Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 69

[Nguyên nhân cái chet]

Năm Tạ Chỉ Điệp kết hôn cùng Eugene, họ nhận được vô số lời chúc phúc từ tất cả mọi người trong gia tộc Valoi. 

Bà từng ngây thơ cho rằng, mọi người ở đây đều rất thân thiện. Đặc biệt là cậu em chồng Keppel, em trai ruột của Eugene, và người vợ mới cưới của cậu ấy, Kathleen Anna. 

Có một thời gian, Kathleen gần như ngày nào cũng quấn quýt bên Tạ Chỉ Điệp. Bà ta luôn miệng gọi bà là chị, hai người thân thiết như hình với bóng. 

Tạ Chỉ Điệp cũng nghĩ rằng, bản thân thật may mắn khi bước vào một gia tộc hòa thuận và tốt đẹp. 

Một năm sau, Tạ Chỉ Điệp và Eugene có con, đứa bé ấy chính là Cận Dập. Tên tiếng Anh của Cận Dập, Sawyer, do em ruột của ông nội cậu bé, Priestley Valoi, đặt. Cái tên này mang ý nghĩa mong cậu bé sẽ lớn lên thành một người làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, yêu thiên nhiên, giàu sức sáng tạo, dũng cảm khám phá thế giới và ấm áp, thân thiện. 

Sau sinh, Tạ Chỉ Điệp rất yếu, có một khoảng thời gian bà thậm chí không thể rời khỏi giường. 

Trước đây, bà là một vũ công chuyên nghiệp, nhưng vì phải kiểm soát ăn uống trong nhiều năm nên mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng. Vóc dáng gầy gò, trên người còn có những di chứng nghề nghiệp tích tụ qua năm tháng.

Việc mang thai đã tiêu hao quá nhiều sức lực khiến Tạ Chỉ Điệp trông như một chiếc lá khô sắp tàn, dường như có thể lìa cành bất cứ lúc nào.

Để Tạ Chỉ Điệp có thể tĩnh dưỡng, cả gia đình đã chuyển đến sống tại một tòa lâu đài cổ ở ngoại ô. Nơi đó có phong cảnh tuyệt đẹp, xa rời chốn phồn hoa, rất thích hợp để con cái lớn lên. 

Tòa lâu đài cổ này cũng là một trong những cơ nghiệp của gia tộc Valoi, do Eugene thừa kế.

Eugene khi còn trẻ không chỉ sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, mà còn có một bộ óc thông minh đã sớm bộc lộ tài trí hơn hẳn những người con khác trong gia đình. Là trưởng tử của gia tộc Valoi, và cũng là đứa con được ông lão Valoi sủng ái nhất, Eugene theo lẽ đương nhiên mà trở thành người thừa kế.

Lúc ấy, việc người thừa kế của gia tộc Valoi bị nguyền rủa hiếm khi được nhắc đến, gần như không ai tin vào những lời mê tín hoang đường đó. Biến cố xảy ra vào chính năm ông lão Valoi qua đời, cũng là năm Cận Dập chào đời.

Không biết từ đâu, tin đồn bắt đầu lan truyền rằng số mệnh của Cận Dập khắc với cái chết của ông lão Valoi. Không chỉ vậy, người ta còn đồn rằng Cận Dập là một tà linh bị quỷ ám, sẽ mang đến bất hạnh cho tất cả mọi người xung quanh.

Sau khi ông lão Valoi qua đời, những tin đồn dần lắng xuống. 

Nhưng ngay sau đó, một trận hỏa hoạn bất ngờ bùng lên trong lâu đài cổ, gây ra nhiều thương vong.

Vì thế, lời nguyền của gia tộc Valoi lại bị người ta nhắc đến, trở thành câu chuyện bàn tán khắp nơi. 

Lời nói có thể giết người. 

Tạ Chỉ Điệp và Eugene lúc bấy giờ cũng không để tâm đến những tin đồn này, họ cũng đoán có kẻ đứng sau giật dây, cố tình thêm dầu vào lửa.

Cùng lúc đó, họ phát hiện những điểm kỳ lạ của trận hỏa hoạn tại lâu đài cổ, rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa. Tất cả mọi chuyện này đều quá trùng hợp. Ông lão Valoi vừa qua đời không lâu, Eugene tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc, đây là thời điểm lòng người bất an nhất.

Thế nhưng, vào lúc Eugene đang tràn đầy khí thế, mở rộng công việc trong tập đoàn, số phận lại giáng cho ông một đòn bất ngờ. 

Một cơn bệnh ập đến, khiến ông phải nằm liệt giường. 

Eugene mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ kết luận đó là một căn bệnh về gen hiếm gặp, không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Lòng Tạ Chỉ Điệp nóng như lửa đốt, bởi vậy bà tìm kiếm khắp thế giới các bác sĩ chuyên khoa với hy vọng chữa khỏi bệnh cho Eugene.

Thế nhưng, bóng ma của bệnh tật ngày càng bao trùm lấy Eugene. Thân hình vốn vạm vỡ của ông dần trở nên còm cõi, khuôn mặt từng rạng rỡ giờ tái nhợt như tờ giấy, thậm chí ngay cả việc đứng dậy khỏi giường cũng cần người khác giúp đỡ. 

Nhìn thấy bệnh tình của chồng, Tạ Chỉ Điệp lòng đau như cắt, cuối cùng bà đã sụp đổ. 

Bà không thể chấp nhận số phận tàn nhẫn này, nhưng lại chẳng thể không thỏa hiệp.

Trong khoảng thời gian đó, Tạ Chỉ Điệp như phát điên, đi khắp nơi tìm thầy, hỏi thuốc, từ các chuyên gia uy tín cho đến những bài thuốc dân gian, từ y học hiện đại đến cả ma thuật cổ xưa. 

Bà trở nên mê tín, thường xuyên cầu nguyện thần linh trong đêm khuya, cầu xin trời xanh hãy san sẻ bớt phần đời còn lại của bà, dù chỉ để chồng mình là Eugene sống thêm hai năm cũng được.

Vào khoảng thời gian Tạ Chỉ Điệp sụp đổ nhất, may mắn là có cô em dâu Kathleen ngày đêm ở bên chăm sóc. 

Kathleen gần như không rời Tạ Chỉ Điệp nửa bước, bà ta nấu những món bổ dưỡng cho chị dâu, nói là sợ chị sẽ làm chuyện dại dột. 

Tạ Chỉ Điệp đã từng nghĩ rằng em dâu Kathleen thật lòng tốt với mình.

Cho đến khi, một thám tử tư mang đến cho Tạ Chỉ Điệp một tin tức, đó là về vụ hỏa hoạn ở lâu đài cổ.

Trong quá trình điều tra, người ta đã phát hiện ra thuộc hạ của Keppel từng lén lút xuất hiện gần lâu đài cổ, đây không thể là một sự trùng hợp. Hơn nữa, tại hiện trường còn có dấu vết của hành vi phóng hỏa.

Keppel, người em trai ruột kém Eugene chỉ một tuổi, thân thiết như tay với chân.

Đêm đó, Tạ Chỉ Điệp không thể tin vào sự thật này nên đã kích động đi tìm vợ chồng Keppel, muốn chất vấn mọi chuyện cho ra lẽ. 

Chỉ trách, Tạ Chỉ Điệp lúc ấy đã quá ngây thơ.

Một khi đã lộ mặt, Keppel không cần phải đóng vai người em hiếu thảo nữa. Kathleen cũng không cần phải giả vờ lương thiện trước mặt Tạ Chỉ Điệp nữa, bà ta đã đẩy Tạ Chỉ Điệp ngã xuống đất, khiến tay trái của bà bị gãy.

Còn Keppel thì đứng trên cao nhìn xuống, hắn dùng chân dẫm mạnh lên ngực Tạ Chỉ Điệp, cười một cách âm trầm: “Cùng là con trai của cha, tại sao Eugene có thể có được mọi thứ? Còn tao, đứa con út này lại không có gì chứ? Thật quá bất công!”

Cho đến giây phút đó, Tạ Chỉ Điệp mới biết rằng tất cả hành động trước đây của Keppel đều là giả dối.

Kẻ thèm muốn tài sản và quyền lực từ người thừa kế làm sao chỉ có vợ chồng Keppel. Keppel sở dĩ kiêu ngạo như vậy là vì có gã già Priestley Valoi đứng sau hậu thuẫn.

Kathleen đã cho Tạ Chỉ Điệp uống loại thuốc gây rối loạn tinh thần, nhìn bà trở nên điên điên khùng khùng. 

Keppel nóng lòng thay thế vị trí của Eugene nên đã công bố ra bên ngoài rằng mình là người tạm thời phụ trách tập đoàn.

Thời điểm ấy, dù lòng người trong gia tộc Valoi tan rã, nhưng tất cả đều ngầm chia thành hai phe rõ rệt. Một là những người đứng về phía Eugene, hai là những kẻ tạm thời đi theo Keppel.

Với việc Eugene đang cửu tử nhất sinh trên giường bệnh, gần như tất cả mọi người trong gia tộc đều ngầm tiếp tay cho những hành động xấu xa của Keppel, đẩy Eugene đến chỗ chết.

Có điều, trong cái gia tộc bị ràng buộc bởi lợi ích này, vẫn có một người trọng tình trọng nghĩa, luôn lo lắng cho sức khỏe của Eugene, đó là Violet.

Violet là con trai của Priestley Valoi. Priestley Valoi có ba trai một gái: trưởng tử Dunbar, con trai thứ Warner, con trai thứ ba Violet, và con gái út Jenkin.

Violet là đứa con mà Priestley Valoi yêu thương nhất.

Điều mà Priestley Valoi không thể ngờ tới là trong cuộc tranh giành quyền lực do chính ông ta châm ngòi, Violet đã trở thành người hi sinh vô tội ngay khi còn rất trẻ. 

Phải biết, Violet chẳng hề hứng thú với công việc kinh doanh hay tài sản của gia tộc. Bản tính ông phóng khoáng, tùy tiện, dám yêu dám hận, giống như một con đại bàng hoang dã tự do, không bị kiềm hãm.

“Dì Sidney, dường như những hận thù trong quá khứ đã che mờ đôi mắt của dì rồi.” Người nói là Quincy Valoi, tên tiếng Trung của anh ta là Lục Khuê Tây. Anh có cái tên này vì mẹ anh là người Mỹ gốc Hoa, mang họ Lục.

Lục Khuê Tây là đứa con trai duy nhất của Violet, tuổi anh xấp xỉ với Cận Dập, hiện đang giữ chức Giám đốc điều hành của một công ty công nghệ trực thuộc tập đoàn Valoi có tên là Neuro Nexus.

Ai cũng biết, Neuro Nexus là công ty công nghệ cốt lõi nhất của tập đoàn Valoi, gần như duy trì huyết mạch cho toàn bộ đế chế kinh doanh của tập đoàn. 

Công ty này hiện do vợ chồng Keppel nắm quyền.

Tạ Chỉ Điệp nghe vậy khẽ cười: “Tôi không có tấm lòng rộng lượng như mẹ của cậu.”

“Đúng vậy. Ở điểm này, dì không nhìn thoáng được như mẹ tôi.” Lục Khuê Tây nói chuyện với Tạ Chỉ Điệp bằng tiếng Trung rất trôi chảy, cả người anh ta dựa vào ghế, đầy vẻ tà khí.

Khi cha anh ta, Violet, qua đời, Lục Khuê Tây cũng ở độ tuổi như Cận Dập. 

Nhưng vì là cháu trai được Priestley Valoi sủng ái nhất, nên hoàn cảnh của anh ta và Cận Dập hoàn toàn khác biệt. 

Nếu nói Cận Dập là một con mãnh thú ẩn mình trong rừng sâu, thì Lục Khuê Tây chính là một con sói độc được nuôi dưỡng cẩn thận trong biệt thự cao cấp. 

