Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 47

Nghĩ đến việc hôm nay sắp được ra ngoài, Chu Tích Tuyết càng thấy vui vẻ phấn chấn, cả người nghịch ngợm hơn hẳn.

Tiếc là hôm nay không có đồ trang điểm, nhưng cô vẫn rất muốn trang điểm.

Dù là một “trạch nữ”* chính hiệu, nhưng mỗi lần ra ngoài cô đều trang điểm rất tỉ mỉ và tinh xảo. Có lẽ do từ nhỏ từng học hội họa, cô trang điểm luôn rất đẹp. Trước đây khi tham gia triển lãm tranh, cô còn giúp người khác trang điểm nữa.

(*Hay ru rú trong nhà)

Mặt khác, mỗi lần thay đổi phong cách trang điểm, Chu Tích Tuyết lại có cảm giác như đeo một chiếc mặt nạ, khiến cô cũng trở nên tự tin và mạnh dạn hơn hẳn.

Thật may, hôm nay trong danh sách mua sắm có rất nhiều món đồ trang điểm!

Từ khi bước vào đây đến giờ cô còn chưa từng tiêu tiền đâu đó.

Ngoài chuyện đó ra, Chu Tích Tuyết còn tính đi mua một ly trà sữa mà cô đã thèm bấy lâu. 

Cô tra trên mạng thì biết trong nội thành có khu phố người Hoa, hơn nữa ở các trung tâm thương mại lớn đều có các tiệm trà sữa của Trung Quốc. 

Thật tốt quá! 

Lần này họ đi bằng một chiếc xe việt dã to lớn, hầm hố. Thân xe màu đen nhám, nhìn kích cỡ thôi cũng đủ thấy sự bề thế, khí phách của nó. 

Ngoài ra, trong gara của Cận Dập còn có hai chiếc xe khác: một chiếc xe bán tải và một chiếc xe máy. Trông có vẻ rất thiết thực. 

Điều này khiến Chu Tích Tuyết nhớ đến chiếc xe thể thao đầu tiên trong đời mình. 

Chiếc xe đó tuy là món quà sinh nhật mà cô năn nỉ Chu Văn Hạo mới có được, nhưng cô cũng chẳng thấy thích nó bao nhiêu. Dù sao thì xe thể thao mỗi lần đi ra ngoài đều quá phô trương, ai cũng biết cô là đại tiểu thư không được sủng ái của nhà họ Chu. 

Sau này, chiếc xe đó liên tục hỏng hóc, cô đơn giản là không lái nữa. 

Có một dạo Chu Tích Tuyết thiếu tiền, còn từng nghĩ đến chuyện bán chiếc xe đó. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao thì chiếc xe thể thao đó cô chỉ có quyền sử dụng, chứ không có quyền sở hữu thật sự.

Chiếc xe của Cận Dập quá cao, Chu Tích Tuyết cần bệ đỡ mới có thể bước lên. Nhưng chưa kịp khó khăn trèo lên thì người phía sau đã một tay bế cô lên.

Anh rất chu đáo, đứng ở cửa xe cúi người vào, tự tay thắt dây an toàn cho cô.

Hôm nay trời nắng đẹp, Cận Dập không biết lấy đâu ra một chiếc mũ rơm đan, đội lên đầu Chu Tích Tuyết.

Người ở rất gần, hơi thở của anh quấn lấy cô.

“Cảm ơn chồng yêu nhé,” Vẻ mặt Chu Tích Tuyết tinh nghịch, xoa đầu Cận Dập.

Do cái “chạm” của cô, người trước mặt khựng lại một chút, có vẻ rất hưởng thụ, giống một con mèo lớn lười biếng, cứ như muốn dính chặt lấy cô không rời. 

Chu Tích Tuyết đành phải đẩy anh: “Đi nhanh thôi.” 

Lúc này Cận Dập mới quay đầu về phía ghế lái. 

