[“Học hỏi.”]
Thời còn đi học, Chu Tích Tuyết rất ít khi chịu đến thư viện. Người đông, phần lớn thời gian còn phải tranh nhau mới có được chỗ ngồi, cô thà một mình ở lại trong phòng, yên tĩnh, thoải mái — có thể vừa bật nhạc vừa học, cũng có thể muốn nằm thì nằm luôn.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Tích Tuyết chưa bao giờ là người thật sự yêu thích việc học. Nhưng chỉ riêng năm đó, vì muốn nhận được giấy báo trúng tuyển từ Học viện Mỹ thuật Đại học Z quốc, cô đã cố gắng học tập suốt hai năm liền. Khoảnh khắc cầm được giấy báo trúng tuyển trên tay, cô từng ngây ngô nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có thể được tự do, có thể rời khỏi Chu gia.
Ai ngờ, không chỉ bị Chu Hàn Phi xé nát giấy báo trúng tuyển, mà ngay cả người cũng bị hắn tóm thẳng từ sân bay đưa về Chu gia.
Bây giờ nhớ lại chuyện đó, Chu Tích Tuyết tuy đã có thể nói ra một cách bình thản như thể chẳng còn gì to tát, nhưng khi đó, lúc bị nhốt trong phòng tối, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cô thực sự đã rơi vào tuyệt vọng.
Trớ trêu hơn, Chu Hàn Phi còn đứng ngoài cửa, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, cười cợt nhả:
“Đi đi! Để tao xem mày còn có thể đi được đâu!”
Lúc đó, Chu Tích Tuyết chỉ hận không thể xé nát tim gan của hắn ra.
Chỉ là, chuyện đã đến nước này, thay vì tự tức đến chết, chẳng bằng điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt mà đối mặt — miễn cho lại bị cái loại tiểu nhân như Chu Hàn Phi nắm thóp.
Lần đó, Chu Tích Tuyết không thèm liếc nhìn Chu Hàn Phi lấy nửa con mắt, nằm trên giường ngủ ngon lành mấy ngày liền.
Nhắc đến chuyện này, Chu Tích Tuyết lại không nhịn được mà kể lể với Cận Dập. Cô kể như một đứa trẻ đi học bị bắt nạt, về nhà mách bố mẹ, trong ánh mắt vừa giận dữ vừa ấm ức, miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên.
Cận Dập lắng nghe rất nghiêm túc, anh nhíu mày, đường quai hàm căng chặt. Anh trông như người bố đang nghe con mình bị bắt nạt, vẻ mặt tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa một áp lực đáng sợ.
Điều mà Chu Tích Tuyết không biết là, những lời ấm ức của cô đã giống như một đốm lửa nóng bỏng, khắc sâu vào lòng Cận Dập một dấu ấn không thể phai mờ, và rồi một ngày nào đó sẽ bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội.
“Nếu sau này anh có cơ hội gặp cái tên tiểu nhân Chu Hàn Phi đó, nhất định phải dạy cho hắn một bài học! Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, chúng ta trùm bao tải lên đầu hắn, đánh cho đến khi bố mẹ hắn cũng không nhận ra nữa thì càng tốt.”
Nói thì là vậy, nhưng Chu Tích Tuyết hiểu rõ Cận Dập ở cách xa hàng ngàn dặm, tất nhiên không thể đến Trung Quốc làm gì Chu Hàn Phi. Có điều, thái độ của anh hướng về cô đã khiến cô như có một chỗ dựa vững chắc, ngay cả lời nói cũng trở nên tự tin hơn nhiều.
“Còn gì nữa?” Cận Dập trầm giọng hỏi.
“Tạm thời thế đã, làm ra mạng người thì không hay, lại dễ bị hắn cắn ngược lại một cái” Chu Tích Tuyết nói đùa.
Cận Dập: “Ý anh hỏi là, còn có ai ức h**p em nữa?”
Chu Tích Tuyết sững lại, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
Những người trong Chu gia đều thích nịnh trên dẫm dưới. Dù không ít lần họ cố ý chọc tức cô, nhưng cũng không gây ra tổn hại thực chất nào, nhiều lắm là chỉ khiến tâm trạng cô không tốt.
Chu Tích Tuyết chưa từng nghĩ đến việc trả thù, dù sao cô cũng biết rõ năng lực của mình đến đâu.
