[“Tăng cỡ lớn đi.”]
Chặng đường lẽ ra chỉ mất một tiếng rưỡi, nhưng Cận Dập đã lái xe tốn hai tiếng đồng hồ. Anh lái xe rất vững, dù đi qua gờ giảm tốc cũng không khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy khó chịu hay xóc nảy.
Mặc dù chậm, nhưng suốt dọc đường đi Chu Tích Tuyết cũng không hề giục giã. Dù sao cả hai đều không vội, không cần phải hấp tấp. Cô vốn dĩ là người làm việc chậm rãi, nên rất hợp tính với Cận Dập.
Thành phố không có những tòa nhà cao tầng san sát như Chu Tích Tuyết tưởng tượng. Là một quốc gia phát triển, nhưng thoạt nhìn, kiến trúc nơi đây thậm chí còn không bằng các thành phố hạng ba, hạng tư ở trong nước.
Làn sóng đô thị hóa ở nước Z bắt đầu từ thời kỳ cách mạng công nghiệp, tức là vào thế kỷ 19. Hệ thống thoát nước, mạng lưới giao thông đường sắt được xây dựng từ thời điểm đó đến nay vẫn còn được sử dụng.
Khu vực Mayor Loan khi ấy là một khu vực không có công nghiệp và cũng chưa được đô thị hóa, nhờ vậy mà may mắn tránh được sự tàn phá của chiến tranh.
Hiện nay, Mayor Loan có phần tương tự với một thành phố trực thuộc Trung ương của Trung Quốc. Ở các đoạn đường trung tâm thành phố, vẫn có thể thấy những công trình kiến trúc lịch sử hàng trăm năm, thậm chí là lâu đời hơn. Chính sự trầm lắng và những giới hạn của lịch sử đã mang lại cho thành phố này một phong cách và chiều sâu văn hóa độc đáo.
Có một bộ phận không nhỏ người trẻ tuổi kỳ vọng thành phố thay đổi, nhưng phần lớn những người còn lại vẫn kiên quyết bảo vệ những di sản lịch sử, để chống lại sự toàn cầu hóa và đồng nhất hóa.
Những kiến trúc cổ kính, tòa thị chính khổng lồ, hay những nhà thờ lâu đời… đều là di sản văn hóa quan trọng, thu hút khách du lịch từ khắp nơi.
Cùng lúc đó, cùng với sự phát triển của thành phố, một số công trình kiến trúc hoàn toàn mới cũng dần dần mọc lên ở một khu vực khác. Điều này tạo nên một sự đối lập rất rõ rệt: một bên là kiến trúc cổ kính lâu đời, một bên là những công trình mang phong cách thiết kế hiện đại.
Cận Dập đưa Chu Tích Tuyết ra ngoài không phải chỉ lái xe dạo phố vu vơ. Anh là người tưởng chừng như ít nói và tính tình thất thường, nhưng làm việc gì cũng có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng.
Qua cuộc trò chuyện trước đó, anh biết Chu Tích Tuyết muốn đi mua sắm, vì vậy khu mua sắm là một trong những nơi nhất định phải đến hôm nay. Nhưng trước khi trời tối, họ có thể đi dạo ở khu kiến trúc cổ.
Kiến trúc cổ của nước Z và kiến trúc cổ của Trung Quốc là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Hầu hết du khách đến đây đều ghé thăm địa điểm này đầu tiên để check-in.
Mặc dù hôm nay là ngày làm việc, nhưng khu du lịch vẫn vô cùng nhộn nhịp, du khách tấp nập không dứt
Trước mắt họ là một cổng thành nổi tiếng, cũng là con đường chính dẫn vào trung tâm thành phố, được đặt tên là Cổng Nôp-pơ-ben.
Tòa cổng thành này được xây dựng từ năm 1800, đến nay đã có lịch sử hàng trăm năm. Kiến trúc mang phong cách mô phỏng hàng cột của đền Acropolis Hy Lạp, với chiều rộng gần 70 mét.
Hai bên cổng thành là hai đại lộ thẳng tắp, hai bên đường trồng đầy những cây bồ đề xanh tốt. Rất nhiều người đang đứng chụp ảnh.
Chu Tích Tuyết và Cận Dập sánh vai đi bộ dọc con đường. Có điều, đám đông quá chen chúc, suýt chút nữa đã tách rời hai người. Chu Tích Tuyết không nghĩ nhiều, chủ động nắm lấy tay Cận Dập.