Anh cao lớn vạm vỡ, kích cỡ chiếc xe này rất hợp với vóc dáng của anh, anh nhảy lên xe một cách dứt khoát, động tác rất phóng khoáng. 

Từ đây đến nội thành, lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi. 

Suốt dọc đường, Cận Dập khá trầm mặc. Không biết từ lúc nào, trong miệng anh ngậm một viên kẹo trái cây, má phải hơi phồng lên. Vốn dĩ anh đã là người ít nói, lúc này lại càng chuyên tâm lái xe.

Gần đây thường có động vật hoang dã qua lại, nên phải luôn chú ý tình trạng đường sá và phán đoán trước.

Bên kia, Chu Tích Tuyết lướt điện thoại, thấy cô em họ Lâm Mân đã gửi một loạt tin nhắn cho cô từ 8 giờ sáng. 

[Chị! Rốt cuộc tình hình thế nào! Vậy lần này chị đi nước Z thật ra là để kết hôn hả?] 

[Chị còn chưa kể em nghe tình hình của anh rể đâu đấy!]

[Chị làm em tò mò chết đi được!] 

[Chị, thức dậy thì nhắn tin trả lời em ngay nhé!] 

Chu Tích Tuyết từ lúc thức dậy đã bận rộn tới giờ, bây giờ mới rảnh rỗi để trả lời tin nhắn của Lâm Mân. 

Cô cúi đầu, hai tay cầm điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ một tràng chữ. Về cơ bản, cô kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh rằng Lâm Mân không cần lo lắng. 

Bên Lâm Mân lập tức nhắn lại: 

[Chị có ảnh của anh rể không?] 

Cô ấy cứ một câu “anh rể”, hai câu “anh rể”, gọi rất chi là thân thiết. 

Không còn cách nào khác, Lâm Mân rất hiểu Chu Tích Tuyết.

Chu Tích Tuyết độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, với tính cách ghét tiếp xúc với đàn ông của cô. Nếu cô đã nói chồng mình tốt, thì hẳn là thật sự rất tốt. Mặc dù cái “tốt” này vẫn còn cần thời gian kiểm chứng, nhưng sự hòa hợp giữa người với người phần lớn là như vậy, hoặc là hai bên ghét nhau, hoặc là tình cảm ngày càng sâu đậm.

Lâm Mân biết Chu Tích Tuyết là một người cuồng đẹp quá độ, nên càng tò mò không biết anh rể này trông như thế nào.

Chu Tích Tuyết suy nghĩ một chút, bèn gửi thẳng tấm ảnh chụp Cận Dập lần trước cho Lâm Mân xem.

Bức ảnh này vốn dĩ cô chụp để gửi cho Phạn Ngọc, nhưng đến giờ vẫn chưa gửi.

Lâm Mân: [Cái mặt này là người thật à??? Chắc chắn không phải mô hình hả???]

Chu Tích Tuyết: [Vô cùng chuẩn xác!]

Lâm Mân: [Cứu mạng! Anh rể của em đẹp trai quá!]

Ngay sau đó lại gửi một loạt tin nhắn:

[Mắt anh rể còn là màu xanh lam kìa! Anh ấy là con lai đúng không?]

[Hoàn cảnh gia đình anh rể thế nào? Sẽ không để chị chịu khổ, chịu ấm ức chứ?]

[Chị có mẹ chồng không? Mẹ chồng người nước ngoài dễ ở chung không?]

[Chuyện này em có nên nói cho mẹ em không nhỉ?]

[Chị! Thật không thể tin được hai người bây giờ thật sự là vợ chồng đó!]

[Thế hai người đã thành “vợ chồng thật” chưa?]

Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng hiểu thế nào là lắm chuyện. Trong chốc lát cô không biết nên trả lời câu hỏi nào của Lâm Mân trước, chỉ có thể lần lượt trả lời từng câu, cho đến câu hỏi cuối cùng thì cô do dự.

“Vợ chồng thật” cụ thể là gì nhỉ? Hôn môi có tính không?

