Trong quán cà phê, máy lạnh thổi thẳng vào chậu cây cảnh. Dưới tán lá to rung rinh của cây trầu bà, Việt Văn Chu lấy từ balô ra một tấm ảnh chụp tập thể đã được ép plastic.
Trong bức ảnh lớn ấy, Biên Vũ mặc đồng phục màu xanh đậm, dáng đứng thẳng tắp, đứng chính giữa hàng đầu tiên, hai bên là thầy cô và hiệu trưởng đặt tay lên vai và lưng y.
Hồi đó, y thường được yêu cầu đứng ở hàng đầu, chính giữa. Vị trí đó vốn không phải dành cho học sinh, nhưng y luôn là ngoại lệ.
Dòng ký ức lướt qua như bóng cây in trên bức tường trắng, chập chờn lay động. Đó là ký ức như bị gió thổi dạt đi, phủ đầy lớp bụi mờ, mơ hồ và thô ráp, không có hương vị chanh mát lạnh của mùa hè như người ta vẫn nói, chỉ có tầng mây trắng xoá được ngưng tụ từ hàng tỉ giọt nước mà y nhìn thấy từ độ cao 10.000 mét khi cánh máy bay xuyên qua lớp mây, bầu trời xanh thẳm trải rộng phía trên.
Biên Vũ cảm thấy hơi choáng váng. Hôm nay y dậy sớm, từ vùng ngoại ô ngồi tàu điện ngầm vào nội thành, tuyến số 11 đông nghẹt người, y đứng suốt một tiếng bốn mươi lăm phút giữa đám đông lắc lư, không khí ngột ngạt khiến y choáng váng, chỉ đến khi bước ra khỏi tàu thì mới đỡ hơn đôi chút. Giờ ngồi xuống rồi, y mới nhận ra cơn choáng vẫn chưa tan.
Biên Vũ lấy lại bình tĩnh, cất tấm ảnh tập thể – món đồ đến muộn này – vào túi xách.
“Cảm ơn cậu.”
“Không có gì,” Việt Văn Chu nói, “Tiện thể tớ cũng ra ngoài mua đồ tập luyện.”
“Huấn luyện bay à?” Biên Vũ vừa hỏi xong thì chợt nhớ ra trước đó Việt Văn Chu từng nói hắn đã chuyển về Học viện Công nghệ Kỹ thuật.
“Không phải, là huấn luyện đạp xe. Coi như là sở thích đi, dạo gần đây rảnh thì tớ đi xe đạp.” Việt Văn Chu uống một ngụm nước giải khát. “Ở trong quân đội mỗi ngày đều quen với cường độ huấn luyện lớn, bây giờ ra ngoài có nhiều thời gian hơn, lại không biết nên làm gì, nên mua một chiếc xe địa hình đạp thử. Nhưng không có đồ chuyên dụng tử tế, đạp trong núi cũng không thoải mái lắm.”
Biên Vũ thỉnh thoảng cũng đạp xe địa hình nên hiểu ý cậu: “Đồ đạp xe bản huấn luyện sẽ rộng rãi hơn một chút, nhưng leo núi thì có thể hơi mệt.”
“Cái này tớ không rành lắm.” Việt Văn Chu nhân cơ hội nói, “Hoặc là, cậu có rảnh không? Có thể giúp tớ xem thử.”
Biên Vũ nhìn đồng hồ: “Bảy giờ tối tớ có việc.”
Việt Văn Chu mở bản đồ dẫn đường: “Kịp mà, cửa hàng chính hãng gần đây thôi, cách tầm hai ba cây số. Mình đạp xe chung đi.”
Biên Vũ uống hết ngụm nước chanh bạc hà cuối cùng, đứng dậy nói: “Vậy đi luôn bây giờ đi.”
Hai người quét mã mở khóa xe đạp công cộng, dắt xe đi. Việt Văn Chu chợt nhớ ra một chuyện chưa kịp nói: “Bây giờ cậu định cư ở Lộ Đảo luôn à?”
“Ừ.”
“Tháng Tám này tớ sẽ thực tập ở căn cứ bên đó.”
“Chúc mừng.”
“Lúc đó gặp nhau cà phê nhé?”
“Được thôi.” Biên Vũ leo lên xe, quay đầu hỏi, “Mở định vị chưa?”
“Mở rồi.” Việt Văn Chu đặt điện thoại lên ghi - đông xe, vỏ điện thoại có từ tính nên bám rất chắc.
