[“Chủ nhân, tôi đây.”]
“Chị thật sự không sao mà.”
Trong cuộc gọi video, Chu Tích Tuyết hết lần này đến lần khác trấn an cô em họ Lâm Mân và dì út Trần Duyệt Nghi, khẳng định rằng mình hiện tại rất an toàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hơi thở thiếu nữ của Lâm Mân gần như chiếm hết màn hình điện thoại của Chu Tích Tuyết. Đôi mắt hạnh nhân to tròn, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan, đúng là một tiểu mỹ nữ không hơn không kém.
Hai chị em họ có ba phần tương tự nhau, đặc biệt là đôi mắt.
Không lâu sau, dì út đang bưng ly nước cũng hé nửa khuôn mặt vào màn hình. Dì út trông trẻ hơn tuổi và có vài nét giống mẹ của Chu Tích Tuyết.
Thoáng nhìn qua, ba người trong video này có đôi mắt trong veo giống nhau đến ngỡ ngàng.
Lâm Mân vẫn có vẻ không yên tâm lắm, hỏi: “Thật không đó chị? Chị ơi, chúng ta là người một nhà, chị từ nhỏ đã sợ phiền phức, bị lũ khốn nhà họ Chu bắt nạt cũng không nói với chúng em. Giờ đây họ còn làm quá đáng như vậy, dám đưa chị ra nước ngoài! Chị có khó khăn gì cứ nói cho chúng em biết, chúng em nhất định sẽ tìm cách giúp!”
Dì út cũng lo lắng không nguôi: “Tích Tích, con đừng lo lắng gì cả, cứ nói hết cho chúng ta biết!”
Sau khi mất tích thì có thể lập tức báo cảnh sát.
Lâm Mân và mẹ cô ấy vì lo lắng cho sự an toàn của Chu Tích Tuyết, quả thực đã lập tức đi báo cảnh sát. Nhưng ai ngờ được, cảnh sát trực tiếp đến nhà họ Chu để điều tra kỹ lưỡng tình hình. Kết quả điều tra, ngược lại lại cáo buộc Lâm Mân báo án giả.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Chu ở Cảng Thành không phải chuyện nhỏ, chỉ trong nửa đầu năm nay, nhà họ Chu đã đóng góp 25% tổng thu nhập thuế cho Cảng Thành, có thể nói là một gia đình giàu có nộp thuế lớn. Mặc dù không thể nói là cấu kết giữa giới kinh doanh và quan chức, nhưng cái vòng này quá nhỏ, nhà họ Chu và lãnh đạo cục cảnh sát đương nhiên là có quen biết.
Xét cho cùng, người nhà họ Chu đều nói Chu Tích Tuyết không mất tích, Lâm Mân là người ngoài thì lời nói cũng chẳng có sức thuyết phục gì.
Chu Tích Tuyết cũng đã đoán trước vụ án này sẽ không thành công.
Có điều, hiện tại cô đang ở đây rất ổn, cũng coi như là gián tiếp tránh xa những bộ mặt đáng ghét của nhà họ Chu, không biết có được coi là trong họa có phúc hay không.
“Hay là, chị dẫn hai người đi thăm quan một vòng lâu đài cổ nhé, nơi này thật sự rất đẹp,” Chu Tích Tuyết thuận thế chuyển sang chuyện khác.
Lâm Mân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Giờ này mà chị còn có tâm trạng đi dạo sao?”
“Không xem thì phí sao.”
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng vàng cam từ những ô cửa kính màu sặc sỡ chiếu vào, khúc xạ thành những vầng sáng kỳ ảo trong lâu đài cổ.
Nếu ở trong nước, kiến trúc kiểu này chắc chắn đã sớm thu phí tham quan rồi.
Chu Tích Tuyết mới ở lâu đài cổ hai ngày mà đã có thể xác định mình rất thích nghi với cuộc sống nơi đây. Không chỉ thích nghi, thậm chí còn cực kỳ yêu thích.
Nơi này xa rời phố xá ồn ào, phong cảnh đẹp, kiến trúc xinh xắn, lại có người tỉ mỉ chăm sóc ba bữa ăn cho cô.
Quả thực là cuộc sống mà mọi cô gái “nằm yên” đều mơ ước!
Nếu ở đâu cũng là “nằm yên”, thực sự để cô chọn, cô thà nằm ở đây còn hơn là ở nhà họ Chu.
Và hiện tại cô còn là vợ hợp pháp của Cận Dập, càng có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại đây.
