Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 96

[Càng thích hơn!]

Chu Tích Tuyết ngàn vạn lần không thể ngờ Cận Dập lại trực tiếp phi trực thăng về nhà như vậy, cô thực sự bị kinh ngạc rồi.

Tiếng cánh quạt quay gào rú chói tai, tạo ra luồng khí mạnh mẽ, phác họa lên vóc dáng cao lớn vạm vỡ của anh, khiến khí chất của anh càng thêm đáng sợ.

Cùng lúc đó, trái tim cô cũng đập thình thịch.

Việc Chu Tích Tuyết nói ly hôn qua điện thoại chỉ là do tức giận nhất thời, sau đó nghĩ lại cô có chút hối hận.

Anh nhạy cảm, tự ti, đa nghi nhưng cũng yếu ớt. Giờ chắc anh lo lắng lắm. Nếu không, anh sẽ không dùng đến cái loại phương tiện khác thường như trực thăng như vậy để gấp gáp quay về.

Chu Tích Tuyết quay người lại, đối diện với chiếc camera giám sát treo ở góc tường. Cô lặng lẽ chờ ở đây, biết rằng Cận Dập nhất định sẽ tìm đến ngay lập tức.

Căn phòng này là nơi cô đã ở vào ngày đầu tiên bước chân vào tòa lâu đài, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như mấy tháng trước. Nhưng hôm nay, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác.

Quả nhiên.

Rất nhanh, tiếng bước chân đang đến gần, dồn dập và nặng nề. Giống như một mãnh thú đang truy lùng con mồi trong bóng đêm, bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng và bất an, khiến người ta tim đập nhanh hơn.

Chưa kịp để Chu Tích Tuyết đi đến cửa, một lực tác động mạnh mẽ đã làm cánh cửa phòng bật tung. Gần như chỉ trong tích tắc, Cận Dập lao nhanh đến trước mặt cô.

Chu Tích Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, đã bị một lực lớn ấn vào lòng ngực ấm áp.

Cái ôm thật chặt, khiến người ta nghẹt thở.

Vốn dĩ Cận Dập đã cao hơn Chu Tích Tuyết một cái đầu, giờ anh lại một tay giữ gáy, một tay ôm chặt cô, giam giữ cô trong vòng tay mình.

Cả khuôn mặt Chu Tích Tuyết vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô giãy giụa hai cái rồi đỏ bừng mặt.

“Ưm, mau buông em ra.” Cô gần như không thở được.

“Không buông.” Cận Dập đáp lại bằng giọng nói không thể chối từ, nhưng cơ thể anh lại run rẩy rõ rệt.

Nếu anh buông cô ra, liệu có phải cô sẽ rời đi ngay lập tức không?

Anh đang run rẩy, run rẩy dữ dội vì sợ hãi.

Sợ cô nói ly hôn, sợ cô rời đi, sợ cô bỏ rơi anh.

Chu Tích Tuyết định giải thích, nhưng Cận Dập không cho cô cơ hội. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt và dồn dập, anh sợ cô sẽ nói ra những lời khiến anh run rẩy, nên cứ siết chặt lấy cô.

“Cận Dập, ưm, anh đừng mà,” Chu Tích Tuyết không thể né tránh nụ hôn điên cuồng của người đàn ông này, cô đành vừa ngăn cản vừa đánh vào người anh.

Nhưng chẳng có tác dụng gì, cơ thể anh như được đúc từ gân thép, những cú đánh nhẹ của cô chẳng thể gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh.

Bất đắc dĩ, Chu Tích Tuyết cắn mạnh một miếng. Trong khoảnh khắc, miệng cô tràn ngập vị máu tanh, đó là máu của anh.

Thế nhưng, cơn đau không khiến Cận Dập dừng lại, ngược lại, nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt hơn. Anh bế cô lên, ấn vào tường, siết chặt lấy cô.

Chu Tích Tuyết đành thỏa hiệp.

Cô ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn của anh, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* lưng anh, cố gắng hết sức trấn an cảm xúc của anh.

Cách này có vẻ hữu dụng hơn việc giãy giụa vừa rồi, nụ hôn của anh dần dịu lại, và cuối cùng họ cũng có không gian để thở.

Một lúc lâu sau, anh mới từ từ lùi lại một chút, trán tựa vào trán cô.

Mắt Cận Dập đỏ hoe, lông mày cau lại.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, không thể tin được, mất mát, lo lắng, giống như một chú cún con sắp bị chủ nhân bỏ rơi, bất lực và hoang mang.

“Em xin lỗi.” Chu Tích Tuyết nhìn đôi môi bị cắn rách của Cận Dập, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Lời xin lỗi này không chỉ dành cho đôi môi bị cô cắn, mà còn cho câu nói bất chấp hậu quả của cô.

“Cận Dập, em không thật sự muốn ly hôn với anh,” Chu Tích Tuyết đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng giải thích. “Là Simmons đã dọa em, anh ta cho em xem rất nhiều ảnh và video, em thừa nhận, có một khoảnh khắc trong lòng em thật sự hoang mang.”

Cổ họng Cận Dập chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Ảnh và video gì?”

“Chỉ là rất nhiều ảnh thân mật của anh với người phụ nữ khác… Nhưng em biết đó là giả.”

Nghe đến đó, Cận Dập lại một lần nữa không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, anh muốn đi g**t ch*t Simmons ngay lập tức.

Chu Tích Tuyết kiên nhẫn trấn an Cận Dập: “Em đã lừa nhốt Simmons trong phòng, muốn anh mau chóng về nhà xử lý. Nhưng em gọi mấy cuộc mà anh đều không nghe máy, nên trong lòng em rất sốt ruột.”

Đáp lại, Cận Dập chỉ ôm chặt lấy Chu Tích Tuyết, vùi mặt vào hõm cổ của cô.

Lúc này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, cảm nhận hơi ấm cơ thể cô, để chắc chắn cô an toàn và vẫn ở bên cạnh mình.

Giờ phút này, tâm trạng anh vẫn tràn ngập nỗi bất an và sợ hãi. 

Nếu cô thực sự rời đi, anh sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nghĩ đến đó, tim anh lại bắt đầu đập nhanh hơn, như thể vẫn còn cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi của cô khi nói lời ly hôn qua điện thoại.

Là anh đã bất cẩn.

Tòa lâu đài này không có hệ thống thông minh tinh vi, trước đây Simmons ra vào tùy ý, anh cũng không để tâm nên không bố trí phòng vệ.

Sau đó họ luôn ở biệt thự trong nội thành, nơi đó an ninh nghiêm ngặt, anh luôn ở bên cạnh cô nên không phải lo lắng bất cứ điều gì bất trắc sẽ xảy ra.

Anh không ngờ Simmons lại nhân lúc anh rời đi để xuất hiện ở lâu đài.

“Simmons có làm em bị thương không?” Cận Dập hỏi với hơi thở dồn dập.

Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Không có ạ.”

Cô biết không thể dùng vũ lực với Simmons, vì vậy đã cố tình làm ra vẻ yếu đuối để hắn nghĩ rằng mưu kế đã thành công, từ đó nới lỏng cảnh giác.

“Hắn đã nói gì với em? Hắn đã làm gì em?”

“Anh ta nói rất nhiều lời dối trá, em không tin một chữ nào cả. Anh yên tâm, anh ta không làm tổn thương em một chút nào.” Những lời chia rẽ tình cảm vợ chồng, Chu Tích Tuyết không muốn Cận Dập biết. Những lời đó chỉ khiến anh thêm giận dữ, chứ không có tác dụng gì cả.

Cận Dập đưa tay v**t v* khuôn mặt Chu Tích Tuyết, anh thở dài một hơi thật sâu.

Anh vô cùng may mắn, vì cô vẫn bình an vô sự đứng trước mặt anh.

Dù thế nào đi nữa, anh không thể để Simmons yên được.

Cận Dập buông Chu Tích Tuyết ra, ánh mắt đỏ hoe vì giận dữ, chuẩn bị đi cho Simmons một bài học.

Nhưng Chu Tích Tuyết nắm chặt tay anh, trấn tĩnh anh lại.

“Cận Dập, em biết giờ anh rất hận anh ta, nhưng anh không thể làm những chuyện trái pháp luật được, đó là vấn đề nguyên tắc,” Chu Tích Tuyết nắm lấy cổ tay anh, ngăn cản anh có những hành động quá khích.

“Được.” Anh đáp lại cô.

Đúng vậy, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp, chẳng qua anh có thể dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ quyền lợi của mình.

Đối với những kẻ xâm nhập trái phép, anh với tư cách là chủ nhà có quyền áp dụng các biện pháp tự vệ. Nếu trong quá trình tự vệ lỡ tay gây tổn thương cho đối phương, thì đó là chuyện bình thường.

Chu Tích Tuyết chuẩn bị đi theo Cận Dập lên lầu thì bị anh ngăn lại.

Những hình ảnh bạo lực đó, Cận Dập không muốn cô chứng kiến. 

Anh bảo cô ở lại trong phòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại nhốt cô ở đây.

Khi Chu Tích Tuyết nhận ra thì cô đã không ra được nữa.

Cô không hiểu vì sao anh lại nhốt mình, cô ra sức gõ cửa, lớn tiếng yêu cầu Cận Dập thả cô ra.

Ngăn cách bởi một cánh cửa, giọng nói của Cận Dập vọng vào: “Mười phút, anh sẽ giải quyết xong mọi chuyện.”

“Nhưng em cũng muốn đi cùng…”

Trong lúc cô nói, tiếng bước chân của Cận Dập đã đi xa.

Chu Tích Tuyết gõ cửa thêm vài cái nữa, thấy không có ai trả lời, cô đành bất lực nằm xuống sofa.

Cô còn muốn đi xem chuyện náo nhiệt, xem Simmons bị xử lý ra sao, giờ thì chỉ có thể chán nản ở lại trong phòng.

Mười phút.

Chu Tích Tuyết bắt đầu đếm ngược thời gian, chờ đợi Cận Dập quay về.

Trên thực tế, chưa đầy mười phút Cận Dập đã quay lại. Tốc độ cực nhanh, khiến Chu Tích Tuyết nghĩ lầm có phải anh đã để quên thứ gì đó không.

Tay nắm cửa phòng bị vặn, Chu Tích Tuyết cảm nhận được động tĩnh, lập tức ngồi dậy từ trên ghế sofa.

Cận Dập đẩy cửa bước vào, vẻ mặt đáng sợ đã rút đi bảy tám phần.

“Simmons đâu anh?” Chu Tích Tuyết tiến lại gần hỏi.

“Anh đã xử lý hắn rồi.”

“Anh xử lý thế nào vậy?”

Cận Dập im lặng một lúc, suy nghĩ xem có nên nói cho cô biết sự thật hay không.

Sự im lặng càng làm Chu Tích Tuyết tò mò: “Anh nói nhanh lên nào.”

Cận Dập chọn cách trả lời ngắn gọn: “Anh bẻ gãy một tay và một chân của hắn ta.”

Còn về quá trình diễn ra có bao nhiêu máu me, anh không muốn kể chi tiết, vì sợ cô sẽ khiếp sợ.

Chu Tích Tuyết không quá bất ngờ về chuyện này, cô thường xem phim bạo lực và đẫm máu nên cảnh này cũng không còn xa lạ. Một kẻ phản diện lớn như Simmons, dù ở trong phim cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

“Vậy bây giờ anh ta ở đâu?”

“Trên nền đất r*n r* vì đau đớn.”

Bình Luận (0)
Comment