Lâm Mân: [Đương nhiên là không tính rồi!]

Cô ấy lại hỏi: [Thế… chị vẫn còn trinh à?]

Chu Tích Tuyết: [Dừng lại đi, có thể đừng hỏi mấy câu hỏi không phù hợp với trẻ em thế không!]

Lâm Mân: [Chị cũng nói là không phù hợp với trẻ em mà, nhưng giờ chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Đã là người trưởng thành thì có những nhu cầu chính đáng, bàn về chuyện này là rất bình thường. Có một câu chuyện cười không biết chị có nghe chưa: Người Trung Quốc cả đời nói về t*nh d*c thì biến sắc, nhưng lại âm thầm sinh ra 1,5 tỷ dân số.]

Đúng là Lâm Mân, đạo lý gì cũng rõ.

Nhưng nói vậy cũng đúng, có chuyện gì mà không thể nói? Cũng đâu phải là hét toáng ở ngoài đường, chỉ là nói nhỏ với nhau thôi mà.

Từ nhỏ đến lớn, sách giáo khoa về giáo dục giới tính hầu như rất sơ sài, dường như có những chủ đề không được đề cập.

Chu Tích Tuyết từng xem một bản tin xã hội nói về một cặp vợ chồng có trình độ học vấn cao nhưng nhiều năm không đi khám sức khỏe, cuối cùng phát hiện cách họ quan hệ t*nh d*c hoàn toàn sai lầm.

Sớm hay muộn thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra mà.

Chu Tích Tuyết cảm nhận được trong cơ thể mình đang nóng lòng muốn thử, nhất là khi hôn môi cùng Cận Dập, rõ ràng thỏa mãn nhưng đồng thời cũng cảm thấy từng đợt khát khao mâu thuẫn.

Cho dù không nói đến danh phận vợ chồng, cô cũng không phản đối việc phát sinh quan hệ thân mật với anh.

Lâm Mân nói: [Nếu các người không có kế hoạch sinh con thì nhớ phải nhớ “chuẩn bị” kỹ vào nhé.]

Chu Tích Tuyết im lặng ghi nhớ.

“Chuẩn bị”, chính là dùng áo mưa đúng không?

Thật sự, Chu Tích Tuyết theo bản năng nhìn sang Cận Dập đang lái xe.

Buổi chiều, thời tiết dễ chịu, anh hạ cửa kính xe xuống một nửa, làn gió mát lùa vào làm tóc mái trên trán anh khẽ lay động. Trông anh rất tập trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.

Những ngón tay của anh buông lỏng trên vô lăng, các khớp ngón tay ửng lên màu hồng nhạt dưới ánh mặt trời. Vừa lúc đi qua một khúc cua, hai tay anh chuyển động theo vô lăng, cơ bắp trên cánh tay cũng căng lên, tạo nên một vẻ gợi cảm hoang dại khó thuần.

Dường như nhận ra ánh mắt của Chu Tích Tuyết, Cận Dập hơi nghiêng đầu nhìn cô. Không biết từ lúc nào anh đã đeo một chiếc kính râm màu đen, khiến người ta không thể nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút, nhưng càng làm đường nét sườn mặt trở nên sắc sảo và cuốn hút.

Tim Chu Tích Tuyết đập trật một nhịp.

Lúc nãy Lâm Mân nói Cận Dập đẹp trai, cô đã có chút thờ ơ, đáp lại cho có lệ.

Thế nhưng bây giờ, cô lại một lần nữa bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng ngợp. Cô không khỏi tự hỏi, nếu hai người có cãi nhau, liệu cô có vì gương mặt tuấn tú này của anh mà nguôi giận đi được một nửa không?

“Sao vậy?” Anh khẽ lên tiếng.

Chu Tích Tuyết chột dạ hắng giọng, hỏi: “Mình bật nhạc được không anh?”

Vừa dứt lời, cô thấy Cận Dập đưa tay bật hệ thống âm thanh.

Chiếc xe này có hệ thống thông minh kết nối mạng không dây, nên Chu Tích Tuyết muốn nghe bài gì cũng được.

“Anh nghe nhạc tiếng Trung được không?” Chu Tích Tuyết tự mình tìm kiếm, không làm phiền người đang lái xe.

Cận Dập không có ý kiến gì, tùy cô.

Hầu hết mọi người đều thích âm nhạc. Anh cũng không có sở thích cố định, chỉ cần là nhạc hay thì anh đều nghe. Nhưng để nói là đặc biệt yêu thích thì không có.

Có một dạo, vì tò mò về nhạc cụ, Cận Dập đã tự học piano và guitar. Sau khi thành thạo, anh lại không còn hứng thú nữa, cây đàn piano thì phủ đầy bụi, dây đàn guitar cũng bắt đầu rỉ sét.

Rất nhanh, hệ thống âm thanh phát ra một bản nhạc sôi động, vui tươi — bài “Yêu ta Trung Hoa”.

Lúc này, xe cũng vừa chạy đến đoạn đường rộng. Không biết có phải vì bài hát này hay không mà Cận Dập trông thả lỏng hơn.

Một tay anh đặt trên vô lăng, khuỷu tay còn lại nhẹ nhàng tựa lên cửa sổ xe, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Có nhạc làm bạn, Chu Tích Tuyết cũng trở nên tinh nghịch hẳn lên. Cô thậm chí còn ngân nga theo: “Yêu Trung Hoa của tôi, yêu Trung Hoa của tôi, yêu Trung Hoa của tôii…”

“Anh nghe bài này bao giờ chưa?” Cô không quên quay sang hỏi anh. Làn gió sảng khoái cuốn theo những lọn tóc, mang đến một làn hương thoang thoảng.

Cận Dập lắc đầu: “Lần đầu tiên.”

“Hay không?” Chu Tích Tuyết đung đưa theo điệu nhạc.

Cận Dập thành thật: “Giọng em hát hơi chênh phô.”

“Em có bảo anh nhận xét giọng hát của em đâu!” Chu Tích Tuyết lườm anh, “Với lại, dù vợ anh hát dở thế nào thì anh cũng phải nói là hay, biết chưa?”

Cận Dập vẻ mặt nghiêm túc: “Biết rồi.”

“Giờ hỏi lại anh lần nữa, nghe hay không?”

“Hay.”

Người này quả thật đã bị cô nắm gọn trong lòng bàn tay.

Sau khi bài hát này kết thúc, hệ thống tự động chuyển sang bài “Ngày càng tốt hơn” của cùng một ca sĩ.

Mỗi khi tâm trạng không tốt, Chu Tích Tuyết lại nghe những bài hát vui vẻ, tràn đầy không khí tươi vui như thế này để vực dậy tinh thần.

Vì vậy, dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể ngân nga thuộc lời.

“Cận Dập, chỉ cần vợ chồng mình yêu thương nhau, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ ngày càng tốt hơn, biết chưa?”

“Biết rồi.”

“OK, tiếp theo mời thưởng thức bài ‘Ngày lành’.”

Không biết từ lúc nào, cách họ ở bên nhau dường như đã trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Không ai biết, trong suốt chặng đường này, nội tâm Cận Dập cũng vô thức dâng trào sự dịu dàng. Anh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Chu Tích Tuyết ngồi bên cạnh, dường như việc nhìn chăm chú này cũng không bao giờ đủ thỏa mãn anh.

Đã từng, anh nghĩ mình là một đám mây đen hỗn độn, chỉ mang đến khói mù và bóng tối cho người khác.

Sự xuất hiện của cô, dường như đã khiến anh bắt đầu tin rằng mình đã trở thành một tia sáng nhỏ nhoi, ít nhất là để cô có thể mỉm cười rạng rỡ.

Bình Luận (0)
Comment