Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 34

[“Em đang định làm gì?”]

Chu Tích Tuyết không chắc Stormchaser có chấp nhận mình không, nên cẩn thận từng bước đi đến.

 Có Cận Dập ở bên cạnh, cô tự tin hơn ít nhiều. 

Ngựa là một loài động vật có chỉ số thông minh cao, hơn nữa khả năng cảm nhận cảm xúc cực kỳ nhạy bén. Một số nghiên cứu cho thấy, ngựa có thể ghi nhớ đến mười năm. 

Tất cả những điều này Chu Tích Tuyết đã học được khi còn nhỏ, lúc học cưỡi ngựa. 

“Em có thể sờ nó một chút không?” 

“Ừm.” 

Dù rất muốn sờ, Chu Tích Tuyết vẫn có chút sợ hãi. Cô theo bản năng rúc vào bên cạnh Cận Dập cao lớn, một tay nắm chặt cánh tay anh, một tay rụt rè vươn về phía Stormchaser. 

Stormchaser rất có linh tính, cũng có lòng đề phòng. Huống hồ, nó từng bị thương. 

Bỏ qua quá trình cứu chữa kéo dài, bản thân quá trình này cũng là một kiểu tra tấn đối với ngựa. Cơ thể to lớn của nó khiến nó không thể nằm xuống, vì nằm xuống sẽ chèn ép các cơ quan nội tạng, lâu dần sẽ gây tổn thương. Nhưng khi đứng thẳng, việc dùng ba chân để chịu đựng toàn bộ trọng lượng cơ thể cũng là một sự chịu đựng quá tải.

Điều bất ngờ là, Stormchaser vừa rồi còn lạnh nhạt với Chu Tích Tuyết, nhưng khi lòng bàn tay cô áp lên má nó, nó liền khẽ nghiêng đầu dùng chóp mũi ướt át chạm nhẹ vào tay cô. Giống như một sự đáp lại thân thiện, sau đó, nó dùng lỗ mũi áp sát tai cô khẽ thở. 

Chu Tích Tuyết không dám cử động dù chỉ một chút, chỉ cảm thấy bên tai tê ngứa. 

Cận Dập đứng một bên thấy vậy thế mà lại cười một tiếng, dường như rất coi thường hành vi nhát gan này của cô. 

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Cận Dập, gần như nửa thân thể cô đều dán vào người anh, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng áp vào cánh tay anh, giống như khi hai người cùng chung chăn gối vào ban đêm, cô coi anh như gối ôm, mỗi hơi thở đều phả vào làn da anh. 

“Không được cười em,” cô nói, dùng mũi nhẹ nhàng dụi dụi vào cánh tay anh, như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân. 

Thật ra ngay cả Chu Tích Tuyết cũng không nhận ra, không biết từ lúc nào, cô đã vô thức trở nên thân thiết với Cận Dập. 

Và anh lại càng hết lần này đến lần khác nuông chiều cô. 

Cận Dập thế mà thực sự thu lại nụ cười.

Nhưng giây tiếp theo lại nghe được cô nói: “Anh cười đẹp thật đấy, sau này phải cười với em nhiều vào nhé.” 

“Vậy… giờ anh nên cười hay không cười đây?” 

Người nói lại lần nữa trưng ra bộ mặt lạnh lùng, trông như không muốn ai đến gần. 

Chu Tích Tuyết cười khúc khích, trêu anh: “Bây giờ anh có thể cười cho em xem một cái được không?” 

Cận Dập không để ý đến Chu Tích Tuyết nữa, lạnh lùng y như Stormchaser vừa rồi. 

Chu Tích Tuyết không phải nhát gan, mà là hiểu rằng cẩn tắc vô ưu. 

Cô là người lạ đối với con ngựa này, rất dễ khiến nó có cảm xúc tiêu cực. Vạn nhất nó thật sự nổi điên làm cô bị thương, thì cái thân thể yếu ớt này của cô không chịu nổi đâu. 

Khi còn nhỏ, Chu Tích Tuyết từng thấy một con ngựa mất kiểm soát ở trại ngựa. 

Chuyện này không đùa được đâu, con ngựa đó suýt nữa đã giẫm chết một đứa bé năm tuổi, và trại ngựa đó cũng suýt chút nữa phải đóng cửa vì chuyện này. Sau này điều tra ra nguyên nhân, lúc đó con ngựa đột nhiên bị tác động thị giác, kích hoạt bản năng bỏ chạy nguyên thủy.