“Cậu dẫn đường nhé.” Biên Vũ chống một chân lên vỉa hè chờ.
“Được.” Việt Văn Chu đạp xe, đi chậm rãi phía trước, quay đầu nhìn Biên Vũ. Biên Vũ đạp xe theo kịp, chẳng mấy chốc hai người đã đi song song.
Họ đạp xe dưới những tán cây, ánh nắng len qua kẽ lá rơi trên người họ. Biên Vũ từ xa trông thấy cổng nhà thờ Chính thống giáo Thánh Thục, nhưng có vẻ lộ trình không đi ngang qua đó.
Ban đầu y không đặc biệt để ý, nhưng lúc rẽ thì lại lơ đễnh liếc mắt nhìn theo cánh cổng nhà thờ dần xa.
Nắng rực rỡ, bên trong nhà thờ có một bức tường đầy hoa hồng leo, như một tấm chăn gấm được trải rộng.
Loài hoa hồng mà cha y, trồng ở đây hơn hai mươi năm trước giờ lại phát triển rực rỡ đến thế. Cả một bức tường như một vương quốc hoa hồng, đến nay vẫn chưa suy tàn.
Cửa hàng đồ thể thao, chỗ quầy thanh toán đang khá đông người.
Biên Vũ chọn vài món đồ thể thao cần thay mới, đang nghĩ cách tách riêng đồ của hai người để thanh toán thì Việt Văn Chu đã đi lên trước tính tiền. Hắn xin hai chiếc túi từ nhân viên thu ngân, rồi chia đồ Biên Vũ chọn vào một túi riêng.
Biên Vũ cầm túi đồ thuộc về mình, nhìn từng món để xem giá, nhưng lại thấy cách này hơi rối, bèn quay lại quầy thu ngân xin hóa đơn, rồi nói với Việt Văn Chu:
“Lát nữa tớ chuyển khoản phần của mình cho cậu.”
“Lát nữa nói sau đi.”
Hai người xách túi ra ngoài, không biết từ khi nào trước cửa hàng đã dựng lên một cái lều, bên cạnh bày mấy thiết bị thể hình ế hàng. Một nhân viên cầm loa hô to: “Đến xem nào, tập thể hình tặng quà hấp dẫn miễn phí! Dùng thiết bị của cửa hàng là có quà đem về!”
Trên bàn bày nhiều món đồ lưu niệm và phụ kiện hợp tác thương hiệu. Trong đó có một mô hình máy bay nhỏ: hai chiếc máy bay được nâng lên bằng ống đèn mảnh, phía trên quấn dây kim loại phát sáng tạo thành hình xoáy ngân hà. Khi ống đèn quay và dây kim loại xoay theo, hai chiếc máy bay như đang bay xuyên qua dải ngân hà trong ánh sáng đêm.
Mô hình đó rất giống món đồ Biên Vũ từng đặt trong ký túc xá đại học, khiến y không nhịn được đứng lại nhìn thêm vài lần.
Việt Văn Chu tiến lên hỏi người quảng cáo: “Cái này làm sao để lấy được?”
“Chào anh, bây giờ đang có chương trình, hít xà đơn 50 cái là lấy được món quà này.” Nhân viên chỉ vào thanh xà đơn phía sau: “Phải dùng thiết bị bên em nhé.”
Việt Văn Chu quay sang nhìn Biên Vũ, như thể muốn xác nhận xem cậu có thích cái mô hình máy bay này không.
Biên Vũ lắc đầu: “Lâu rồi tớ không tập mấy cái này.”
Nhân viên cười híp mắt: “Nếu dùng một tay thì chỉ cần hai mươi cái thôi. Tôi thấy anh này chắc chắn làm dễ như trở bàn tay!”
— “anh này” chính là Việt Văn Chu.
Mấy người xung quanh cũng bắt đầu tụ lại, đều muốn xem người đàn ông da ngăm cao lớn này biểu diễn.
“Vậy để tớ thử xem.” Việt Văn Chu không phụ kỳ vọng, cởi áo khoác rồi đến dưới thanh xà, nhảy lên, dùng tay trái nắm lấy thanh. Bắp tay hắn lập tức căng lên, qua lớp áo bó sát như có thể nhìn thấy từng sợi cơ bắp rắn chắc.
“1, 2, 3, 4, 5…” Mấy người bên cạnh đếm thay hắn. Ai cũng tưởng hắn sẽ càng lúc càng đuối, nhưng không ngờ đến gần cuối, hắn vẫn giữ vững tốc độ, thậm chí mấy cái cuối còn tăng nhanh.
