Vừa mới tắm xong, làn da trắng của anh như phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt. Đôi mắt xanh lam ấy sâu thẳm nhìn cô, thật ra chẳng cần phải nói gì, cả hai đều ngầm hiểu điều gì sắp xảy ra tiếp theo.
Mãi cho đến khi tiếng “o o o” của máy sấy dừng lại.
Chu Tích Tuyết ấn vai Cận Dập, đẩy anh ngã xuống giường, cúi người nhìn anh từ trên cao.
Trong lòng cô không thể kìm nén được cảm giác bồn chồn và háo hức, muốn một lần đánh thẳng khiến tinh thần hưng phấn, trước tiên thỏa mãn khát vọng trong tim mình.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết, ngoan ngoãn đến không chút tì vết của anh, liền xấu hổ nhào vào vai anh, vùi mặt vào ngực anh, giọng rầu rĩ hỏi:
“Anh còn bận gì nữa không?”
Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng áp sát lên eo mình.
Là bàn tay của Cận Dập, đang chặt chẽ áp lên làn da cô.
“Em hy vọng anh bận gì tiếp theo?”
Ngay từ lúc còn ở trên xe, Cận Dập đã muốn xé toạc quần áo trên người cô, điên cuồng hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô. Nhưng khi đó đang ở bên ngoài, anh không cho phép bất kỳ rủi ro nào xảy ra.
Còn bây giờ, vì chờ mong quá mức, ngược lại lo sẽ biến khéo thành vụng.
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại, như tạo ra phản ứng hóa học không thể dừng lại.
Không thể ngừng lại, cũng không thể kiềm chế.
“Không được đem vấn đề ném lại cho em, là em đang hỏi anh đấy.” Chu Tích Tuyết vẫn ghé người trên người Cận Dập, nhắm chặt mắt, căn bản không dám ngẩng đầu.
Chính vì như vậy mà mọi giác quan đều trở nên nhạy bén hơn, mỗi lần anh chạm vào đều khiến cô run rẩy không dứt.
“Anh đang trả lời em rồi, cảm nhận được không?”
Chu Tích Tuyết cảm nhận rất rõ ràng.
Bàn tay anh như một cây bút vẽ thô ráp, từ eo cô chậm rãi lướt lên, miêu tả từng đường nét dọc theo sống lưng.
Từng chút một, từ đầu đến cuối, không bỏ sót dù chỉ một tấc.
Chu Tích Tuyết đang run rẩy.
“Có đau không?” Anh biết bản thân dường như không kiểm soát được lực tay.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Chỉ hơi nhột một chút thôi.”
Nhưng so với cảm giác nhột, còn nhiều hơn là từng đợt tê dại kéo đến.
Chỉ là v**t v* thôi, đã khiến Chu Tích Tuyết như nghẹt thở, hô hấp rối loạn. Thế nhưng phản ứng bản năng của cô lại là càng muốn tới gần anh hơn.
Vì quá căng thẳng, cô theo phản xạ nhẹ nhàng cắn vào bờ vai anh, như muốn kéo anh cùng chung cảm giác với mình.
Chỉ một chút tiếp xúc thân mật như thế thôi, cũng đã khiến Cận Dập cảm thấy một loại thỏa mãn chưa từng có.
“Vợ à.”
Tiếng gọi thân mật ấy khiến Chu Tích Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, cô không kìm được nghiêng người hôn lên khóe môi anh.
“Gọi nữa đi.”
Nghe cô nói vậy, anh ngoan ngoãn gọi thêm lần nữa: “Vợ ơi, nhìn anh.”
Chu Tích Tuyết cắn nhẹ môi: “Nhưng mà… sao anh còn chưa hôn em vậy?”
“Anh sợ sẽ không kiềm chế được.”
“Không kiềm chế được thì sao chứ?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ sinh lý của em.” Anh nhớ rất rõ.
“Ừm?”
“Cơ thể em vẫn còn yếu lắm.” Cận Dập vừa nói, vừa ôm lấy Chu Tích Tuyết, xoay người để cô nằm dưới thân mình, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt chan chứa thương xót.
Chu Tích Tuyết nghĩ đến việc Cận Dập quá sức “khổng lồ”, cũng có chút lo lắng.
Nhưng bây giờ, chẳng lẽ lại muốn dừng lại sao?
Cô không định như vậy.
Dù rằng vẫn còn có phần ngây thơ với chuyện này, nhưng Chu Tích Tuyết lại là một vẻ “bất chấp tất cả”.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần mình hơn nữa, rồi chủ động hôn lên môi anh.
“Em mặc kệ, bây giờ là lúc để kiểm tra thành quả học tập của anh rồi.”
……
Cuộc gọi của Tạ Chỉ Điệp đến vào lúc 11 giờ trưa.
Lúc này Chu Tích Tuyết vẫn còn đang ngủ, còn Cận Dập thì đã tỉnh rồi — chính xác hơn là cả đêm anh hầu như không ngủ chút nào.
Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một chữ nổi bật “Mẹ”, Cận Dập thẳng tay bỏ qua cuộc gọi.
Điện thoại để ở chế độ im lặng, nên không làm phiền đến Chu Tích Tuyết.
Một tiếng sau.
Chu Tích Tuyết tỉnh lại trong tâm trạng vô cùng thoải mái, theo thói quen với tay lấy điện thoại ở đầu giường xem thử.
Và ngay sau đó là một màn thế này:
“Sao anh không nghe điện thoại của mẹ vậy?”
“Trời ơi, đã 12 giờ rồi! Em sao có thể ngủ đến mức này chứ!”
“Chẳng phải đã nói anh phải gọi em dậy sao! Anh đúng là không giữ lời gì cả!”
Chu Tích Tuyết “bật dậy” một cái ngồi thẳng trên giường, lập tức tỉnh táo hẳn.
Cận Dập buồn bã nói: “Không đi cũng được mà.”
Chu Tích Tuyết: “Không được, đã hẹn rồi.”
Cận Dập trong lòng tất nhiên không hề mong Chu Tích Tuyết ra ngoài, tốt nhất là cô mãi mãi đừng đi đâu, cứ ở bên anh như thế.
Anh vẫn chưa thấy đủ, vẫn còn muốn từng tấc một cung kính dâng lễ trên làn da của cô, từ đầu đến chân, nâng niu nơi no đủ trắng mịn như ngọc, hôn lấy từng ngón chân của cô mà không biết mệt.
Ngồi trên mặt anh, hoặc là giẫm lên cơ thể anh.
Mềm mại, ngọt ngào, ẩm ướt.
Chất lỏng tràn ra từ cơ thể cô gần như khiến anh muốn chết chìm trong đó. Thế nhưng, cho dù như vậy, vẫn không thể nào làm dịu hết khát khao tận sâu trong lòng anh.
Chu Tích Tuyết vội vàng xuống giường đi rửa mặt, hoàn toàn không rảnh để ý đến Cận Dập bên cạnh.
May mà tối qua hai người chỉ vuốt vuốt hôn hôn, quá trình tuy kéo dài có chút lâu, lặp đi lặp lại, nhưng không quá mức mãnh liệt, nếu không thì lúc này cô e là đã không thể đứng vững rồi.
Trong gương, phía dưới xương quai xanh của Chu Tích Tuyết là một mảng vết đỏ rõ rệt. Nếu kéo váy hai dây xuống thêm một chút, cảnh tượng bên dưới lại càng thảm đến mức không nỡ nhìn.
Chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng trên làn da mình, chân cô đã mềm nhũn, gần như không đứng vững được nữa.
Còn Cận Dập cũng không rãnh rỗi đứng yên một chỗ — anh vừa gọi điện đặt đồ ăn, vừa chọn giúp cô quần áo để mặc hôm nay.
Tối qua, bắt đầu từ lúc hôn lên cổ cô, anh đã không thể dừng lại. Quả thật anh có phần không kiểm soát được cảm xúc của mình, để lại không ít dấu vết trên người cô, vì vậy lúc chọn đồ, anh ưu tiên những kiểu kín đáo một chút, tránh để cô phải ngượng ngùng.
“Ăn trước chút gì đó lót bụng đi.” Anh vẫn chu đáo như thế, bế cô từ trong phòng tắm ra bàn ăn.
Chu Tích Tuyết nói không còn thời gian ăn nữa: “Mẹ đang đợi rồi.”