Thế nhưng, khi hồi tưởng lại, Chu Tích Tuyết lại thực sự có một lô lốc những nỗi ấm ức chưa bao giờ kể với ai:
“Năm mẹ em mất, có một người anh họ rất đáng ghét đã trêu chọc em trước mặt mọi người, nói rằng sau này em sẽ là đứa trẻ không có mẹ. Lời nói này bây giờ nghe có vẻ không nặng nề lắm, nhưng lúc đó em thực sự rất đau lòng.”
“Vào sinh nhật mười hai tuổi của em, em được một con búp bê phiên bản giới hạn rất dễ thương. Vì con gái của dì hai thích, nên đã giật lấy của em. Sau đó, dì hai còn trách em là không hiểu chuyện, không biết nhường nhịn em gái.”
“Năm em mười bốn tuổi, em lần đầu có kinh nguyệt, không cẩn thận làm bẩn quần rồi bị mấy bạn nam trong lớp vây lại trêu chọc…”
Những chuyện như thế, Chu Tích Tuyết kể mãi cũng không hết. Cô cười một cách nhẹ nhõm, như để tự an ủi: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát.”
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Cận Dập vang lên, từng chữ từng chữ nặng trĩu bên tai Chu Tích Tuyết: “Kẻ trêu chọc em, anh sẽ xé nát miệng hắn; kẻ cướp đồ của em, anh sẽ rút gân tay hắn; kẻ chê cười em, anh sẽ moi mắt chúng ra…”
Những chuyện này, Chu Tích Tuyết chưa bao giờ tâm sự với ai, dù sao đó cũng chỉ là những rắc rối trẻ con, không ai coi là chuyện lớn.
Cô càng không ngờ rằng có người sẽ đứng ra chống lưng cho mình.
Và khi Cận Dập dùng những lời lẽ đầy nguy hiểm để hứa hẹn với cô, những ấm ức và bất mãn chất chứa bao năm bỗng tan biến như sương khói dưới ánh mặt trời.
Cô không hề cảm thấy sợ hãi trước lời nói của anh, ngược lại, lồng ngực cô dâng lên một cảm giác kích động đến tê dại.
Cùng lúc đó, lý trí thanh tỉnh cũng dựng nên một bức tường cao trong lòng Chu Tích Tuyết. Cô biết rất rõ, những việc vi phạm pháp luật và hành động trả thù đều không thể thực hiện.
Chu Tích Tuyết nói với Cận Dập: “Thôi bỏ đi, người lớn chúng ta không chấp nhặt với tiểu nhân. Không có sự cho phép của em, anh không được làm những chuyện như vậy đâu đó.”
“Được.”
Ngoài ra, có một chi tiết đã được Cận Dập nắm bắt. Yết hầu anh lên xuống vài lần, rồi hỏi Chu Tích Tuyết: “Em từng muốn học ở đại học Z sao?”
“Đúng vậy!” Nhắc đến chuyện này, Chu Tích Tuyết lại thở dài, “Học viện mỹ thuật của đại học Z rất nổi tiếng mà. Hồi đó em đã dốc hết tâm lực, học ngày học đêm, mới nhận được giấy báo trúng tuyển.”
Cận Dập nhớ lại, trong thời gian học ở đại học Z, anh thường xuyên đi qua học viện mỹ thuật.
Anh không có hứng thú lớn với hội họa hay mỹ thuật, nhưng cứ đến mùa tốt nghiệp, bên đó sẽ trưng bày rất nhiều tác phẩm của sinh viên. Anh cũng từng đến xem.
Những tác phẩm triển lãm bay bổng, đầy tính sáng tạo cũng làm anh dừng chân rất lâu, không khỏi tưởng tượng, rốt cuộc chúng đã được sáng tác ra như thế nào.
Trong cuộc trò chuyện hiếm hoi này, Chu Tích Tuyết cũng bất ngờ biết được Cận Dập từng học ở đại học Z.
Điều này khiến cô không ngờ tới.
“Tính ra thì, nếu lúc đó em thực sự có cơ hội học ở đại học Z, thì anh chính là đàn anh của em rồi!”
Biết đâu, với bản tính “mê trai đẹp” của Chu Tích Tuyết, cô đã thật sự sẽ thích anh chỉ vì vẻ ngoài này.
Thế nhưng, với tính cách của cô, có lẽ sẽ không bao giờ chủ động theo đuổi, mà chỉ là một kẻ lén lút trốn trong bóng tối để rình mò. Cô sẽ ngày đêm không ngừng cập nhật trang cá nhân của anh, chú ý đến từng hành động nhỏ nhất của anh.
Cô giống như một con chuột cống, chỉ dám lén lút chui ra ngoài lúc đêm khuya tĩnh mịch, để gặm nhấm những thứ ngọt ngào vụn vặt.
Khả năng này đã bị Cận Dập lặng lẽ phủ định sau khi anh nghiêm túc tính toán.
Sau khi học xong những kiến thức cần thiết, anh tiếp tục tìm kiếm những điều mà anh cho là có ý nghĩa hơn, bắt đầu hành trình đi vòng quanh thế giới.
Thậm chí, anh còn chẳng có tấm bằng tốt nghiệp đại học Z nữa là.
Cận Dập chỉ học ở đại học Z được hai năm.
Trong thời gian đi học, mỗi ngày anh đều sắp xếp lịch trình rất bận rộn. Các môn học của anh trải dài từ Kiến trúc, Tài chính, Khoa học tới Công nghệ Máy tính, cho đến Trí tuệ Nhân tạo. Bất cứ điều gì anh thấy hứng thú, anh đều tìm mọi cách để nắm vững.
Cận Dập nhận ra rằng, so với việc tự học khô khan, việc ngồi trong lớp học để tiếp thu kiến thức từ các giáo sư có thể giúp anh thông suốt ngay lập tức. Giống như đi đường tắt vậy, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.
Sau khi biết được “đường tắt” này, anh thường xuyên quay lại trường để tìm kiếm những kiến thức mà mình muốn hiểu. Mặc dù đã không còn là sinh viên đại học Z, nhưng không có một giáo sư nào lại xua đuổi một người đến dự thính cả.
Nghe xong, Chu Tích Tuyết không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Anh tùy hứng thật đấy!”
Có tiềm lực kinh tế chống lưng, Cận Dập có thể tùy ý làm bất cứ điều gì. Anh không cần phải cúi mình vì miếng cơm manh áo, cũng chẳng cần dùng tấm bằng tốt nghiệp để làm chứng chỉ tìm việc.
“Nhưng nếu có một ngày tiền của anh tiêu hết thì sao?”
“Không có khả năng đó đâu.”
Đi học ở trường đương nhiên không phải chỉ để học suông. Anh cũng sẽ không ngồi không để đợi tiền cạn, dù cho số tiền này có tiêu hai nghìn năm nữa cũng không hết.
Chu Tích Tuyết nhướn mày: “Vậy em có thể mạo muội hỏi một chút, hiện tại anh có bao nhiêu tài sản không? Nếu anh không muốn trả lời thì cứ xem như em chưa hỏi đi.”
Không có gì mà anh không muốn trả lời, chỉ cần cô muốn biết, anh sẽ nói hết.
Đầu tiên, Cận Dập kể ra một chuỗi số tiền mặt khiến Chu Tích Tuyết tròn mắt kinh ngạc, sau đó là những khoản đầu tư vào nhiều ngành nghề khác nhau, và cuối cùng là các tài sản cố định rải rác khắp toàn cầu.
“Anh…”
“Sao thế?”
“Không có gì…”
Chu Tích Tuyết vốn nghĩ Cận Dập chỉ đơn thuần là có tiền, nhưng không ngờ anh lại giàu đến mức này, có thể nói là giàu bằng cả một quốc gia a!
Thảo nào mà đám người trong gia tộc Valoi lại rình rập anh như vậy.
Chu Tích Tuyết còn đang ngập ngừng, thì Cận Dập đã lên tiếng: “Tiếp theo, anh sẽ chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang tên em.”
“Hả?”
“Phòng trường hợp anh có bất trắc, số tiền này sẽ giúp em sống cả đời sung sướng.”
“Nhổ nhổ nhổ!” Tâm trạng Chu Tích Tuyết như đang ngồi tàu lượn siêu tốc. “Không được nói những lời xui xẻo đó! Anh phải sống thật tốt! Nhất định phải sống lâu trăm tuổi, cùng em đầu bạc răng long! Nghe rõ chưa hả?”
“Rõ rồi.”