Hai người trở về lâu đài cổ khi trời đã khuya.
Chu Tích Tuyết lười đến mức không buồn nhúc nhích, Cận Dập dứt khoát bế cô vào trong.
Lần nữa bước chân vào nơi thân thuộc này, lại khiến Chu Tích Tuyết có cảm giác như đã trôi qua cả một đời.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên bị đưa đến đây — lúc đó hoang mang và lo lắng biết bao, còn bây giờ, nơi này đã trở thành một trong số ít ký ức đẹp đẽ nhất của cô.
Tương tự, đối với Cận Dập, nơi này cũng như một chốn nương náu ấm áp giữa giông gió ngoài kia.
Chu Tích Tuyết mệt rã rời, vừa về đến nơi là được anh đưa đi tắm rửa sạch sẽ.
Lên giường, cô cố gắng mở mắt, hỏi:
“Ngày mai phải quay lại trung tâm thành phố hả anh?”
“Ừm, đúng vậy.”
Lần này anh trở về chỉ để lấy một phần di chúc, ngày mai sẽ quay lại gia tộc Valoi để công bố trước mọi người.
“Nhưng mà… em muốn ở lại đây thêm vài ngày. Em còn muốn ăn đồ Renee nấu, cũng muốn cưỡi ngựa nữa.”
Cận Dập suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Được.”
“Thật tuyệt!”
Chỉ vài giây sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Chu Tích Tuyết đã chìm vào giấc ngủ.
Cận Dập một khi đã đồng ý để Chu Tích Tuyết ở lại đây thêm vài ngày, thì cũng không có ý định nuốt lời.
Sáng sớm hôm sau, anh tỉnh dậy sớm, khẽ hôn lên môi cô, không thể không nhẹ nhàng đánh thức cô dậy, đồng thời nói cho cô biết hôm nay anh phải ra ngoài cả ngày.
Chu Tích Tuyết vẫn còn buồn ngủ, chỉ mơ màng dặn anh đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.
Còn chuyện anh rời đi lúc nào, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy bên cạnh giường được xếp ngay ngắn bộ đồ hôm nay cô mặc.
Một mình ngồi trên giường, Chu Tích Tuyết nhìn quanh căn phòng quen thuộc, ký ức chậm rãi quay về những ngày đầu tiên cô bước chân vào tòa lâu đài cổ này.
Nghĩ lại kỹ, từ khoảnh khắc cô được đưa đến đây, Cận Dập đã luôn lặng lẽ “chăm sóc” cô.
Tuy miệng thì luôn lải nhải muốn đuổi cô đi, nhưng anh chưa bao giờ thật sự làm vậy.
Lúc đó, Renee nấu cho cô ba bữa mỗi ngày, đảm bảo cô không bị đói hay tụt huyết áp.
Quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi từ sau khi cô bị bỏng.
Trong khoảng thời gian đó, anh luôn ở bên cô từng bước không rời, thay cô đảm nhiệm đôi chân. Dù cô đi đâu, anh cũng bế cô theo.
Về sau, anh gần như trở thành một “bà mẹ nhỏ”, tỉ mỉ chăm sóc cô từng chút một. Anh bắt đầu tự tay làm những món ăn đủ chất để cô không vì kén ăn mà thiếu dinh dưỡng.
Bất kể cô có yêu cầu gì, anh cũng chưa từng do dự hay từ chối, luôn lặng lẽ giúp cô hoàn thành.
Cô nói muốn có điện thoại, hôm sau đã có ngay. Cô muốn một chiếc iPad để vẽ tranh, anh cũng đáp ứng ngay không chậm trễ.
Anh còn vì cô mua đủ loại quần áo với kiểu dáng khác nhau, mỗi ngày đều phối đồ giúp cô — thật sự có thể nói là chăm sóc đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Nghĩ đến những điều đó, trong lòng Chu Tích Tuyết dâng lên một cảm giác tê dại, có một luồng ấm áp trước nay chưa từng có. Cô cảm thấy — thật sự rất hạnh phúc.
Lần nữa gặp lại Renee, cô ấy vẫn đang ở trong bếp, như mọi khi.
Renee đang chuẩn bị bữa sáng.
Sáng sớm, trước khi rời đi, Cận Dập đã dặn dò Renee, bảo cô làm theo thực đơn để chuẩn bị ba bữa ăn cho Chu Tích Tuyết trong ngày.
Renee không dám lơ là.
Lâu ngày không gặp, Renee cũng rất vui khi nhìn thấy Chu Tích Tuyết.
Mặc dù khuôn mặt bị bỏng của Renee vẫn như ngày nào, nhưng Chu Tích Tuyết chỉ thấy cô ấy thật thân thiện và đáng mến.
Cho đến nay, Chu Tích Tuyết đã sớm biết mọi chuyện đã xảy ra ở tòa lâu đài cũ này. Trận hỏa hoạn năm đó thực chất là do vợ chồng nhà “Song K” gây ra. Đáng thương cho những người vô tội đã mất mạng, cũng như Renee và những người khác đã bị thương nặng.
Sau bữa sáng, Chu Tích Tuyết đi dạo quanh trang viên, ngắm nhìn những con vật nhỏ, tiện thể ghé thăm chú ngựa Stormchaser.
Lâu ngày không gặp, Stormchaser dường như vẫn nhận ra Chu Tích Tuyết, không hề tỏ ra kháng cự.
Tuy nhiên, không có Cận Dập ở bên, Chu Tích Tuyết vẫn cẩn thận, không dám tùy tiện đến gần, để tránh vô tình chọc giận nó.
Chu Tích Tuyết chụp không ít ảnh trong trang viên, và hiếm hoi đăng lên mạng xã hội.
Không lâu sau, Lâm Mân đã nhấn thích và gửi cho cô một tin nhắn thoại.
“Chị ơi, cứu em!”
Chu Tích Tuyết vội vàng hỏi có chuyện gì.
“Chị còn nhớ cái món nợ phong lưu mà em nợ ở quốc gia Z không? Anh ta tìm được đến tận HongKong rồi,” Lâm Mân nói với giọng bất lực. “Cứu em với! Anh ta tìm đến thật rồi! Anh ta thật sự đã đến!”
Chu Tích Tuyết “phụt” cười, hóng chuyện không chê chuyện to: “Ai bảo em lừa người ta, đồ ‘tra nữ’!”
Lâm Mân gửi lại một loạt dấu ba chấm.
Một trong những lời nói thật hiếm hoi mà cô từng nói với người kia chính là mình sống ở HongKong, Trung Quốc. Mặc dù không nói cụ thể đến số nhà, nhưng cũng đủ chi tiết để hắn tìm đến khu dân cư rồi.
Sau lần đó, Lâm Mân đã xóa và chặn anh ta, không để lại bất kỳ khả năng liên lạc nào. Hai quốc gia cách nhau cả vạn cây số, chẳng ai lại ngốc nghếch đuổi đến tận Trung Quốc.
Nhưng ai có thể ngờ, người đàn ông này thế mà lại xuất hiện dưới khu chung cư nhà cô.
“Thật đáng sợ, em không biết anh ta muốn làm gì nữa.” Lâm Mân thật sự chỉ muốn khóc.
“Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đến đòi nợ rồi!”
“Chị ơi, giờ em phải làm sao đâyy?”
“Trước đây em không phải có cảm tình khá tốt với người ta sao? Nếu anh ta vượt vạn dặm xa xôi đến tìm em, hoặc là anh ta không thể buông bỏ được em, hoặc là em đã làm anh ta tổn thương thật rồi. Em nên thành thật nói chuyện rõ ràng với người ta đi, chuyện này dù sao cũng là lỗi của em, không thể tiếp tục lừa dối nữa.”
Chu Tích Tuyết nói thêm: “Đúng rồi, nhớ rủ dì nhỏ đi cùng. Dù sao đối phương cũng là đàn ông, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, em cũng có người giúp đỡ.”
“Được rồi.”
Lúc này, Chu Tích Tuyết đang ngồi trên một chiếc xích đu.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua kẽ lá rọi xuống người cô, gió nhẹ thoảng qua, khiến mái tóc cô khẽ bay.
Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng và yên bình đó, một vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Tích Tuyết.
Là Simmons.
Lần này, Simmons đi một mình, không còn mặc vest mà thay bằng bộ đồ thường ngày.
Chu Tích Tuyết cảnh giác thu chân lại, định đứng dậy rời đi thì nghe Simmons nói: “Tôi không có ý xấu, lần này đến chỉ muốn nói cho cô một chuyện.”
Không có ý xấu?
Chu Tích Tuyết mới không tin lời nói vớ vẩn của người này.
“Về việc Sawyer có một người phụ nữ trong lòng, tôi nghĩ cô sẽ rất hứng thú đấy.”
Những lời này của Simmons đã thành công khiến Chu Tích Tuyết dừng bước, cô nghiêng người nhìn anh ta.
Simmons đứng cách Chu Tích Tuyết vài bước, ném một chiếc điện thoại về phía cô. Chu Tích Tuyết theo phản xạ đưa tay ra đón lấy.
“Nhìn đi, trên đó có ảnh thân mật của Sawyer và người phụ nữ kia. Thật ra, tôi đưa cô đến đây để kết hôn với Sawyer, cũng là vì cô trông khá giống với người phụ nữ mà hắn ta yêu sâu đậm.”
Chu Tích Tuyết không tin những gì Simmons nói, nhưng sự tò mò lại thôi thúc cô nhìn vào màn hình điện thoại.
Chỉ liếc qua một cái, cô kinh hoàng nhìn thấy một cô gái mang gương mặt châu Á đang hôn lên má Cận Dập. Và đúng như Simmons nói, cô gái đó thật sự có vài phần giống với cô.
Trong phút chốc, cả người Chu Tích Tuyết bỗng luống cuống lên.
Simmons thong thả nói: “Chuyện này xảy ra khi Sawyer đang học ở trường Đại học Z. Cô gái đó là người chủ động theo đuổi nó. Cô cũng biết đấy, đàn ông ở tuổi này phần lớn đều bồng bột, không chịu được sự cám dỗ. Với một người chưa từng trải qua mối tình nào như Sawyer, nó nhanh chóng sa vào lưới tình và yêu cô ta sâu đậm. Nhưng không may, cô ta đã lừa dối Sawyer. Chính vì thế mà mấy năm nay, nó vẫn canh cánh trong lòng.”
Chỉ dựa vào một tấm ảnh và vài lời kể, Chu Tích Tuyết không hề tin những gì Simmons nói.
Nhưng hiển nhiên, Simmons đã có chuẩn bị mà đến.
“Cô có thể xem tiếp ảnh và video, trên đó có rất nhiều bằng chứng chứng minh họ đã từng yêu nhau say đắm,” Simmons nói rồi tiến lại gần Chu Tích Tuyết.
Ngón tay Chu Tích Tuyết khẽ run rẩy, đầu óc lập tức trống rỗng. Simmons lặng lẽ đứng bên cạnh, giúp cô lật xem ảnh.
Họ cười đùa, họ ôm nhau, họ hôn nhau.
Thậm chí còn có cả video hôn môi động thái. Những hình ảnh đó thật rõ ràng, thật chói mắt.
Tất cả khiến trái tim Chu Tích Tuyết co thắt dữ dội.
Cô không muốn chấp nhận sự thật này.
Chu Tích Tuyết ném điện thoại đi, kiên quyết nói: “Ai mà chẳng có quá khứ? Tôi không bận tâm đâu. Làm ơn đừng giở những trò trẻ con này ra để ly gián chúng tôi nữa.”
Simmons bất lực lắc đầu, thở dài: “Cô có biết tại sao ngay từ đầu Sawyer lại đối xử với cô khác lạ không? Bởi vì cô quá giống mối tình đầu của nó. Nó coi cô như một người thay thế, căn bản không yêu cô.”
Chu Tích Tuyết thất thần một thoáng. Simmons nói tiếp: “À, đúng rồi, chính miệng nó đã nói với tôi những lời này đấy, ngay trước đêm ký giấy đăng ký kết hôn với cô.”
Nói rồi, Simmons mở một đoạn video ghi âm.
Trong video, Cận Dập lười biếng ngả lưng trên ghế sofa, ánh mắt lộ ra vẻ phóng khoáng và bình thản. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, như đang hồi tưởng một kỷ niệm đẹp nào đó, ngũ quan sắc nét cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Simmons, tôi muốn tìm lại cô ấy, tôi quá yêu cô ấy. Nhưng tôi cũng quá hận cô ấy, làm thế nào mới có thể quên cô ấy đây?”
Giọng nói đó là của Cận Dập, Chu Tích Tuyết quen tới không thể quen hơn.
Sau đó, trong video xuất hiện giọng của Simmons: “Chuyện này đơn giản mà? Tôi đã tìm cho cậu một người phụ nữ cực kỳ giống cô ấy, tôi tin rằng khi nhìn thấy, cậu cũng sẽ vô cùng kinh ngạc.”
“Không! Cô ấy không thể thay thế được! Tôi chỉ yêu cô ấy!”
“Sawyer, sống đừng quá chi li như thế. Cậu chỉ cần coi cô ta như một món đồ chơi, tận hưởng là được.”
“Đủ rồi!” Chu Tích Tuyết yêu cầu Simmons tắt video.
Simmons quan sát phản ứng của Chu Tích Tuyết, rồi tìm đúng thời cơ mở lời: “Nếu tôi đã có thể sắp xếp để cô vào được đây, thì tôi cũng có thể sắp xếp để cô rời đi.”
“Không cần, anh làm ơn rời đi ngay lập tức.”
Chu Tích Tuyết vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Cận Dập, nhưng màn hình hiển thị không có người nghe máy. Lòng cô rối như tơ vò, gần như sắp sụp đổ.
Mặc dù cô luôn tự nhận là tin tưởng anh tuyệt đối, nhưng đứng trước những “bằng chứng” này, cô vẫn hoảng loạn.
Cuộc gọi bị ngắt, giống như đá chìm đáy biển, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Cô nghĩ, cô có thể nghe anh giải thích. Dù ban đầu anh có những ý nghĩ đó, nhưng trong suốt quá trình ở bên nhau, họ đã dần hiểu và yêu nhau, anh hẳn đã thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Thế nhưng, không thể nghe được giọng của anh lại càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng cô.
Phải làm sao bây giờ?
Những tấm ảnh và video đã xem cứ luẩn quẩn trong đầu cô không dứt.
Chỉ cần nghĩ đến Cận Dập đã từng có một người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm, trái tim cô lại như bị xé toạc ra thành từng mảnh.
Simmons ra vẻ thân thiện: “Những người phụ nữ đang yêu thật đáng thương.”
Đúng vậy, thứ Chu Tích Tuyết muốn là một tình yêu độc nhất vô nhị, chung thủy từ đầu đến cuối.
Có lẽ quan điểm của cô vốn đã sai, nhưng cô lại là một người yêu một cách b*nh h**n như thế.
Cô không muốn bị lừa dối, bị phản bội.
Cô không muốn bị coi như một người thay thế.
“Chu Tích Tuyết, trước khi đi, tôi muốn xin lỗi cô vì những hành động bốc đồng và thiếu thiện chí của mình. Ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cô một điều, người phụ nữ kia đã quay lại để tìm Sawyer,” Simmons vừa nói vừa lắc đầu. “Tôi thật sự rất khó tưởng tượng, Sawyer cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào giữa cô và người phụ nữ kia đó.”
Những lời này, dường như đã thật sự phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng Chu Tích Tuyết.