“17, 18, 19, 20! Ôi ôi ôi!” Tiếng vỗ tay vang dội từ đám đông vây quanh, ai nấy đều phấn khích như chính họ vừa hoàn thành bài tập ấy.
Nhân viên nhanh chóng quay ra giới thiệu thiết bị tập của cửa hàng, rồi hai tay nâng món mô hình tặng phẩm trao cho Việt Văn Chu.
Việt Văn Chu đưa món quà cho Biên Vũ: “Không biết chất lượng có ổn không, sau này nếu thấy cái nào đẹp hơn tớ sẽ—” Hắn định nói “mua cho cậu”, nhưng nghĩ không hợp vai trò hiện tại, bèn mỉm cười, nhẹ giọng: “Cậu xem thích thì cầm đi, ký túc xá tớ không có chỗ để.”
Biên Vũ dùng ngón tay gẩy nhẹ một trong hai chiếc máy bay, khay đỡ bên dưới phát ra tiếng “cạch cạch” do bánh răng chuyển động. Khi ngón tay buông ra, bản nhạc ru nhẹ vang lên, ống đèn trung tâm từ từ quay, hai chiếc máy bay xoay quanh đèn, lên lên xuống xuống như muốn bay vào dải ngân hà.
Đó là một chiếc hộp nhạc, còn cao cấp hơn món cậu từng có hồi đại học.
“Tại sao lại phải mất công đến vậy chỉ vì nó?” Biên Vũ hỏi.
“Đẹp mà.” Việt Văn Chu đáp, “Đặt ở nhà cậu chắc hợp lắm.”
“Cậu cũng đâu biết nhà tớ trông thế nào?” Biên Vũ cười nhạt.
“Cũng đoán được phần nào.” Việt Văn Chu mô tả tưởng tượng của hắn: “Không có nhiều đồ, gọn gàng ngăn nắp. Có thể có cửa sổ. Cậu xem nè, đặt nó bên cửa sổ, giống như hoà vào bầu trời đêm vậy.”
Hắn nói là “nhà” của Biên Vũ, nhưng mô tả lại rõ là căn phòng vì trong tưởng tượng của hắn, chỉ có phòng của Biên Vũ.
Biên Vũ vốn định đáp lại kiểu “phòng ai chẳng thế”, nhưng lúc đó hộp nhạc ngừng quay, y theo phản xạ lại chạm vào, đoạn nhạc chưa xong tiếp tục vang lên, thế là không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn hai chiếc máy bay nhỏ đang bay giữa ngân hà thu nhỏ.
Gương mặt của Biên Vũ được vòng sáng vàng nhạt bao bọc, Việt Văn Chu lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt ấy, ánh sáng lấp lánh của dải ngân hà, hai chiếc máy bay đang xoay, phản chiếu ra ánh mắt lấp lánh của hắn.
Gương mặt ấy, hắn như vừa mới gặp hôm qua—Nhưng “hôm qua” đó, đã trôi qua tám năm dài.
---
2015, Trường huấn luyện Học viện Hàng không Vũ trụ Đông Xuyên.
Nắng gay gắt. Một chiếc máy bay huấn luyện dân dụng màu trắng trên không trung xoay vòng, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp. Ngay sau đó, mũi máy bay hạ thấp, thân dần hạ xuống. Tiếng động cơ gầm rú đè xuống từ bầu trời, ba bánh xe thò ra từ thân máy bay, khi tiếp đất chạy chậm lại vài vòng mới từ từ dừng hẳn.
Ước chừng hơn 20 phút sau, khoang máy bay mở ra, thang rút xuống. Một nhóm học viên mặc đồng phục xanh đậm lần lượt bước xuống.
Phía trong phòng chờ được ngăn bằng tấm kính lớn, thầy hướng dẫn nói vào bộ đàm liên lạc với huấn luyện viên trên máy bay:
“Bên cậu xong chưa?”
“Ừ, học viên xuống hết rồi.” Giọng đáp vọng lại từ đầu dây bên kia.
“Người điều khiển lúc nãy là ai?” Thầy cố ý hỏi với giọng tò mò.
“Chính là cậu ấy đó.”
Thầy cười khẽ: “Biên Vũ à? Lại là cậu ta.”
“Kỹ thuật không tệ đúng không?”
“Dù tốt cũng vẫn là học trò cưng của cậu, người khác không giành được.” Hắn dừng lại lời trêu chọc, “Thôi được rồi, tôi cho học viên khác lên thay.”
