“Quen chứ, nhưng thật ra tôi không thân lắm với Liễu Đức Mễ Lạp, chủ yếu quen cha cậu, Chí Huy. Những năm đó, Chí Huy thường đưa mẹ cậu đến Macau chơi, còn ở khách sạn của chồng tôi đến nửa năm” Đinh phu nhân mở to mắt, ánh lên niềm vui khi nhớ chuyện xưa, “Hôm ở Macau thấy cậu, tôi cứ ngỡ cậu và mẹ cậu về.”
Biên Vũ im lặng, giấy lau vô thức nắm chặt.
“Sao thế, tôi nghĩ sai à?” Đinh phu nhân thấy y trầm xuống, hỏi: “Mẹ cậu về chưa?”
Lâu sau, Biên Vũ lắc đầu.
“Có lẽ bà ấy cũng có nỗi khổ riêng.” Đinh phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm nhớ về chuyện xưa: “Mẹ cậu là một người rất tốt. Tôi nhớ hồi đó, lúc tôi và con trai cãi nhau, chính bà ấy đã đến khuyên can. Cậu cũng biết đấy, thời đó thường phải chạy ngược xuôi vì đủ thứ chuyện. Mới chớp mắt mà con cái đã lớn, rồi quay ra trách mình không quan tâm đến chúng. Tôi và con trai cũng vậy. Hai mẹ con xa nhau rất lâu, đến khi nó lớn tôi mới đón về ở cùng, nhưng lúc đó thì hai mẹ con lại chẳng hòa hợp chút nào.”
Bà vừa nói vừa đứng trước gương, chỉnh lại chiếc khăn trùm đầu đang ôm lấy mái tóc xoăn đỏ. “Hôm đó chúng tôi cãi nhau rất lâu, mẹ cậu đến và nói rằng: tình cảm giữa mẹ và con là mối duyên khó có được. Nếu còn trẻ mà cứ giận dỗi, đến lúc về già sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ quá nhiều điều.”
“Vậy à? Bà ấy nói thế thật?” Biên Vũ hỏi như trò chuyện, nhưng giọng đượm thê lương và mỉa mai, bất giác mắt đỏ. Gương mặt nhìn nghiêng trong gương, chồng lên cánh bướm đã nứt ra những đường vân mảnh.
Khi Đinh phu nhân để ý, màu đỏ trong mắt y đã kìm xuống, không thấy nữa.
“Đúng vậy, mẹ cậu đã nói như thế”. “Lúc đó tôi nghĩ, mình đã bỏ lỡ quá trình con lớn lên, không thể tiếp tục bỏ lỡ quãng thời gian có thể ở bên con trong tương lai nữa. Nếu không nhờ Liễu Đức Mễ Lạp hôm ấy khuyên nhủ như vậy, có lẽ tôi đã chẳng nghĩ được đến điều đó. Thế nên, tôi tin bà ấy nhất định cũng là một người mẹ tốt.”
Sửa khăn xong, Đinh phu nhân cười nhẹ, về chỗ.
Biên Vũ ném giấy vào thùng rác, ngẩng nhìn mặt mình trong gương. Gương mặt thừa hưởng gần hết nét của mẹ, thậm chí còn đẹp hơn bà.
Ánh mắt trống rỗng như hồ xanh phủ bụi, y như qua gương thấy bóng mẹ trong ký ức. Từ rực rỡ vô hạn đến xám tro ảm đạm, khăn đen quấn đầu, che gương mặt Tây không chút sáng.
Bà cúi xuống ôm y, dây chuyền thánh giá lạnh chạm ngực y. Bà thì thầm bên tai: “Mẹ là tội nhân.” Rồi bóng hình ấy biến mất khỏi ký ức, không xuất hiện nữa.
Sáng hôm sau, Biên Vũ tỉnh trong khách sạn Vịnh Á Long, bàn trà ngổn ngang vài chai rượu Nghiêu Tranh tặng tối qua, một hai chai cạn sạch.
Y ngủ trên thảm. Áo thun lỏng lẻo, cổ trễ lệch vai, gần tuột xuống. Y ngồi dậy, chỉnh cổ áo, tay chống đầu nặng trịch.
