Khu mua sắm ở trung tâm thành phố là nơi tập trung các thương hiệu xa xỉ, có siêu thị lớn, và cả các cửa hàng đồ điện tử, có thể đáp ứng tất cả nhu cầu mua sắm của Chu Tích Tuyết.
Khi đến trung tâm thương mại, Chu Tích Tuyết vừa nhẩm tính số tiền tiết kiệm của mình vừa nghĩ về danh sách cần mua hôm nay. Cô không hề có ý định tiêu tiền của Cận Dập. Một là cô không cho rằng anh là chồng thì nên trả tiền cho mình, hai là cô vốn quen tự lập rồi.
Họ bước vào một chuỗi siêu thị lớn tên là Pioneer Pantry, định vị ở phân khúc trung và cao cấp, nằm tại một vị trí đắt đỏ.
Khi Chu Tích Tuyết đẩy xe đẩy vào, điều đầu tiên cô chú ý đến là giá sản phẩm trên kệ. Không nhìn thì không sao, nhìn rồi mới giật mình. Một gói kẹo bình thường trên kệ, khi đổi sang tiền nhân dân tệ, đã có giá gần một trăm đồng.
Cô nghĩ, nếu đi dạo một vòng và mua hết tất cả những thứ trong danh sách, chắc cô sẽ phá sản mất.
Thấy Chu Tích Tuyết nhìn hàng hóa có vẻ do dự, Cận Dập hỏi: “Sao vậy?”
Chu Tích Tuyết ngại nói chuyện tiền nong nên chỉ gượng cười với anh, “Không có gì.”
Mặc dù giỏi quan sát, nhưng anh lại không nghĩ đến vấn đề tiền bạc. Bởi vì trong tiềm thức, anh luôn cho rằng trả tiền là điều mình nên làm và không hề phàn nàn.
Thấy vẻ do dự của Chu Tích Tuyết, Cận Dập đơn giản đưa ra quyết định thay cô. Trẻ con mới phải lựa chọn, nếu đã thích thì cứ lấy thôi.
Thế là sau đó, chỉ cần Chu Tích Tuyết nhìn một món đồ nào đó trên kệ lâu hơn một chút, Cận Dập sẽ vô cùng “gia trưởng” mà lấy món đồ đó xuống, lần lượt cho vào xe đẩy.
Chu Tích Tuyết ngập ngừng nói: “Không phải, em không muốn mấy cái này…”
“Vậy mua về cho Renee.”
“…”
Khi đi ngang qua khu văn phòng phẩm và dụng cụ mỹ thuật, ánh mắt Chu Tích Tuyết anh lên một niềm khao khát đặc biệt. Ai cũng biết, mỹ thuật là một ngành học “đốt tiền”. Họa cụ, màu vẽ và các loại sách chuyên ngành, tất cả đều là tiền. Mà chất lượng của các loại vật liệu cũng thường ảnh hưởng đến chất lượng và cảm hứng trong quá trình sáng tác.
Hiện tại Chu Tích Tuyết chủ yếu dùng bảng vẽ điện tử, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi việc dùng tay vẽ để luyện tập kiến thức cơ bản và tìm kiếm cảm hứng.
Mặc dù bảng vẽ điện tử mang lại nhiều tiện lợi cho người sáng tác, nhưng với Chu Tích Tuyết, một người đã tiếp xúc với vẽ tay từ nhỏ, cảm giác trực tiếp chạm vào giấy vẽ là điều mà bảng vẽ không thể thay thế.
Vì vậy, khi ngẫu hứng hay muốn tìm tòi, đột phá, cô vẫn luôn cầm cọ vẽ để thả hồn trên những trang giấy trắng.
Cận Dập vẫn im lặng, chỉ theo thói quen bỏ tất cả những món đồ Chu Tích Tuyết nhìn vào xe đẩy.
Điều không ngờ tới là trong siêu thị này lại có những màu vẽ khoáng vật hiếm thấy. Loại màu vẽ tự nhiên này rất khó lấy, giá bán thậm chí còn đắt hơn vàng gấp mấy lần. Những lọ màu này được trưng bày trong tủ kính, dường như chỉ để mọi người chiêm ngưỡng mà thôi.
