Lần này, Chu Tích Tuyết hứng thú với thư viện, ngoài việc có nhiều bản thảo của các họa sĩ hấp dẫn, còn là vì có đủ loại sách về tâm lý học.
Trong lĩnh vực tâm lý học, các nghiên cứu ở đất nước Z đã phát triển sớm hơn trong nước rất nhiều, nhiều tác phẩm của các nhà tâm lý học nổi tiếng khắp thế giới đều ở đây.
Nếu may mắn, Chu Tích Tuyết còn có thể tìm thấy bản gốc không chừng.
Xã hội ngày nay, ai ít nhiều cũng có chút vấn đề tâm lý. Chu Tích Tuyết luôn ý thức rõ tình trạng tâm lý của mình rất đáng lo ngại. Sau khi mẹ cô mất, cuộc sống của cô đã thay đổi một trời một vực. Tất cả những người quen biết đều nói tính cách cô thay đổi hoàn toàn. Từ một cô bé hoạt bát, phóng khoáng, cô trở nên khép kín, không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Mặc dù vậy, Chu Tích Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến việc tìm bác sĩ tâm lý hay tự chữa.
Cô không có hành vi gây hại cho xã hội, cũng không làm tổn thương ai, chỉ đơn thuần sống trong thế giới nhỏ của mình, tự mình tiêu hóa mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố mà thôi.
Chính vì Cận Dập, Chu Tích Tuyết đã không ngừng tìm hiểu thêm về kiến thức tâm lý.
Cô hy vọng rằng, khi anh cần, cô có thể giúp được một tay.
Lần trước, Chu Tích Tuyết đã nhờ cô em họ Lâm Mân giới thiệu một vài cuốn sách tâm lý học. Cô có thể tìm thấy chúng trên phần mềm đọc sách chính thống và đã dành thời gian đọc trong suốt thời gian qua. Bây giờ có cơ hội đọc bản gốc, cô cũng có thể so sánh phần nào.
Về phần Cận Dập, lần này đến thư viện anh cũng có mục đích riêng.
Sau khi Chu Tích Tuyết chọn sách và ngồi xuống đọc, anh cũng thong dong đi tìm vài cuốn sách đặc biệt rồi ngồi xuống cạnh cô, cùng cô đọc.
Thư viện có sáu tầng, bên trong chỉ có tiếng sách sang trang, người cũng không nhiều.
Cận Dập ngồi đối diện, chuyên chú và nghiêm túc đọc sách.
Sau khi đi du lịch một vòng, Chu Tích Tuyết mới biết rằng “trai đẹp” cũng là một loại tài nguyên khan hiếm ở nước ngoài. Cô đã gặp qua đủ kiểu người, cao, thấp, béo, gầy, nhưng muốn tìm người có ngoại hình xuất chúng thì thật sự không dễ dàng gì.
May mắn thay, trước mắt Chu Tích Tuyết đã có một “mẫu” rồi. Anh không chỉ có giá trị nhan sắc xuất chúng mà vóc dáng cũng vô cùng đỉnh cao.
Ngoài ra, Chu Tích Tuyết nhận ra Cận Dập hẳn là một người có đầu óc cực kỳ giỏi, nói anh có chỉ số IQ cao cũng không quá. Ban đầu, khi biết anh chưa từng được giáo dục tiểu học, trung học đàng hoàng, cô đã thay đổi định kiến bấy lâu của mình về anh. Nhưng khi nghe anh thậm chí còn chưa học hết cấp ba mà chỉ dựa vào tự học đã đỗ vào đại học Z không chút áp lực, cô hoàn toàn bái phục rồi.
Chồng cô đúng là không phải người bình thường mà!
Khung cảnh hiện tại có chút giống như Chu Tích Tuyết đang mơ về thời gian đi học.
Dù lúc đi học cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng ít nhiều thấy những cặp đôi khác. Các cặp tình nhân hoặc là quấn quýt bên nhau, hoặc là thì thầm to nhỏ, rồi thản nhiên mà hôn nhau…
Khi ấy, Chu Tích Tuyết không thể hiểu được. Cô không thể tưởng tượng mình có thể thân mật với một người đàn ông như vậy. Nhưng hiện tại, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Cận Dập, cô lại không kìm được mà muốn đưa tay móc vào ngón tay anh đang đặt trên bàn.
Họ ngồi cạnh cửa kính, ánh nắng buổi chiều nghiêng nghiêng chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên gương mặt góc cạnh của Cận Dập. Anh nghiêm túc và chuyên chú đọc sách, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang. Thỉnh thoảng anh lại hơi nhíu mày, như gặp phải một câu khó hiểu, đôi mắt xanh lam lộ ra vẻ thành kính.
