Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 36

[Anh đây là cố ý muốn “dính người” mà]

Thực tế, ngay khi hình bóng Chu Tích Tuyết đến gần, Cận Dập đã nhạy bén cảm nhận được. 

Anh có sự nhạy cảm bất thường với hơi thở của cô. 

Anh không ngủ, nhưng thật hiếm hoi là anh lại có lúc thả lỏng đến vậy. Lười mở mắt, cả người anh trông thật uể oải. 

Khi cô đến gần, trong lòng anh dường như cũng ẩn chứa chút mong đợi. 

Cô sẽ làm gì với anh đây? 

Kể từ lần đầu tiên cô một mình khám phá lâu đài cổ, anh đã muốn xem cô có thể gan đến mức nào. 

Đáng tiếc, cô không thú vị như anh tưởng tượng, nhưng anh lại vô thức muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo. 

Cô luôn làm những điều không ai ngờ được, mỗi lần đều khiến anh ngạc nhiên, rồi lại không kìm được mà muốn đến gần. 

Đến khi anh nhận ra mình đã bị cô thu hút, dường như đã không thể thoát ra được nữa rồi.

Những cánh hoa hồng phấn rơi rụng trên thảm cỏ xanh mướt, mái tóc dài của Chu Tích Tuyết xõa ra như rong biển, đáy mắt cô ánh lên vẻ cẩn trọng pha lẫn phấn khích, khóe môi khẽ cong lên.

Ánh mắt Cận Dập dừng lại trên đôi mắt trong veo của Chu Tích Tuyết, rồi lướt đến nốt ruồi nâu nhỏ xíu nơi sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.

Rất đẹp, rất đỗi mê người—đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy cho riêng mình. Đây không phải lần đầu anh có cảm giác ấy.

Nhưng cuối cùng, chính anh vẫn quá vội vàng, nóng lòng tiếp cận cô, khiến con mồi cảnh giác. Với một người thợ săn, đó là điều tối kỵ.

Nếu anh không hấp tấp làm cô giật mình, thì cô sẽ phản ứng ra sao?

“Em muốn làm gì?”

Câu hỏi đó có lẽ không phải đang chất vấn cô, mà giống như là anh đang tự vấn chính mình trong thâm tâm.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô, như thể có hình có khối, đang không ngừng miết nhẹ, v**t v* trong tưởng tượng.

Anh thực sự muốn ăn cô sao?

Giống như một con thú đã bắt được con mồi, cắt lấy từng phần thịt mềm trên người cô, từng miếng, từng miếng nuốt sống vào bụng.

Không. anh cũng chẳng hề thấy hứng thú với toàn thân đầy máu của cô.

Mọi dấu hiệu cũng đều cho thấy—cô không thích máu.

Sự mâu thuẫn và rối bời đan xen trong lòng Cận Dập, khiến anh rơi vào một khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi.

Anh không rõ ràng lắm rốt cuộc mình đang khao khát điều gì. Nhưng trực giác lại mách bảo anh rằng—mọi thứ dường như đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Nơi yết hầu bị cô khẽ hôn như để lại một vết bỏng mờ, ngứa ngáy kéo dài không dứt.

Chỉ một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại như châm lửa vào vùng khô hạn trong lòng anh, bùng lên thành ngọn lửa hừng hực trong chớp mắt.

Cơ thể anh như bị ngọn lửa nuốt trọn—không chỉ tai đỏ bừng, mà ngay cả gương mặt và làn da trước ngực cũng ửng lên một tầng đỏ nhạt.

Ngọn lửa ấy không chỉ thiêu đốt riêng Cận Dập, mà còn truyền sang cả Chu Tích Tuyết.

Người đang vùi trong lồng ngực anh, hơi thở dần trở nên nóng rực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn hẳn.

Thật kỳ lạ… rõ ràng có làm gì đâu nhỉ.

Chu Tích Tuyết cảm thấy toàn thân mình lúc này tê dại đến lạ, mềm nhũn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Rõ ràng đang nằm trên bãi cỏ mềm mại, vậy mà thân thể lại nhẹ bẫng như thể chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi vào vực sâu không đáy. 