Một người phải chịu đủ mọi sự bắt nạt, một người lại được yêu thương chiều chuộng đủ điều.

Ánh nắng chói chang buổi chiều khiến Lục Khuê Tây phải nheo mắt. 

Anh ta mặc một bộ vest đặt may thủ công, cổ áo sơ mi trắng mở hờ một cách tùy tiện. Vừa cầm điện thoại lướt tin tức, vừa cười nhếch môi đầy phóng túng, chẳng biết đã đọc được tin gì.

Lục Khuê Tây có một đôi mắt xanh sâu thẳm chẳng khác gì Cận Dập, nhưng tính cách lại phóng khoáng như người cha của mình.

Tạ Chỉ Điệp nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Nhắc đến mẹ của cậu, gần đây bà ấy đang bận gì thế?”

“Dường như đang hẹn hò nồng nhiệt với một ‘tiểu thịt tươi’ trong giới nghệ sĩ.” Lục Khuê Tây cười rồi đặt điện thoại xuống, thản nhiên cầm ly cà phê đá Mỹ trên bàn lên, cắn ống hút: “Ba ngày một bận đổi bạn trai nhỏ khác, cuộc sống của bà ấy thoải mái và tự do hơn dì nhiều.”

“Mẹ của cậu có biết về mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta không?”

“Bà ấy cũng chẳng quan tâm tôi làm gì, chỉ mong tôi nhanh chóng cho bà ấy bế cháu thôi.” Lục Khuê Tây nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Có phải gen của người Trung Quốc là phải sinh con đẻ cái không?”

“Ít nhất tôi không có bất kỳ yêu cầu nào với Sawyer.”

“Dì biết không? Hai năm trước khi tôi tìm Sawyer để hợp tác, đã bị cậu ta dí súng vào trán và đuổi đi.” Lục Khuê Tây nhướng mày một cách bất cần, “Cậu ta đúng là đồ điên, nói chuyện với cậu ta thêm một câu thôi cũng khiến người ta nơm nớp lo sợ, e rằng sẽ mất mạng.”

Nói vậy, nhưng trên mặt Lục Khuê Tây chẳng hề có chút sợ hãi nào.

“Con trai tôi đã có một tuổi thơ bất hạnh.” Tạ Chỉ Điệp nhớ lại những chuyện tan cửa nát nhà, không kìm được mà siết chặt nắm tay, “Oan có đầu nợ có chủ, cũng đến lúc phải lấy lại những thứ thuộc về chúng ta rồi.”

Lục Khuê Tây không phản đối điều này: “Đúng rồi, dì muốn lợi dụng con dâu của mình à?”

“Đây gọi là lợi dụng sao?” Tạ Chỉ Điệp không đồng tình với Lục Khuê Tây, “Con bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, bị tu hú chiếm tổ, rơi vào hoàn cảnh này. Con bé gọi tôi là mẹ… Đã lâu rồi tôi không nghe thấy tiếng gọi thân thiết như vậy.”

Lục Khuê Tây dường như cũng hiểu rõ bối cảnh của Chu Tích Tuyết, anh ta cười cười: “Thế này gọi là gì nhỉ? Người Trung Quốc có câu ‘Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa’. Xem ra, Simmons, gã đồ khốn đó, vẫn làm được một việc tốt ngoài ý muốn đấy chứ.”

Tạ Chỉ Điệp mỉm cười, đáp: “Ý trời trêu người.”

Lục Khuê Tây liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy: “Con chim hoàng yến nhu nhược ở nhà đang chờ được cho ăn đây, tôi không nói chuyện cùng di nữa, xin phép đi trước nhé.”

Tạ Chỉ Điệp thắc mắc: “Chim hoàng yến?”

Khóe môi Lục Khuê Tây cong lên một nụ cười gần như không thấy rõ. Dường như nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt anh ta lướt qua một tia cưng chiều thoáng qua.

Lúc đi, anh ta không quên mang theo món bánh ngọt đặc trưng của tiệm, nói rằng chim hoàng yến kia rất thích đồ ngọt.

Bình Luận (0)
Comment