Vì quá chuyên chú, Cận Dập không hề để ý tới ánh mắt chăm chú của Chu Tích Tuyết. Thậm chí, mọi thứ xung quanh cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh an tĩnh chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cho đến khi Chu Tích Tuyết khẽ gọi: “Cận Dập.”
Anh ngẩng đầu.
“Anh đang xem gì vậy?” Cô rất tò mò.
Trong tầm tay Cận Dập còn có ba cuốn sách chưa lật, anh không chút dè dặt mà đưa thẳng cho Chu Tích Tuyết xem.
Chu Tích Tuyết tưởng là sách chuyên ngành nên không để ý tiêu đề tiếng Anh trên bìa, cô trực tiếp mở sách ra.
Đập vào mắt cô đầu tiên là một bức vẽ phác họa vô cùng sống động, trên đó là một nam một nữ đang ở tư thế quấn lấy nhau. Biểu cảm của cô đơ ra trong giây lát, cô không dám tin mà lật xem bìa sách, trên đó rõ ràng viết: 《Bách Khoa Toàn Thư Kiến Thức Về Quan Hệ t*nh d*c Chính Xác》.
Không phải chứ, đây là sách gì vậy!
Còn nữa, tại sao ở đây lại có thể mượn những cuốn sách như thế này chứ? Nếu ở trong nước, loại sách này chắc chắn sẽ bị dán nhãn “dâm uế”, “khiêu dâm”! Thậm chí, tác giả còn có thể bị truy bắt và phải chịu bản án nữa chứ!
Chu Tích Tuyết mở to mắt nhìn Cận Dập, nhưng lại thấy vẻ mặt anh vô cùng bình thản, cứ như cuốn sách trên tay cô chẳng liên quan gì đến t*nh d*c vậy.
Cô chợt nhận ra, Cận Dập không hề lảng tránh những cấu tạo sinh lý tự nhiên của con người hay các nhu cầu sinh lý cơ bản. Chẳng qua, khi đối diện với cô, anh lại giống như một thiếu niên mới biết yêu, chỉ cần bị cô trêu chọc một chút là sẽ đỏ mặt tía tai. Điều thú vị là, mỗi khi anh có phản ứng ngại ngùng, Chu Tích Tuyết lại càng muốn trêu đùa anh hơn.
“Anh…” Chu Tích Tuyết ngại ngùng, không nói rõ ý mình, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, mọi điều đều ẩn chứa trong sự im lặng.
Dù cô không nói ra, Cận Dập vẫn có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô, anh trả lời: “Học hỏi.”
“À…”
Thật ra, đây cũng là một loại sách chuyên ngành, đúng không nhỉ?
Về môn học này của cơ thể con người, có lẽ rất nhiều người cả đời cũng không thể hiểu rõ.
Khi nam nữ bước vào tuổi dậy thì và bắt đầu có nhận thức về giới tính, họ rất dễ vì tò mò mà có những hành vi sai lầm. Nếu không có sự hướng dẫn đúng đắn, họ dễ bị ảnh hưởng bởi những thông tin xấu, từ đó hình thành những quan niệm và hành vi sai lệch.
Chu Tích Tuyết do dự, vậy cô có nên “học hỏi” một chút không ta? Dù sao cô cũng biết rất ít về những kiến thức liên quan này.
Nhưng mà, đọc loại sách này ở nơi công cộng, thật sự rất kỳ quặc ấy! Cận Dập làm thế nào mà có thể giữ vẻ mặt bình thản, cứ như thể đang nghiên cứu một tài liệu học thuật cao siêu vậy?
Tóm lại, Chu Tích Tuyết không có được trái tim vững vàng như Cận Dập, nhưng lại không nhịn được muốn trêu chọc anh: “Học xong rồi anh định làm gì?”
Quả nhiên, vẻ mặt nghiêm túc ban nãy của Cận Dập bỗng trở nên có chút mất tự nhiên.
Cô tưởng anh lại sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng rồi nghe anh hắng giọng, đáp lại một cách lạnh nhạt: “Em biết mà.”
Chu Tích Tuyết nghiêng đầu: “Cái gì cơ? Em có biết gì đâu?”
“Thật không? Vậy tại sao ban nãy em lại mời anh về khách sạn?” Giọng nói trầm thấp của Cận Dập mang theo một sự nguy hiểm và suy tư. Cặp lông mày sắc nhọn hơi nhếch lên, đôi mắt xanh lam càng chứa đựng vẻ hài hước đậm đặc, giống như một con báo đen đang rình mồi trong bóng tối.