Chính vì vậy, cô siết chặt vòng tay, tham lam hít lấy mùi hương kẹo quen thuộc từ người anh.

Cô đã quen với cái ôm ấy đến mức—giờ đây chỉ cần theo phản xạ là muốn được ôm anh. Cô biết rõ, anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra. Không chỉ vậy, anh còn sẽ chủ động đáp lại theo bản năng.

Quả nhiên, anh vươn tay ôm lấy cô, siết chặt vào lòng, như thể muốn cả hai hòa làm một.

Cứ thế, họ lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì, nhưng lại cực kỳ ăn ý.

Hơi thở quanh quẩn đều là của đối phương, trên làn da là hơi ấm của nhau, nhịp tim vang lên dồn dập, hòa vào nhau chẳng chút lệch nhịp.

Mặt cỏ mềm mại, ánh nắng ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.

Stormchaser đứng yên lặng bên cạnh, bộ lông dài ở cổ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Khoảnh khắc này, với Chu Tích Tuyết mà nói, là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ chưa từng có. Cô không thể diễn tả rõ ràng cảm giác cụ thể là gì, chỉ biết rằng—được ôm như thế này, thật ấm áp, thật an toàn.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô như được đưa trở về thời thơ ấu, được vùi vào vòng tay mẹ, không lo nghĩ, không ưu phiền, yên bình và hạnh phúc.

Vòng tay mẹ luôn mềm mại và ấm áp—còn vòng tay Cận Dập thì thêm một phần rộng lớn, thêm một phần sức mạnh.

Cho đến khi Chu Tích Tuyết thật sự không chịu nổi nữa, cô khẽ đẩy anh:

“Cận Dập… anh nặng quá rồi đó…”

Thân hình anh đúng là gấp đôi cô, không hơn không kém.

Cái cách anh nằm đè lên thế này, đúng là muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của cô.

Bị cô lay tỉnh, anh im lặng trong giây lát, rồi xoay người, kéo cô cùng lăn một vòng trên cỏ.

Chỉ chốc lát, đã biến thành Chu Tích Tuyết nằm đè trên người anh.

Không thay đổi duy nhất là—cả hai vẫn đang ôm nhau chặt như cũ.

“Em như này có đè lên anh không?” Cô hỏi.

“Không đâu.”

“Vậy lần sau anh chú ý chút nhé.”

Có lẽ là do Chu Tích Tuyết quá nhỏ nhắn, người không có mấy lạng thịt nên không tạo ra cảm giác hiện diện đáng kể gì trên người Cận Dập. Anh vòng hai tay ôm cô, một tay ấn vào lưng cô, một tay ấn vào eo cô, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

“Ôm chặt anh đi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Chu Tích Tuyết, khàn khàn đủ để khiến người ta giật mình.

Còn muốn ôm chặt đến mức nào nữa chứ?

Khuôn mặt Chu Tích Tuyết áp vào ngực trái Cận Dập, nghe tiếng tim anh đập thình thịch. Cô siết chặt vòng tay đang ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Ôm thế này đã đủ chặt chưa?”

Cận Dập vẫn tỏ vẻ không đủ thỏa mãn, nhíu mày.

Anh cúi mắt, trong tầm mắt là mái tóc dài mềm mại thoang thoảng hương thơm của cô, nhưng không nhìn thấy mặt cô. Thế là anh nhẹ nhàng nhấc cô lên bằng cánh tay, mặt cô liền áp vào cổ anh.

Hơi thở ấm áp phả vào làn da trên cổ anh, gây ra từng đợt tê dại.

Hai người dính nhau một chút, trên mặt anh mới hiện lên một chút ấm áp. 

Chu Tích Tuyết coi như đã phát hiện, cái tật xấu của Cận Dập nói giảm nhẹ đi một chút là bệnh thèm khát tiếp xúc da thịt. Về bản chất, anh chính là một tên quỷ dính người!

Nhưng, nếu không phải cô, đối với việc ôm người khác, anh cũng sẽ “đói khát” đến vậy sao? 

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Tích Tuyết ẩn ẩn có chút cảm giác mâu thuẫn khó tả. 

Cô… thế mà lại không muốn anh đối xử với người khác theo cách tương tự. 