Lòng bàn tay anh khô ráo, ấm áp và hơi có một chút vết chai mỏng. Cô không thể nắm trọn bàn tay anh, chỉ có thể cố sức nắm lấy vài ngón tay.
Cận Dập vì thế dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh, hơi ngẩng mặt nhìn anh. Có lẽ vì đi hơi nhanh nên má cô hiện một tầng ửng hồng.
Đội một chiếc mũ rơm, gương mặt cô trông còn nhỏ hơn cả bàn tay.
Cô kéo nhẹ ngón út của anh, trách móc: “Cận Dập, anh đừng đi nhanh thế, chân em ngắn hơn anh nhiều mà!”
Nói rồi, cô dứt khoát đặt trọn tay mình vào lòng bàn tay anh, để anh nắm lấy.
Cận Dập theo bản năng khép lòng bàn tay lại, bao bọc lấy bàn tay của Chu Tích Tuyết.
Trước đó, họ từng ôm, từng hôn. Nhưng tay trong tay thì đây là lần đầu.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng lại khiến lòng Cận Dập dấy lên từng đợt sóng mãnh liệt. Từ bao giờ, anh vẫn luôn lẻ loi một mình, cô đơn. Nhưng giờ đây, giữa biển người mênh mông, anh lại được ai đó kiên định lựa chọn, không còn trôi nổi như một cánh bèo nhẹ tênh trên mặt hồ nữa.
Rốt cuộc là ai nắm lấy tay ai, ai nắm lấy trái tim ai?
Cận Dập nắm tay Chu Tích Tuyết, kéo cô lại gần mình. Một thôi thúc gần như bản năng khiến anh rất muốn cúi xuống hôn cô.
Chu Tích Tuyết nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Thấy Cận Dập cúi đầu ngày càng gần, cô vội ấn tay lên ngực anh: “Anh muốn làm gì?”
Anh thành thật: “Hôn em.”
“Không phải, ở đây nhiều người như vậy! Anh đừng…”
Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết cảm thấy có một bóng râm bao trùm trước mặt, rồi một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Hơi thở của Cận Dập vẫn thoang thoảng mùi kẹo, khóe môi anh nở một nụ cười. Gương mặt sắc bén của anh lại khiến nụ cười ấy trông có chút bất cần và quyến rũ.
Trên đường cái đông người qua lại, một nụ hôn nồng nhiệt sẽ khiến mọi người chú ý, điều này làm Chu Tích Tuyết cảm thấy ngại ngùng và không thể chấp nhận. Nhưng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước rồi bay đi, lại khiến lòng cô dâng lên từng đợt sóng ngọt ngào.
Phải nói là, có những lúc Cận Dập rất biết cách chiều lòng cô.
Thực tế, Cận Dập rất muốn hôn cô một cách nồng nhiệt, giống như nụ hôn trong phòng tắm kia. Kéo dài thật lâu thật lâu, cho đến khi cả hai đều th* d*c và dư vị thì mãi không dứt…
Anh cũng không để tâm đến những người đi đường kia, họ là ai cũng không liên quan đến anh. Nhưng anh nhìn thấy sự lo lắng và phản kháng rõ rệt trong mắt cô, nên lập tức kiềm chế.
Hai người tay trong tay, tự nhiên mà xích lại gần nhau hơn. Đi đi dừng dừng, hoàn toàn dựa theo tâm trạng của Chu Tích Tuyết.
Ở một nơi xa lạ như vậy, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi gò bó. Nhưng có Cận Dập cao lớn đứng bên cạnh, một cảm giác an toàn khó tả bao trùm lấy cô.
Bàn tay Cận Dập không nhỏ, thừa sức để bao trọn tay Chu Tích Tuyết, nhưng mười ngón tay anh thon dài và rõ khớp, da trắng hồng, tạo nên một vẻ gợi cảm lôi cuốn.
Hôm nay Chu Tích Tuyết mới phát hiện, hình như cô cũng là một người “cuồng tay”. Cô thường xuyên cúi đầu nhìn tay Cận Dập. Không biết từ lúc nào, mười ngón của họ đã đan chặt vào nhau. Động tác này dường như còn khiến nội tâm cô xúc động hơn cả ôm hôn. Đó là một sự tiếp xúc thuần khiết, không pha lẫn bất kỳ d*c v*ng nào, giống như hai trái tim đang lặng lẽ kết nối chặt chẽ.
Hai người cứ thế lặng lẽ đi bên nhau, không cần nói nhiều. Mặc cho người qua lại tấp nập, nhưng dưới hàng cây bồ đề dài, bóng họ vẫn luôn sát kề.
Khi đến trước Cổng Nôp-pơ-ben, Chu Tích Tuyết định lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cô theo bản năng định buông tay Cận Dập ra, nhưng cảm thấy anh lại nắm chặt hơn một chút.
“Anh buông tay một chút đã.”
Cận Dập nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông ra.
Nháy mắt bàn tay trống rỗng làm anh cảm thấy khó chịu.
Cũng giống như phần lớn khách du lịch khác, Chu Tích Tuyết cầm điện thoại chụp chỗ này một tấm, chỗ kia một tấm. Cánh cổng này rất nổi tiếng, cô đã thấy nó trong nhiều sách và phim ảnh, nhưng khi tiếp xúc gần gũi như vậy, nó lại mang một khí thế hùng vĩ khó tả, điều mà ảnh chụp và thước phim không thể nào ghi lại được.
Nhìn gần, trên những phiến đá có khắc rất nhiều hình người sống động như thật. Tất cả những hình người này đều không mặc quần áo.
Chu Tích Tuyết học mỹ thuật nên có chút hiểu biết về lĩnh vực này. Ở Hy Lạp cổ đại, người ta coi cơ thể con người là tạo vật hoàn hảo nhất của vũ trụ, xem đường cong cơ bắp và tỷ lệ vàng là quy tắc thiêng liêng. Do đó, hơn 90% các tác phẩm điêu khắc đều ở trạng thái khỏa thân.
Về mặt thẩm mỹ, người Hy Lạp có quan điểm hoàn toàn khác so với người châu Á và người Ai Cập.
Bên cạnh, có một vài du khách châu Á đang xì xào bàn tán về bức điêu khắc, hiển nhiên là họ thực sự không hiểu. Trên mặt họ toát lên vẻ ngại ngùng và ánh mắt khó hiểu.
“Như này cũng nhỏ quá đi ha?”
“Chắc là ớt treo dưới gốc cây rồi, ha ha ha.”
“Không hiểu, tại sao nhất định phải hở hang như vậy?”
Ánh mắt Chu Tích Tuyết bất giác nhìn theo hướng họ đang nói, cô nhanh chóng hiểu ra họ đang ám chỉ điều gì.
Trên thực tế, kích thước bộ phận nhạy cảm của các tượng thần nam tính đã bị cố tình thu nhỏ lại, ngụ ý rằng thần linh không cần phải thể hiện quyền lực qua h*m m**n. Con người sở dĩ khác với động vật là bởi vì họ biết cách kiềm chế và kiểm soát bản thân.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết chỉ đơn thuần thưởng thức những bức phù điêu này. Khi còn học mỹ thuật, cô từng vẽ tượng thạch cao, sau đó là môn vẽ người mẫu. Vì vậy, cô đã quá quen với hình ảnh nam nữ khỏa thân. Đối với sinh viên mỹ thuật, đây là bài học cơ bản nhất, không hề thấp kém. Khi cùng ngồi trong lớp học, đối diện với người mẫu, họ không hề có bất kỳ suy nghĩ hay tạp niệm nào mà chỉ tập trung làm sao để nắm bắt chính xác cấu trúc xương, cơ bắp của cơ thể con người.
Nói một cách đơn giản, những người mới học vẽ thường bắt đầu với các khối hình học: hình tròn, hình trụ, hình lập phương, hình nón… Sau đó là tĩnh vật, tượng thạch cao, rồi mới đến vẽ người mẫu.
Cơ thể con người là sự tổng hợp của các hình khối phức tạp, cũng là thứ khó vẽ nhất. Một họa sĩ theo trường phái “Phật hệ” như Chu Tích Tuyết cũng không thể tránh khỏi việc phải trau chuốt từng đường nét trên cơ thể người.
Thế nhưng, nhìn một lúc, trong đầu Chu Tích Tuyết lại vô thức hiện lên thân hình của Cận Dập.
Các pho tượng thần nam tính trên phù điêu tuy có thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn nhưng gu thẩm mỹ của nhà điêu khắc vẫn chỉ dừng lại ở thế kỷ 18. Vì vậy, Cận Dập là người hiện đại nên chỉ có hơn chứ không kém.
Chu Tích Tuyết thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó có thể để Cận Dập làm người mẫu cho mình vẽ thì đó hẳn là một chuyện rất tuyệt.
Nhưng anh có đồng ý không nhỉ?
