Biên Vũ xác định cách sắp chai, không đổi ý. Y không phải người thiếu quyết đoán.
Nghiêu Tranh chỉ từng chai bên trái Biên Vũ: “Chai này đúng, chai này, chai này, chai này, và chai này, đều đúng.” Gõ hai chai giả bên phải, “Bên này đúng.” Cuối cùng, hắn chỉ Louis XIII ở khu thật, “Chai này sai.”
Khi đặt chai, Biên Vũ thấy vẻ tiếc nuối rồi đắc thắng của Nghiêu Tranh, biết mình sai, nhưng vẫn hỏi: “Sao lại thế? Vỏ chai là hàng gốc, dấu niêm phong không có dấu mở lại, gần như không thể dùng vỏ cũ chứa rượu giả.”
Nghiêu Tranh giải thích: “Vì chai này do nhà máy chính của hãng sản xuất.”
Biên Vũ hỏi: “Vậy sao nó giả?”
“Chúng cùng nhà máy, nhưng nhà máy có thể tùy khách hàng, cung cấp hàng chất lượng khác. Một số thương gia đặt rượu thứ cấp rẻ hơn, quy trình đơn giản. Mọi thứ đều thật, chỉ chất lượng rượu không đạt cấp thật” Nghiêu Tranh lấy từ ghế bên một chai Louis XIII thiết kế y hệt, “Còn đây là Louis XIII thật, cậu so sánh đi.”
Biên Vũ cầm chai thật, mở nắp thủy tinh, rót gần đầy ly. Nhấp ngụm, lần này y nhận ra sự khác biệt.
Y đặt ly xuống, hơi không cam tâm, bất ngờ thấy tay mát lạnh, nhìn thì dính phô mai.
Chất cồn trong ly rượu pha chế đã phát huy tác dụng nhưng Biên Vũ không cảm thấy say, ý thức vẫn tỉnh, nhưng thị lực mờ đi. Y tìm giấy, tay đối diện đã đưa tờ giấy qua.
Biên Vũ định nhận, tay bị đối phương nắm.
Biên Vũ hơi ngẩn ra, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng rút tay lại nhưng không rút hẳn. Y không biết liệu có phải do mình không dùng sức hay không. Y thấy Nghiêu Tranh đang nhìn mình, với ánh mắt đầy tính xâm lược, giống như buổi chiều hôm nay, chăm chú nhìn vào mặt y.
Nghiêu Tranh thấy dưới gương mặt lạnh đẹp này là tính không chịu thua giống hắn, khiến hắn muốn khơi dậy bản chất ấy.
Nhưng hắn không nhìn rõ y. Không rõ gương mặt này là Tây hay Đông, tóc dưới nắng là vàng nhạt hay dưới đèn là bạc trắng. Y là Trầm Ngộ hay Biên Vũ?
“Tôi lau cho” Nghiêu Tranh nói, nhưng nắm tay Biên Vũ, nhìn lâu, mới chậm rãi lau phô mai dính bên tay.
Lau xong, hắn không buông, nhìn đường chỉ tay y.
“Anh biết xem chỉ tay?” Biên Vũ không nhịn được hỏi.
“Ừ, tôi biết xem chỉ tay” ngón cái Nghiêu Tranh lướt qua đường chỉ tay y, những đường mảnh sạch, thoáng nhìn không rõ, nhìn kỹ thấy nhiều đường nhỏ rối.
“Chỉ tay tôi nói lên điều gì?” Biên Vũ thuận thế hỏi. Phân tích tính cách y không tin, vài giờ chung đụng, ai cũng nói được mấy lời hoa mỹ.
“Sẽ thuận lợi cả đời, nhưng phải theo đúng người” Nghiêu Tranh nói.
“Nói kiểu đó thì đến giá thấp nhất người ta cũng không trả cho đâu” Biên Vũ đáp.
“Vậy à?” Nghiêu Tranh hỏi: “Nếu tôi nói đúng, cậu trả tôi gì?”
Biên Vũ nhún vai: “Tôi không có tiền, xem anh muốn gì ở tôi.”
“Đến lúc đó, tôi muốn gì cũng được?”
“Phải xem anh nói đúng không đã.”
Nghiêu Tranh nhìn vào mắt y: “Cậu từng làm việc liên quan đến ngành hàng không.”
Mày Biên Vũ động, vô thức cuộn ngón tay, vô tình móc tay Nghiêu Tranh.