Chu Tích Tuyết chỉ nhìn những lọ màu đó thêm vài lần, Cận Dập đã yêu cầu nhân viên bán hàng lấy tất cả ra.
Người bán hàng cũng cảm thấy bất ngờ, hỏi lại anh một lần nữa để xác nhận yêu cầu. Bởi vì những màu vẽ này đã được trưng bày ở đây gần một năm, rất nhiều người đến xem và hỏi thăm, nhưng chưa bao giờ có ai mua.
Chưa kịp đợi Cận Dập mở lời, Chu Tích Tuyết đã nói: “Không cần không cần đâu, em tạm thời không cần cái này, mua về cũng lãng phí thôi.”
“Vậy khi nào cần thì dùng.”
Cận Dập với dáng vẻ rất chi là “tổng tài bá đạo” của mình, bảo người bán hàng gói đồ lại ngay lập tức.
Người bán hàng này có lẽ đã đánh hơi thấy hơi thở của người giàu có, ngay lập tức chủ động giới thiệu: “Không biết tiểu thư có cần cọ vẽ sơn dầu không? Chúng tôi có một loại cọ vẽ sơn dầu thủ công làm bằng lông chồn thuần, cán cọ được khảm mã não, không chỉ có kiểu dáng độc đáo mà còn rất bền ấy ạ.”
Chu Tích Tuyết mang thái độ xem cho biết, nhìn thấy giá bán lên tới 5000 đô la thì lập tức từ chối. Ai mà coi tiền như rác thì cứ việc lấy, còn cô thì không đời nào.
“Không cần cũng không sao ạ, hiếm có khách hàng nào có gu như hai vị. Cô cũng có thể xem thử khay pha màu phủ lớp nano của chúng tôi, sử dụng hợp kim titan hàng không làm nền đó ạ.”
Cận Dập bất ngờ lên tiếng: “Gói tất cả lại đi.”
“Vâng! Thưa ngài!” Người bán hàng như sợ khách hàng đổi ý, lập tức lấy các món đồ trưng bày ra và đóng gói vào những hộp quà tinh xảo.
Chu Tích Tuyết rất đau lòng, kéo tay Cận Dập sang một bên thì thầm: “Mấy cái này là để ‘hố’ mấy người có tiền mà! Anh đúng là mắc bẫy rồi!”
Cận Dập vẫn mang vẻ mặt bình thản: “Vừa hay, anh là người có tiền.”
Chu Tích Tuyết: “…” Thôi được, cô chẳng còn gì để nói.
Sau một vòng dạo quanh, bất kể là thứ Chu Tích Tuyết muốn hay không muốn, Cận Dập cơ bản đều mua hết. Cô lấy điện thoại ra, nhìn danh sách mua sắm, chỉ còn lại thứ cuối cùng — “áo mưa”.
Thứ này thoạt nhìn dường như không phải là nhu yếu phẩm lúc này.
Thế nhưng, liệu cô có thể đảm bảo là mình sẽ không bao giờ cần đến không?
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết theo bản năng liếc nhìn Cận Dập bên cạnh. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, hai tay đẩy xe mua sắm. Không biết có phải vì khung cảnh đời thường này không, mà trông anh hiếm hoi có vẻ rất hiền lành.
“Ừm thì… Anh có muốn mua gì không?” Chu Tích Tuyết thăm dò hỏi.
Cận Dập không nói gì, chỉ im lặng cho thêm đủ loại kẹo vào xe mua sắm. Chu Tích Tuyết chưa thấy người đàn ông nào lại thích ăn kẹo thế này, cứ như trẻ con vậy.
Thế rồi cứ đi dạo như vậy, họ lại đi đến khu vực đồ dùng người lớn.
Chu Tích Tuyết sững lại, máu trong người cô dường như bắt đầu sôi lên, cả người như bị nướng trên lửa, tiến không được mà lùi cũng không xong. Cô càng không dám nhìn lung tung, sợ người đàn ông bên cạnh sẽ hiểu lầm điều gì.
