Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 67

[“Vợ ơi, nhìn anh.”]

Chu Tích Tuyết và Tạ Chỉ Điệp đã thêm thông tin liên lạc của nhau.

Dưới sự giám sát của Tạ Chỉ Điệp, Chu Tích Tuyết đã lưu tên bà là “Mẹ”.

Lúc họ gặp Tạ Chỉ Điệp trời đã xế chiều, sau đó cũng cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng Trung Quốc gần đó.

Vừa mới về đến cửa phòng khách sạn với Cận Dập, Chu Tích Tuyết nhận được tin nhắn từ Tạ Chỉ Điệp hỏi họ đã về chưa.

Chu Tích Tuyết dừng lại ở cửa, cúi đầu nhắn tin trả lời: [Con đến rồi, mẹ.]

Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia đã trả lời ngay lập tức: [Con gái ngoan, ngày mai cùng mẹ đi mua sắm được không?]

Chu Tích Tuyết thầm nghĩ hai ngày trước cô vừa đi mua sắm với Cận Dập, mua rất nhiều thứ, đến nỗi một phòng trong căn suite của khách sạn cũng chất đầy đồ. Cô vốn không phải là người có h*m m**n vật chất mạnh mẽ, nên bây giờ không còn muốn mua sắm nữa.

Nhưng cô lại không giỏi từ chối người khác. Khi đang cân nhắc nên trả lời thế nào thì Tạ Chỉ Điệp lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Lần này mẹ không mang nhiều quần áo và phụ kiện, con giúp mẹ chọn nhé, được không?]

Tạ Chỉ Điệp trước một câu “mẹ” sau một câu mẹ “mẹ”, khiến đầu óc cô choáng váng.

Thật lòng mà nói, khi ở cùng với Tạ Chỉ Điệp, Chu Tích Tuyết không hề cảm thấy gò bó. Cô thậm chí có cảm giác như quen biết bà từ rất lâu rồi.

Vẻ ngoài của Tạ Chỉ Điệp tuy có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng khi tiếp xúc một lúc, Chu Tích Tuyết nhận ra bà là một người rất thoải mái. Bà có thể nói chuyện về mọi chủ đề, và không câu nệ lễ nghi. Ngay cả những thứ mà giới trẻ yêu thích như truyện tranh, phim hoạt hình và trò chơi, Tạ Chỉ Điệp cũng có thể thoải mái chia sẻ với Chu Tích Tuyết.

Điều này hoàn toàn phá vỡ những định kiến của Chu Tích Tuyết về “trưởng bối”.

Chu Tích Tuyết có một người mẹ kế, nhưng cô chưa bao giờ gọi bà ấy là mẹ, thậm chí hiếm khi gọi là dì.

Ban đầu, Chu Tích Tuyết đã có ý định hòa hợp với mẹ kế, nhưng lần đầu tiên bị Chu Hàn Phi cố ý gây chuyện, người mẹ kế đó không những không trách mắng con mình một câu, mà ngược lại còn đỏ hoe mắt ngay tại chỗ, khiến mọi người nghĩ rằng họ đã phải chịu đựng uất ức ghê gớm gì lắm.

Từ đó, Chu Tích Tuyết nhận ra rằng mẹ kế của mình cũng không phải là người dễ đối phó.

Vai trò của người mẹ giống như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh của đứa con bên cạnh bà.

Mẹ kế tên là Chu Giai Tuệ, người ngoài đều nói bà là người đẹp nết đẹp, người cũng như tên. Nhưng Chu Tích Tuyết biết, Chu Giai Tuệ nhìn thì hiền thục nhưng thực chất lại là người hai mặt, chẳng khác gì cậu con trai Chu Hàn Phi.

Mọi chuyện Chu Hàn Phi làm, Chu Giai Tuệ đều biết rõ. Trước mặt Chu Tích Tuyết, Chu Giai Tuệ tỏ ra lạnh nhạt và nghiêm khắc với Chu Hàn Phi, nhưng phía sau lưng thế nào thì hai mẹ con họ tự biết.