Nghiêu Tranh nhìn y. Quả như mèo hoang nhạy cảm, dựng rào, giương gai, cách biệt kẻ chạm vào vùng xã hội của y.
Hắn nắm tay y, mở những ngón cuộn: “Có thể bàn xem cậu trả tôi gì rồi.”
“Anh muốn gì tôi có thể cho? Tượng gỗ? Hay thứ khác?”
Nghiêu Tranh nói: “Thân thể.”
“Hả?” Biên Vũ không nghe rõ.
“Người tuổi này, thứ giá trị nhất là thân thể—lao động hoặc trí óc. Cậu có cả hai” Nghiêu Tranh khép ngón tay y, “Nhưng tạm thời tôi không cần. Khi cần, tôi sẽ liên lạc.”
Biên Vũ rút tay, đặt dưới bàn, tránh xa bánh phô mai, sợ lại dính.
Nghiêu Tranh uống không ít rượu, nhưng chưa đến giới hạn, tự rót thêm, tò mò: “Sao không tiếp tục theo ngành hàng không?”
Biên Vũ nhìn người lặn đêm ngoài biển, tùy ý đáp: “Vì giờ thích lặn.”
“Ồ, vậy cậu đến đúng chỗ, điều kiện lặn ở Tam Á tốt” Nghiêu Tranh như trò chuyện, “Gần đây lặn chỗ nào chưa?”
“Chỗ tôi ở có điều kiện lặn tự do tốt, nhưng không được riêng tư, tôi không định đi” Biên Vũ nói. Y không ngại đám đông, chỉ thích tự do một mình.
“Nếu có thời gian thì đến khách sạn Vạn Lệ chơi, gần đảo Ngô Chi Châu, lặn tự do riêng tư” Nghiêu Tranh uống cạn ly, không uống thêm. Trợ lý hắn hai mươi phút trước xử lý xong xe mới, nhưng lúc đó hắn đang chơi thử rượu với Biên Vũ, không trả lời, cuối cùng đến giờ ăn tối.
Quản lý nhà hàng đoán được thân phận Nghiêu Tranh, sớm nhắn tin, giờ đang báo cáo gì đó với người ăn mặc sang trọng ngoài cửa.
“Người ngoài cửa là đối tác của tôi, trước đây bà ấy hứa trong hợp đồng, nếu tôi tìm được một chai rượu dởm loại thượng hạng, bà ấy sẽ nhường thêm hai phần lợi nhuận” Nghiêu Tranh đặt tay lên chai Louis XIII thứ cấp, “Giờ chai dởm này thành vốn.”
Qua cửa kính, bóng dáng quản lý nhà hàng che khuất mặt người phụ nữ, Biên Vũ chỉ thấy nửa thân nghiêng, mặc váy dài hồng phấn viền lông, đầu quấn khăn.
Họ nói xong, quản lý nhường lối, người phụ nữ đẩy cửa kính, cười bước tới bàn Nghiêu Tranh.
Biên Vũ từng gặp bà, ở sòng Vụ Ưng Macau, người phụ nữ gốc Bồ Đào Nha đã giúp y đổi 100 đồng chip. Nhân viên ở đó gọi bà là Đinh phu nhân.
Đinh phu nhân hẳn thích Valentino, hôm nay như hôm đó, toàn đồ hiệu này. Biên Vũ nhớ bà quen mẹ y, hôm ở Macau, trước khi đi, bà bảo y giống mẹ. Chắc bà quen mẹ y từ trước khi y có ký ức, vì y chưa từng gặp bà lúc nhỏ.
Đinh phu nhân cười tới, chưa đến bàn, tay phải đã đưa ra bắt tay: “Nghiêu tiên sinh, hôm nay nể mặt quá?”
Nghiêu Tranh nắm tay bà nhẹ, hàn huyên đôi câu, gõ chai rượu dởm: “Hợp đồng ký với Đinh phu nhân trước đây, vẫn tính chứ?”
Đinh phu nhân liếc chai rượu, hiểu ý, nhưng làm bộ hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Nghiêu Tranh rót nửa ly, đưa bà: “Thử xem?”
Đinh phu nhân khựng, cười: “À, vì chuyện này.” Bà liếc quản lý sau lưng, cười quay lại Nghiêu Tranh, “Tôi tin khả năng thưởng rượu của Nghiêu tiên sinh. Tôi hứa thì sẽ làm.”
“OK” Nghiêu Tranh đặt ly.
