Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 80

“Em khát nước.”

Chu Tích Tuyết không thể không ra đòn sát thủ, tựa như một tiếng trước, khi cô ầm ĩ kêu đói, anh mới bằng lòng hoàn toàn rời khỏi.

Bữa tối là ăn trên giường, Chu Tích Tuyết cảm thấy toàn thân tựa như đã bị đánh tan lại lần nữa được lắp ráp lại, chân tay phảng phất có chút chưa quen được. Kỳ thật hai người đều là lần đầu trải nghiệm, không có quá nhiều chiêu thức kỳ kỳ lạ lạ nào, cô vẫn luôn là người hưởng thụ trong chuyện này, đừng nói là dùng sức, cùng lắm là không tự chủ được mà rên khẽ một tiếng, khóc lóc một chút, cũng đã đủ rút cạn sức lực trong cô.

Cận Dập tỉ mỉ chuẩn bị từng miếng bò bít tết và gan ngỗng, cắt đều từng lát, sau đó chu đáo đút từng miếng cho cô.

Chu Tích Tuyết rất thích cảm giác được anh chăm sóc dịu dàng và tận tâm như vậy. Trong khoảnh khắc xúc động, cô nghiêng người, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi anh — từ đó, nó tựa như một lời khen thưởng đặc biệt dành cho anh.

“Em muốn uống gì? Nước trái cây hay sữa?”

Chu Tích Tuyết đáp: “Nước lọc thôi là được ạ.”

Giờ cô khát đến mức cảm giác như có thể uống cạn cả một dòng sông.

Chỉ trong khoảnh khắc Cận Dập rời khỏi, toàn thân Chu Tích Tuyết khẽ run. Giống hệt như lúc anh chậm rãi tiến vào, cô không thể nào khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể. Cô luôn có cảm giác muốn khóc, không kiềm được mà hốc mắt và hàng mi cứ ươn ướt.

Rõ ràng là chính cô đã bảo anh đi, và anh cũng thật sự rời đi rồi — nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi trống trải khó tả. Để rồi, chính cô lại chủ động áp sát vào anh, như thể cả hai không thể rời nhau nửa bước.

“Cận Dập, anh không muốn em ở cạnh dì nhỏ bọn họ đúng không?”

Cận Dập không đáp. Không phải chỉ là dì của cô, mà là… tất cả mọi người.

Anh không muốn cô thân thiết với bất kỳ ai.

Những lời ích kỷ đen tối này, anh không dám nói ra. 

Anh chỉ khẽ v**t v* đầu gối cô, hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng, Chu Tích Tuyết dường như có thể nhìn thấu mặt tối của anh, nhướng mày hỏi: “Anh sẽ không phải chỉ muốn em ở bên anh thôi đâu nhỉ?”

Ánh mắt Cận Dập lóe lên, bị cô ghé sát truy vấn: “Có phải không? Phải không hả?”

“Đúng vậy.” Anh không thể phủ nhận.

Chu Tích Tuyết im lặng, trầm tư nhìn Cận Dập.

Kỳ thật, cô không thể xác định rốt cuộc anh nghĩ gì, chỉ có thể phỏng đoán, và thử dò la được chút gì đó từ miệng anh.

Nhưng sự im lặng của cô, trong mắt Cận Dập lại là một nỗi sợ hãi không lời.

Cô đang sợ hãi mặt tối của anh ư?

Cô sẽ vì điều này mà từ chối ở bên anh ư?

Đúng vậy, anh là một kẻ tiểu nhân ích kỷ, tham lam, hèn hạ lại đáng thương.

Trên thế giới này, không một ai muốn đến gần anh, lại càng không thể muốn có quá nhiều liên hệ với anh.

Cô không chỉ im lặng, thậm chí còn buông cánh tay đang ôm lấy anh ra, ánh mắt tối lại, không rõ cảm xúc, nhìn thẳng vào anh.

Cô đang muốn rời khỏi anh ngay bây giờ sao?

Nhưng giây tiếp theo, cô bất ngờ đưa tay ấn anh xuống giường, cúi người nhìn anh từ trên cao:

“Nói đi, trong lòng anh còn suy nghĩ gì nữa, em đều muốn biết.”

Cận Dập mím chặt môi, đôi mắt xanh lam dâng lên một cảm xúc cuộn trào không tên. Hơi thở anh trở nên gấp gáp và nặng nề, mỗi một lần hít vào đều khiến lồng ngực phập phồng không ngừng.

Chu Tích Tuyết hơi nhướng mày:

“Nói đi, em muốn nghe.”

Cuối cùng anh cũng mở miệng:

“Muốn chiếm lấy em, không cho phép em nhìn bất kỳ ai, không cho phép em cười với bất kỳ ai, càng không cho phép em nói chuyện với bất kỳ ai… Em chỉ có thể là của anh, toàn bộ sự chú ý của em… đều phải đặt lên người anh.”

Chu Tích Tuyết nhận ra hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, run rẩy theo từng câu nói thêm nặng dần, như thể đang cố kìm nén điều gì đó trong lòng.

Không ngờ, nhịp tim cô cũng bắt đầu tăng tốc, cảm xúc dần trở nên mãnh liệt hơn theo từng lời lẽ đầy chiếm hữu từ anh.

Cô thật sự có “bệnh” rồi—vậy mà lại có thể vì mấy lời đó mà hưng phấn. Máu trong người như cũng bắt đầu sôi trào, toàn thân dâng lên cảm giác phấn khích không thể giải thích.

Chỉ có chính cô mới biết rõ, bản thân cô khao khát việc được ai đó toàn tâm toàn ý đối xử một cách đặc biệt đến mức nào. Dù cho cách đó có sai lầm, dù cho nó có mang đầy bệnh lý.

Cận Dập nói ra những lời khó nghe đó, cắn chặt hàm, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn cô chằm chằm.

Anh không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

Bỏ rơi anh? Rời khỏi anh? Hay hoàn toàn vứt bỏ anh?

“Đợi đã, em có một câu hỏi.” – Chu Tích Tuyết nheo mắt lại.

Câu nói ấy khiến lòng anh chấn động.

Tựa như có hy vọng, lại cũng như rơi vào tuyệt vọng.

“Nếu em cũng muốn yêu cầu anh như vậy thì sao? Anh có sẵn lòng không?” – Chu Tích Tuyết nghiêm túc nói, “Làm người không thể quá tiêu chuẩn kép đâu, em cũng hy vọng anh phải dồn toàn bộ sự chú ý vào em, để em là duy nhất.”

Trong đáy mắt Cận Dập bùng lên ngọn lửa cháy rực, cuối cùng không thể tiếp tục kìm nén cảm xúc đang dồn nén trong lòng, anh ôm chặt lấy cô, một lần nữa vùi mặt vào lồng ngực cô.

“Anh là của em.” – Giọng anh nghẹn ngào, như thể vừa mới trải qua một cơn khóc nức nở.

Câu trả lời ấy lại một lần nữa khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy mãn nguyện. Cô không kìm được mà dịu dàng v**t v* mái tóc anh.

“Ngẩng đầu lên, em muốn nhìn thấy mặt anh.” – Cô dịu giọng dỗ dành, “Ngoan nào, anh không phải đang khóc đấy chứ?”

Cận Dập ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng, trên gương mặt đầy vẻ u buồn và đau khổ.

Nhìn anh chẳng khác nào một kẻ nhỏ bé đáng thương vừa bị người ta bỏ rơi.

Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng chạm vào má anh: “Sao lại trông buồn thế này?”

“Anh vui.” – Giọng anh vẫn khàn khàn, nghe đặc biệt quyến rũ.

Cô không ép anh phải cười ngay lúc này, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên khóe môi anh: “Còn một vấn đề nữa.”

“Nếu sau này chúng ta có con, mình cũng không thể nào mặc kệ mấy đứa nhỏ được, phải không?” Chu Tích Tuyết nói nhỏ.

Cận Dập đáp ngay: “Sẽ không có con.”

Chu Tích Tuyết khẽ nhếch môi: “Lời đừng nói quá quyết tuyệt nha…”

Uống nước xong, Cận Dập bế Chu Tích Tuyết vào tắm rửa đơn giản một lượt. Tuy rằng anh rất muốn dính lấy cô ở khoảng cách âm, nhưng chỉ là lại không có đủ biện pháp an toàn, anh không thể tùy tiện vào trong. Chỉ có thể nhẫn nại, chịu đựng mọi dày vò.

Cận Dập biết mình cần phải ra ngoài mua thêm nhiều thứ thiết yếu nữa, không chỉ cho phòng ngủ, mà còn cho phòng khách, nhà bếp và cả xe nữa.

Sao anh càng ngày càng trở nên tham lam như vậy nhỉ?

Ban đầu anh không muốn làm cô tổn thương, anh chỉ đi vào thôi là được rồi, anh nghĩ chỉ cần ở bên cô đã là đủ tốt rồi.