Cận Dập nghiêng đầu qua chỗ cô: “Anh đút cho em.”
“Không cần!” Thật sự là không cần.
Chu Tích Tuyết bây giờ không dám để Cận Dập đút gì cho mình nữa.
Đêm qua, lúc nửa đêm cô thấy đói, anh gọi bữa khuya cho cô ăn, cuối cùng lại thành cô nằm luôn trên bàn ăn, để anh chậm rãi tinh tế thưởng thức.
Đối với “thành quả học tập” của Cận Dập, nói một trăm điểm dường như còn chưa đủ, phải nói là thiên phú bẩm sinh thì đúng hơn.
Sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên, người này như thể được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, nhặt đâu nhớ đó, càng lúc càng biết rút ra kinh nghiệm mới.
Môi lưỡi cùng những ngón tay thon dài thay phiên phối hợp, tạo ra từng đợt sóng triều cuộn trên người cô.
Chu Tích Tuyết không dám nhớ lại những hình ảnh đó.
Cô càng không dám nhìn vào đôi môi đỏ hồng, cũng như hai ngón tay hơi ửng đỏ kia của anh nữa.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, tất cả những trải nghiệm ấy khiến cô vô cùng phấn khích, cảm xúc như ngập tràn cuộn trào không dứt.
Lúc này, Chu Tích Tuyết đang ngồi trên đùi Cận Dập, bị ép phải ăn hết bữa đầu tiên trong ngày.
Trên bàn là một phần sandwich dinh dưỡng cân đối, kèm theo một ly sữa bò ấm.
“Uống sữa trước đã.”
Chu Tích Tuyết đành chấp nhận số phận để anh đút ăn, dù sao với tình trạng cơ thể hiện tại của cô, nếu không ăn gì thật sự rất dễ bị tụt huyết áp.
“Anh không ăn chút gì à?” Cô hỏi.
Cận Dập dùng ánh mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm vào Chu Tích Tuyết, thẳng thắn thành thật đến mức trắng trợn: “Anh muốn ăn em.”
Ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên, như thể đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp vậy.
“… Đừng có mơ!”
“Ừm.”
Chu Tích Tuyết ăn không được nhiều, chiếc sandwich trong tay cô mới ăn được một phần ba, phần còn lại đều vào bụng Cận Dập, ngay cả phần sữa bò cô uống dở cũng bị anh uống nốt.
Nhưng vẫn chưa đủ, anh còn đem chút sữa còn sót lại ở khóe môi cô nuốt sạch, cách lớp vải mỏng nhẹ, chôn mặt vào chốn mềm mại trên người cô.
Thời tiết hôm nay đúng là đẹp, lúc ra cửa, Cận Dập còn chọn cho Chu Tích Tuyết một chiếc mũ che nắng để tránh cô bị nắng chiếu vào.
Bên kia.
Tạ Chỉ Điệp kiên nhẫn ngồi ở quán cà phê ngoài trời chờ đợi, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn người đàn ông cao lớn, rắn rỏi trước mặt:
“Quincy, mong chờ lần hợp tác kế tiếp chứ?”
Người đàn ông tóc vàng, mắt xanh được gọi là Quincy, trên người mặc bộ Âu phục màu tím sẫm chỉn chu.
Anh ta hờ hững nâng ly cà phê nhấp một ngụm, khóe môi hơi cong:
“Dì Sidney, dì vẫn còn xem thường Sawyer quá rồi. Cậu ta không phải loại người dễ bị thuyết phục như vậy.”
“Vậy sao?”
“Nhìn dáng vẻ thế kia, cậu ta đối với việc kinh doanh của gia tộc hình như cũng chẳng có hứng thú gì.”
“Vậy là cậu chưa hiểu rồi. Thứ gọi là “gió thổi bên gối”, đương nhiên phải để người nằm bên gối thổi mới có tác dụng.”
Vẻ mặt Tạ Chỉ Điệp vừa mới còn dịu dàng, trong chớp mắt đã trở nên lạnh lẽo:
“Nó có thể bỏ qua chuyện quá khứ, nhưng tôi thì không nuốt trôi cục tức này.
Tôi muốn tất cả những ai từng làm tổn thương chúng ta… đều không có kết cục tốt!”