Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 7

[Báo cảnh sát]

Cận Dập dần dần bình tĩnh trở lại. 

Chu Tích Tuyết lại chậm chạp không thể bình tĩnh nổi.

Rất khó để nói đây có phải là cảm giác rung động của con tim hay không, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy một người đàn ông nào vừa mắt cả. Ở một khía cạnh nào đó cô quả thật là một người “mê nhan sắc”, dù là chơi game hay xem truyện tranh, anime, cô luôn thích chọn những nhân vật có giá trị nhan sắc cao.

Nhưng trong cuộc sống thực tế lại chưa bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nói đến nhan sắc cao, Chu Văn Hạo – ba của Chu Tích Tuyết, khi còn trẻ tuyệt đối là một người đẹp trai “độc nhất vô nhị”. Ngay cả bây giờ ở tuổi 50, ông ấy vẫn là một “ông chú” có nhan sắc nổi bật trong giới. 

Đáng tiếc, người này chỉ có vẻ ngoài hiện đại, nhưng tư tưởng lại cực kỳ cổ hủ. Trọng nam khinh nữ, gia trưởng, thậm chí còn bạo hành gia đình.

Chu Văn Hạo gần như hội tụ đa số khuyết điểm của đàn ông, nhưng trớ trêu thay, sự nghiệp của ông ta lại thuận buồm xuôi gió, trong mắt người ngoài không nghi ngờ gì là một người thành công điển hình.

Thế giới bên ngoài luôn đặc biệt bao dung đối với một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, những “khuyết điểm nhỏ” đó dường như chẳng đáng để nhắc đến.

Trong tình huống bình thường, người cha trong mỗi gia đình đều là người khác giới đầu tiên mà một người phụ nữ tiếp xúc.

Một người cha tốt ảnh hưởng đến người phụ nữ ở nhiều khía cạnh, tác động ấy còn kéo dài cả đời. Từ những điều nhỏ như quan niệm chọn bạn đời, quan điểm về tình yêu và hôn nhân, cho đến những điều lớn hơn như cách đối nhân xử thế, phẩm hạnh.

May mắn thay, Chu Tích Tuyết có một người mẹ tốt.

Mẹ của cô dịu dàng, chu đáo và kiên cường.

Nhưng người mẹ hiền thục hiểu chuyện ấy cuối cùng vẫn gục ngã dưới tay bệnh tật, buông tay lìa đời khi còn quá trẻ.

Nghĩ đến mẹ, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy buồn bã. Cô bình thường vô tư, không bận tâm đến chuyện gì, sống hồn nhiên vô lo. Thế nhưng, cứ hễ chuyện gì liên quan đến mẹ là tim cô lại như trống rỗng, ngay sau đó toàn bộ cơ thể cũng như ngâm trong nước lạnh, cứng đờ và tê dại.

Năm mười tuổi, mẹ cô mất, cô liền trở thành đứa trẻ không ai yêu thương.

Chu Tích Tuyết mười tuổi đã hiểu rõ mọi chuyện, nhìn bố cưới thêm một người vợ, nhìn anh kế công khai chiếm lấy nhà cô, nhìn mẹ kế và bố lại sinh thêm một cậu con trai.

Cô trở thành sự tồn tại ít giá trị nhất trong căn nhà này, giống như hạt bụi lơ lửng trong không khí, không được Chu Văn Hạo yêu mến, bị người hầu thờ ơ, bị anh kế bắt nạt hết lần này đến lần khác.

Giá như mẹ cô còn sống thì tốt biết mấy.

“Tách.”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên bờ má trắng nõn của Cận Dập.

Giọt nước mắt tưởng chừng vô nghĩa ấy lại như nặng tựa ngàn cân, thức tỉnh Cận Dập.

Anh lại lần nữa mở mắt ra, ánh mắt đã không còn sắc bén đáng sợ như vừa rồi.