Có lần, Chu Tích Tuyết vô tình nghe thấy Chu Giai Tuệ mắng Chu Hàn Phi trong sảnh khách. Cô đã ngây thơ nghĩ rằng lương tâm bà ấy trỗi dậy. Nhưng không ngờ lại nghe thấy Chu Giai Tuệ nói: “Con muốn bắt nạt Chu Tích Tuyết thì bắt nạt, nhưng kiềm chế một chút, đừng đến lúc đó mẹ không thể giải thích với bố con.”

Chu Hàn Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Mommy, con không giết cô ta là may rồi.”

Chu Giai Tuệ nghe xong không những không thấy ngạc nhiên mà còn nói: “Con có bản lĩnh giết cô ta mà không để lại dấu vết sao? Đừng đến lúc đó vướng vào rắc rối, mẹ cũng không cứu được con đâu.”

Chu Hàn Phi nghe xong khinh khỉnh hừ một tiếng, tỏ vẻ không cam lòng.

Từ sau lần đó, Chu Tích Tuyết mới thực sự quyết tâm rời khỏi Chu gia.

Một người vốn là con ruột mà lại phải sống trong hoàn cảnh như vậy, thật đáng buồn.

Nhưng nếu không thể đối đầu, thì cô trốn đi còn không được sao?

Trên thế giới này có hàng vạn, hàng nghìn bà mẹ, nhưng mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.

Chu Tích Tuyết ghen tị với Cận Dập vì anh có một người mẹ tốt, mặc dù Cận Dập không nghĩ như vậy.

Suốt buổi tối đó, dù Chu Tích Tuyết và Tạ Chỉ Điệp nói chuyện rất hợp, Cận Dập vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Có khi số câu anh nói còn không quá năm câu.

Nếu không biết, người ta còn tưởng Chu Tích Tuyết và Tạ Chỉ Điệp mới là mẹ con ruột đấy.

Chưa kịp trả lời tin nhắn của Tạ Chỉ Điệp, cô đã nhận được thêm vài chiếc sticker đáng yêu, khiến cô bật cười. Bà ấy thật sự hiểu về các trào lưu trên mạng hơn cả người trẻ.

Chu Tích Tuyết không nỡ từ chối lời mời của Tạ Chỉ Điệp, cô trả lời: [Vâng ạ, mẹ. Hẹn gặp mẹ ngày mai nhé.]

Cùng lúc đó, Chu Tích Tuyết cảm thấy bắp chân mình được nhấc lên một cách nhẹ nhàng. Cô cúi đầu, thấy Cận Dập đang quỳ một chân, cúi người trước mặt cô, chuẩn bị thay dép cho cô.

Nếu chuyện này xảy ra khi hai người lần đầu gặp mặt ở lâu đài cổ, cô có đánh chết cũng không dám tin người đàn ông lạnh lùng này lại có mặt săn sóc đến vậy.

Nhưng giờ đây, Chu Tích Tuyết đã quen với sự chăm sóc của Cận Dập. Cô rất tự nhiên đưa chân trái lên trước, sau khi anh thay dép cho chân trái xong, cô lại đưa chân phải lên.

Khi đã thay xong dép, Cận Dập dùng tư thế bế ẵm một tay ôm Chu Tích Tuyết lên, đi thẳng về phía phòng tắm.

Chu Tích Tuyết nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra tiếp theo, cô không thể kìm được sự hồi hộp của mình, đến mức trả lời tin nhắn của Tạ Chỉ Điệp cũng trở nên mất tập trung.

“Muốn tắm bồn hay tắm vòi sen?” Cận Dập khẽ hỏi.

Chu Tích Tuyết nghĩ tắm bồn quá phiền phức, nên chọn tắm vòi sen.

Nhanh gọn lẹ là tốt nhất.

Cận Dập không vội vàng bế Chu Tích Tuyết ngồi lên bệ rửa mặt, rồi quay người điều chỉnh nhiệt độ vòi sen cho cô.

Sự săn sóc của anh rất cụ thể, ví dụ như thắt dây an toàn cho cô, thay giày cho cô, điều chỉnh nhiệt độ vòi sen cho cô. Những việc này tưởng chừng rất nhỏ nhặt, nhưng lại luôn chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng Chu Tích Tuyết.

Kể từ khi mẹ qua đời, Chu Tích Tuyết không còn cách nào khác ngoài tự lập, tự làm mọi việc. Rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt nhẹ như lông hồng khiến cô suy sụp, nhưng cũng chính những chuyện nhỏ nhặt này lại dễ dàng lay động cô nhất.

Cô không còn mẹ nữa, người bố ruột cũng lạnh nhạt như một người xa lạ. Sau này, bố và mẹ kế sinh thêm một cậu con trai, tên là Chu Hàm Dục. Chu Hàm Dục nhỏ hơn Chu Tích Tuyết một tuổi, nhưng lại là cục cưng của cả gia đình. Mỗi khi Chu Tích Tuyết nhìn thấy người bố từng yêu thương mình hết mực ôm Chu Hàm Dục với vẻ thân mật và dịu dàng, tim cô lại nhói lên. Sự dịu dàng ngày xưa như một con dao cùn đã rỉ sét, từ từ và liên tục cứa rách trái tim cô.

Khi Chu Hàm Dục ba tuổi, cậu bé bị viêm phổi, sốt cao mấy ngày và phải nằm viện. Vì thế, Chu Văn Hạo đã đích thân đến chùa để cầu phúc cho cậu, quyên góp một khoản tiền hương khói lên đến bảy chữ số.

Nhưng trớ trêu thay, cô, một tiểu thư Chu gia từng được nuông chiều, lại phải chật vật lo từng đồng sinh hoạt phí, thậm chí không đủ tiền trả viện phí.

Cùng là con của bố, nhưng sự khác biệt lại rõ ràng đến thế.

Chu Tích Tuyết biết mình không được yêu thương, nên theo bản năng tránh xa đám đông, giống như một chiếc lá khô rơi xuống, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối. Cô đã sớm quen với việc bị bỏ rơi, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn hy vọng có một ngọn đèn có thể thắp sáng cho mình.

Nhìn Cận Dập ở phía không xa, lồng ngực Chu Tích Tuyết dâng lên một dòng nước ấm. Cô dường như trở về tuổi thơ, được cưng chiều, là cô con gái ngoan độc nhất vô nhị của mẹ.

Anh quay người lại và bước về phía cô, giống như đang cầm một ngọn đèn trên tay, chỉ để tìm cô.

Cận Dập bế Chu Tích Tuyết vào phòng tắm vòi sen và dặn dò cô: “Anh sẽ ở ngoài này. Có gì cần thì gọi anh.”

“Ừm.”

Câu “Có muốn tắm cùng không?” đến miệng Chu Tích Tuyết rồi lại nuốt xuống. Mặc dù cô đã thấy cơ thể anh không ít lần, nhưng việc vô tư đứng trước mặt anh thì cô vẫn chưa thể làm được ngay.

Vòi sen được bật, dòng nước ấm từ trên xuống tưới ướt cơ thể Chu Tích Tuyết. Cô vô thức cúi đầu nhìn mình. Theo quan điểm thẩm mỹ của người Trung Quốc, cô không béo. Nhưng theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của đất nước Z, cô lại hơi gầy.

Thế giới này luôn có những tiêu chuẩn khắt khe gần như vô lý đối với cơ thể phụ nữ: vòng eo phải chính xác từng centimet, cân nặng phải theo công thức chuẩn, xương quai xanh có thể đựng xu, đôi chân phải có tỷ lệ vàng. Từ những quảng cáo lớn ở trung tâm thương mại, những ma-nơ-canh không có mặt trong tủ kính, cho đến các hiệu ứng bộ lọc trên mạng xã hội, dường như có một bộ quy tắc vô hình áp đặt lên vóc dáng phụ nữ.

Phản đối sự trắng trẻo, gầy gò, chê bai những cô gái trưởng thành gợi cảm, hạ thấp những người có ngoại hình nữ tính đáng yêu, giễu cợt những người phụ nữ thùy mị, đoan trang.

Bất kể thế nào, luôn có những người soi xét, phán xét và “kinh doanh” nỗi lo âu đó.