Nhưng mọi chuyện phát triển vượt quá tầm kiểm soát của anh. Anh muốn liên kết với cô đến tận cùng. Muốn để cô tách đầu gối ra, càng rộng càng rộng hơn nữa — để anh có thể chạm tới nơi sâu nhất bên trong cô.

Mặt khác, cô cũng không thích nghi hẳn với sự tồn tại của anh. Nước ấm rửa qua khiến cô nhíu mày, rõ ràng là không thoải mái. Nhìn kỹ, vừa đỏ lại vừa sưng.

Không đủ thỏa mãn, hoàn toàn không đủ. Anh hy vọng từng giây từng phút đều có thể quấn lấy cô, hai mươi bốn tiếng một ngày vẫn chưa đủ, ba trăm sáu mươi ngày một năm cũng không đủ.

Nếu không, thì cùng nhau chết đi…

Để cơ thể hòa tan vào nhau thành một dòng máu loãng, chẳng thể phân biệt nổi đâu là anh đâu là cô, mãi mãi quấn lấy nhau không rời.

Cận Dập không nhịn được lại một lần nữa siết chặt Chu Tích Tuyết vào lòng.

Nhưng, anh vốn không nỡ để cô chết. Anh chỉ muốn mãi mãi được hít hà hơi thở trên người cô, cảm nhận vòng tay mềm mại và ấm áp ấy, chôn thật sâu trong thân thể cô đang run rẩy vì kích động.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, điều khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy may mắn nhất chính là, may mà lúc ấy họ còn ngây thơ, chỉ mua một hộp hai cái. Nếu không, đêm nay cô đừng mong ngủ được.

Chiếc hộp bị xé mở đó không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, chưa kịp nhặt lên, cũng chẳng cần để ý nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Mà ở một nơi khác, rơi xuống đất không chỉ là chiếc hộp bị xé mở.

Khi trời vừa hửng sáng, Lâm Mân đứng dậy, bất chấp người nằm bên cạnh, nhanh chóng mặc lại quần áo rồi lặng lẽ rời đi.

Cô cũng không tính là đi không lời từ biệt, chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của đối phương. Dù sao thì, anh quả thực đã nghiêm túc “cống hiến” cả một đêm.

Lâm Mân trở về biệt thự, lén lút quay về phòng, nghe tiếng ngáy của mẹ. Trái tim treo lơ lửng vừa định buông xuống thì đã nghe giọng nói lạnh lùng từ người đang nằm trên giường vang lên: “Còn biết đường về à?”

Lâm Mân cười gượng: “Mẹ, con tất nhiên là biết đường về rồi mà!”

Nếu không phải biết Tạ Chỉ Điệp có sắp xếp vệ sĩ bảo vệ Lâm Mân, Trần Duyệt Nghi tối nay dù thế nào cũng không thể ngủ yên.

Trần Duyệt Nghi uống có hơi nhiều, nhưng cũng chưa đến mức say khướt, vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận thức mọi chuyện.

Cùng lúc đó, cách xa vạn dặm, ở bên ngoài Cảng Thành đang là chạng vạng tối.

Chu Hàn Phi mặc bộ đồ đơn giản, đang chuẩn bị làm thủ tục bay đến Z quốc. Anh ta đút hai tay vào túi quần, khí thế kiêu ngạo, bên cạnh là một trợ lý và hai vệ sĩ theo sát.

Trước khi đi, mẹ âm thầm dặn dò hắn, ở nước ngoài đừng gây chuyện thị phi. Ngoài miệng thì hắn đồng ý, thật ra trong lòng cũng có ý riêng, định đặc biệt đi thăm người em gái “đáng quý” Chu Tích Tuyết của mình.

Sau khi làm thủ tục qua vài tiếng, Chu Hàn Phi tính toán bên Z quốc trời đã sáng, liền lấy điện thoại di động hiệu Simmons gọi, giọng phấn khởi pha chút nịnh nọt: “Simmons tiên sinh, lần này tôi lại đến, chuẩn bị cho ngài một bất ngờ lớn đấy ạ!”

“Thế à? Hy vọng anh đem đến cho tôi bất ngờ chứ đừng biến thành hết hồn nhé.”

Simmons khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó nghiến răng ken két, hắn còn một món nợ phải tính sổ với Chu Hàn Phi đây.

Vừa hay, người tự mình dâng đến cửa.

Lúc này Simmons vẫn còn bị giam lỏng, nhưng không sao, anh ta muốn ra lúc nào thì ra lúc nấy.

Bình Luận (0)
Comment