Cận Dập có thể cảm nhận rõ ràng mình đang tựa vào một vòng ôm mềm mại và ấm áp.

Một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng vương vấn bên anh, khiến anh như đứa trẻ trong nôi, được nâng niu, che chở.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Chu Tích Tuyết, đến nỗi cô không nhận ra Cận Dập vẫn luôn lặng lẽ nhìn mình.

Ánh mắt anh phức tạp, vẻ mặt khó phân biệt.

Đối với người phụ nữ trước mắt, anh không thể hiểu nổi.

Cho đến khi Cận Dập cất lời:

“Cô khóc cái gì?”

Chu Tích Tuyết nghe vậy liền đưa tay quệt nước mắt, cúi đầu nhìn Cận Dập.

Cũng không thể nói là vì đột nhiên nghĩ đến mẹ nên mới khóc đi? Như vậy có vẻ thật khó hiểu.

Cô hít hít mũi, giọng nói cố nén tiếng nức nở, dứt khoát đổ hết trách nhiệm cho anh: “Còn không phải vì anh à? Tôi rõ ràng có lòng tốt giúp anh, anh còn bảo tôi cút. Tôi đâu có chọc ghẹo gì anh, sao anh lại hung dữ với tôi như vậy? Tôi là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, xa xôi ngàn dặm bị đưa đến đây làm vợ anh, cho dù anh không thích tôi, cũng không thể dùng lời lẽ cay nghiệt với tôi chứ.”

Cận Dập trầm mặc một thoáng.

Vẻ mặt lạnh nhạt dường như xuất hiện một tia nứt.

Chu Tích Tuyết lại hít hít mũi: “Còn nữa, hai chân tôi bị anh gối đến tê rần rồi.”

Cô không khách khí đẩy đầu Cận Dập, “Anh dậy đi.”

Hiếm thấy người đàn ông cao lớn như Cận Dập lại lộ ra vẻ mặt mang vài phần vô tội. Anh đứng dậy, với đôi tay dài chân dài, anh nhìn Chu Tích Tuyết từ trên cao một cái rồi tiện đà quay người làm ngơ cô.

Đồng thời vào lúc xoay người, anh dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt trên má.

Chất lỏng trên đầu ngón tay không hề bay hơi ngay lập tức, anh khẽ v**t v*, nhưng trên đó đã không còn nhiệt độ cơ thể của cô.

Thế nhưng, làn da anh vẫn lưu giữ xúc cảm của cô.

Ấm áp, mềm mại và tinh tế. Cũng giống như khi cô chạm vào anh lúc trước.

Chu Tích Tuyết nào có dáng vẻ tê chân gì, cô đuổi theo sau Cận Dập lải nhải: “Anh vừa rồi sao vậy? Vì sao lại đau khổ như thế? Có phải thường xuyên như vậy không? Có cần đi bệnh viện không?”

Còn nữa, trên người anh có rất nhiều những vết thương lớn nhỏ.

Rất nhiều thắc mắc vẩn vơ trong đầu nhỏ của cô. Có điều, thấy anh hiện tại không sao, lại có vẻ không muốn nói, cô cũng không tiện làm phiền mà hỏi thêm.

Cận Dập không nói gì.

Anh liếc nhìn cô một cái, những lời lẽ khắc nghiệt vốn đã đến cửa miệng, cuối cùng vẫn bị anh nuốt xuống.

Chu Tích Tuyết tiếp tục nói: “Tôi đã tìm anh cả buổi sáng rồi đó.”

Cận Dập dừng bước: “Tìm tôi?”

“Chẳng lẽ anh không biết sao? Anh họ Simmons của anh đến, anh ta còn dẫn theo luật sư, ép tôi ấn dấu vào đơn xin đấy.”

Cận Dập dường như không hề bất ngờ về điều này, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Không phải chính cô nói là nguyện ý gả cho tôi sao?”

“Đúng vậy mà, tôi đương nhiên nguyện ý gả cho anh, nhưng còn anh thì sao? Anh thật sự nguyện ý cưới tôi à? Simmons nói anh ký tên trong lúc không tỉnh táo, vậy có phải anh cũng bị ép buộc không?”

Cận Dập dường như bị tiếng lải nhải của cô chọc tức, trên mặt toát ra vẻ lạnh nhạt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành mãnh thú vồ lấy cô.

Chu Tích Tuyết vội vàng biết điều dừng lại, yếu ớt chỉ vào đầu gối mình nói: “Anh họ anh và đám người kia đặc biệt thô lỗ, làm tôi đau hết cả. Rõ ràng là họ chẳng hề tôn trọng tôi chút nào. Nếu bây giờ tôi là vợ anh, họ không tôn trọng tôi cũng có nghĩa là không tôn trọng anh.”

Cận Dập nghe vậy thì nhìn về phía đầu gối Chu Tích Tuyết.

Hai chân cô được bao bọc bởi chiếc quần jean, thẳng tắp và thon dài, không hề thấy bất kỳ dấu vết bị thương nào.

Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập chẳng có chút ý thương hoa tiếc ngọc nào, liền đổi sang một chủ đề khác: “Tôi đã đợi anh rất lâu ở nhà ăn đó.”

Cận Dập cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Cô đợi tôi à?”

“Đúng vậy, đợi anh cùng ăn cơm trưa chứ sao.” Chu Tích Tuyết làm bộ làm tịch nói, “Chỉ là bây giờ đồ ăn đều nguội hết cả rồi.”

Cận Dập tiếp tục bước về phía trước, hướng đi của anh rõ ràng không phải là đến nhà ăn.

Lúc này Chu Tích Tuyết đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, cô bước nhanh đến bên cạnh Cận Dập, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Chúng ta ăn cơm trước được không?”

Cận Dập dường như lười dây dưa với cô, anh nhíu mày.

Người có vẻ ngoài đẹp đẽ thì có điểm lợi này, dù là lúc tức giận hay đau khổ, gương mặt ấy vẫn luôn rất ngon mắt.

Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập không lay chuyển, cô nhẹ nhàng chạm vào cổ tay anh: “Trung Quốc có câu nói rằng, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói đến hoảng á.”

Cận Dập nhìn chỗ bị Chu Tích Tuyết chạm qua, rồi lại nhìn về phía đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô. Trong hai mắt ấy rõ ràng vẫn còn đọng những giọt lệ chưa kịp khô, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Cô thật sự không sợ anh là tà linh bị ác quỷ nguyền rủa sao?

Một khi đã tiếp xúc với người anh, cả đời này sẽ trở nên bất hạnh.

“Đi thôi.”

Cuối cùng, Chu Tích Tuyết vẫn được như ý nguyện cùng Cận Dập đi tới nhà ăn.

Đối mặt với đồ ăn đã nguội lạnh, Chu Tích Tuyết lại chẳng mấy bận tâm. Chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được, dù sao vào đến dạ dày rồi cũng sẽ tiêu hóa.

Cận Dập dường như không nghĩ vậy, chỉ thấy anh ấn một nút công tắc trên tường. Không lâu sau, Renee đạ trở lại nhà ăn.

Renee vừa nhìn thấy bàn đồ ăn đầy ắp chưa động đến liền biết chuyện gì.

Cô ấy là người biết ý tứ, không đợi chủ nhân nói gì, liền lập tức đi hâm nóng đồ ăn.

Chu Tích Tuyết ngồi yên lặng bên bàn ăn, hai tay chống cằm, hệt như đứa trẻ mẫu giáo đang chờ được phát cơm, tràn đầy mong đợi.

Thật ra không phải cô không biết, nếu không có sự cho phép ngầm của Cận Dập, Renee cũng sẽ không đặc biệt nấu nhiều món ăn Trung Quốc cho cô như vậy.

Ở cái quốc gia mà đa số người chỉ ăn gà rán, hamburger, khoai tây chiên, một “sa mạc ẩm thực” như vậy, việc người hầu trong nhà chịu khó tốn công tốn sức nấu nướng như thế không phải là điều dễ dàng.

Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết lại lần nữa nhìn về phía gương mặt với đường nét xương cốt hoàn hảo của Cận Dập.

Anh ngồi đối diện cô, vẫn là chiếc áo sơ mi đen chất liệu mềm mại ấy, lớp vải tinh tế dưới ánh đèn tỏa ra vẻ sang trọng. Một tay anh đặt trên bàn ăn, đang lơ đễnh lướt điện thoại.

Bàn tay với những đốt xương rõ ràng ấy dưới ánh đèn càng đẹp tựa một tác phẩm điêu khắc, mười ngón tay trắng nõn thon dài, trên khớp xương lộ ra sắc hồng nhạt, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Nhìn thấy điện thoại, mắt Chu Tích Tuyết sáng lên.

“Sawyer!”

Người được gọi tên ngước mắt.

Anh dường như chưa từng nghe ai gọi tên mình với ngữ khí như vậy, vui vẻ, trong trẻo.

Cứ như thể con người anh cònco1 điều gì đó có thể được mong đợi.

Cô lại muốn làm gì đây?

Chu Tích Tuyết nhìn cặp mắt xanh lam vẫn đẹp đến mức làm tim người ta đập nhanh ấy: “Tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không? Lần này tôi sang đây chẳng mang theo hành lý gì cả, ngay cả điện thoại cũng không có. Tôi muốn liên hệ với bạn bè của tôi…”

Không đợi cô nói hết lời, Cận Dập đã đáp: “Không thể.”

Chu Tích Tuyết không để ý đến vẻ khắc nghiệt trên mặt anh, chắp tay trước ngực cầu khẩn: “Làm ơn mà, tôi chỉ cần mười phút thôi, không, năm phút là đủ rồi.”

Cận Dập không để ý đến cô, tự mình đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Chu Tích Tuyết lại lần nữa gọi anh lại, anh chỉ lạnh lùng nói: “Nếu cô không muốn dùng cơm thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”

“Ồ.”

Chu Tích Tuyết nghĩ thầm chắc là không mượn được điện thoại, nhưng bữa cơm này cô không thể không ăn.

Loay hoay một hồi như vậy, cuối cùng vẫn là cô một mình dùng bữa, sớm biết đã không phí công vô ích như vậy.

*

Cuộc hôn nhân này cứ thế mà thành, bỗng dưng có thêm một tờ giấy chứng nhận, dường như cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Chu Tích Tuyết.

Cô ở nơi đây không có người thân, không có bạn bè, cũng không định than thở với bất cứ ai.

Nhìn theo một góc độ khác, thế giới này thực chất là một công viên giải trí khổng lồ, cô chỉ cần giữ một thái độ đủ tốt, thì tất cả những gì xảy ra chẳng qua là một trò chơi mạo hiểm đầy kịch tính. Nếu lúc này cô nhút nhát, thì mọi thứ đối với cô sẽ biến thành địa ngục trần gian.

Thế nên, cô chuẩn bị tiếp tục “nằm ườn ra”.

Sau bữa trưa, Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi mệt, đơn giản là đi ngủ một giấc. Tỉnh dậy cô liền ra ngoài ngắm cảnh, đi dạo, hoàn toàn mang tâm trạng của một khách du lịch.

Khu trang viên lâu đài cổ này rất rộng, nếu muốn khám phá kỹ lưỡng, e rằng một ngày là không đủ.

Ngoài cảnh đẹp có thể nhìn thấy ngay trước mắt, trang viên còn trồng cây nông nghiệp và nuôi khá nhiều động vật.