Không giống Chu Tích Tuyết nghiêm túc ngắm các bức phù điêu, Cận Dập lại chỉ chăm chú nhìn cô.
Đối với Cận Dập, những bức phù điêu đó không khác gì bất cứ hòn đá nào ven đường.
Nhưng anh đứng rất gần, nhận thấy ánh mắt tập trung và nghiêm túc của cô, như thể cô đang đồng điệu với những kiến trúc cổ xưa đó.
Thế nhưng, từng biểu cảm nhỏ nhất của cô đều khiến anh nảy sinh một nỗi ghen tị khó tả, cứ như thể cô đang nhìn không phải những bức phù điêu vô tri, mà là từng con người bằng xương bằng thịt vậy.
Cận Dập vô thức vươn tay, muốn nắm lấy tay cô một lần nữa và kéo cô ra khỏi nơi này. Anh đã bắt đầu hối hận và thầm suy tính trong lòng. Anh không thích cô quá tập trung vào bất cứ thứ gì, ngoại trừ anh.
Anh muốn nhốt cô lại, cô chỉ có thể tiếp xúc với mỗi mình anh.
Cuối cùng, bàn tay đang lơ lửng của anh dừng lại, sợ sẽ làm phiền khoảnh khắc vui vẻ và bình yên hiếm có của cô.
Những cảm xúc phức tạp và rối bời, như một con sóng ngầm đang nuốt chửng Cận Dập. Nhưng đúng lúc đó, bàn tay nhỏ bé ấm áp kia nắm lấy ngón út của anh, khẽ lay lay.
“Cận Dập.” Chu Tích Tuyết ngọt ngào gọi tên anh.
Khoảnh khắc đó, mọi phiền muộn trong lòng Cận Dập đều tan biến. Trong mắt anh, chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào của cô.
Cùng lúc đó, anh tìm lại được cảm giác quen thuộc, nắm lấy tay cô, một lần nữa đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
Lúc này, Chu Tích Tuyết đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ nên không hề nhận ra sự bất thường của Cận Dập. Anh vốn luôn có gương mặt lạnh lùng, khiến người khác không thể nhìn thấu cảm xúc.
Chuyện muốn anh làm người mẫu vẽ người, đến miệng rồi lại không thốt nên lời. Cô theo bản năng dùng ngón cái v**t v* ngón cái của anh, khẽ nói: “Đi thôi, chúng ta đến điểm tham quan tiếp theo.”
Điểm tham quan gần đó là một viện bảo tàng, nơi lưu giữ rất nhiều cổ vật quý giá từ các thời kỳ khác nhau.
Gần đây, hễ đến những nơi như thế này là Chu Tích Tuyết lại không muốn rời đi. Cô chụp ảnh, ghi chép và đọc kỹ lưỡng mọi lời giải thích.
Suốt thời gian đó, Cận Dập vẫn luôn lặng lẽ đi theo bên cạnh cô, không nói một lời. Anh vẫn không có hứng thú với những thứ này, phần lớn sự chú ý đều tập trung vào cô.
Khi một nhóm du khách người Trung Quốc đi ngang qua và trò chuyện, cô theo bản năng nhìn họ thêm vài lần. Nếu là một người cởi mở, có duyên gặp đồng hương ở nước ngoài thì ít nhiều cũng sẽ giao lưu với đối phương vài câu bằng tiếng Trung. Nhưng cô chỉ tò mò nhìn thôi, chứ không có ý định đến bắt chuyện.
Hoàng hôn dần buông, Chu Tích Tuyết và Cận Dập mới rời khỏi viện bảo tàng. Tâm trạng cô rõ ràng rất tốt, vừa nắm tay anh vừa thao thao bất tuyệt kể về sự ngưỡng mộ của mình đối với những món cổ vật đó.
Cận Dập chỉ lặng im lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Mặc dù anh không mấy hứng thú, nhưng cũng không có ý định ngăn cản sở thích của cô.
Khi ở trong nước, Chu Tích Tuyết cũng rất thích đi bảo tàng. Cô có thể đứng nhìn một món cổ vật nửa tiếng đồng hồ, thầm cảm thán sự tinh xảo của những người đi trước. Đôi khi cô còn mang theo sổ phác họa, vẽ lại ngay tại chỗ.
Lần này ra ngoài, Chu Tích Tuyết đã liệt kê đầy đủ những thứ cần mua, trong đó có cả dụng cụ vẽ tranh.
Đúng lúc, điểm đến tiếp theo của họ chính là trung tâm thương mại.