Người thầy dạy ở trại ngựa đã từng hướng dẫn Chu Tích Tuyết rằng, ngựa mất kiểm soát có vài nguyên nhân phổ biến, như: đau đớn đột ngột, sợ hãi, phản ứng với k*ch th*ch, bị quấy rầy bởi sự chuyển động, hoặc hoảng sợ trước những điều xa lạ. Tất cả những yếu tố này đều có thể khiến ngựa mất kiểm soát, dẫn đến việc làm bị thương người hoặc tự làm mình bị thương.

Thấy Stormchaser không có ý định tấn công mình, cô mạnh dạn hơn, dùng tay v**t v* bờm trắng óng ánh như ngọc trai của nó.

Quá trình v**t v* không hiểu sao lại khiến Chu Tích Tuyết liên tưởng đến lúc mình chạm nhẹ vào tóc Cận Dập, vừa có chút sợ anh sẽ giận, lại không kìm được muốn thử.

May mắn thay, Stormchaser cũng như Cận Dập, đều rất ngoan ngoãn dưới tay cô.

Chưa kịp để Chu Tích Tuyết chuẩn bị sẵn sàng, cô đã bị Cận Dập vòng tay qua eo bế lên. Rất nhanh, cô ngồi gọn ghẽ trên lưng ngựa.

Cô vẫn vô cùng cẩn thận, cố gắng không tạo ra bất kỳ cử động mạnh nào, sợ sẽ làm con ngựa giật mình. Vì vậy, cơ thể cô cứng đờ một cách hiếm thấy, trông khá gượng gạo.

“Ngồi vững, thả lỏng đi.”

Cận Dập đứng ngay bên cạnh Chu Tích Tuyết, tay nắm dây cương. Anh định để Chu Tích Tuyết ngồi trên lưng ngựa đi dạo một vòng quanh trang viên, để cô tắm nắng và hít thở không khí trong lành.

Trước đó, Cận Dập chưa từng cho phép bất kỳ ai chạm vào Stormchaser đã từng bị thương này.

Kể từ khi Stormchaser bị gãy xương trong một tai nạn, Cận Dập luôn tự mình chăm sóc nó. Suốt thời gian đó, anh gần như không rời khỏi Stormchaser nửa bước, ăn, ở, đi lại đều tại chuồng ngựa, có thể nói là bảo vệ ngày đêm. 

Quá trình này kéo dài gần nửa năm, phải đến khi Stormchaser hồi phục xương gãy và có thể đứng vững bình thường trên bốn chân suốt 24 giờ, Cận Dập mới chuyển khỏi chuồng ngựa. 

Chu Tích Tuyết dường như rất tò mò về vết thương cũ của Stormchaser, không khỏi hỏi Cận Dập: “Nó bị thương như thế nào vậy anh?” 

Ngày hôm đó Cận Dập không có ở lâu đài cổ. Thực tế, cuộc sống của anh cũng có thể coi là muôn màu muôn vẻ, tất cả là nhờ vào khối tài sản kếch xù mà người cha quá cố để lại. 

Không chỉ vậy, anh còn nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn gia tộc Valoi. Chỉ cần là khoản cổ tức hàng năm, cũng đủ cho anh sống sung túc nửa đời sau. 

Vì vậy, với nền tảng kinh tế vững chắc, anh thích đi khắp nơi trên thế giới. Anh cô độc một mình, nhưng lại cương nghị quyết đoán, anh thích cảm nhận phong tục, tập quán khác nhau của các quốc gia. 

Chỉ ở những nơi xa lạ, anh mới có thể vứt bỏ thân phận vốn có của mình, trở thành một người xa lạ mà ngay cả bản thân anh cũng không quen biết. 

Ba năm trước, vào mùa đông, Cận Dập vừa trở về không lâu từ một quốc gia ở vùng xích đạo. Lúc đó anh đang làm từ thiện quyên góp tiền tại một thị trấn nhỏ bên vịnh Mayor thì không lâu sau, anh nhận được tin Stormchaser bị thương. Anh hiểu rõ mình không phải người lương thiện gì, chẳng qua tiền của anh thật sự quá nhiều đến mức tiêu không hết, chia một chút cho người khác cũng không có gì là không thể.

Anh thích nhìn thấy những người được cứu trợ lộ ra vẻ mặt biết ơn, như thể anh mới là thượng đế và vị thần của họ. Khoảnh khắc ấy, không ai biết anh là ai, và dưới chiếc khẩu trang đen, cũng không ai biết rốt cuộc anh trông như thế nào.

Ngày hôm đó, ngay khi việc quyên tiền vừa kết thúc, Cận Dập liền nhận được điện thoại từ người hầu trong nhà, báo rằng Stormchaser vì đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, đã ngã gãy xương khi đang chạy. 

Khi Cận Dập vội vã chạy về, Stormchaser vẫn đang cố sức giãy giụa với cái chân sau đã gãy, nó r*n r* đau đớn, liên tục chịu đựng trọng lượng khổng lồ của cơ thể gây tổn thương lần thứ hai cho chân sau. 

Cận Dập không có cách nào trấn an nó, chỉ có thể gây tê cho nó.

Còn về việc Stormchaser rốt cuộc vì sao lại nổi điên, điều này đến nay vẫn chưa có kết quả. Tòa lâu đài cổ này nằm ở vùng hoang vu, xung quanh gần năm kilomet không có hộ gia đình nào, cũng không có ai muốn lại gần nơi đây.

Vậy thì, nguyên nhân trực tiếp nhất có lẽ là Cận Dập, vì anh là tà linh bị nguyền rủa, cho nên bất kỳ sinh vật nào thân cận anh đều sẽ gặp bất hạnh. Stormchaser chính là một ví dụ điển hình trong số đó.

“Khoan đã, anh không thật sự nghĩ Stormchaser bị thương là do anh đấy chứ? Nhưng lúc đó anh đâu có ở lâu đài cổ,” Chu Tích Tuyết vì lời nói của Cận Dập mà thả lỏng cơ thể đang căng cứng, thậm chí có chút cạn lời.

Cận Dập không bày tỏ ý kiến về điều này. Anh từng không tin tất cả những chuyện này, nhưng những tai nạn xảy ra xung quanh anh lặp đi lặp lại đã buộc anh phải tin.

“Có rất nhiều nguyên nhân khiến ngựa mất kiểm soát, nhưng tuyệt đối không thể nào là do cái gì đó gọi là lời nguyền buồn cười được,” Chu Tích Tuyết kiên định nói, “Đây đã là thế kỷ 21 rồi, chúng ta phải tin vào khoa học! Mặc dù hiện tại vẫn còn một số vấn đề khoa học không thể giải thích, nhưng nếu trên thế giới này thực sự có những lời nguyền đó, thì quốc gia này còn cần pháp luật làm gì?”

Cận Dập không hề nao núng, anh nắm dây cương, bước chân không nhanh không chậm. 

Anh cứ đứng bên cạnh Chu Tích Tuyết, nghe cô lải nhải, nhìn có vẻ không để tâm, nhưng trong lòng lại dấy lên từng đợt sóng. 

Anh từ nhỏ đã có trí nhớ siêu phàm, cực kỳ nhạy cảm với những chuyện xảy ra xung quanh. Nếu hồi nhỏ có người nào đó kiên định và dịu dàng nói với anh rằng những lời nguyền đó đều là giả, có lẽ anh đã chấp nhận. Nhưng đến hôm nay, những quan niệm đã ăn sâu bén rễ, giống như lớn lên trong xương tủy của anh, nhất thời không có cách nào rút ra được.

Chu Tích Tuyết thật sự rất mạnh mẽ muốn lay tỉnh Cận Dập, cầu xin anh đừng mê tín như vậy nữa! 

Cái gì mà ác quỷ hay lời nguyền, tất cả chỉ là một dạng thao túng tâm lý của người khác dành cho anh thôi! 

Những kẻ có ý đồ xấu chắc chắn không muốn anh và gia đình anh được yên ổn, nên mới bịa ra những lời nguyền hoang đường như vậy! 

Thế mà anh lại ngây thơ tin tất cả những điều đó!

“Anh nhất định không biết, trước đây em từng học cưỡi ngựa. Lúc đó mẹ em vẫn còn sống, gần như mỗi tuần đều ở trại ngựa giám sát em. Kiến thức về ngựa, em biết không nhất định ít hơn anh đâu.”

Lời này lại khiến Cận Dập hiếm hoi cảm thấy hứng thú: “Vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment