[Bạch nguyệt quang]
Một người ở tuổi như Priestley Valoi thật ra đã sớm hết thời.
Chính vợ chồng “Song K” đã biến ông ta thành một con rối để “tôn thờ”, khiến mọi người phải kính trọng, tôn sùng ông ta.
Nếu trong gia tộc có bất đồng quan điểm, thường Priestley Valoi sẽ đứng ra dàn xếp. Nhưng ông ta không phải lúc nào cũng có thể khiến mọi người phục tùng. Và chỉ cần có ý kiến trái chiều, vợ chồng nhà “Song K”” sẽ bí mật cử người giải quyết vấn đề bằng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, bẩn thỉu.
Nếu không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người tạo ra vấn đề. Đây luôn là cách làm quen thuộc của vợ chồng “Song K””.
Nói tóm lại, họ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Trên thực tế, cái chết của Priestley Valoi không ảnh hưởng lớn đến vợ chồng họ”.
Điều khiến họ suy sụp lại nằm ở một chuyện khác.
Vợ chồng “Song K”” có hai cậu con trai, nhưng bất hạnh thay, cả hai đều khiến họ phiền lòng.
Con trai cả tên là Morton, 25 tuổi, nghiện ma tú.y nặng. Hắn thường xuyên tụ tập bạn bè để chí.ch thuốc, sống cuộc đời lơ mơ, mất kiểm soát.
Con trai thứ tên là Andrew, 23 tuổi, đã bỏ học từ sớm và có vô số tiền án hi.ếp dâm.
Dưới sự che chở của cha mẹ, hai cậu con trai này lộng hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm. Mặc dù liên quan đến những chuyện tày trời như m* t** và tội phạm, nhưng vẫn luôn có người đứng ra giải quyết rắc rối cho họ.
Nhưng ai ngờ được, đúng vào ngày Priestley Valoi được an tử, hai cậu con trai của vợ chồng “Song K”” cũng bị cảnh sát bắt đi, bị buộc tội với nhiều tội danh.
Chỉ trong vài giờ đồng hồ, sự việc đã bắt đầu lan truyền trên mạng.
Đối mặt với những bằng chứng không thể chối cãi, vợ chồng nhà họ đau đầu nhức óc. Dù bây giờ họ có tài giỏi đến đâu cũng không thể chống lại áp lực dư luận.
Và người đứng sau tất cả, chính là Lục Khuê Tây.
Mọi chuyện, Cận Dập đều cẩn thận kể lại cho Chu Tích Tuyết.
Anh không mong cô có thể thấu hiểu, chỉ là không muốn tiếp tục lừa dối cô.
“Tại sao Lục Khuê Tây lại đồng ý hợp tác với anh vậy?” Đây là điều Chu Tích Tuyết không thể hiểu nổi.
Theo lẽ thường, Priestley Valoi là ông nội của Lục Khuê Tây, quan hệ ông cháu của họ dù ra sao cũng không đến mức trở mặt.
Thực tế, Lục Khuê Tây không thân thiết với ông nội mình như vẻ bề ngoài. Do sự can thiệp của người chú cả Dunbar, mối quan hệ giữa hai ông cháu đã sớm rạn nứt.
Việc an tử tồn tại ở quốc gia này ban đầu chỉ với mục đích giảm bớt nỗi đau cho bệnh nhân.
Đối với một người đã sống đến 89 tuổi, thay vì để ông ta chịu sự giày vò của bệnh tật, thà an tử một cách thoải mái.
Đây là kết quả tốt nhất mà Lục Khuê Tây đấu tranh để giành lấy cho Priestley Valoi.
Nhưng nếu theo ý của Cận Dập, anh không hề muốn Priestley Valoi chết một cách thoải mái như vậy. Anh muốn ông ta tồn tại trong đau đớn, sau khi rời xa đội ngũ y tế và thuốc men, cơ thể sẽ dần mục rữa, mọc đầy giòi bọ, bị bệnh tật hành hạ đến mức muốn chết cũng không được.
Rốt cuộc, vẫn là Lục Khuê Tây không đành lòng.
Cái chết của Priestley Valoi đối với Cận Dập không hoàn toàn là bất lợi.
Khi gia tộc này mất đi một con rối để trấn giữ, lòng người tất nhiên sẽ xáo động. Các thế lực bắt đầu rục rịch, ngấm ngầm đánh giá lẫn nhau, rồi lao vào cắn xé.
Thật là thú vị.
Đèn xe đã tắt, xuyên qua cửa sổ lờ mờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Điều bất ngờ là, hôm nay trăng lại tròn vành vạnh.
Tính toán lại ngày, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Tết Dương lịch, và sau đó là ngày lễ quan trọng nhất ở các nước lân cận, Tết Nguyên đán.
Những năm trước, Chu Tích Tuyết không mấy để tâm đến chuyện ăn Tết, bởi những ngày lễ sôi động đó phần lớn không liên quan gì đến cô. Nhưng năm nay, cô lại rất mong chờ ngày này đến, thậm chí trong đầu đã lên kế hoạch trang trí nhà cửa cho thật ấm cúng và tràn ngập không khí vui tươi.
Kể từ khi Chu Tích Tuyết tình cờ đến đất nước này và kết hôn với Cận Dập, cuộc sống của cô đã thay đổi long trời lở đất.
Cuộc sống của cô và Cận Dập đang ngày càng tốt đẹp hơn.
Năm mới sẽ có những khởi đầu mới, cuộc sống của họ sẽ ngày càng tốt hơn nữa.
Ánh trăng mùa đông chiếu xuống mặt đất, mỏng manh, sáng trong và dịu dàng.
Tâm trạng của Cận Dập đã dịu lại, dù hơi thở vẫn còn gấp gáp, anh có chút ngây người vì nụ hôn quá mức nồng nhiệt của Chu Tích Tuyết.
Chu Tích Tuyết vỗ về, nâng mặt anh lên hôn, rồi nói: “Chuyện lớn thế này, tại sao anh không nói với em sớm hơn!”
Cận Dập dường như không ngờ Chu Tích Tuyết lại có phản ứng như thế, đôi mắt anh khẽ chớp động.
Cô không thấy anh thật dơ bẩn sao? Giống như một con chuột cống hôi hám, chỉ biết thực hiện những hành vi không đáng mặt người ở nơi tối tăm.
“Em thấy anh thật sự rất giỏi, anh muốn họ phải trả giá, anh sẽ lên kế hoạch và thực hiện nó. Anh thật thông minh, điềm tĩnh và bình thản biết bao á,” Chu Tích Tuyết cảm thán. “Nếu là em, em chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, không có bất cứ cách nào đối phó với những người đã bắt nạt mình cả.”
Lời nói của Chu Tích Tuyết đã trấn an Cận Dập rất nhiều, khiến anh phải nhìn nhận lại bản thân bằng một góc nhìn hoàn toàn mới.
Từ nhỏ đến lớn, dường như chưa từng có ai nói chuyện với anh bằng giọng điệu và góc nhìn như thế này.
Cô khích lệ anh, ngưỡng mộ anh, sùng bái anh, khẳng định anh.
Anh đã không thể rời xa cô được nữa.
“Anh còn nhớ chuyện anh đã giúp cảnh sát phá án từ rất lâu trước đây không?” Chu Tích Tuyết nhớ lại chuyện này vẫn không khỏi tự hào về Cận Dập, tiếc là anh chưa từng nhắc đến.
Cận Dập gật đầu.
Trong mắt anh, chuyện đó thật sự rất nhỏ nhặt.
“Sau đó em đã liên tục theo dõi vụ án này. Kẻ thủ ác là một bệnh nhân tâm thần, hắn ta làm tổn thương những người qua đường vô tội để tìm kiếm cảm giác tồn tại. Em có thể hiểu được sự bất lực của hắn khi gặp vấn đề về tâm thần, nhưng không nghĩ những gì hắn làm có thể được tha thứ.”
Cận Dập cũng là người có vấn đề về tâm lý, gia đình tan vỡ, bị bắt nạt từ nhỏ, khi lên cơn thường tự làm tổn thương bản thân. Nhưng dù vậy, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại bất cứ ai.
Sự đối lập này càng khiến Chu Tích Tuyết yêu thương Cận Dập hơn.
Họ giống như một cặp đôi bệnh nhân có chấn thương tâm lý, cùng nhau thưởng thức đối phương.
“Tới rồi, xuống xe thôi em,” Cận Dập đột ngột nói.
Chu Tích Tuyết có chút ngơ ngác, nhưng vẫn tò mò bước xuống xe.
Lúc này, nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống dưới 10 độ, Chu Tích Tuyết được bao bọc như một chú chim cánh cụt nhỏ, mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng và đội chiếc mũ len dệt kim trên đầu.
Cận Dập đến bên cạnh Chu Tích Tuyết, từ phía sau ôm cô vào lòng, nói: “Em nhìn phía trước đi.”
Chu Tích Tuyết nhìn theo hướng Cận Dập chỉ, trước mắt là một mặt hồ nước, phía trên đầu là những vì sao lấp lánh và vầng trăng sáng vằng vặc.
Ánh trăng đổ xuống mặt hồ, gió nhẹ lướt qua mang theo những gợn sóng lăn tăn, tựa như một bức tranh thủy mặc đang chuyển động.
Nơi đây giống như một chốn bồng lai tiên cảnh.
Chu Tích Tuyết cảm thán: “Oa! Đẹp quá!”
Bởi vì hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng mặt đất, họ hoàn toàn không cần đèn mà vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Bóng hình hai người hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.
Thân hình cao lớn của Cận Dập che chắn cho Chu Tích Tuyết, giúp cô tránh được khí lạnh.
Nơi này là chỗ Cận Dập tình cờ phát hiện ra khi còn nhỏ.
Lúc đó anh khoảng mười tuổi, sau khi rời khỏi gia tộc mà ai cũng chán ghét, anh cứ đi thẳng về phía trước. Đi khoảng hai tiếng, trời dần tối, anh thấy một cái hồ.
Lúc đó anh quá mệt và quá đói, nên nằm xuống bãi cỏ xanh ven hồ để nghỉ ngơi, rồi vô thức chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, trên đầu chính là vầng trăng sáng như bây giờ.
Sau đó, anh thường xuyên đến nơi này, đặc biệt là khi tâm trạng tăm tối.
Anh thậm chí đã từng vô số lần nghĩ đến việc đi từng bước một về phía hồ, cho đến khi nước ngập đến miệng và mũi, khiến anh không thể thở được.
Anh sẽ hoàn toàn chìm xuống đáy hồ, cho đến khi chết đi.
Chu Tích Tuyết nghe vậy, quay người lại, kiễng chân hôn lên khóe môi Cận Dập một cái, cười hỏi: “Thế này thì tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”
Đáp lại Chu Tích Tuyết là một nụ hôn sâu đầy mạnh mẽ và bá đạo.
Dưới ánh trăng, Cận Dập một tay ôm eo Chu Tích Tuyết, một tay nâng mặt cô, như thể đang giải tỏa cảm xúc dồn nén.
Chu Tích Tuyết không thể chống cự, mà cũng không có ý định chống cự. Cô và anh dây dưa thật sâu, trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng hôn đầy say đắm của hai người.
Cảm xúc bị khơi lên, trong chốc lát không cách nào dập tắt được, dù hai người đã tạm dừng việc môi hôn quấn quýt.
Chu Tích Tuyết vòng tay qua cổ Cận Dập, khẽ hé môi, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu anh một cái. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng anh khẽ th* d*c vì bất ngờ.
Cô đi giày đế bằng, thấp hơn anh khá nhiều, phải nhón chân mới có thể ghé sát bên tai anh, thì thầm một câu thật khẽ.
Còn chưa kịp hỏi anh có muốn thử không, Cận Dập đã bế ngang cô lên, đi thẳng về phía ghế sau xe.
Tim Chu Tích Tuyết đập thình thịch.
Chính cô là người chủ động đề nghị, cũng thật sự muốn thử ngay trên xe, nhưng cảm giác ấy lại quá mức k*ch th*ch.
Cận Dập bế cô đặt xuống ghế sau, rồi đưa tay mở hộc chứa đồ, lấy ra một hộp nhỏ.
Lần trước, khi Chu Tích Tuyết vô tình mở ngăn đó, món đồ kia bất ngờ rơi ra, khiến cô hoàn toàn trở tay không kịp.
Khi ấy, cô đã quay đầu nhìn Cận Dập một cái thật sâu, rồi hỏi anh:
“Không phải anh muốn làm ở trên xe đấy chứ?”
“Để phòng bất cứ tình huống nào thôi.” Cận Dập trả lời trước sau như một.
Chu Tích Tuyết dứt khoát từ chối, giọng dứt điểm, quả quyết nói:
“Không đời nào! Tuyệt đối không thể nào có chuyện đó!”
Thế nhưng lúc này, xung quanh yên tĩnh đến mức không một chiếc xe nào đi ngang.
Chuyện “không thể nào” cuối cùng vẫn biến thành “có thể”.
Hai người còn trẻ, tình cảm lại mãnh liệt, một khi bắt đầu thì chẳng còn giữ lại chút tiết chế nào. Mọi bước đi quen thuộc đều được tiến hành một cách trọn vẹn.
Chu Tích Tuyết ngồi trên lớp đệm da, cúi mắt nhìn Cận Dập đang quỳ trước mặt mình, chăm chú đến từng chi tiết.
Dưới ánh trăng, gương mặt anh như phủ một lớp sương mỏng, hoặc có thể là do hàng mi cô đã ướt đẫm nước mắt và mồ hôi, nhất thời không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.
Trên cửa kính xe, hơi nước vô thức phủ lên một lớp mờ.
Chu Tích Tuyết đưa tay lên, in dấu năm ngón tay rõ ràng trên mặt kính. Nhưng chẳng mấy chốc, vì run rẩy quá mạnh, dấu tay ấy bắt đầu trở nên vặn vẹo, hình ảnh trước mắt cũng trở nên chao đảo.
Ghế sau của xe khá rộng, hai người không ngừng thay đổi các tư thế khác nhau. Có những khoảnh khắc càng thêm sâu sắc, cũng có những lần là trải nghiệm đầu tiên.
Hiện tại, Chu Tích Tuyết đang ngồi trong lòng Cận Dập, cả hai ôm chặt lấy nhau, dù nhịp thở đã dần ổn định, nhưng anh vẫn chưa nỡ buông ra.
Cận Dập quá mức say mê những khoảnh khắc yên bình, dịu dàng bên Chu Tích Tuyết. Anh vùi mặt vào cổ cô, mỗi lời nói phát ra đều nhẹ như một cái hôn lướt qua da thịt.
Trong xe vẫn còn vương lại mùi hương tanh nồng ngọt ngào, hồi lâu không tan.
Chu Tích Tuyết liếc nhìn ghế sau, hỏi:
“Nơi này ướt hết rồi, phải làm sao đây?”
“Anh sẽ lo.” – Giọng anh khàn đặc và thấp hẳn xuống – “Vừa rồi em có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu.
Sao mà không thoải mái được chứ, anh thật sự quá “biết” đi. Dù là trong không gian chật hẹp như trên xe, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến màn “thể hiện” của anh chút nào.
Lúc này, cô đã gần như kiệt sức, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi.