Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 79

[“Anh không phải đang khóc đấy chứ?”]

Tạ Chỉ Điệp nhiệt tình tiếp đãi vị thông gia này suốt ba tiếng đồng hồ, hai người vừa gặp đã như quen thân từ lâu.

Tính cách Trần Duyệt Nghi phóng khoáng, thẳng thắn; Tạ Chỉ Điệp cũng không câu nệ tiểu tiết. Hai người ngồi với nhau, đề tài gì cũng có thể nói, bất kể đối phương nói gì cũng chẳng bao giờ làm mất hứng.

Tạ Chỉ Điệp nói:

“Phải công nhận là chị giỏi thật, một mình nuôi con gái khôn lớn. Chị nhìn lại mà xem, nuôi được đứa con gái tuyệt quá luôn ấy!”

Trần Duyệt Nghi cười:

“Cũng là do số trời thôi, cha mẹ nào chẳng thương con. Chị đừng khen tôi nữa, nếu đổi lại là chị, chưa chắc tôi đã sống nổi tới bây giờ đâu.”

Tạ Chỉ Điệp vỗ ngực:

“Chuyện đó thì chị cứ yên tâm, tôi nhất định không để Tích Tích đi vào vết xe đổ của tôi! Con dâu này tôi thật sự rất thích nha!”

Trần Duyệt Nghi cảm thán:

“Tích Tích cũng khổ, còn nhỏ đã mất mẹ, ở cái nhà họ Chu ấy, không ai thương cũng chẳng ai yêu.”

Tạ Chỉ Điệp dõng dạc nói:

“Thì bây giờ tôi chính là mẹ của Tích Tích! Tôi sẽ thương nó, yêu nó hết lòng!”

Trần Duyệt Nghi nâng ly:

“Vì mấy lời này của chị, tôi uống trước một ly!”

Tạ Chỉ Điệp bật cười:

“Thông gia đúng là tửu lượng đáng nể nha!”

Hai người kia đúng là trò chuyện rất vui vẻ, chỉ khổ mỗi Lâm Mân ôm điện thoại ngồi không một chỗ suốt buổi tối.

Cơm thì đã ăn xong từ lâu, mấy món còn lại trên bàn cũng nguội ngắt hết rồi, vậy mà rượu thì vẫn chưa uống cạn, hứng vẫn còn nguyên.

Suốt cả buổi, Lâm Mân ôm điện thoại liên tục đổi app, lướt tới lướt lui đến mức chẳng còn gì để lướt nữa. Cô mấy lần liếc nhìn mẹ mình—Trần Duyệt Nghi—ra hiệu bằng đủ loại ánh mắt: mình có phải nên đi rồi không mẹ? Nhưng Trần Duyệt Nghi với Tạ Chỉ Điệp vẫn say sưa trò chuyện, hào hứng đến mức không thèm để tâm đến Lâm Mân đang “chết dí” bên cạnh.

Lâm Mân đành nhắn tin cho chị họ Chu Tích Tuyết, hỏi xem giờ này chị có thấy đỡ mệt hơn chút nào không—nhưng bên kia cũng không trả lời.

Chán chết mất thôi.

Chỉ đành tiếp tục ngồi vậy, đúng là lãng phí thời gian, lãng phí cả cuộc đời.

Lâm Mân lại lần nữa mở khoá điện thoại, tính tìm gì đó để làm, không thể cứ tiếp tục nhàm chán thế này mãi được.

Khó khăn lắm mới được đi nước ngoài một chuyến, không thể để tay trắng trở về. Dù sao thì… cô cũng muốn thử chút “hương vị bản địa”. Nghe nói, phần lớn đàn ông nước Z đều có thiên phú—cao to, lại… “to thật”.

Từ sau lần chia tay trước, Lâm Mân vẫn luôn sống khá “tịnh”, chỉ có thể tự thân vận động. Cũng từng nghĩ đến việc tìm ai đó để giải toả, nhưng cân nhắc đến việc hiện tại phần lớn đàn ông đều… không được sạch sẽ cho lắm, thế là lại thôi.

Cô mở ứng dụng mạng xã hội ra, bắt đầu xem thử động thái của những người dùng gần đó. Tin đầu tiên hiện lên là một anh chàng khoe body cơ bắp, ID toàn tiếng Anh—Pierce Abernathy, mà khoảng cách với cô chưa đến 500 mét.

Cô bấm vào trang cá nhân, hầu hết các bài đăng đều là hình ảnh tập luyện thể hình. Người này rất thích khoe vóc dáng, từ cơ bụng 8 múi, ngực nở, xương quai xanh gợi cảm, đến đường nhân ngư, bắp đùi rắn chắc, thân hình cân đối—nhìn là biết người mê tập luyện cỡ nào.

Có điều, Lâm Mân lướt đi lướt lại, duy chỉ không thấy rõ mặt mũi người này ra sao.

Giấu đầu lòi đuôi, có chút thú vị nha.

Cô kiên nhẫn lướt từng bài viết một. Xem ra, đây là nhật ký giảm cân của một người đàn ông. Dựa vào những bức ảnh anh ta đăng tải, trong nửa năm, anh ta đã giảm từ 200 cân (khoảng 100kg) xuống còn 140 cân (khoảng 70kg), với chiều cao 1m86. Giờ thì anh ta đã có một thân hình săn chắc và cân đối.

Lâm Mân từng nghe một nhận định thế này, nghe nói những người con trai béo từ nhỏ thì khả năng phát triển “nơi đó” thường không được tốt.

Vì nhiều lý do, người đàn ông không lộ mặt này thực sự đã khơi dậy sự tò mò của Lâm Mân. Cô trực tiếp theo dõi và nhắn tin thẳng cho đối phương.

Loại đàn ông khoe cơ bắp trên mạng xã hội thế này không nghi ngờ gì là đang cố tình phô bày sự hấp dẫn của mình để trêu hoa ghẹo nguyệt. Đừng thấy lượt thích của anh ta không cao, có khi tin nhắn trong hộp thư đã quá tải rồi cũng nên

Trước loại đàn ông này, nếu vừa vào thẳng vấn đề hẹn hò, chắc chắn sẽ bị lờ đi. Vì thế, cô tìm một chủ đề tương đối có thể khơi gợi hứng thú của đối phương: [ Nghe nói người béo thì chỗ đó đều rất nhỏ, tôi chỉ tò mò, của anh có nhỏ không vậy. ]

Lâm Mân chỉ đơn thuần với ý nghĩ “mò kim đáy bể”, người này không được thì tìm người khác, không cần tốn quá nhiều thời gian.

Không ngờ rằng, tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một phút, đối phương đã trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Đối phương: [ Cái gì nhỏ? ]

Lâm Mân: [ Tôi nói “của quý” của anh ấy. ]

Đối phương có lẽ máu hiếu thắng nổi lên, hỏi lại ngay: [ 20 cm tính là nhỏ sao? ]

Giả vờ cái gì vậy? Thật sự có lớn thế sao?

Lâm Mân: [ Thật không đó? ]

Lâm Mân: [ Mắt thấy mới tin, cho tôi xem đi. ]

Đối phương: [ Cô muốn xem thế nào? ]

Lâm Mân: [ Ảnh chụp? ]

Đối phương: [ Xin lỗi, tôi không chụp loại ảnh này. ]

Lâm Mân: [ Vậy anh đến tìm tôi đi. ]

Đối phương chắc hết đường nói rồi, lại gửi một dấu chấm hỏi nữa, nói: [ Tôi tìm cô? ]

Lâm Mân: [ Thôi được, nói thẳng nhé, ngay từ đầu tôi đã muốn hỏi anh có muốn hẹn hò không rồi. ]

Lâm Mân: [ Nhưng nếu hỏi thẳng, chắc chắn anh sẽ không thèm để ý đến tôi đúng không? ]

Đối phương: [ … ]

Lâm Mân: [ Giờ hỏi cũng chưa muộn, hẹn hò không? ]

Lâm Mân: [ Tôi cao 1m67, nặng 49 kg, ngoại hình cũng không tệ, đến từ Trung Quốc. ]

Đối phương: [ Đến từ Trung Quốc? ]

Mười phút sau, Lâm Mân nói dối với mẹ mình là Trần Duyệt Nghi: “Mẹ, con có một người bạn học cũ tình cờ ở ngay đây, con đi gặp cậu ấy một lát.”

“Bạn học cũ ư?” Lúc này Trần Duyệt Nghi đã uống hơi nhiều, “Con có bạn học cũ ở đây từ bao giờ?”

Lâm Mân chột dạ hắng giọng: “Cậu ấy sang đây học đại học mà, đã lâu không gặp.”

Tuy nhiên, Tạ Chỉ Điệp bên cạnh lại nhận ra vẻ không tự nhiên trên khuôn mặt Lâm Mân, bà ấy cười, khoác vai Trần Duyệt Nghi nói: “Ôi chao chị Trần này, chị cứ để người trẻ tuổi tự đi chơi đi. Tôi sẽ bảo bảo vệ đi theo con bé, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nghe Tạ Chỉ Điệp nói vậy, Trần Duyệt Nghi cũng để Lâm Mân đi: “Về sớm nhé con.”

Lâm Mân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: “Con đi nhanh rồi về ngay, chắc khoảng hai tiếng thôi ạ.”

Hai tiếng đủ để chơi mấy trận ngon lành rồi. Có những gã chẳng ra gì thì thậm chí chỉ được vài phút.

Thế nhưng, rốt cuộc Lâm Mân vẫn tính sai, lần này hai tiếng hoàn toàn không đủ. Lâu rồi không được “khai trai”…

Hai tiếng không đủ với Lâm Mân, nhưng đối với Chu Tích Tuyết thì lại quá nhiều. Giờ phút này, Cận Dập đã chôn sâu trong cơ thể cô, sự tồn tại khổng lồ và dài lâu ấy đã kéo dài ước chừng ba tiếng đồng hồ.

“Có thể mãi mãi không ra được không?” Người phía sau dán sát lấy cô, khoảng cách giữa họ đã là âm hai mươi centimet.

Chu Tích Tuyết quay đầu lườm Cận Dập một cái, “Anh nói gì cơ?”

Nghe mà xem, anh ta đang nói cái gì cơ chứ.

Không có lúc nào, mối quan hệ của họ lại chặt chẽ và gắn bó hơn bây giờ. Cận Dập chôn vùi trên người và trong cơ thể Chu Tích Tuyết, không muốn đi ra.

Chu Tích Tuyết lúc đầu còn chưa thích ứng với sự “khổng lồ” của anh, nhưng bây giờ thì đã quen rồi.

Cho dù anh không nhúc nhích, cô cũng sẽ không kiềm được mà phát run. Loại cảm giác này thật sự quá mức kỳ diệu, phảng phất như cả người đều được bao phủ, mỗi một cm trên làn da đều cảm nhận được cảm giác thỏa mãn.

“Dì nhỏ bọn họ còn chưa trở về sao?” Chu Tích Tuyết phân tâm dò hỏi.

Ngay giây tiếp theo, môi cô đã bị Cận Dập mạnh mẽ hôn lấy.

Anh không muốn cô chia sẻ sự chú ý cho bất kỳ ai vào lúc này, dù chỉ là một chút, cũng không được.

Tối nay cũng vậy—từ lúc bắt đầu đã như thế. Khi cô vừa định mở miệng hỏi xem dì nhỏ tới đâu rồi, thì anh lại cúi xuống, chặn môi cô lại.

Lúc cô vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, chưa kịp phản ứng thì trong miệng đã bị anh đút vào một viên kẹo trái cây vị táo ngọt mát. Hương vị thơm dịu lan ra nhanh chóng khiến cô lập tức bị cuốn theo, mê mẩn trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy.

Cận Dập cũng không phớt lờ câu hỏi của cô, chỉ là trả lời rất ngắn gọn, bảo cô đừng bận tâm.

Những chuyện xảy ra sau đó, cứ thế thuận lý thành chương.

Thật ra Chu Tích Tuyết cũng không hề phản cảm, ngược lại còn có chút chờ mong từ rất lâu rồi. Mỗi lần bị Cận Dập trêu chọc đến nửa chừng, người thấy ngứa ngáy, khó chịu nhất là cô, nhưng anh lại luôn không chịu đi bước tiếp theo. Nhiều lần như vậy, cuối cùng chính cô phải chủ động ra tay.

Hiểu được trạng thái tâm lý khác thường của Cận Dập, Chu Tích Tuyết lựa chọn phối hợp theo ý anh, cùng anh chìm sâu trong mê luyến ấy. Nhưng phần lớn thời gian, đều là Cận Dập chăm chú quan sát phản ứng của cô, dồn hết tâm sức để đem lại cho cô cảm giác thoải mái nhất.

Đoá hoa từng được Cận Dập cẩn thận nâng niu giờ đã nở rộ đầy đặn, không còn yếu ớt như khi mới nhú mầm. Dù là như vậy, anh vẫn luôn cực kỳ cẩn trọng—từng chút một tưới nước cho cô, không ngừng vỗ về, chăm sóc, khiến cô dần dần trưởng thành, đủ mạnh mẽ để đón nhận mọi cơn giông tố.

Trong quá trình cô từng chút lớn lên ấy, Cận Dập không nghi ngờ gì chính là người kiên nhẫn và tinh tế nhất. Khi anh nhìn thấy cô dần trở nên rực rỡ xanh tươi, hoàn toàn nở rộ tràn đầy sức sống, cảm giác thỏa mãn và thành tựu ấy lấp đầy trái tim đã từng trống rỗng của anh.

Lúc này, Chu Tích Tuyết gần như khô cạn, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng. May mà dì nhỏ bọn họ vẫn chưa về, nếu không thì chỉ cần nghe thấy tiếng r*n r* và khóc nức nghẹn không ngừng suốt ba tiếng đồng hồ vừa rồi, cho dù có cố cắn môi để kiềm chế, cũng chẳng giấu được gì.

“Anh ra ngoài đi.” Chu Tích Tuyết dùng khuỷu tay đẩy đẩy người phía sau.

Cận Dập còn chưa thoả mãn, anh muốn mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, cảm giác thoải mái khi bị hút lấy gắt gao, làm anh cảm thấy như đang đặt chính bản thân mình trong một vùng an toàn, ngọt ngào mà ấm áp. Thực hiển nhiên, chỉ có hai chiếc bao là hoàn toàn không đủ. Cái thứ nhất cứ thế qua đi sau một tràng quá trình kéo dài liên tục, làm cho cái thứ hai cũng trở nên vô cùng trân quý. 

Bình Luận (0)
Comment