Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 52

[Hồng Môn Yến]

Sau khoảng mười phút di chuyển, chiếc xe đã đến nơi.

Điều bất ngờ là ở trung tâm thành phố cổ kính này lại ẩn mình một tòa nhà rộng lớn. Nhìn từ bên ngoài, biệt thự gia tộc này có phong cách kiến trúc Hy Lạp cổ đại tương tự với những gì Chu Tích Tuyết đã thấy, với vẻ trang trọng và bố cục rõ ràng.

Ngay trước cổng, có bốn nhân viên an ninh được trang bị súng ống, mặc đồng phục, mang vẻ mặt tập trung.

Chiếc xe đi vào cổng sau, trên một con đường thẳng tắp dài gần trăm mét, hai bên vẫn là những hàng cây ngô đồng rậm rạp.

Từ xa, cô có thể nhìn thấy một kiến trúc tương tự như đền thờ.

Đền thờ, hay là một kiến trúc tôn giáo được xây dựng để thờ thần, có vẻ giống chùa chiền. Nhưng không giống với những ngôi chùa ở Trung Quốc, kiến trúc đền thờ có phần “đơn sơ”, với diện tích nhỏ, kết cấu đơn giản, được bao quanh bởi một dãy hành lang cột đá cẩm thạch, không che nắng cũng không che mưa.

Ngồi trên xe, Chu Tích Tuyết theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô giống như một du khách tham quan với tâm thế bình thường, coi như là một chuyến du lịch.

Cận Dập không biểu cảm ngồi bên cạnh Chu Tích Tuyết. Anh không tò mò, cũng không có hứng thú với nơi này. Điều duy nhất khiến anh cảm thấy thoải mái có lẽ là bàn tay được nắm chặt và hương thơm dịu dàng từ Chu Tích Tuyết.

Cận Dập đã từng sống một thời gian dài trong ngôi nhà này khi còn nhỏ. Nhưng anh luôn bị coi là kẻ khác biệt, bị xa lánh và không được yêu thương. Nơi đây chỉ mang lại cho anh những ký ức kinh tởm và đau khổ.

— “Cút khỏi đây! Mày là thứ tà linh bị quỷ ám!”

— “Mau! Lấy đá ném nó đi!” 

— “Tao xem nó chịu đựng được đến bao giờ!”

Cận Dập từ từ nhắm mắt lại. Những ký ức đó như dòng nước ẩm ướt bóp chặt miệng mũi anh, dù anh có vùng vẫy thế nào cũng không thể hít thở.

“Cút đi! Đừng nắm váy tao!” Người phụ nữ cau mày nhìn anh, vẻ mặt ghê tởm. “Mày sáu, bảy tuổi rồi, ngoài việc khóc lóc tìm mẹ ra thì còn biết làm gì hả? Nếu người ta đánh mày, thì mày đánh trả lại đi! Mày chẳng phải bị quỷ ám sao? Vậy thì thể hiện ra vẻ của một con quỷ đi, đừng dùng ánh mắt đáng thương đó mà nhìn tao. Nó chỉ khiến tao thấy ghê tởm! Cút! Mày không phải con trai tao! Tao không có đứa con trai yếu đuối, vô dụng như mày!”

“Rầm” một tiếng, anh bị nhốt ở ngoài cửa phòng.

Ngoài phòng, một lớp tuyết dày phủ kín, hai chân anh tê buốt và đỏ ửng. Dù anh có đập cửa, có gào thét thế nào, những người bên trong vẫn không chịu mở cửa.

Người yếu đuối không xứng làm con của bà. 

Người vô dụng không xứng sống trên đời này. 

Cút… 

Cút đi…

“Cận Dập, Cận Dập.”

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên bên tai anh, từng tiếng gọi đã kéo anh ra khỏi màn sương mù dày đặc kia.

Chu Tích Tuyết khẽ bóp bàn tay Cận Dập, hơi ấm từ người cô phả vào anh: “Em ở đây, anh ôm em một cái đi.”

Cận Dập gần như theo bản năng mà vươn tay ôm Chu Tích Tuyết vào lòng, nghe thấy cô lẩm bẩm: “Nơi này trông như một cái hang sói ăn thịt người vậy.”