Hắn quay sang gọi Việt Văn Chu và Hướng An phía sau: “Này, hai cậu được lên rồi đấy.”
Việt Văn Chu và Hướng An xách hộp dụng cụ bước ra khỏi phòng chờ.
Bên ngoài, huấn luyện viên bay hai tay cầm máy ảnh Sony, gọi các học viên đứng thành hàng.
“Cơ trưởng Biên, đứng chính giữa!” Hắn đùa lớn, gọi Biên Vũ đang đứng bên ngoài hàng.
Người con trai được ánh sáng bao quanh bước lên trung tâm. Khi hắn lướt ngang qua Việt Văn Chu, ánh mắt Việt Văn Chu vô thức dõi theo người ấy — người chói sáng như ánh nắng trắng.
Hướng An vỗ nhẹ vai hắn: “Đi mau lên, đừng nhìn nữa.”
Việt Văn Chu thu lại ánh nhìn, bước về phía chiếc máy bay cỡ vừa đang chờ kiểm tra.
Hướng An leo thang kiểm tra khoang lái, Việt Văn Chu mang găng trắng, đứng phía dưới kiểm tra thân máy bay.
Nhóm học viên bay phía sau vẫn tiếp tục chụp ảnh kiểu đủ mọi dáng. Biên Vũ luôn bị vây ở vị trí trung tâm.
Hắn quả thực rất chói sáng. Dù là ở thành tích vượt trội đến mức khiến người khác không thể với tới, hay là ngoại hình nổi bật.
“Cậu ghen tị với cái đãi ngộ đó à?” Hướng An chú ý thấy ánh mắt Việt Văn Chu lại thất thần, hắn cười, tay tì vào lan can thang: “Đừng mơ tưởng nhiều quá, người ta là thiên chi kiêu tử. Cậu biết thiên chi kiêu tử nghĩa là gì không? Gọi người khác như vậy đa phần chỉ là lời tâng bốc thôi. Còn kiểu đó,” hắn chỉ vào bóng lưng Biên Vũ, “phải là trời trăm năm mới sinh ra một người đấy.”
Việt Văn Chu nhìn lại những đường nét thân máy bay dưới tay, lắng nghe cái tên "Biên Vũ" vang lên phía sau. Trong mắt hắn phản chiếu ánh mây trắng như mang theo sự dịu dàng vô hình.
---
Học kỳ đầu năm sau, Việt Văn Chu nộp đơn xin chuyển khoa trong thời hạn cho phép của trường.
“Em chắc chắn muốn chuyển khoa?” Cố vấn học vụ nhìn hồ sơ của hắn, có vẻ không tin nổi.
Việt Văn Chu gật đầu: “Chắc chắn ạ.”
“Tôi có thể biết lý do không?” Đôi mắt sau gọng kính đen ngẩng lên, hắn nói: “Xét thành tích hiện tại thì em luôn trong top 5 của lớp, top 10 của khoa.”
“Em có mục tiêu mới rồi.” Việt Văn Chu nói như thể chẳng mấy quan tâm đến những thành tích đáng tự hào của mình.
“Muốn làm phi công à?”
“Có thể xem như vậy.”
Cố vấn mỉm cười lắc đầu: “Bây giờ cậu chuyển qua cũng phải qua huấn luyện và kiểm tra của họ, chưa chắc đã đậu. Lúc đó quay về lại trễ mất tiến độ bên này. Tôi vẫn mong em suy nghĩ kỹ.”
Việt Văn Chu cũng cười, nhưng giọng nói cực kỳ kiên định: “Em đã nghĩ kỹ rồi.”
---
Tuần kế tiếp, thứ Hai. Lớp 1, khoa Phi công.
Biên Vũ đặt sách giáo trình lên bàn, ngồi xuống rồi chỉnh lại vị trí ghế ngồi.
Y đeo tai nghe bluetooth, theo thói quen chỉ tháo bên trái.
Dù chỉnh ghế thế nào, Biên Vũ vẫn thấy chỗ ngồi hơi chật. Y quay đầu định bảo bạn sau lùi bàn lại chút thì phát hiện là một gương mặt lạ.
Việt Văn Chu như đoán được ý cậu, chủ động đẩy bàn lui vài phân, rồi mỉm cười chào: “Lần đầu gặp mặt, chào cậu.”
Câu chào này là từ phía hắn – nói với Biên Vũ là “lần đầu gặp mặt”, nhưng với hắn, thì không phải.