Ngược lại, Cận Dập lại tỏ vẻ mặt dửng dưng, dù nhìn thấy những món đồ gợi cảm trên kệ, anh cũng không hề bận tâm.
Chu Tích Tuyết cúi đầu, vờ như đang xem điện thoại.
Thật không may, cuộc trò chuyện gần đây nhất trên màn hình lại là của cô với cô em họ Lâm Mân. Lâm Mân đã gửi rất nhiều tin nhắn sau đó nhưng Chu Tích Tuyết chưa trả lời.
[Chị, chuyện đó có gì mà phải ngại, ai cũng có lần đầu mà ]
[Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì sẽ có vô số lần nữa đó.]
[Nếu chị có gì không hiểu, cũng có thể thảo luận với em một chút đó, hì hì.]
Chu Tích Tuyết không hề có ý định thảo luận với Lâm Mân.
Một bước, hai bước… Cuối cùng cũng đã đi ra khỏi khu vực khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Chu Tích Tuyết khẽ thở phào, nhưng trong lòng vẫn có điều gì đó nghẹn lại, cảm giác không mấy dễ chịu.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu cô: “Chu Tích Tuyết, thừa nhận h*m m**n của bản thân khó đến vậy sao! Mày đã mong chờ phát sinh quan hệ với Cận Dập từ rất lâu rồi phải không!”
Chu Tích Tuyết dừng bước, Cận Dập cũng theo đó mà dừng lại.
Cô nhìn anh một cái rồi quay đi. Anh cũng đẩy xe mua sắm quay theo.
Mặc dù trong lòng đang bối rối, Chu Tích Tuyết vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi Cận Dập: “Trong nhà có bao không?”
Có thể thấy rõ bằng mắt thường, vành tai người đàn ông này đang đỏ lên, trên má cũng ửng một lớp hồng nhạt.
Cận Dập với vẻ ngượng ngùng như vậy làm Chu Tích Tuyết phì cười, sự bối rối trong lòng cô lập tức tan biến. Cô đi đến bên cạnh, kéo nhẹ tay anh, bảo anh cúi xuống một chút: “Cuối cùng là có hay không?”
Cận Dập cứng đờ như một khối đá, không còn dáng vẻ mua sắm mạnh bạo ban nãy nữa. Anh chỉ đờ đẫn lắc đầu.
Chu Tích Tuyết lại ghé sát tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Thế có cần mua không?”
Cùng với giọng nói của cô, từng luồng hơi nóng phả vào tai anh, làm da đầu anh tê dại.
Không chờ Cận Dập gật đầu, Chu Tích Tuyết đã tự mình đi đến kệ hàng để lựa chọn.
Nhưng mà, thứ này thì phải chọn như thế nào nhỉ?
Lấy đại một hộp chắc là được rồi đúng không ha?
Vì thế, Chu Tích Tuyết tiện tay lấy một hộp nhỏ bao cao su trên kệ và nghiêm túc đọc phần mô tả bên ngoài.
Khác với bao cao su cùng kích cỡ ở trong nước, nơi đây có nhiều loại kích cỡ để lựa chọn.
Chu Tích Tuyết đặt hộp có chữ “tiêu chuẩn” trở lại kệ, quay sang nhẹ giọng hỏi Cận Dập: “Anh cho em hỏi chút nhé, đây có phải là kích cỡ phù hợp với anh không?”
Cận Dập vẫn giữ vẻ bình thản, nếu không phải đôi tai đỏ bừng kia đã bán đứng anh, Chu Tích Tuyết sẽ nghĩ rằng anh là một gã “sát thủ tình trường” chính hiệu đấy.
Cô thấy anh đi đến bên kệ hàng, cầm một hộp lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tính điều gì đó.
Tiếp đó, Chu Tích Tuyết nghe anh khẽ nói: “Tăng cỡ lớn đi.”
“Cỡ, cỡ lớn á? Anh chắc không?”
“Chắc chắn.”