Có điều, trong lòng Chu Tích Tuyết cũng hiểu rõ, cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, việc cô ở lại đây cũng chẳng phải là kế lâu dài, nhưng hiện tại cô lười nghĩ quá nhiều. Đã đến đây rồi, cứ coi như là đi du lịch nước ngoài, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ra nước ngoài. Hơn nữa, đất nước Z từng là một quốc gia cô khao khát được đến, cô cũng từng nghĩ đến việc du học ở đây.
Hiện tại cô đang có chút tiền, một mình sống ở nước Z hoàn toàn không thành vấn đề.
Cứ đi đến đâu hay đến đó vậy.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Chu Tích Tuyết khá lạc quan, cầm điện thoại lên, dẫn Lâm Mân và dì út cùng tham quan lâu đài cổ.
Đáng tiếc là màn hình điện thoại dù thế nào cũng không thể thể hiện được sự rộng lớn và khí thế mà mắt thường nhìn thấy.
Ở trong nước lúc này là rạng sáng, Chu Tích Tuyết chú ý thấy dì út đang ngáp, liền chủ động đề nghị kết thúc cuộc gọi: “Thời gian không còn sớm nữa, hai người ngày mai còn có công việc và học tập, thôi cứ nghỉ ngơi trước đi, chúng ta lúc nào cũng có thể liên hệ mà.”
Cô cũng sợ dì út và Lâm Mân quá lo lắng, nên không bận tâm chuyện thời gian đã muộn, cứ thế gọi video qua. Chỉ có để họ mắt thấy tai nghe, họ mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Có lẽ là thấy Chu Tích Tuyết thật sự đang ở Z quốc bình an vô sự, bên kia cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Hiện giờ trên thế giới này, dì út và Lâm Mân là những người thân duy nhất quan tâm Chu Tích Tuyết.
Về chuyện kết hôn với Cận Dập, Chu Tích Tuyết cũng không hề nhắc đến với họ, để tránh cho họ lo lắng.
Họ chỉ là một gia đình bình thường ở Cảng Thành, không chịu nổi bị nhà họ Chu lăn qua lộn lại. Đơn giản là Chu Tích Tuyết cũng không muốn mang đến bất kỳ tai họa nào cho họ.
Cùng lúc cuộc gọi video kết thúc, Chu Tích Tuyết dừng bước chân trước cửa phòng Cận Dập.
Là cố ý hay vô tình? Cô không chắc chắn.
Chuyện chiếc điện thoại, Chu Tích Tuyết vốn định cảm ơn Cận Dập thật tử tế.
Ngoài ra, cô cũng muốn nhanh chóng có một chiếc máy tính bảng để vẽ. Bởi vì theo lời Phạn Ngọc, thời hạn nộp bản thảo là thứ Ba tuần sau. Tính ra, thời gian còn lại cho cô chỉ khoảng một tuần.
Cửa phòng hơi hé mở, Chu Tích Tuyết có một ý niệm rất mạnh mẽ, muốn đẩy cửa bước vào.
Cô vẫn rất muốn gặp Cận Dập. Mặc dù người này luôn âm u khó đoán, nói chuyện khắc nghiệt, dường như cũng có bệnh nặng gì đó.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc gương mặt anh ta thật sự rất ngon mắt và hấp dẫn.
“Sawyer?” Cô gõ cửa phòng.
Không có tiếng đáp lại.
Khi ánh chiều tà buông xuống, xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy một tầng ánh sáng vàng kim rải rác trên sàn cẩm thạch đen.
Chu Tích Tuyết lại gõ cửa phòng, vẫn không có tiếng đáp lại.
Đang định rời đi thì cô nghe thấy trong phòng đột nhiên có tiếng sột soạt. Phản ứng theo bản năng trong đầu cô là liệu Cận Dập có phải lại… Vì thế cô cũng chẳng bận tâm nhiều, một tay đẩy mạnh cửa phòng.
Cánh cửa mở ra, Chu Tích Tuyết có chút ngỡ ngàng.
Đứng trước mặt cô không phải Cận Dập, cũng không phải quái vật nào cả, mà là một con chó máy ba chân.
Chu Tích Tuyết chợt nhớ ra, cô từng thấy một con robot có khớp nối ở tầng một lúc trước, chẳng lẽ là nó?
Cô không kìm được mà ngồi xổm xuống, tò mò đánh giá con chó máy này. Đồng thời, cô cũng liếc mắt nhìn quanh bố cục căn phòng.