Quản lý khom người, hai tay cầm thực đơn tới. Ông ta lo sợ Đinh phu nhân sẽ trách ông dám dùng rượu dởm tiếp Nghiêu Tranh, còn ông sẽ mắng cấp dưới không nhận ra Nghiêu tiên sinh. Một sai lầm nhỏ, liên lụy bát cơm vài người. Nghĩ thế, ông càng giữ thực đơn cẩn thận, nhẹ đặt lên bàn, muốn cung kính thêm vạn phần, nhỏ giọng: “Nghiêu tiên sinh, và vị tiên sinh này, mời xem thực đơn.”
Biên Vũ thấy dáng vẻ cẩn trọng của quản lý, nói: “Cảm ơn. À, lấy giúp tôi ly đồ uống giải rượu.”
Quản lý vội đồng ý, đi ngay. Ông thầm mừng, Biên Vũ cho ông cơ hội thể hiện trước Đinh phu nhân. Biên Vũ muốn ly giải rượu, ông phải mang hai ly, vì Nghiêu Tranh cũng uống. Ông còn phải biết loại đồ uống nào giải rượu tốt, như vậy mới có thể chuộc lại lỗi lầm.
Đinh phu nhân chống tay lên bàn: “Muốn ăn gì? Tối nay tôi mời. Tôm hùm mới đánh bắt hôm nay ngon lắm.”
Nghiêu Tranh mở thực đơn, hỏi Biên Vũ: “Cậu muốn ăn gì?”
Biên Vũ không nhìn thực đơn: “Một phần gà Hải Nam, còn lại sao cũng được.”
Nghiêu Tranh gập thực đơn, nói với Đinh phu nhân: “Một phần gà Hải Nam, mấy món còn lại thì để bà chủ Đinh chọn đi.”
“Được. Tôi đi dặn bếp” Đinh phu nhân cầm thực đơn, đi về phía bếp.
Lúc này, quản lý cùng phục vụ mang rượu tới. Người phục vụ bưng một khay trà, trên đó có hai ly trà nóng hổi cùng một hộp thuốc. Quản lý đích thân đặt từng ly trà trước mặt Biên Vũ và Nghiêu Tranh, nói: “Đây là trà pha từ hoa cúc, quyết minh tử và hoa sắn dây, có tác dụng thanh nhiệt và giải rượu”. Nói xong, ông nhẹ nhàng đặt hộp thuốc ở chính giữa bàn: “Đây là thuốc có chứa men giải rượu”.
Họ phải đợi lúc Đinh phu nhân không có mặt mới làm những việc này, như thế mới tránh được cảm giác đang cố thể hiện trước mặt bà. Đợi đến khi Đinh phu nhân quay lại, nhìn thấy những thứ họ đã chuẩn bị sẵn trên bàn, tự nhiên sẽ nhận ra công việc họ đã làm.
Quản lý chắp tay trước ngực trái: “Có gì cần, hai vị cứ gọi tôi.”
Biên Vũ đáp: “Được.”
Vài phút sau, Đinh phu nhân trở lại, họ vừa ăn vừa nói chuyện làm ăn. Biên Vũ chỉ nghe, trừ khi Nghiêu Tranh hỏi ý y, y mới đáp.
Giữa bữa, Biên Vũ vào nhà vệ sinh, ra rửa tay, không tìm thấy giấy lau. Đinh phu nhân không biết từ lúc nào cũng đến, từ nhà vệ sinh nữ bước ra, lấy giấy lau dưới gương bên phải đưa y.
“Cảm ơn” Biên Vũ nhận giấy, lau kỹ giọt nước trên tay. Tay y dễ khô, lau xong phải bôi kem dưỡng trên bàn, nên phải lau sạch nước.
Đinh phu nhân nhìn mặt y, nụ cười dịu đi, mang vẻ hiền từ, khác hẳn nụ cười nhiệt tình với Nghiêu Tranh. Bà quan sát dáng y, hỏi: “Lần trước tôi định hỏi, cậu là con của Liễu Đức Mễ Lạp·Lâm Quỳnh, đúng không?”
Biên Vũ chậm rãi lau tay, như thất thần, chà đi chà lại ngón cái đã khô. Lâu sau, y ngẩng lên: “Bà quen bà ấy?” Y định gặp lại Đinh phu nhân ở Macau để hỏi câu này, nhưng bà như không nhận ra y, chỉ nói chuyện làm ăn với Nghiêu Tranh, y nghĩ bà đã quên, nên không hỏi. Không ngờ bà nhắc tên mẹ y.