Sau khi tin nhắn được gửi đi khoảng mười phút, điện thoại của Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng rung lên.
Là Cận Dập gọi lại.
Chu Tích Tuyết vừa mới gạt nút nghe đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của Cận Dập: “Điện thoại vừa rồi bị mất tín hiệu. Em nghe anh giải thích đây.”
Lúc này Cận Dập cũng không hề biết về những bức ảnh và video thân mật giả mạo mà Simmons đã làm.
Vì chứng bệnh tâm lý của mình, anh vốn dĩ không bao giờ tiếp xúc với bất kỳ ai. Anh bị bệnh sạch sẽ, lại càng bài xích việc đụng chạm với bất kỳ ai khác.
Về cái gọi là chuyện tình trong quá khứ đó, Cận Dập chỉ có thể nghĩ đến một người phụ nữ do Dunbar phái tới. Hồi đó anh đang học tại đại học Z, người phụ nữ kia liên tục quyến rũ anh, anh đã “tương kế tựu kế”.
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nói chuyện với giọng điệu như vậy, cô cảm thấy khá mới lạ.
Anh vốn luôn điềm đạm, trầm ổn, như thể không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng anh biến động lớn.
“Được, anh nói đi.”
“Simmons đã nói gì với em? Hắn có làm em bị thương không? Hai người đang ở đâu?” Anh khẩn thiết muốn xác nhận tất cả.
“Anh chỉ cần trả lời em một câu. Anh ta nói anh có một người từng yêu sâu đậm, có phải thật không?”
“Hắn nói bậy. Người phụ nữ đó đúng là có quyến rũ anh, nhưng không phải như Simmons nói, anh không hề có tình cảm gì với cô ta cả, hơn nữa anh chỉ là tương kế tựu kế…”
Không đợi Cận Dập nói xong, Chu Tích Tuyết đã phát hiện ra điểm mấu chốt: “Khoan đã, lúc anh học ở đại học Z, thật sự có nữ sinh theo đuổi anh? Anh còn thuận theo cô ta?”
Giọng điệu của Cận Dập như một người chồng đang vội vã giải thích khi làm chuyện sai lầm với vợ: “Anh xác định cô ta là người do Dunbar phái tới, anh và cô ta…”
“Anh và cô ta đã hôn nhau?”
“Không có.”
“Ôm thì sao?”
“Cũng không có.”
“Tiếp xúc cơ thể thì sao?”
“Đều không có.”
“Vậy anh có nói những lời như ‘anh yêu em’ không?”
Cận Dập nghiêm túc hồi tưởng, không hề có ý định giấu giếm Chu Tích Tuyết: “Khi cô ta hỏi anh có yêu cô ta không, anh đã im lặng. Vì vậy, khi cô ta chuẩn bị hôn anh…”
Nhưng anh đã không để đối phương có cơ hội lợi dụng, ngay sau đó đã đánh cho cô ta bất tỉnh, từ đó thuận lợi có được thứ mình cần, đồng thời cũng cho Dunbar một lời cảnh cáo.
Nhưng Chu Tích Tuyết không cho Cận Dập cơ hội nói hết câu: “Đủ rồi, anh đừng nói nữa, nếu đã như vậy, chúng ta ly hôn đi. Em bây giờ sẽ đi với Simmons! Anh đi tìm cô ‘bạch nguyệt quang’ của anh đi!”
“Chu Tích Tuyết!”
Trong tình thế cấp bách, Cận Dập lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên cô.
Nhưng Chu Tích Tuyết dứt khoát cúp điện thoại, tỏ vẻ không muốn nghe anh giải thích thêm nữa.
Là một người vợ đang “ghen”, cô thỉnh thoảng giở trò hờn dỗi với chồng một chút cũng là chuyện hợp lý.
Dù sao, giận dỗi một chút cũng tốt cho tình cảm mà.
Thế nhưng, điều mà Chu Tích Tuyết hoàn toàn không ngờ tới là, chỉ khoảng hai mươi phút sau, bãi cỏ bên ngoài lâu đài cổ bị một luồng gió mạnh cuốn qua.
“Ù ù ù…”
“Ù ù ù…”
Đang nghỉ ngơi, Chu Tích Tuyết bị tiếng động lớn làm giật mình, cô đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ra. Cô thấy một chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, đậu trên bãi cỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy trực thăng thật, cô hơi ngỡ ngàng, vật thật trông to lớn hơn nhiều so với trên tivi.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cận Dập mở cửa khoang, tay ôm một chiếc mũ bảo hiểm, sải chân dài trực tiếp nhảy từ máy bay xuống. Sau đó, anh bước nhanh về phía lâu đài cổ.
Mặc dù đứng cách xa như vậy, Chu Tích Tuyết vẫn nhận ra vẻ mặt căng thẳng và sự vội vã của anh.
Xem ra, anh thật sự đã hoảng loạn.