[Luống cuống]
Đúng là những bức ảnh và video đó đã trở thành một cú sốc lớn đối với Chu Tích Tuyết.
Chỉ cần nghĩ đến Cận Dập đã từng ôm người khác, môi anh từng hôn người khác, anh từng bày tỏ tình yêu chân thành với người khác…
Những hình ảnh đó ùa về như thủy triều, khiến cô ghen ghét đến phát điên, gần như nghẹt thở.
Trước đây, Chu Tích Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ với Cận Dập như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng trong mối quan hệ của họ, tính chiếm hữu và kiểm soát của anh là quá lớn.
Anh không cho phép cô một mình ra ngoài xã giao, anh can thiệp vào mọi chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của cô, anh gần như giám sát từng cử chỉ của cô.
Cô là một người “Phật hệ”, không chỉ sợ xã giao mà còn là một con cá mặn thích nằm yên. Đối với những hành động của anh, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phản kháng. Thực ra, cô đã sớm lún sâu vào đó, không thể kiểm soát được bản thân.
Simmons thấy Chu Tích Tuyết im lặng và run rẩy, liền thừa thắng xông lên: “Nếu cô muốn chạy, tôi có thể đưa cô rời đi ngay bây giờ.”
“Anh muốn đưa tôi đi?” Chu Tích Tuyết nắm chặt vạt áo, vẻ mặt cảnh giác. “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Bất cứ nơi nào cô muốn đến.” Simmons tỏ vẻ ôn hòa, như thể đang thương lượng. “Tôi đã nói rồi, tôi chân thành xin lỗi cô, cô không cần phải đề phòng tôi như vậy.”
Chu Tích Tuyết suy nghĩ một lát: “Anh có thể đưa tôi về Trung Quốc không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Tôi thật sự có thể tin tưởng anh không?”
“Đương nhiên. Tôi thề, cô có thể tin tưởng tôi vô điều kiện.”
Chu Tích Tuyết dường như đã bị lung lay, cô nửa tin nửa ngờ nhìn Simmons, do dự.
Simmons tiếp tục tiến lại gần, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô: “Tôi có thể đưa cô về HongKong, để cô gặp lại người nhà của mình.”
“Người nhà của tôi…” Chu Tích Tuyết nói rồi mắt đỏ hoe. “Tôi rất nhớ dì nhỏ, lâu lắm rồi tôi chưa gặp bà ấy…”
“Lần này về, cô sẽ có thể ở bên người thân.”
Mặc dù vậy, Chu Tích Tuyết vẫn đề phòng nhìn Simmons: “Nhưng tôi đã ký giấy đăng ký kết hôn với anh ấy rồi mà, hôn nhân của chúng tôi là thật. Tôi thật sự có thể đi được sao?”
“Việc này đơn giản lắm, cô chỉ cần ký tên vào thủ tục ly hôn, vậy là cuộc hôn nhân của hai người có thể chấm dứt.”
“Vậy là coi như ly hôn rồi đúng không…?” Chu Tích Tuyết mắt ngấn lệ, dáng vẻ gầy gò yếu đuối, trông vô cùng đáng thương.
Simmons tiến lại gần một bước, định đưa tay đặt lên vai Chu Tích Tuyết nhưng bị cô tránh đi.
Bàn tay lơ lửng giữa không trung của anh ta nắm lại, sau đó hắn an ủi cô: “Tuyết, cô cũng đừng quá đau lòng. Người đàn ông như vậy không đáng để cô phải buồn khổ.”
“Anh nói đúng…”
“Đi thôi. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi.”
Chu Tích Tuyết khựng bước: “Nhưng mà… tôi cần thu dọn một vài thứ. Anh có thể đợi tôi một lát được không?”
Sự kiên nhẫn của Simmons gần như cạn kiệt, nhưng trên mặt hắn vẫn đầy ý cười: “Đương nhiên không vấn đề gì.”
Vì một chút đề phòng, Simmons không để Chu Tích Tuyết một mình rời đi mà cứ theo sát cô không rời một bước.
Chu Tích Tuyết mặt mày u sầu, đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại sụt sịt như đang khóc. Cô đi vào trong lâu đài cổ, lên cầu thang rồi đi về phía phòng ngủ.
“Đồ đạc của tôi ở đây không nhiều, hình như cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến…”
Trong lúc đó, Simmons không nhanh không chậm đi theo bước chân của Chu Tích Tuyết lên lầu, vừa đi vừa an ủi cô: “Đúng vậy, người đàn ông đó chẳng có gì đáng để cô lưu luyến cả.”
Đến phòng ngủ, Chu Tích Tuyết với vẻ mặt đau khổ tột cùng lấy ra một chiếc vali da và bắt đầu xếp từng món đồ vào.
Simmons đi đến bên cửa sổ, chán nản nhìn ra bên ngoài.
Anh ta nghĩ lại cảm thấy thật thú vị.
Những bức ảnh, đoạn video được gọi là bằng chứng đó, tất cả đều là dùng kỹ thuật để làm giả. Đương nhiên, thủ đoạn này đã đạt đến mức độ giả thật lẫn lộn, người bình thường căn bản không thể phân biệt được.
Nghĩ đến việc Cận Dập, kẻ si tình đó, sẽ phát điên vì Chu Tích Tuyết rời đi, anh ta không nhịn được mà đắc ý.
Trên thực tế, hiện tại Simmons đã sớm mất hết tất cả, anh ta cũng sắp phát điên rồi.
Trước khi hoàn toàn hóa điên, anh ta muốn kéo theo người khác cùng chết chung!
“Simmons.”
Chu Tích Tuyết gọi một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Simmons, anh ta quay đầu lại.
“Anh có thể giúp tôi một việc được không?” Đôi mắt Chu Tích Tuyết thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy, cô chỉ vào chiếc rương trên cùng của tủ quần áo đứng, “Trên đó có một bản di chúc, nhưng cao quá, tôi không với tới.”
“Di chúc? Của Eugene để lại sao?” Simmons lập tức hứng thú, hai mắt sáng rực.
“Đúng vậy, Sawyer rất coi trọng bản di chúc này nên tôi muốn mang nó đi!”
“Được! Tốt quá!” Simmons nói rồi nhanh chóng bước tới.
Anh ta cao lớn, chỉ cần nhón mũi chân, vươn tay là có thể lấy được chiếc rương trên cao, không hề khó khăn.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Simmons đã bị cuốn hút vào bản di chúc trong rương, nóng lòng muốn lấy nó ra.
Cùng lúc đó, Chu Tích Tuyết lẳng lặng đi đến sau lưng Simmons, nhân lúc anh ta không để ý, cô lập tức ba bước thành hai, chạy ra khỏi phòng, một tay lấy chiếc xích sắt dưới đất khóa cửa lại, động tác vô cùng dứt khoát.
Làm xong tất cả, Chu Tích Tuyết không khỏi sợ hãi, th* d*c.
Lúc này, Simmons đã phản ứng lại, anh ta quay người bước nhanh về phía cửa, cố gắng dùng hết sức bình sinh để mở cửa.
“Cô khóa cửa làm gì?”
“Không nhìn ra à? Tôi nhốt anh ở trong đó.” Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng không cần phải diễn nữa.
“Di chúc đâu?”
Chu Tích Tuyết nhún vai: “Anh ngốc thật à, di chúc đương nhiên ở trong tay Sawyer rồi.”
“Vừa rồi cô lừa tôi?”
“Điều này còn phải hỏi sao?”
Chu Tích Tuyết nhất thời không phân biệt được rốt cuộc Simmons là ngu ngốc hay đã bị điên rồi.
Anh ta sẽ không thật sự nghĩ rằng cô tin vào những cái gọi là “bằng chứng” đó chứ?
Chẳng lẽ anh ta không hiểu đạo lý “kế hoãn binh” đơn giản như vậy sao?
Phải biết, với thân hình vạm vỡ của anh ta, chỉ cần tùy tiện cho cô một cái tát thôi cũng có thể đánh bay cô rồi. Cô cố tình phối hợp, chính là để tránh việc anh ta dùng bạo lực ép buộc cô rời đi mà thôi.
Hơn nữa, trong suốt quá trình, đã không ít lần cô nhịn không được muốn bật cười, đành phải cấu mạnh vào đùi mình, như vậy mới miễn cưỡng nặn ra nước mắt. Chẳng lẽ anh ta không hề phát hiện sao?
Hóa ra kỹ năng diễn xuất của cô lại tốt đến vậy ư?
Chỉ cách một cánh cửa, Chu Tích Tuyết nhìn Simmons qua khe hở giữa hai cánh cửa. May mà lần trước cô bị Cận Dập nhốt trong phòng, chiếc xích sắt khóa cửa vẫn còn để ở đó, nhờ vậy cô mới có cơ hội nhốt Simmons lại.
Nghĩ lại, tất cả những gì vừa xảy ra vẫn còn quá thót tim, nếu có bất kỳ một chi tiết nào bị bại lộ, tình thế hiện tại đối với cô sẽ vô cùng bất lợi.
Ban đầu Chu Tích Tuyết định dùng lý do thu dọn đồ đạc để thoát khỏi Simmons, không ngờ anh ta cứ bám theo không rời, cô đành phải thay đổi chiến thuật.
Khi nhìn thấy chiếc rương trên tủ quần áo đứng, cô chợt nảy ra ý định và đưa ra cái cớ đầy sơ hở như vậy, trong lòng thực ra cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng cô không ngờ, hai chữ “di chúc” lại có sức hấp dẫn lớn đến thế đối với Simmons.
“Mở cửa! Tôi bảo cô mở cửa ngay!” Simmons sau khi nhận ra mình bị Chu Tích Tuyết lừa, hoàn toàn tức giận đến biến sắc.
Chu Tích Tuyết lau những giọt nước mắt còn vương trên mi, hừ lạnh một tiếng nhìn Simmons: “Tôi cũng không phải đồ ngốc, anh bảo tôi mở là tôi mở à?”
“Khốn kiếp! Đồ tiện nhân!”
Chu Tích Tuyết đáp lại Simmons bằng hai chữ: “Phản đòn thôi.”
Kể từ khi Chu Tích Tuyết nhìn thấy những hình ảnh đó trên điện thoại của Simmons, cô luôn tự nhủ với bản thân: Giả! Tất cả đều là giả! Không thể bị lừa!
Thời gian cô và Cận Dập sớm tối bên nhau đã lâu như vậy, không phải những bức ảnh và video trống rỗng kia có thể dễ dàng phá hủy được.
Muốn phá hoại tình cảm vợ chồng của họ ư? Nằm mơ!
Cận Dập là người như thế nào, cô quá rõ.
Ngược lại, cái tên Simmons này, hết lần này đến lần khác giở trò xấu với cô, giờ đột nhiên lương tâm trỗi dậy để làm người tốt à?
Nếu cô mà tin lời nói ma quỷ của anh ta, thì thì não cô mới là úng nước rồi thì có.
Hiện tại Cận Dập không có ở nhà, trong lòng Chu Tích Tuyết rối bời, nhất thời không biết nên làm gì, chỉ có thể trước hết tự trấn an, nhốt được Simmons lại là cách giải quyết tối ưu.
“Cô đợi đấy! Tôi sẽ g**t ch*t cô! Tôi thật sự sẽ giết cô!” Simmons tức đến lồng ngực phập phồng, điên cuồng đấm vào cửa, trông anh ta chẳng khác nào một con dã thú đang phát điên, hai mắt đỏ ngầu.
“Tới đây, tôi đứng ngay đây, anh tới giết tôi đi!” Chu Tích Tuyết chống hai tay lên hông đứng ngoài cửa, vẻ mặt đắc ý.
“Mở cửa! Cô mở cửa ngay cho tôi!”
“Không mở, không mở, tôi không mở.” Chu Tích Tuyết không những không mở mà còn kiểm tra lại xem xích sắt đã khóa chắc chắn chưa, “Anh có bản lĩnh thì nhảy qua cửa sổ mà xuống đi.”
Từ cửa sổ phòng đến mặt đất, ước chừng khoảng 15 mét, chắc là không chết người đâu nhỉ?
Nhưng Chu Tích Tuyết lại cảm thấy, nếu Simmons mà chết thật ở đây thì thật là xui xẻo.
Mặc kệ những thứ mà Simmons đưa ra là thật hay giả, không thể phủ nhận một điều là tâm trạng của Chu Tích Tuyết đã bị ảnh hưởng rất lớn. Cô lấy điện thoại ra, gọi lại cho Cận Dập, định bảo anh về dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Nhưng khi gọi đi, vẫn không có ai nghe máy.
Simmons lúc này vẫn không quên nói mát với Chu Tích Tuyết: “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ yêu quý của nó đã quay lại, bây giờ nó căn bản không rảnh để ý đến cô. Cô là một người phụ nữ đáng thương, cô vẫn luôn bị nó lừa gạt!”
“Anh câm miệng cho tôi!” Cô không còn tâm trạng nói thêm một chữ nào với anh ta nữa, xoay người bỏ đi.
Không liên lạc được với Cận Dập, sự hoảng loạn trong lòng Chu Tích Tuyết lại càng thêm tức giận. Vì thế, cô dùng điện thoại gửi cho Cận Dập một tin nhắn.
[Simmons đã kể cho em tất cả chuyện tình trong quá khứ của anh, anh có điều gì muốn giải thích không?]