“Em sợ không?”

“Không sợ, em biết anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em bị tổn thương, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Chụt” một tiếng, Chu Tích Tuyết hôn lên má Cận Dập, ngọt ngào nói: “Chồng ơi, em biết anh đối với em là tốt nhất mà.”

Những lời nói ngọt ngào này dường như đã làm tan chảy nỗi buồn sâu kín chôn vùi trong lòng Cận Dập, mang đến cho anh một cảm giác ngọt ngào vô tận. 

Cô cho anh biết, bây giờ anh không còn đơn độc nữa, anh có một gia đình, còn có một người vợ.

Họ ngồi trên chiếc siêu xe limousine dài do Simmons sắp xếp, bên ghế phụ tài xế là một vệ sĩ có vũ trang.

“Náo nhiệt” là ấn tượng đầu tiên của Chu Tích Tuyết khi đến đây. So với sự lạnh lẽo của lâu đài cổ ở ngoại ô, nơi này rõ ràng là có sức sống hơn nhiều. 

Hơn nữa, hôm nay dường như là một ngày quan trọng gì đi, trên đại lộ có rất nhiều siêu xe đậu, thậm chí gây ra tắc nghẽn, chỉ có thể di chuyển chậm chạp.

Tiếng nhạc du dương, êm tai vang lên từ tòa nhà chính cách đó không xa.

Tuy nhiên, sau khi đi dạo cả buổi chiều, Chu Tích Tuyết lúc này không còn tâm trạng để thưởng thức âm nhạc nữa. 

Bởi vì cô đói bụng.

Lúc này đã là 8 giờ tối rồi.

Nếu là ngày thường, Chu Tích Tuyết đã ăn tối xong từ lâu. Khi mua sắm, tâm trạng cô rất vui vẻ hào hứng nên không cảm thấy đói, nhưng bây giờ thì có chút hoa mắt tới nơi rồi.

Cô như một chú mèo bông nhỏ mềm mại, rúc vào vòng tay rộng lớn của Cận Dập, ấm ức nói khẽ: “Em đói.”

Điểm này thật sự là Cận Dập đã sắp xếp chưa chu toàn.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi mua sắm xong, họ sẽ đến một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng để ăn tối. Thế nhưng, thời gian mua sắm đã kéo dài hơn gần hai tiếng so với dự kiến, cộng thêm việc Simmons không mời mà đến, dẫn đến tình huống hiện tại.

Tiếng “sột soạt” vang lên, dường như là tiếng giấy bọc kẹo cọ xát vào nhau.

Sau đó, Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nói với cô: “Há miệng ra.”

Chu Tích Tuyết không nghi ngờ gì, ngẩng đầu lên nhìn Cận Dập và ngoan ngoãn hé môi. Rất nhanh, một viên kẹo cứng vị táo đậm đà được đặt vào miệng cô.

Cận Dập dùng ngón tay giữ một mặt của giấy gói kẹo, ý định ban đầu là không để môi cô chạm vào tay anh. 

Mặc dù sau khi lên xe, anh đã dùng khăn ấm sạch sẽ để lau tay, nhưng dù sao vẫn có vi khuẩn mắt thường không nhìn thấy.

Không ngờ, khi Chu Tích Tuyết ngậm viên kẹo, môi cô cũng vô tình chạm vào ngón trỏ của Cận Dập. 

Ban đầu, cô chỉ là vô tình mà thôi, thậm chí còn vô ý cắn nhẹ ngón tay anh. Nhưng sau đó, cô cứ thế mà ngậm lấy ngón tay anh, cố ý m*t nhẹ một chút.

Cận Dập nheo mắt. 

Trong khoang xe tối, đôi mắt màu xanh lam của anh dường như tỏa ra một ánh sáng h*m m**n nồng đậm. 

Ngón tay bị cô chạm vào như có một dòng điện chạy qua, luồng điện lan truyền khắp cơ thể anh, khiến da đầu anh tê dại.

Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen láy như ngọc bích của cô lấp lánh như những vì sao trong bóng tối.

Cô cố ý chớp mắt với anh, mang theo hơi thở thơm ngọt nói bên tai anh: “Chồng ơi, cảm ơn anh.”

Cận Dập nhìn chằm chằm đôi môi của cô, muốn hôn cô.

Cùng lúc đó, xe đưa họ đến cửa phòng tiệc, cắt ngang những cảnh tượng kiều diễm vốn nên tiếp tục.

Rất nhanh, Chu Tích Tuyết đã hiểu lý do vì sao nơi này trông có vẻ náo nhiệt — thì ra trong sảnh lớn đang tổ chức một buổi tiệc gia đình.

Vừa xuống xe, khung cảnh trước mắt là ánh đèn rực rỡ, phồn hoa lộng lẫy. Trong đại sảnh, nam nữ đều ăn mặc chỉn chu, hoặc là váy áo lộng lẫy, hoặc là vest phương Tây tinh tế.

Một đèn chùm pha lê lộng lẫy, rực rỡ sắc màu thường là điểm nhấn không thể thiếu trong các bữa tiệc kiểu Nam Âu. Đèn chùm này được đặt ngay phía trên chiếc bàn dài, còn ở giữa bàn là những bông hồng trắng tinh khiết, tạo nên sự hài hòa hoàn hảo.

Trong bối cảnh đối lập như vậy, Chu Tích Tuyết và Cận Dập đúng thật giống như hai người khách tình cờ ghé qua, cả hai đều ăn mặc khá đơn giản, nhẹ nhàng.

Đứng ở cửa liếc mắt nhìn vào trong, bên trong chật kín người đang ngồi, có lẽ đều là thành viên của gia tộc Valoi.

Chu Tích Tuyết nhỏ bé đứng cạnh Cận Dập cao lớn, như thể một con gà con được gà mái lớn che chở, đôi mắt cô tò mò đánh giá xung quanh.

Người hầu ăn mặc gọn gàng bước đến, dẫn họ đi vào trong.

Đúng lúc này, bản nhạc đang vang lên trong buổi tiệc đột nhiên dừng lại, ánh mắt của mọi người gần như theo phản xạ mà nhìn về phía cửa.

Chu Tích Tuyết và Cận Dập gần như ngay lập tức trở thành tâm điểm của tất cả ánh nhìn.

Cô nép sát vào người Cận Dập, giống như một món đồ trang sức trên người anh.

Có vẻ như tất cả khách khứa đã có mặt đầy đủ, chỉ còn hai người họ ung dung đến muộn.

Khi họ xuất hiện, mọi người bắt đầu xì xào, bàn tán.

Chu Tích Tuyết không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được bàn tay Cận Dập đang siết chặt lấy tay cô, che chở cô.

Đột nhiên, từ hệ thống loa phát ra một tiếng rít điện chói tai, khiến mọi người có mặt đều cau mày, lấy tay che tai.

Sau khi tiếng rít điện ổn định và biến mất, giọng của Simmons lại vang lên: “Kính thưa quý vị! Chúng ta hãy cùng chào đón nồng nhiệt Sawyer Ashford Valoi, cùng với phu nhân của cậu ấy.”

Lời vừa dứt, không có tràng pháo tay rầm rộ như tưởng tượng, thay vào đó là một sự trầm mặc kéo dài.

Rõ ràng, trên mặt những người này không hề có biểu cảm nào gọi là “chào đón”.

Khi nghe những lời đó, Chu Tích Tuyết chớp mắt với Cận Dập, kéo tay anh ra hiệu muốn nói chuyện. 

Cận Dập tự nhiên cúi đầu xuống, nghe cô thì thầm: “Nhiều người vây xem như vậy, Simmons định coi chúng ta khỉ mà mua vui sao?”

Lời này của cô khiến anh không khỏi mỉm cười, không nhịn được muốn đưa tay v**t v* má cô.

Cận Dập đã quen với việc bị đối xử như vậy. 

Có lẽ trong mắt họ, anh là một con mãnh thú. Nhưng họ lại thích thú khi dùng bẫy kẹp để giam cầm anh, nhìn anh quằn quại trong đau khổ.

Nếu không phải Chu Tích Tuyết nói muốn đến chơi, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.

“Nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”

Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Không được, phải ăn chút gì đã rồi tính sau.”

Đến cũng đã đến rồi, sao có thể đi chứ.

Nhiều nỗi băn khoăn cứ luẩn quẩn trong lòng Chu Tích Tuyết, cô muốn xem rốt cuộc ở đây sẽ có những chuyện “máo chó” gì.

Có vẻ như bữa tiệc tối này giống như một bữa Hồng Môn Yến* hơn.

(*Bữa tiệc nhìn có vẻ thân thiện nhưng thực chất lại ẩn chứa ý đồ xấu, gây nguy hiểm cho người được mời.)

Trực giác mách bảo Chu Tích Tuyết rằng Simmons chắc chắn không phải trùm cuối. Kẻ nào càng thích thể hiện, kẻ đó càng dễ “chết” sớm.

Ánh mắt cô lướt qua đám đông, nhìn thấy Simmons đứng cách đó không xa, nhưng không thấy người ngồi ở vị trí chủ tọa.

Thông thường, việc sắp xếp chỗ ngồi tại bàn tiệc sẽ tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti trật tự về thân phận. Một gia tộc lâu đời như Valoi chắc chắn sẽ càng tuân thủ quy tắc này.

Người hầu dẫn Chu Tích Tuyết và Cận Dập đi dọc theo một bên bàn dài. Chiếc bàn dài đến 15 mét, mọi người ngồi đối diện nhau hai bên, có thể chứa khoảng 50 người.

Nếu Chu Tích Tuyết một mình đến nơi như thế này, có lẽ cô đã bỏ chạy vì sợ xã giao.

Nhưng có Cận Dập bên cạnh, cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. 

Cô không chỉ không để tâm đến những ánh mắt soi mói đó, mà còn nghiêm túc quan sát từng người bọn họ.

Nếu những người này đều là thành viên gia tộc, thì tất nhiên họ đã từng tiếp xúc với Cận Dập ở một mức độ nào đó.

Gần cửa nhất, cũng là xa vị trí chủ tọa nhất, là một người phụ nữ trẻ, có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, dung mạo xinh đẹp.

Khi ánh mắt cô ta chạm với Chu Tích Tuyết, cô ta liền trợn trắng mắt.

Chu Tích Tuyết: “?”

Ngay lập tức, cô cũng trợn mắt đáp trả.

Theo Chu Tích Tuyết, ngoại hình của người da trắng thường khá giống nhau. Những người trong gia tộc này không phải ai cũng là trai xinh gái đẹp, nhưng với gen người châu Âu, họ cũng không đến nỗi quá xấu.

Chu Tích Tuyết và Cận Dập đi ngang qua từng chỗ ngồi, tiến về phía vị trí chủ tọa. Cùng lúc đó, mọi người ở mỗi chỗ ngồi đều dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá họ.

Khi họ đi đến vị trí thứ hai bên cạnh ghế chủ tọa, vừa lúc có hai ghế trống. Người hầu dừng lại và ra hiệu cho họ vào chỗ.

Chu Tích Tuyết quay đầu nhìn những người phía sau, thậm chí không thể nhìn rõ người phụ nữ đã trợn trắng mắt với cô.

Điều này cho thấy thân phận và địa vị của Cận Dập trong gia tộc này vẫn là có sức ảnh hưởng lớn, dù sao anh cũng là người thừa kế.

Mặc dù vậy, suốt quãng đường đi, những người này hoặc là tỏ vẻ lạnh nhạt, hoặc là chẳng thèm nhìn họ, hoặc là lộ rõ vẻ hung dữ… Tất cả đều cho thấy Cận Dập không hề được chào đón ở đây.

Tại sao?

Có phải vì lời nguyền nực cười kia không?

Nếu những người này thật sự có thái độ như vậy chỉ vì cái gọi là “lời nguyền”, thì chỉ có thể kết luận một điều: họ hoặc là ngu dốt hoặc là xấu xa. 

Chỉ với những điều này, Chu Tích Tuyết đã có được không ít thông tin.

Bình Luận (0)
Comment