Trong bối cảnh xã hội như vậy, Chu Tích Tuyết đôi khi cũng cảm thấy lo lắng. Nỗi lo này trước đây không rõ ràng, thậm chí có thể nói là rất nhỏ.

Thế nhưng tối nay, khi nhìn thấy từng đường cong trên cơ thể mình trong gương kính, cô không khỏi suy tư: Cận Dập sẽ thích không nhỉ?

May mắn thay, nỗi lo này chỉ tồn tại trong lòng Chu Tích Tuyết vỏn vẹn hai phút.

Cô mới không cần quản anh có thích hay không đâu! 

Cô tự mình thích mới là điều quan trọng nhất!

Lần này, Chu Tích Tuyết tắm lâu hơn và tỉ mỉ hơn bất kỳ lần nào trước đây, dành thêm một chút thời gian.

Nhưng đêm còn dài, thời gian dành cho họ vẫn còn rất nhiều.

Tắm xong, Chu Tích Tuyết khoác chiếc áo choàng tắm màu hồng, đi chân trần đến cửa phòng tắm và mở cửa.

Quả nhiên, Cận Dập đang đứng ở cửa.

Anh dựa lưng vào tường cạnh cửa phòng tắm, hai tay khoanh lại, mặt không chút biểu cảm, giống như một vị thần hộ vệ lạnh lùng.

Chu Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn Cận Dập, hai má ửng hồng bất thường. Mái tóc ướt của cô được bọc hờ trong khăn, khi cô ngẩng lên, vài sợi tóc không ngoan tuột ra, dính lên chiếc cổ lấp lánh hơi nước của cô.

“Em xong rồi, anh đi tắm đi.”

Cận Dập không nói gì. Anh lẳng lặng đi tìm đôi dép, rồi cúi xuống mang vào chân cho cô.

Sàn nhà dù không bám một hạt bụi, nhưng vẫn còn vương lại một vài vệt nước. Đi chân trần rất dễ trượt.

Chu Tích Tuyết nói lời cảm ơn, rồi lại nhắc nhở lần nữa: “Anh đi tắm đi.”

Nhưng Cận Dập không hề vội vàng. Anh lấy máy sấy lại, rồi nói với Chu Tích Tuyết: “Sấy tóc.”

Cận Dập không đưa máy sấy cho cô. Anh bế cô đến ghế sofa ngồi, tự mình phục vụ cô.

Chu Tích Tuyết nói: “Em tự sấy được mà.”

Cận Dập hoàn toàn phớt lờ lời cô nói.

Kiểu chăm sóc này đã xảy ra hai ngày trước.

Vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên Chu Tích Tuyết rất lười biếng. Sau khi tắm xong, cô không muốn sấy tóc mà chỉ nằm trên giường đợi tóc tự mình khô.

Khi Cận Dập tắm xong bước ra, thấy tóc cô vẫn còn ướt, anh không hỏi gì, chủ động lấy máy sấy đến và ngồi trên giường sấy tóc giúp cô.

Mái tóc mềm mại lướt qua những ngón tay xương xẩu của Cận Dập, mang theo hương thơm thoang thoảng. Mặc dù họ dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng hương thơm của cả hai lại khác nhau. Dường như cơ thể cô có một mùi hương độc đáo thu hút anh, khiến anh không ngừng đến gần, vô thức áp cằm vào mái tóc ẩm ướt, ngọt ngào của cô.

Bây giờ, Cận Dập ngồi trên ghế sofa, để Chu Tích Tuyết ngồi lên đùi anh, với hai đầu gối cô đặt ở hai bên đầu gối anh, để anh có thể ôm trọn cô trong lòng.

Đối diện nhau gần như thế, Chu Tích Tuyết gần như đang áp vào ngực Cận Dập. Tầm mắt cô có thể thấy được yết hầu chuyển động và xương quai xanh quyến rũ của anh.

Dù thế nào đi nữa, cô đã tận mắt thấy được thân hình tuyệt đẹp của anh. Ngay cả khi anh mặc kín mít, cô vẫn có thể mường tượng ra từng đường cong cơ bắp trên cơ thể anh.

Khoảng mười phút sau, hơi nóng từ máy sấy khiến mặt Chu Tích Tuyết đỏ bừng. Sâu thẳm trong lòng cô như có một ngọn lửa nhỏ được thắp lên, càng lúc càng bùng cháy dữ dội.

Lúc này, Cận Dập tắt máy sấy, nói với cô: “Xong rồi.”

Tiện đà, anh bế cô lên và đi đến mép giường.

Không khí tràn ngập sự mờ ám và ái muội. Đúng lúc Chu Tích Tuyết còn đang mong chờ giữa hai người sẽ xảy ra điều gì đó, Cận Dập đã đặt cô lên giường, nhìn cô nói:

“Em nghỉ ngơi trước đi.”

Nói dứt câu, anh xoay người rời khỏi.

Chu Tích Tuyết nhìn theo bóng lưng Cận Dập bước về phía phòng tắm, trong lòng bất giác tê dại.

Cô kéo chăn lên che nửa khuôn mặt đang đỏ bừng, vốn đã xấu hổ nay lại càng thêm nóng rực.

Đêm nay thực sự là một đêm khiến người ta phải trằn trọc, ít nhất là với Chu Tích Tuyết.

Từ lúc ở trên xe, khi Cận Dập nói muốn hôn lên từng tấc da thịt cô, đầu óc cô đã bắt đầu bay bổng không ngừng. Không thể phủ nhận là cô đang mong chờ. Nhưng dù gì cũng là lần đầu trải qua chuyện này, cô vừa thẹn thùng lại khó mở lời. Vừa kiên nhẫn đợi chờ, vừa để mặc suy nghĩ trôi dạt khắp nơi.

Điều Chu Tích Tuyết không ngờ là, sau khi Cận Dập bước vào phòng tắm, suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy ra.

Cô thậm chí nghi ngờ không biết anh có phải vì thiếu oxy mà ngất xỉu bên trong không, đang định ngồi dậy đi xem thì anh mở cửa bước ra.

Cận Dập mặc chiếc áo choàng tắm khác màu với cô, cổ áo rộng rãi, tóc ngắn còn ẩm ướt.

Hơi nước mờ mịt từ phòng tắm theo bước chân anh mà tràn ra ngoài, như một tấm lưới mỏng quấn chặt, bao phủ khắp không gian, ập thẳng về phía Chu Tích Tuyết.

Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập chậm rãi bước về phía giường, trái tim vừa mới bình tĩnh được một chút lại bắt đầu rối loạn. Cô cuộn người nho nhỏ trong chăn, đôi mắt to xoay chuyển, nhìn chằm chằm về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, anh không biểu lộ gì nhiều, thậm chí còn dời mắt đi chỗ khác, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt anh.

Cận Dập bước đi không nhanh không chậm, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ướt, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lấp lánh lưa thưa.

Ngay khi Chu Tích Tuyết tưởng rằng anh sẽ lên giường, thì lại thấy anh đi tới đầu giường, bàn tay xương khớp rõ ràng cầm lấy chiếc máy sấy đặt trên tủ đầu giường.

“Rắc” một tiếng, phích cắm được c*m v** ổ điện.

Cuối cùng, Chu Tích Tuyết không thể nằm yên được nữa, lập tức ngồi dậy, nói với anh:

“Lại đây, để em sấy tóc cho anh.”

Giọng nói mang theo một chút mệnh lệnh nhẹ nhàng, mềm mại, mơ hồ và dịu dàng đến mức không ai có thể từ chối.

Cô bước xuống giường, nắm lấy cổ tay anh, kéo anh ngồi xuống giường.

Cận Dập ngước mắt nhìn cô, không hề có chút phản đối nào.

Cô chân trần đứng trên sàn, bật máy sấy rồi bắt đầu bận rộn.

Trong vài phút sau đó, căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại âm thanh “o o o” của máy sấy vang lên, lấn át cả tiếng thở của hai người.

Ngón tay Chu Tích Tuyết tùy ý lướt nhẹ qua mái tóc ngắn của Cận Dập, cố tình nghịch ngợm, vò rối tung cả lên.

Bình Luận (0)
Comment