Trong căn phòng trống trải chỉ có một chiếc giường lớn, cứ như thể chủ nhân chỉ tạm thời đến ngủ một giấc. Ngoài ra còn có một tủ quần áo nhỏ, một bộ bàn ghế bằng gỗ đặc và một phòng tắm. Điều duy nhất có vẻ không hợp là chiếc hộp thuốc trên bàn.
Căn phòng này đơn sơ hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Tích Tuyết, nhưng dường như cũng rất phù hợp với phong cách của Cận Dập.
Trống trải, không chút bụi bẩn, lạnh lẽo.
Xung quanh không có gì hấp dẫn, Chu Tích Tuyết liền một lần nữa chuyển ánh mắt sang chú chó máy này.
Nói đến cũng thật khéo, Chu Tích Tuyết từng tham gia một cuộc thi robot thông minh khi còn học đại học. Có điều, cô chẳng liên quan gì đến việc chế tạo robot, cũng không có cái đầu óc đó. Lúc đó, nhóm của họ có tổng cộng năm người, mỗi người một nhiệm vụ. Cô là người phụ trách vẽ, cung cấp một số ý tưởng về ngoại hình, giúp làm bản thiết kế.
Con robot được đưa đi dự thi có tên là “Người tuyết”, cái tên này do Chu Tích Tuyết đặt.
Chú chó máy trước mắt này không thể nói là đáng yêu, dường như cũng không tính là xấu. Tứ chi quá mức mảnh khảnh, phần thân trông có vẻ hơi không cân đối, đầu nhìn cũng không linh hoạt. Có chút giống sản phẩm của thế kỷ trước.
Nguồn điện đã được bật, trọng tâm chú chó ba chân nhỏ bé này không vững, đi một bước là ngã, rồi lại vùng vẫy đứng dậy, rất cố gắng.
Chu Tích Tuyết nhìn những động tác vụng về của con chó máy, không nhịn được bật cười, một tay nhấc bổng nó lên. Đúng lúc này, con chó máy trong tay đột nhiên “gâu” một tiếng, khiến cô suýt nữa ném văng nó ra.
Việc này không liên quan đến sợ hãi, hoàn toàn là phản ứng bất ngờ khi không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào.
“Gâu gâu!”
Không thể phủ nhận, tiếng chó sủa trên khắp thế giới đều giống nhau.
“Tên tôi là Sid, xin hỏi có yêu cầu giúp đỡ gì không?”
“Tên tôi là Sid, xin hỏi có yêu cầu giúp đỡ gì không?”
“Tên tôi là Sid, xin hỏi có yêu cầu giúp đỡ gì không?”
Thì ra nó vẫn là một con chó máy ngốc nghếch chỉ biết nói chuyện.
Chu Tích Tuyết vội vàng đặt nó xuống, con chó ngốc nhỏ này mới ngừng kêu lải nhải.
“Chào nhé, Sid.”
“Sid, Sid.”
“Hi, Sid.”
Chu Tích Tuyết thử đánh thức nó.
Phần lớn các thiết bị thông minh đều có cách thức đánh thức tương tự, sau vài lần thử, cô thực sự đã gọi được nó.
Chú chó ngốc nhỏ vụng về lắc lư người trước mặt Chu Tích Tuyết, nói: “Chủ nhân, tôi đây.”
Nói xong nó lại mất trọng tâm, nghiêng ngả đổ xuống.
Chu Tích Tuyết đỡ nó dậy, hỏi: “Em có biết Sawyer ở đâu không?”
Chú chó ngốc nhỏ có vẻ hơi ông nói gà bà nói vịt: “Sawyer là papa của tôi.”
Thì ra đây là chú chó ngốc nhỏ của Cận Dập à.
Điều này thực sự khiến người ta có chút bất ngờ, anh ta lại thích thứ đồ vật như vậy.
Chu Tích Tuyết đang chuẩn bị trêu chọc chú chó ngốc nhỏ này một chút, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp đáng sợ:
“Cô đang làm gì vậy?”
Là Cận Dập.
Trong giọng nói của anh có sự xa cách và vẻ khó chịu rõ ràng.
“Ngại quá, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng anh, cứ tưởng anh…” Đang ngồi xổm dưới đất, Chu Tích Tuyết xoay người, định xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng. Nhưng khi nhìn thấy Cận Dập với quần áo dính máu, cô sững người lại.
“Anh sao vậy?” Chu Tích Tuyết đứng dậy, theo bản năng bước về phía anh.
Cận Dập lùi lại một bước, lạnh giọng cảnh cáo: “Tránh xa tôi ra.”