Dừng lại! 

Nếu cứ miên man suy nghĩ thì thật sự sẽ tổn hại tinh thần.

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, không cần nghĩ phức tạp đến vậy. 

Cô thích cảm giác này vào khoảnh khắc hiện tại, vậy cứ tiếp tục kéo dài đi, nghĩ nhiều làm gì? 

Đừng để những ý nghĩ hỗn loạn làm hỏng tâm trạng tốt đẹp. 

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn Cận Dập, cô biết nội tâm mình đang ẩn ẩn chút xao động.

Từ góc nhìn của cô, hầu kết của anh nổi bật như sống núi, khẽ chuyển động theo từng nhịp thở. Đường nét quai hàm sắc sảo và mạch lạc, từ cằm kéo dài một đường đến tai, cứng rắn khắc lên nét nam tính mạnh mẽ.

Đôi môi đầy đặn ấy, dưới ánh nắng rọi xuống lại ánh lên sắc hồng khỏe mạnh, như một viên kẹo ngọt mềm mại, khiến người ta chỉ muốn từ từ nhấm nháp.

Thực ra, Chu Tích Tuyết đã sớm thèm muốn đôi môi đó từ lâu. Cô từng nếm qua dư vị ngọt ngào ấy, nên rất rõ cảm giác ấy kỳ diệu đến nhường nào.

Dù đã qua nhiều ngày, nhưng hơi thở còn sót lại nơi đầu lưỡi dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Cô khẽ nhổm nửa người dậy, từ trên cao cúi nhìn gương mặt anh, nhìn đôi môi ấy.

Thật muốn hôn anh quá…

Nhưng… chuyện này có nên không nhỉ?

Vừa nghĩ đến đôi mắt xám lam sâu thẳm và vẻ lạnh lùng kia của Cận Dập, Chu Tích Tuyết lập tức chột dạ, vội vàng dập tắt cái ý nghĩ táo bạo vừa lóe lên.

Lần hôn trước là do xúc động. 

Còn bây giờ… cô không thể cứ tuỳ hứng như thế nữa.

Cô sợ rằng—nếu vượt qua ranh giới một lần nữa, sẽ không thể quay đầu lại được.

Cận Dập cũng đang nhìn chằm chằm vào đôi môi của Chu Tích Tuyết, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng hỏi trầm thấp khàn khàn:

“Nhìn gì thế?”

Chu Tích Tuyết chột dạ lắc đầu:

“Không có gì cả.”

Anh nhận ra hai gò má trắng mịn của cô hơi hơi ửng hồng, có lẽ là do tia cực tím quá mạnh. Nhưng rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay nói cường độ tia cực tím chỉ ở mức nhẹ.

Cận Dập nghĩ, da cô thật sự quá mỏng manh, không giống anh da dày thịt chắc. Có lẽ lần sau ra nắng, nên bôi chút kem chống nắng cho cô, hoặc đội mũ có vành che nắng.

Một cánh hoa hồng nhạt không biết từ khi nào rơi lên mái tóc đen của anh, như thể đang nhẹ nhàng điểm tô thêm một phần dịu dàng khó thấy cho gương mặt vốn luôn lạnh lùng ấy.

Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng đưa tay định phủi cánh hoa trên tóc anh, nhưng nghĩ thế nào lại dừng lại, cuối cùng vẫn để mặc nó nằm yên ở đó — như thể cố ý giữ lại chút mềm mại hiếm hoi này.

Cô một lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giao nhau.

Dù Cận Dập không nói gì, nhưng đôi mắt lam kia lại sâu thẳm đến mức như muốn nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô.

Cuối cùng, Chu Tích Tuyết đành thỏa hiệp, khẽ thì thầm:

“Về thôi.”

Cô rụt rè vùi mặt vào cổ anh, không dám ngẩng đầu lên nữa.

*

Dạo chơi bên ngoài một vòng, Chu Tích Tuyết thực sự cũng thấy hơi mệt. Trên tay ôm một bó hoa tươi, cô dự định mang vào c*m v** bình.

Cận Dập thì lại một lần nữa giúp cô đội mũ bảo hiểm, bế cô lên lưng ngựa, đích thân cầm dây cương đưa cô trở về.

Suốt dọc đường quay lại đến trước cổng lâu đài cổ, còn chưa đợi Chu Tích Tuyết động đậy, Cận Dập đã bế thẳng cô xuống ngựa, ôm vào trong lòng rồi bế thẳng lên lầu.

Chu Tích Tuyết cảm thấy cần phải nhắc nhở anh một chút:

“Chân em đi được mà.”

Lúc nãy cô còn tung tăng chạy nhảy trong bụi hoa, chụp ảnh đủ kiểu, vui như mở hội, chẳng phải anh đều nhìn thấy rồi sao?

Nhưng tính Cận Dập vốn trầm mặc, đối với lời cô nói thì không nghe thấy có chọn lọc.

Nhìn ra rồi — anh đây là cố ý muốn “dính người” mà.

Chu Tích Tuyết cũng không tiếp tục lải nhải bên tai anh nữa, sợ lại chọc cho anh không vui.

Cô cần luôn nhắc nhở bản thân: dù nhìn bề ngoài có vẻ như mình “thuần phục” được anh, nhưng dã thú vẫn là dã thú — trong xương tủy vẫn là bản năng hoang dã không thể dễ dàng thuần hóa.

Chẳng mấy chốc đã về tới phòng ngủ.

Quả nhiên, trên giường đã được thay bằng chiếc nệm mới.

Tấm nệm dày dặn mà mềm mại, chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm nhận được sự êm ái của nó. Không chỉ có vậy, chăn ga gối nệm trên giường cũng được thay mới hoàn toàn — bộ tứ món bằng tơ tằm trắng ấm áp, thêu hoa hồng nhạt tinh tế, mang đậm phong cách nhẹ nhàng, lãng mạn. Độ mềm mịn thì không cần nói, vừa nhìn đã thấy rất dễ chịu.

Chu Tích Tuyết không kìm được, lập tức muốn nhào lên nằm thử một chút, cảm nhận xem tấm nệm mới này thoải mái đến mức nào. Nhưng chưa kịp hành động, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi một chi tiết khác trong phòng — cả một mảng tường lớn đã được lắp thêm tủ quần áo!

Phòng này vốn được bài trí đơn giản đến mức khô khan, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, một bàn làm việc và một chiếc ghế.

Còn giờ, không chỉ có nệm mới mềm mại, chăn gối đổi thành kiểu thêu hoa nhẹ nhàng, mà tủ quần áo tối màu trước kia cũng đã được thay thế bằng cả một mảng tủ trắng sáng chiếm trọn bức tường, khiến tổng thể căn phòng trông sáng sủa và trang nhã hơn hẳn — hoàn toàn khác biệt với phong cách u ám, lạnh lẽo ban đầu.

Hơn nữa, Chu Tích Tuyết ôm bó hoa tươi ngũ sắc trong lòng, quả thực như thêu hoa trên gấm.

Màu sắc căn phòng này trước đây khá tối, tạo cảm giác nặng nề và áp lực. Không phải xấu, chỉ là không hợp với gu thẩm mỹ của Chu Tích Tuyết. 

Trong khoảng thời gian Chu Tích Tuyết bí mật thuê nhà khi học đại học, cô đã biến tổ ấm nhỏ của mình trở nên đặc biệt ấm áp. Tường được sơn màu trắng kem, màu sắc nội thất cũng hài hòa với nhau, tạo nên một không khí tràn đầy sức sống. Mỗi khi về đến nhà, đều khiến cô cảm thấy toàn thân được thả lỏng.

Không lâu sau, một người hầu gõ cửa phòng, nói với Cận Dập rằng có khách đến lâu đài cổ. 

Chuyện lạ à nha.

Kể từ khi Chu Tích Tuyết đến lâu đài cổ, đừng nói là hàng xóm, ngay cả người cũng hiếm thấy.

Cận Dập không biểu cảm gật đầu với người hầu, rồi quay sang nhìn Chu Tích Tuyết một cái.

Rõ ràng đôi mắt anh không nói gì, nhưng Chu Tích Tuyết lại theo bản năng đáp lại anh: “Anh đi đi.”

Bình Luận (0)
Comment