Chu Tích Tuyết từ xa đã thấy chuồng ngựa, biết ở đây có nuôi ngựa. Hồi nhỏ, cô từng bị mẹ ép học cưỡi ngựa vài năm, nhưng chỉ học được chút ít. Đến bây giờ, cô gần như đã quên hết rồi.

Sau khi màn đêm buông xuống, bên trong lâu đài cổ trở nên âm u hơn hẳn. Có lẽ là do thiếu hơi người và nằm ở vùng hoang vu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, gió lùa thổi qua tạo cảm giác từng đợt lạnh buốt.

Cũng may Chu Tích Tuyết vốn là người gan dạ, căn bản không sợ cái gọi là yêu ma quỷ quái.

Còn về “quái vật” mà người khác nhắc đến, cô còn chưa thấy một cọng lông nữa là.

Điều duy nhất khiến Chu Tích Tuyết hơi khó chịu là cô không có đồ để tắm rửa và thay quần áo.

Cô đang mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jean. Không hành lý, không tiền, không điện thoại.

Trong phòng có phòng tắm nhưng không có đồ dùng vệ sinh. Chu Tích Tuyết dùng nước lạnh tắm qua loa, rồi lại mặc lại bộ quần áo cũ.

Quần áo của cô không bẩn, cũng không có mùi lạ nào, tạm chấp nhận được. Nhưng đây không phải kế lâu dài, cô phải nghĩ cách kiếm được điện thoại, có như vậy mới rút tiền được, mới đi mua sắm đồ dùng cho mình được.

Chẳng qua, Chu Tích Tuyết không thể nào ngờ được rằng, sáng hôm sau, khi cô bước vào nhà ăn, Renee đột nhiên đưa cho cô một chiếc điện thoại hoàn toàn mới.

“Trong điện thoại đã có thẻ SIM rồi ạ,” Renee nói.

Chu Tích Tuyết quả thực không dám tin vào mắt mình.

Đây là mẫu điện thoại được coi là đắt nhất và có cấu hình cao cấp nhất trên thị trường hiện nay.

Chiếc điện thoại trần nặng trịch và sang trọng này tốt hơn nhiều so với chiếc điện thoại cũ của cô.

Chu Tích Tuyết không nói hai lời, phấn khích ôm chặt lấy Renee.

Renee có chút giật mình, vội vàng giải thích: “Đây là do chủ nhân căn dặn ạ.”

“Ừm, tôi biết mà!” Không cần nói, Chu Tích Tuyết cũng đoán được đây chắc chắn là ý của Cận Dập. Bởi vậy, cô càng tin rằng anh không khó gần như vẻ bề ngoài.

“Anh ấy có dặn cô chuyển lời gì cho tôi không?” Chu Tích Tuyết hỏi.

Renee lắc đầu, nói chủ nhân chỉ dặn cô ấy chuyển giao điện thoại.

Chu Tích Tuyết không chỉ cảm ơn Renee, mà còn sẽ tìm cơ hội cảm ơn Cận Dập.

Đáng tiếc, Cận Dập này cứ xuất quỷ nhập thần, hai ngày nay anh ta không đến nhà ăn lấy một bữa, cũng chẳng ai biết anh đi đâu.

Giờ đây, trên thế giới này, chỉ cần một chiếc điện thoại là có thể kết nối toàn cầu, không cần ra khỏi cửa cũng có thể liên hệ với bạn bè ở nửa kia của trái đất.

Có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng thực sự không thể thiếu điện thoại.

Mà hiện tại các hệ thống điện thoại đều tương tự nhau, chỉ duy nhất là các ứng dụng trong và ngoài nước có chút khác biệt.

Một ngày dài trôi qua, Chu Tích Tuyết tập trung nghiên cứu chiếc điện thoại mới, đồng thời tải xuống và đăng nhập các loại ứng dụng.

Một hồi bận rộn trôi đi, thời gian lặng lẽ luồn qua kẽ tay.

