rồi, anh vẫn chưa về ngủ à?”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Chu Tích Tuyết nói: “Em đang đợi anh về ngủ. Em một mình sợ lắm, mau về với em đi.”
Nói xong, cô không đợi anh trả lời nữa mà cúp máy luôn.
Cô biết anh nhất định sẽ quay về.
Có lần một rồi sẽ có lần thứ hai.
Nếu anh đã từng chung chăn gối với cô, điều đó có nghĩa là anh không hề phản đối chuyện này. Cô hết lần này đến lần khác dẫn dắt anh, đó cũng là một kiểu huấn luyện trực tiếp để anh bớt nhạy cảm dần.
Chu Tích Tuyết nằm lên giường, theo thói quen nằm nghiêng, ôm chặt chiếc gối vào lòng. Cô không biết Cận Dập lúc này rốt cuộc đang làm gì, nhưng cô thực sự đã mệt rồi.
Trước khi nhắm mắt lại, Chu Tích Tuyết nhíu mày, thầm nghĩ chiếc giường gỗ cứng này thực sự hơi cứng.
Cứng rắn, không chỉ có chiếc giường đó.
Những cảm xúc xa lạ trào ra trong cơ thể Cận Dập, trở nên mạnh mẽ và không thể phá hủy.
Nếu nước lạnh không thể dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực đó, vậy thì, anh sẽ sử dụng phương pháp thuận tiện nhất.
Chiếc dao găm lạnh lẽo đặt ở một bên, lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Anh luôn mang nó theo bên mình.
Chiếc dao găm này có rất nhiều công dụng, không chỉ có thể cắt đứt động mạch chủ của động vật, mà còn có thể lột da, và cắt thịt cùng mỡ của chúng.
Chiếc dao găm này là món quà sinh nhật Cận Dập tự tặng cho mình khi anh bảy tuổi. Trên thế giới này không có ai quan tâm đến sinh nhật anh, cũng không có ai chúc mừng anh. Nhưng chiếc dao găm này lại nhuốm máu của anh, là minh chứng cho sự tồn tại của anh.
Khi lưỡi dao vừa chạm vào cánh tay, một giọng nói mềm mại bỗng vang lên bên tai anh…
“Anh phải hứa với em, anh sẽ không tự làm tổn thương mình nữa. Nếu không… nếu không thì em sẽ không tiếp tục yêu anh nữa đâu.”
Anh xoay người lại, theo bản năng nhìn quanh, nhưng xung quanh không có lấy một bóng người.
Cùng lúc đó, cơn đau đầu đột ngột tăng mạnh, như thể có hàng ngàn chiếc kim nhọn đâm sâu vào tận xương sọ. Mỗi lần anh hít thở, mỗi nhịp tim đập, mỗi khoảnh khắc rơi vào tuyệt vọng cô độc… đều khiến cơn đau thêm dữ dội.
Khi lưỡi dao lại một lần nữa đặt lên cánh tay, một đoạn âm thanh chưa từng có vang lên. khuếch tán trong căn phòng yên ắng.
Anh quay đầu theo hướng âm thanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chiếc điện thoại di động đang sáng màn hình.
Tiếng nhạc chuông vang lên, màn hình phát sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, thoáng chút ngạc nhiên rồi đưa lên tai, tiếp theo như thể đang cầm một củ khoai nóng, liền ném mạnh nó xuống bàn.
Rất nhanh sau đó, từ điện thoại truyền ra giọng nói dịu dàng của Chu Tích Tuyết.
Giống như một liều thuốc tê, giọng nói của cô khiến cơn đau trong đầu anh dịu đi ngay lập tức.
Thậm chí, còn mang đến cho anh một cảm giác an tâm chưa từng có.
Cuộc gọi ấy chỉ kéo dài chừng mười mấy giây.
Nhưng giọng nói của cô vẫn như còn vương lại trong căn phòng trống trải.
Đêm dài, trên người Cận Dập vẫn mang theo hơi thở lạnh lẽo nặng nề, từng bước chân đi về phía trước như mang theo sự chậm chạp tê dại như thể mất đi cảm giác.
Mãi đến khi anh bước vào căn phòng không thể quen thuộc hơn ấy.
Trên chiếc giường anh đã quá đỗi quen thuộc có một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm đó, cuộn mình lại một chút, như một con mèo nhỏ lạc vào đêm đông.
Căn phòng với ánh sáng mờ nhạt, u ám và lạnh lẽo, bởi vì sự hiện diện của thân ảnh đó mà như bừng lên chút ấm áp. Chính cô đã khiến màn đêm cô tịch này dịu đi vài phần giá lạnh.
Cận Dập đứng ở rìa ngoài của quầng sáng, lặng lẽ như pho tượng, lặng im nhìn cô thật sâu.
Đôi mắt lam ấy ánh lên tia nhìn khác thường, như thể có thể mọc ra rêu phong ẩm ướt, từng tấc từng tấc bò lên người cô, gắt gao bao trùm lấy hình bóng ấy.
Chu Tích Tuyết đang nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang mơ điều gì đó.
Hàng mi dài buông nhẹ tạo thành một mảng bóng mờ trên mí mắt, theo mỗi lần rung lên, tựa như đang phản ứng với giấc mộng bất an.
Cận Dập không rời mắt.
Ánh nhìn của anh như mang theo một dụng cụ đo vẽ chính xác, từ sợi tóc cô lần theo từng đường nét khuôn mặt, chậm rãi lướt qua vùng hõm xương quai xanh chồng trong bóng tối, rồi dừng lại thật lâu ở mỗi vùng da thịt đang lộ ra ngoài lớp chăn mỏng.
Thực ra, Chu Tích Tuyết đang mơ một giấc mộng không hề dễ chịu.
Chính giấc mộng kia khiến cô nhanh chóng bừng tỉnh giữa đêm, tim đập loạn nhịp, hơi thở chưa kịp ổn định.
Cô dần điều hòa lại nhịp thở, mở mắt ra — ngay lập tức đập vào tầm nhìn là một bóng người đầy áp lực đang đứng im lặng cạnh đầu giường.
Tựa như ác quỷ ẩm ướt chỉ xuất hiện trong đêm khuya, lặng lẽ nhìn cô mà không nói lời nào.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã bị cảnh tượng ấy dọa đến hồn vía lên mây.
Nhưng Chu Tích Tuyết chỉ nhìn chăm chú vào đó, xác định rõ người trước mặt là ai.
“Cận Dập, anh về rồi à!” — Cô bật dậy, khóe môi cong lên, nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong.
Ánh nhìn ấy như lan tỏa một luồng ấm áp vô hình, thấm vào từng thớ da thịt lạnh lẽo của anh.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo Cận Dập cũng dần rút đi sự giá băng, thần sắc trên gương mặt cũng dịu đi.
Chu Tích Tuyết dịch người vào bên trong, vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Khuya rồi, anh mau lên giường ngủ đi.”
Cận Dập bước về phía cô, không nói một lời mà lặng lẽ nằm xuống.
Cô đang định dịch người sang để chừa thêm khoảng trống, thì bất chợt nghe giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
“Ôm anh.”