Dần dần, Chu Tích Tuyết thích nghi hơn với cảm giác ngồi trên lưng ngựa, cùng Cận Dập chia sẻ những trải nghiệm học cưỡi ngựa hồi nhỏ.
Thời thơ ấu, Chu Tích Tuyết học rất nhiều thứ, và kiến thức về ngựa cũng được thầy dạy cưỡi ngựa kể rất nhiều. Chẳng qua đã nhiều năm trôi qua, ít tiếp xúc với ngựa nên cô có chút lạ lẫm với việc cưỡi ngựa.
Lúc đó cô cũng không hiểu học cưỡi ngựa có ích lợi gì, chỉ nghĩ là đang chơi. Thầy giáo một kèm một dạy cô, hướng dẫn cô luyện tập cưỡi, kỹ thuật điều khiển dây cương, giúp cô tìm được thăng bằng trên lưng ngựa. Sau này cô còn chơi trò chơi trên lưng ngựa, chải lông cho ngựa, cho ngựa ăn nữa.
Ngoài việc tiếp xúc thân mật với ngựa, kiến thức lý thuyết về ngựa cũng được thầy giáo dạy không ít. Thầy thậm chí còn dạy cô về cách huấn luyện ngựa giảm mẫn cảm, có thể tuần tự từng bước dùng các vật k*ch th*ch để rèn luyện khả năng chống lại căng thẳng của nó.
Vì vậy, Chu Tích Tuyết chắc chắn, lúc đó nhất định có thứ gì đó đã khiến Stormchaser phản ứng mạnh, mới dẫn đến việc nó mất kiểm soát.
Chu Tích Tuyết hỏi: “Bên cạnh chuồng ngựa có camera giám sát không? Có thể kiểm tra môi trường xung quanh lúc đó, liệu có thứ gì gây ra việc nó mất kiểm soát không?”
“Không có.” Nói đúng hơn, là lúc đó không có camera. Kể từ khi chuyện đó xảy ra, toàn bộ trang viên đều đã được lắp đặt camera giám sát.
Chu Tích Tuyết: “Hoặc là, Stormchaser bây giờ có dễ bị phản ứng mạnh với thứ gì đó không?”
Lời này khiến Cận Dập trầm tư trong chốc lát.
Kể từ khi Stormchaser bị thương, nó trở nên cực kỳ nhạy cảm với những âm thanh chói tai.
Chu Tích Tuyết: “Nếu lần sau có ai còn dám nói anh là tà linh, rồi dùng những lời nguyền đáng sợ đó để thao túng anh, em nhất định sẽ cho họ biết tay.”
Cận Dập nghe vậy khẽ nhướng mày, vẻ mặt bất thường: “Với cái thân hình nhỏ bé của em ư?”
“Ừm? Anh coi thường em đấy à.”
“Chờ em mập lên vài cân nữa rồi hẵng nói mấy lời mạnh miệng đó nhé.”
Giữa hai người hiếm hoi lắm mới có bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái như vậy, Chu Tích Tuyết cả người cũng bất giác trở nên hoạt bát hơn nhiều, như thể trở về thời thơ ấu vô ưu vô lo khi còn có mẹ quan tâm.
Giọng cô cũng nghịch ngợm hẳn lên: “Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh không hài lòng với vóc dáng của em à?”
“Xin lỗi, anh không hứng thú với vóc dáng của em đâu.”
Khi nói, anh thậm chí còn không liếc nhìn cô một cái.
“Ồ.”
Chu Tích Tuyết đã sớm quen với phản ứng lạnh nhạt của Cận Dập, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cơ thể mình để làm hài lòng bất kỳ ai.
Mặc kệ anh hài lòng hay không, chỉ cần cô tự hài lòng là được.
Không biết có phải do thời tiết tốt hay không mà vẻ mặt Cận Dập trông hòa nhã hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Chẳng qua, từ góc độ của Chu Tích Tuyết hiện tại thì không nhìn rõ lắm. Cô cưỡi trên lưng ngựa, tầm nhìn rất tốt, nghiêng đầu có thể nhìn thấy đỉnh đầu và bờ vai rộng của Cận Dập.
Gió nhẹ thổi qua, nhìn ra xa là những thảm cỏ xanh mướt. Ánh nắng xuyên qua tầng mây, ấm áp chiếu xuống thảm cỏ, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng hiếm có. Hoa cỏ cây cối mọc trong trang viên này đều rất tươi tốt, tràn đầy sức sống và sinh khí.
Nếu đúng như lời Cận Dập nói, rằng mọi thứ đến gần anh đều sẽ bị nguyền rủa, thì nơi đây đáng lẽ phải không có một ngọn cỏ nào mới đúng.
Trang viên có diện tích rất lớn, ngoài chuồng ngựa ở phía tây, trong ngôi nhà gỗ nhỏ ở phía đông còn nuôi một số gia cầm như gà, vịt, ngỗng, lợn, bò, v.v. Ngoài ra, khu vực chăn nuôi còn có công, nai con và các loài động vật nhỏ khác.
Thật sự có chút giống một phiên bản thu nhỏ của sở thú.
“Cận Dập, em muốn đi xem công.”
Có vẻ như sức hấp dẫn của những loài động vật nhỏ đối với Chu Tích Tuyết khá lớn.
Cận Dập liền kéo dây cương, dẫn cô đi xem những tên nhóc đó.
Trang viên chỉ có duy nhất một con công đực màu lam, hiện tại đang được thả tự do.
Nó dường như hoàn toàn không sợ người, ngay cả khi Cận Dập dắt ngựa đến gần, nó cũng không hề có ý định lẩn tránh.
Chu Tích Tuyết rất muốn nhìn thấy công xòe đuôi, nhưng tình huống này thuộc dạng “có thể gặp nhưng khó cầu”. Đợi một lát, cô mất kiên nhẫn, chỉ huy Cận Dập đi xem nai con ở một bên.
Thực tế, ngoài gia cầm ra, những loài động vật nhỏ có tên tuổi hay không tên khác đều là do Cận Dập nhặt về từ tự nhiên.
Anh nhặt về những con vật nhỏ này đều có một tiền đề: hoặc là ốm yếu, hoặc là bị thương.
Con nai con đó khi được Cận Dập nhặt về, thậm chí còn chưa cai sữa.
Cận Dập tận mắt chứng kiến hươu mẹ vì bảo vệ con nai con này mà bị mãnh thú truy đuổi, tấn công, cuối cùng bị mãnh thú cắn xé. Với tư cách là người ngoài cuộc, anh thật ra không cần phải thương hại con nai con đang run rẩy trong bụi cỏ đó. Quy luật sinh tồn khắc nghiệt trong tự nhiên đã định sẵn chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.
Nhưng anh vẫn tiện tay cứu con nai con này, mang về trang viên.
Cứu chữa động vật nhỏ là một công việc phức tạp và đòi hỏi sự kiên nhẫn.
Vừa hay, anh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, không cần đi làm, cũng không cần lo lắng chuyện cơm áo.
Con nai con này khi được nhặt về ước chừng mới sáu tuần tuổi, tuy đã có thể thử ăn thực vật nhưng vẫn cần được bú sữa bổ sung.
Thế là Cận Dập trở thành “nai mẹ”, mỗi ngày đúng giờ, đúng lượng cho nó bú sữa nhân tạo, cho đến khi hoàn toàn cai sữa sau tháng thứ tư.
Chu Tích Tuyết hoàn toàn chắc chắn, Cận Dập rất có tiềm năng làm “mẹ”. Ngoài b* ng*c đầy đặn mà cô không thể ôm trọn bằng một tay, hành vi của anh càng đủ để chứng minh điều đó.
Sau khi đi dạo một vòng quanh khu vực động vật nhỏ và gia cầm, Chu Tích Tuyết bắt đầu hứng thú với cánh đồng hoa nhân tạo ở đằng xa.
“Ở đó trồng hoa gì vậy? Em muốn đến xem thử,” Chu Tích Tuyết ngồi trên lưng ngựa chỉ huy, cô phát hiện Stormchaser rất ngoan ngoãn, và chủ nhân của nó, Cận Dập, cũng rất nghe lời.
“Những bông hoa đó đều là Renee trồng, có lẽ em nên hỏi cô ấy.”
Trong khi nói chuyện, anh đã đi về phía cánh đồng hoa.
Nhìn ra xa, ước chừng năm sáu mẫu cánh đồng hoa thu gọn vào tầm mắt.
Màu tím của oải hương, lam của tú cầu, hồng phấn của nguyệt quế, vàng rực của tulip…
Quá rực rỡ, quá choáng ngợp.
Chu Tích Tuyết không thể chờ thêm được nữa, vội lấy điện thoại ra để chụp lia lịa.
Nếu cảnh này đặt ở điểm du lịch trong nước, chắc chắn sẽ có hàng dài người nối đuôi nhau đứng chụp ảnh sống ảo.
“Cận Dập, em muốn xuống đi một chút.”
Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, người bên cạnh đã vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, phấn khích chạy nhảy giữa biển hoa, chỗ này nhìn ngắm, chỗ kia giơ điện thoại lên chụp.
Cùng lúc đó, Cận Dập ngồi tựa bên cạnh Stormchaser, trên bãi cỏ. Một chân anh gập lại, tư thế có phần lười biếng, một tay cầm roi ngựa, tay còn lại thả lỏng trên đầu gối.
Gió nhẹ thổi qua vai, lướt qua mái tóc anh. Những tia nắng lấp lánh len theo đường sống lưng anh đổ xuống, vừa khéo làm nổi bật hõm eo đầy cuốn hút kia.
Khi Chu Tích Tuyết chơi một vòng trong biển hoa rồi quay trở lại, cô thấy Cận Dập đã nằm dài trên bãi cỏ. Có vẻ như ánh nắng quá chói, anh đưa một cánh tay che lên trán, mắt nhắm lại, nét mặt bình thản.
Tuy nói cô và Cận Dập đã từng nằm chung một giường, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ lúc anh ngủ.
Trên tay cô là một bó hoa vừa hái, hương thơm lẫn với mùi cỏ tươi. Cô rón rén bước đến gần, định dọa anh một cái cho vui. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của anh lúc ngủ, ý định đó lập tức tan biến.
Chu Tích Tuyết cẩn thận, từng bước một thật chậm, thật nhẹ, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh Cận Dập.
Bó hoa trong tay vẫn còn vương hương đồng nội. Bóng dáng bé nhỏ ngồi xuống, in lên người anh, vừa vặn che đi ánh nắng đang chiếu trên mặt anh.
Cô không còn ý định trêu chọc hay đánh thức anh nữa—nhưng lại nổi hứng nghịch ngợm theo một kiểu khác. Cô lấy ra một bông hoa hồng phấn nhạt, ngón tay khẽ run vì nôn nóng, định cài thử lên mái tóc anh.
Tuy màu hồng phấn mềm mại, dịu dàng, nhưng thật ra lại cực kỳ hợp với làn da trắng lạnh của anh.
Chu Tích Tuyết là kiểu người, cứ vụng trộm làm chuyện gì đó một chút là sẽ không nén nổi mà cười toe toét. Từ nhỏ đã vậy rồi.
Lần này cũng thế, cô thật sự rất muốn biết—một người như Cận Dập, nếu cài một bông hoa đáng yêu như thế lên đầu, thì sẽ tạo ra hiệu ứng tương phản cỡ nào.
Nghĩ tới đó, cô vừa cố nhịn cười, vừa đưa hoa lại gần anh.
Hoàn toàn không ngờ được rằng—gần như ngay khoảnh khắc bông hoa trong tay cô chạm nhẹ vào mái tóc Cận Dập, cổ tay cô lập tức bị anh nắm chặt, và ngay sau đó, cả người cô bị lật ngược, đè thẳng xuống bãi cỏ.
Thân hình cao lớn của Cận Dập phủ lên người cô, bờ vai rộng rãi hoàn toàn che khuất ánh nắng phía trước.
“Em đang định làm gì?” – Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt không hề giận dữ mà trái lại mang theo chút trêu chọc, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Vì đang nói chuyện, yết hầu anh khẽ chuyển động, trông như viên đá quý hình thoi vừa khảm vào cổ, lấp lánh trong mắt cô. Ánh mắt anh như mang sức nặng, dừng lại trên đôi môi cô, dường như sắp chạm vào.
Có lẽ là vì thời tiết hôm nay quá đẹp, hoặc cũng có thể vì bó hoa trong tay đủ khiến người ta xao lòng. Tóm lại, Chu Tích Tuyết cảm thấy cả trái tim mình như tê dại đi một mảng.
Khoảng cách quá gần, khuôn mặt không chút tì vết của anh lại một lần nữa khiến cô choáng váng. Trước đây cô chưa từng nhận ra, hóa ra mình là kiểu người “cuồng nhan sắc” đến mức này—chỉ cần nhìn thấy gương mặt anh là không thể kìm được muốn lại gần hơn chút nữa.
Khoảng cách gần trong gang tấc, thế nên cô vòng tay ôm lấy eo Cận Dập, hơi ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên yết hầu nhô cao của anh.
Chỉ là một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà người trước mặt lập tức cứng đờ lại.
Ánh mắt họ giao nhau, đôi mắt xanh lam sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô. Vẻ trêu chọc ban nãy đã tan biến, thay vào đó là phản ứng ngây ngô đến lạ.
Có lẽ là do hôm nay anh mặc bộ đồ màu xanh bạc hà, mang theo cảm giác trẻ trung và có phần thiếu niên, khiến trái tim Chu Tích Tuyết càng thêm rộn ràng.
Cô nhìn thấy phản ứng nhạy cảm ấy của Cận Dập thì không nhịn được bật cười. Dù sao cũng có chút ngượng ngùng, cô vùi mặt vào cổ anh, thấp giọng thì thầm bên tai:
“Cận Dập, tai anh đỏ hết rồi này.”