Cách thức liên lạc duy nhất giữa Chu Tích Tuyết và biên tập viên hội họa Phạn Ngọc là thông qua WeChat, vì thế cô đã mất một chút thời gian để tải WeChat và đăng nhập.

Hộp thư nhanh chóng hiện ra không ít tin nhắn chưa đọc.

Cô lướt qua một lượt, trước tiên chọn những tin nhắn quan trọng để tiến hành trả lời.

Hiện tại cô có một số công việc hội họa, nhưng cũng không quá gấp.

Bản thảo cần nộp gần nhất là một cuốn tiểu thuyết tranh minh họa, khái niệm và phác thảo đều đã định xong, chỉ còn thiếu phần tô màu và hoàn thiện chi tiết. Nhưng tác phẩm này cô vẫn luôn không ưng ý lắm, nên cứ mãi chần chừ không thể bắt tay vào làm.

Quả nhiên, trong hộp tin nhắn có tin của biên tập tranh Phạn Ngọc.

Phạn Ngọc: [Cưng ơi, bản thảo này cần ưu tiên, phải phiền em đẩy nhanh tiến độ nhé.]

Phạn Ngọc: [Ngại quá, ngại quá.] 

Phạn Ngọc: [Kế hoạch đột nhiên có thay đổi, thật sự là do môi trường chung hiện tại quá tệ, bên mình cũng muốn thừa thắng xông lên, mong em thông cảm một chút.]

Sau 24 tiếng, Phạn Ngọc lại tiếp tục gửi tin nhắn cho Chu Tích Tuyết.

Phạn Ngọc: [Cưng ơi, mong được trả lời.] 

Phạn Ngọc: [Đừng giận nhé.] 

Phạn Ngọc: [Cưng ơi…]

Phạn Ngọc là một biên tập viên rất dễ thương, cũng mới tốt nghiệp đại học được hai năm. Cô ấy và Chu Tích Tuyết quen biết nhau hai năm, đã giúp giới thiệu không ít hợp tác.

Chu Tích Tuyết vội vàng trả lời tin nhắn của Phạn Ngọc, bảo cô ấy đừng lo lắng.

Nhắc đến chuyện giao bản thảo, vốn dĩ Chu Tích Tuyết còn định xin gia hạn, nhưng cuối cùng lại nói sẽ cố gắng hết sức.

Biên tập Phạn Ngọc là người rất dễ tính, những lần trước khi Chu Tích Tuyết muốn xin gia hạn nộp bản thảo vì bệnh trì hoãn, cô ấy đều rất thoải mái đồng ý.

Chu Tích Tuyết không có lý do gì để từ chối một cách kiên quyết. Bản thân cô là người ngại phiền phức, không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá phức tạp.

Phạn Ngọc bên kia sau khi nhận được hồi âm của Chu Tích Tuyết, tảng đá trong lòng mới được hạ xuống, liên tục bày tỏ sự cảm ơn.

Tiếp tục lướt tin nhắn, có tin từ cô em họ Lâm Mân gửi đến.

Lâm Mân là con gái của dì ruột Chu Tích Tuyết, nhỏ hơn cô ba tuổi, hiện đang học đại học năm hai.

Lâm Mân: [Chị ơi, nghe người nhà họ Chu nói chị ra nước ngoài ạ?] 

Lâm Mân: [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?] 

Lâm Mân: [Đang yên đang lành sao chị đột nhiên ra nước ngoài? Có phải lũ súc sinh nhà họ Chu ép chị ra nước ngoài không?] 

Lâm Mân: [Chị ơi, chị trả lời tin nhắn đi, đừng dọa bọn em chứ.]

Thấy Chu Tích Tuyết sau hơn 24 tiếng vẫn không trả lời, Lâm Mân sau đó lại gửi một tin nhắn:

[Chị ơi, em với mẹ em đi báo cảnh sát rồi.]

Bình Luận (0)
Comment