Chu Tích Tuyết khựng bước, thức thời không tiến lên nữa.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Cận Dập, lo lắng và căng thẳng nhìn anh, rất muốn biết rốt cuộc anh đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ra nông nỗi này?
Còn Cận Dập, vẻ mặt anh lạnh lẽo như băng.
Trên gương mặt trắng nõn ấy dính những vệt máu đỏ sẫm. Tuy không nhiều nhưng những vệt máu khô đọng lại đỏ như những đồ hình đáng sợ khắc trên mặt, khiến anh trông vừa bí ẩn, vừa mê hoặc.
Chu Tích Tuyết không hề hay biết, suốt quãng đường Cận Dập trở về, mọi người nhìn thấy anh đều có vẻ mặt như nhìn thấy ma quỷ.
Nhưng cô thì không, cô không những không tỏ ra sợ hãi mà còn có vẻ nóng lòng muốn thử.
Cận Dập lạnh lùng quét mắt qua Chu Tích Tuyết.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành vật hữu hình trong không khí, thì chiếc cổ mảnh khảnh của cô đã bị anh bóp chặt, không thể thở nổi.
Anh không rảnh ở đây chơi đùa với cô.
Và đúng lúc này, Chu Tích Tuyết chú ý thấy tay Cận Dập đang chảy máu.
Cận Dập mặc một chiếc áo khoác thợ săn màu khói bụi ôm sát người, càng làm nổi bật bờ vai rộng lớn của anh.
Một giọt máu tươi từ ngón áp út trắng nõn của anh chậm rãi nhỏ xuống, rơi trên sàn nhà, giống như cánh hoa tàn úa rơi vào tĩnh lặng, loang ra một vệt đỏ tươi chói mắt.
“Anh…tay anh đang chảy máu kìa!” Chu Tích Tuyết nhắc nhở.
“Không liên quan đến cô,” Cận Dập hiển nhiên cũng không bận tâm, anh nhấc chân đi về phía phòng tắm.
“Đương nhiên có liên quan đến tôi.”
Cận Dập nghe vậy thì dừng bước, nhắc lại lời cô nói, rồi hỏi: “Cô dùng thân phận gì để quan tâm tôi?”
“Còn phải nói sao? Đương nhiên là vợ anh rồi.”
“Vợ?” Cận Dập khẽ cười một tiếng, dường như coi lời cô nói là gió thoảng bên tai, anh tiếp tục bước về phía phòng tắm, máu trên tay vẫn đang nhỏ giọt.
Chu Tích Tuyết sợ trong tình trạng này anh sẽ chảy máu không ngừng mà chết, đành phải mặt dày đi theo bên cạnh anh, “Đúng vậy, tôi là vợ danh chính ngôn thuận của anh, cho nên chuyện của anh chính là chuyện của tôi!”
“Vậy ư?” Cận Dập nghe vậy đột nhiên xoay người, dùng hổ khẩu* bóp cằm Chu Tích Tuyết, ấn cô vào bức tường lạnh như băng.
(*Góc giữa ngón trỏ và ngón cái)
Trên gương mặt tuấn tú của anh cuối cùng cũng có nụ cười, nhưng nó lại giống như mặt nước đóng băng bị nứt ra những vết rạn, trông như thể anh có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Tóm lại, nó chẳng liên quan gì đến sự hiền hòa, dễ gần của người hiện đại.
Tim Chu Tích Tuyết đập thình thịch, không phải vì bị Cận Dập dọa, mà là vì họ đứng quá gần nhau. Cô hoàn toàn bị thân hình cao lớn của anh bao trùm, không một kẽ hở.
Hơi thở của anh lại lần nữa quẩn quanh trước mặt cô, nóng bỏng. Vóc dáng anh còn cao hơn cô rất nhiều, vai rộng, cơ bắp đầy đặn.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ấy, trên người anh lại có một mùi hương kẹo thoang thoảng.
Mùi hương quen thuộc này như tháo ra từng lớp sắc bén trên người anh.
Trai đơn gái chiếc cùng ở trong một phòng, không gì có thể ám muội hơn tình cảnh này.
Cận Dập khẽ cười giễu cợt, dùng ngón trỏ và ngón cái véo nhẹ hai má Chu Tích Tuyết, nghiến răng nói:
“Nếu cô quan tâm tôi đến vậy, vậy thì cùng nhau nếm thử mùi vị bị dao cắt đi.”
Chu Tích Tuyết tiêu hóa lời hắn nói, yếu ớt đáp:
“Đừng dọa tôi…tôi sẽ sợ đấy.”