Anh buông lời trêu chọc khiến tim Chu Tích Tuyết đập loạn nhịp, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng anh không buông tha, tiếp tục truy hỏi: “Giờ thì sao? Muốn về cùng anh không?”
Người này dường như đã học được chiêu số bí truyền gì đó, cứ thế mà ra chiêu khiến cô trở tay không kịp.
Mặt Chu Tích Tuyết bất giác nóng bừng, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Không cần, em vẫn chưa đọc xong sách mà!”
“Được, anh cũng sẽ tiếp tục học hỏi.”
“…” Cô không có quyền gì để ngăn cản anh cả.
Nửa tiếng sau, Chu Tích Tuyết không tài nào đọc thêm được chữ nào trong cuốn sách trên tay. Cô thường xuyên ngước lên nhìn Cận Dập đang ngồi đối diện, thấy anh vẫn chăm chú nghiêm túc đọc sách.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua trang sách của anh, quả thật là hình ảnh sống đông, văn chương mượt mà, sinh động vô cùng.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Về khách sạn à?” Anh nghiêm túc hỏi lại.
Chu Tích Tuyết nghẹn lời, cô thực sự nghi ngờ có phải anh đang cố tình hay không.
Cận Dập thấy Chu Tích Tuyết đặt mấy cuốn sách trên bàn mà chưa đọc xong, anh rất tinh ý thông báo cho cô: “Sách ở thư viện có thể mượn về, nhưng phải trả một khoản tiền thế chấp nhất định và trả lại trong thời gian quy định.”
“Được rồi, vậy mang về xem đi.”
Cận Dập nhận lấy cuốn sách trong tay Chu Tích Tuyết, xếp chung với mấy cuốn anh đã chọn, chuẩn bị đi làm thủ tục mượn sách.
Chu Tích Tuyết không nhịn được hỏi:
Không phải… anh vẫn chưa học xong à?”
“Biển học vô bờ.”
Không chỉ vậy, anh còn tiếp tục tìm thêm mấy quyển nữa.
Đối diện với điều này, Chu Tích Tuyết chỉ biết: “……”
Đổi góc nhìn khác mà nghĩ, anh học càng nhiều, cô càng được ngồi mát ăn bát vàng — như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?
Khi nhân viên thư viện nhận lấy chồng sách từ tay Cận Dập để làm thủ tục mượn, nét mặt vẫn bình thản như thường, dường như cũng không thấy việc mượn loại sách đó có gì sai trái hay nhạy cảm.
Ở quốc gia này, giáo dục giới tính là chuyện phổ cập. Trẻ con từ thời mẫu giáo đã có giáo viên chuyên môn dạy về kiến thức sinh lý, giúp cả bé trai lẫn bé gái nhận biết đúng đắn về cấu tạo cơ thể của chính mình.
Sau khi rời thư viện, tim Chu Tích Tuyết nhảy loạn liên hồi. Phảng phất như đã biết trước sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, suy nghĩ bay tứ lung tung, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cận Dập một tay đan chặt mười ngón tay với cô, tay còn lại kẹp những cuốn sách vừa mượn.
Thế nhưng, vừa ra đến cổng thư viện, Cận Dập bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt đột nhiên cứng lại.
Môi anh mím chặt thành một đường thẳng, đường quai hàm sắc bén như dao cắt. Không khí xung quanh cũng dường như đông cứng lại trong giây lát.
Chu Tích Tuyết cũng dừng bước, nhìn theo ánh mắt Cận Dập, cô thấy hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang đi tới.
Cô nhận ra, hai người này chính là những kẻ vẫn luôn theo dõi họ.
Không ngờ họ lại nhanh chóng tìm đến như vậy!
Ngay lập tức, Cận Dập nhanh chóng ném những cuốn sách đang kẹp trong khuỷu tay xuống, rồi đưa tay vào túi, rút ra một khẩu súng lục.
Lúc này, một trong hai người đàn ông đối diện gọi anh: “Cận Dập tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý.”
Người đàn ông cao lớn đó lại nói tiếng Trung, điều này khiến hai mắt Chu Tích Tuyết không khỏi sáng bừng, cảm thấy có chút thân thuộc.
Vẻ mặt Cận Dập nhờ đó mà dịu đi đôi chút, nhưng anh vẫn cảnh giác lắng nghe đối phương nói: “Có một người muốn gặp ngài, tên cô ấy là Tạ Chỉ Điệp. Tin rằng ngài hẳn không xa lạ gì.”
Tạ Chỉ Điệp?
Chu Tích Tuyết thấy cái tên này thật quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó rồi.
Khoan đã!
Đây là tên của mẹ Cận Dập!