Y vốn mắc chứng mất ngủ. Tối qua ăn xong, y trở về khách sạn, trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt, bèn ngồi dậy, cúi mình trước bàn trà vừa uống rượu vừa khắc gỗ. Cảm giác bị rượu khuếch đại khiến từng nhát khắc của y càng thêm sâu sắc và dứt khoát. Thế là y cứ thế vừa uống vừa làm việc, vô thức uống không biết bao nhiêu. Đến khi ánh sáng đầu ngày le lói hiện ra, cơn say đột ngột ập đến như sóng dồn, y liền nằm vật xuống tấm thảm ngủ thiếp đi. May mà thảm vừa được thay mới, sạch sẽ, lại đặc biệt mềm mại.
Biên Vũ dĩ nhiên chưa ngủ đủ, sàn nhà vốn không phải nơi có thể ngủ ngon. Y trở lại giường, nằm úp người xuống. Ánh nắng ngoài khung cửa sổ sát đất nhẹ nhàng v**t v* thân thể trắng trẻo, thon dài đang nằm trên ga giường, như đang vỗ về một chú chim lông vũ lười biếng.
Biển ngoài cửa xanh trong, sóng lặng, đẩy cát mịn, vài bóng người dạo bãi biển, mọi người ra chơi.
Trong phòng, y ôm gối trắng, ngủ yên dưới ánh ngày.
Ngủ khoảng hai tiếng, đến mười giờ, Biên Vũ tỉnh, Tiểu Lưu nhắn, vài nhân viên muốn đi dạo, hỏi y đi không. Y từ chối, Tiểu Lưu nghĩ y ngại vì báo cảnh sát khiến Long Khải bị bắt, không tiện chơi, nên không mời nữa, tiện hỏi tình hình ông chủ Long. Biên Vũ đáp, Tiểu Lưu là trợ lý ông chủ Long còn không biết, thì y càng không.
Có lẽ vì sợ chuyện nhà ảnh hưởng đến công việc, bị cấp dưới nhìn vào rồi chê cười, nên chiều hôm đó, ông chủ Long đã nhắn trong nhóm rằng mình đã bao hai chiếc xe, rủ mọi người cùng ra ngoài vui chơi, đừng bỏ lỡ buổi team building hiếm có này. Ông còn dặn riêng Tiểu Lưu phải dẫn theo Biên Vũ, để tránh người khác bàn ra tán vào. Tiểu Lưu lại đến mời Biên Vũ, nhưng Biên Vũ vốn chẳng phải vì e ngại chuyện đụng chạm đến con trai sếp mà từ chối tham gia, nên lần này vẫn khéo léo từ chối lời mời của anh ta.
Nhân viên Long Hưng đi chơi, Biên Vũ ra ngoài thuê bộ đồ lặn, đến khách sạn Vạn Lệ ở Vịnh Hải Đường - chính là nơi mà tối qua Nghiêu Tranh đã nhắc đến.
Khu vực lặn nằm trong một vùng riêng tư của khách sạn. Mười năm trước, khách sạn từng bao trọn một bãi biển riêng trong khu nghỉ dưỡng, nhưng sau khi có chính sách mới cấm khách sạn độc quyền bãi biển cho mục đích thương mại, họ cũng không dám quảng bá rầm rộ nữa, dù quyền sử dụng thương mại vẫn còn giữ. Sau khi hỏi nhân viên khách sạn vị trí khu vực lặn, nhân viên nói rằng Nghiêu tiên sinh đã dặn từ trước: nếu có người tên là "Trầm tiên sinh" đến thì cứ dẫn thẳng vào.
Biên Vũ đến bãi cát nơi lặn, nơi này không có một bóng người, cát mịn và sạch, nước biển trong vắt hơn cả khu ngoài, từng đợt sóng nhỏ nhấp nhô, vỗ nhè nhẹ vào những phiến đá ngầm.
Sau khoảng mười phút lặn ngắm, Biên Vũ lặn sâu xuống khoảng năm mét, từng cụm san hô mọc san sát bên dưới, quanh đó là những loài cá quý hiếm bơi qua bơi lại. Lặn khoảng hai mươi phút, y nổi lên để hít oxy mới, toàn thân thư giãn.
Y nằm ngửa trên mặt biển, tháo mặt nạ và ống thở, ngẩng mặt về phía mặt trời, thả mình trôi theo sóng. Mái tóc nhạt màu của y ngấm nước, như thể được biển nhuộm xanh.
Ánh mặt trời rực rỡ rọi lên làn da mịn màng của y, chảy dọc theo từng đường nét gợi cảm, cùng với biển khơi như cướp lấy thân thể y, như tham luyến, lại như muốn hòa tan con của trời biển mà muôn loài say mê.
Nửa thân y ngập nước lạnh, nửa như đối diện lửa nóng. Màu đồng tử lúc này rõ nét, như hổ phách xanh nhạt ẩn hoa văn băng.
Y khẽ nheo mắt lại, qua khe mi nhìn ánh sáng chói chang. Dần dần, vầng sáng tròn ấy như rạn nứt trong mắt y, từng vòng từng vòng chồng lên nhau, làm hoa mắt chóng mặt.
Biên Vũ nhắm mắt lại rồi mở ra, bầu trời trước mắt đột ngột hóa thành trắng đen. Y trừng mắt, hơi thở đột nhiên dồn dập, vừa định trở mình bơi vào bờ thì cơ thể lại bị kéo tụt xuống đáy. Y vùng vẫy trong nước, tay lơi đi khiến mặt nạ và ống thở tuột khỏi tay, bị sóng đánh trôi xa.
Mở mắt dưới nước, y chỉ thấy biển hóa thành một vùng xám xịt, những cụm san hô đen sì như đang bao vây lấy y. Nước biển tràn vào mũi và tai, y hít mạnh một hơi nhưng lại uống phải cả ngụm nước mặn chát. Có lẽ vì sặc nước, y ho sặc sụa dưới đáy biển, đầu óc quay cuồng, trước mắt mờ mịt hỗn loạn. Y dường như thấy một chiếc khăn trùm đầu màu đen và thánh giá, lại như thấy xác máy bay trôi nổi trên mặt nước cùng bộ đồng phục phi công trắng rách rưới.
Y cảm giác mình đang chìm sâu xuống đáy biển, như sắp chết đuối, những hình ảnh này chắc là ảo giác trước khi chết.
Cha y chết trên trời, y chết dưới biển, như trò đùa của tử thần, mang nét mỉa mai đối xứng.
Biên Vũ cảm thấy hơi thở của mình đang tan biến, linh hồn như lìa khỏi thể xác, mắt đầy những tia sáng đen trắng vặn xoắn khóa chặt lấy y. Đúng lúc ấy, một cánh tay rắn chắc quấn lấy eo y, kéo mạnh y về phía trên.
Xoạt, y được kéo lên mặt nước, nước trong phổi ho ra. Ho lâu, y qua cơn chóng mặt, thấy trời xanh trở lại.
Người đứng trước mặt y, người vừa cứu y chính là Nghiêu Tranh, toàn thân hắn ướt sũng, những đường nét sắc lạnh càng rõ ràng. Hai người đứng trong vùng nước nông, sóng vỗ nhẹ vào chân họ, còn tay Nghiêu Tranh vẫn đang ôm quanh eo Biên Vũ. Làn da rám nắng của Nghiêu Tranh đối lập rõ nét với làn da trắng tuyết của Biên Vũ.
Tóc Biên Vũ ướt sũng dính vào trán, đôi mắt long lanh như viên bảo thạch ngập nước. Một giây sau, giọt nước rơi từ lông mi dài, như ngọc khóc.
Y đưa tay lau mặt, cơn lạnh bỗng lan dọc toàn thân khiến da y đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nhẹ. Nhưng y không thích để người khác thấy mình yếu đuối, nên hất tay Nghiêu Tranh ra, tự đi về phía bờ.
Y ngồi xuống ghế tắm nắng, dùng khăn khô lau tay và cánh tay. Nghiêu Tranh bước tới, ném cho y một chiếc khăn tắm to hơn.
Biên Vũ phủ khăn lên tóc lau: “Anh đến đúng lúc.”
“Thấy ống thở và kính ai trôi lên bờ” Nghiêu Tranh cởi áo ướt, vứt đi, nằm ghế bên. Hắn không nói, chiều nay, từ tầng hai biệt thự nghỉ dưỡng, hắn thấy y xuất hiện qua cửa sổ.
“Thấy người có vẻ đuối nước liền cứu, lòng tốt thật” Biên Vũ như không chừa chỗ cho hắn bịa lý do.
Nghiêu Tranh nghẹn lời, nhớ tính y thế, thuận theo: “Tôi không giống người tốt à?”
“Không giống lắm” Biên Vũ lau tóc, ném khăn lại cho Nghiêu Tranh.
Nghiêu Tranh cười, hết nói, bỏ khăn vào giỏ đồ. Nhìn biển nông trước mặt: “Xem ra cậu lặn không giỏi.”
Biên Vũ lặng nhìn mặt biển xanh thẳm lâu, hỏi: “Anh thấy biển màu gì?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Nghiêu Tranh lặng, rồi đáp: “Màu xanh.”
Biên Vũ không nói gì thêm, để gió biển khẽ thổi vào mặt.
“Sao tự nhiên hỏi thế?” Nghiêu Tranh phá vỡ sự im lặng.
“Hỏi vu vơ.”
Cả hai im lặng thêm một lúc lâu, rồi Nghiêu Tranh lại lên tiếng:
“Màu gì cũng được. Thế giới rực rỡ sắc màu vốn dành cho người yêu nó. Tôi không yêu thế giới này, nên thà nó chỉ có một màu.”
Biên Vũ chống tay lên gối, cúi đầu nhìn cát. Trong cát trắng, cua ẩn sĩ bò qua lại, trườn qua mu bàn chân gầy gò trắng mịn của y.
“Mỗi ngày đều nhìn thấy xa hoa tráng lệ, sao lại thích một thế giới đơn điệu?”
“Có lẽ vì nhìn quen rồi, nên sinh ra chán ngán.”
“Thôi được.” Biên Vũ xem như đồng ý với lý do đó.
Nghiêu Tranh nheo mắt nhìn mặt trời đang dần lặn, không khí yên tĩnh chảy trôi. Hắn nhắc chuyện cũ: “Nhưng tôi vẫn tò mò, hôm ở Vụ Ưng, sao cậu có thể thắng liên tục?”
Biên Vũ nói: “Hôm đó tôi trả lời rồi.”
“Thật lòng, “Nói thật, sòng bạc làm ăn lâu năm, loại bịp nào mà chưa từng thấy? Chỉ dựa tính toán, không thể thắng mãi” Nghiêu Tranh nhìn chằm chằm y.
Biên Vũ nghiêng đầu nhìn hắn: “Khi nào anh tìm được cách khiến tôi chịu nói, tôi sẽ nói”.
“Hôm qua cậu chơi trò chơi thua tôi, cậu còn nợ tôi một điều”. Nghiêu Tranh nhắc: “Nếu giờ tôi dùng điều đó để cậu nói, cậu phải nói thật.”
“Vậy anh muốn dùng điều kiện đó bây giờ?” Biên Vũ hỏi ngược.
Nghiêu Tranh im lặng vài giây: “Không. Tôi nghĩ sau này có nhiều cách khiến cậu nói.”
“Vậy thì để sau.” Biên Vũ đứng lên, “Vùng biển này khá riêng tư, nhưng nước lạnh quá.”
Y đi chân trần bước lên bờ cát, cát mịn bám vào cổ chân và mu bàn chân trắng trẻo, thon dài. Kỳ nghỉ này chẳng nhẹ nhàng gì. Đã đến lúc y nên quay về thành phố Lư Đảo.
Nghiêu Tranh không gọi Biên Vũ lại, cũng không đề nghị đưa tiễn. Vì hắn biết, đây sẽ không phải là lần cuối họ gặp nhau.