Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 25

Hoa hồng Ecuador được gọi là “Rolls-Royce” của các loài hoa, cô gái bán “Rolls-Royce” thường xuyên qua lại đây, Biên Vũ biết về loại hoa này, chẳng thấy gì quá mới lạ.

 

Dù vậy, y vẫn nhận bó hoa.

 

Thấy y nhận hoa, trái tim lo lắng của Văn Sân dần dịu lại, chút “lãng mạn” này may mắn không bị ném đi: “Tôi biết hoa hồng này rất đặc biệt, rất hợp với cậu.” Thân hoa hồng chủ yếu màu hồng, vòng ngoài cánh hoa nhuộm màu đỏ rượu, như bị rượu vang rưới lên, nên gọi là hoa hồng Rượu Vang.

 

“Hoa thuộc họ tường vi tôi đã tiếp xúc từ nhỏ, cách trồng tôi cũng biết rõ. Với tôi mà nói, nó chẳng có gì mới mẻ.” Biên Vũ đặt bó hoa lên bàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa hồng.

 

Thấy y chẳng bất ngờ, tâm trạng vừa nhẹ nhõm của Văn Sân lại tụt xuống. Hắn thầm nuối tiếc, rốt cuộc vẫn làm hỏng “lãng mạn”.

 

Biên Vũ ngón tay khẽ gạt cánh hoa hồng: “Nhưng bó hồng Ecuador này là hàng quý, kỹ thuật nhuộm cũng tốt, tôi đúng là rất thích.”

 

Tâm trạng thất vọng lại lặng lẽ dâng lên, Văn Sân lần đầu phát hiện trái tim mình có thể bị kéo lên xuống, hồi hộp như ngồi tàu lượn. Hắn thở ra, nhớ đến câu “cơ hội không chờ đợi”, nhân lúc thời cơ tốt: “Hồi ở trường, tôi và bạn bè ăn tối xong thường đi uống rượu.”

 

“Để tìm cảm hứng?” Biên Vũ hỏi.

 

“Ừ. Nhưng dù rượu có khơi được cảm hứng, đôi khi say quá, chẳng cầm nổi bút vẽ.” Văn Sân nhắc chuyện xưa, “Hồi đó bọn tôi còn trẻ, mười chín, hai mươi tuổi, không biết kiềm chế. Có lần, tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên thuyền ở sông Seine.”

 

“Say đến thế, bạn bè không đánh thức anh?”

 

“Họ cũng chẳng khá hơn, một đứa ngủ ở ga tàu điện, một đứa ngày hôm sau...” Văn Sân ngừng lại.

 

Biên Vũ hỏi: “Hôm sau?”

 

“Tỉnh dậy ở nhà thầy giáo cậu ta thầm thích.”

 

“Ồ” Biên Vũ nói, “Vậy chắc là người thắng cuộc trong đám các anh.”

 

Văn Sân cười: “Có lẽ vậy. Nếu sau này hôn nhân họ không bi kịch, cậu ấy mãi là người thắng.”

 

Biên Vũ bảo: “Trường tôi thì ngược lại, trong trường không được uống rượu, nếu không sẽ ảnh hưởng học tập, bị ghi lỗi.”

 

Văn Sân hơi ngạc nhiên: “Trường cậu nghiêm thế.”

 

“Ừ.”

 

“Vậy cậu không uống rượu?”

 

“Nhưng tôi uống.”

 

“Thế chẳng phải trái quy định trường?”

 

“Nên học tập của tôi bị ảnh hưởng.” Biên Vũ nói.

 

Văn Sân bất giác cười: “Giờ cậu không cần lo chuyện học hành nữa. Cùng đi uống chút chứ?” Lời đối thoại trước chỉ để dẫn đến lời mời này, “Bạn tôi nói có một quán bar rất hay, tôi chưa đến.”

 

Biên Vũ hờ hững: “Bar ở đây, chẳng có gì đặc biệt.”

 

“Ở sân thượng một bảo tàng bỏ hoang… nửa sân thượng, nửa bảo tàng bỏ hoang. Cậu đến chưa?”

 

Mắt Biên Vũ lộ tia nghi hoặc, hình như y chưa nghe về quán bar như thế.

 

“Vậy, cùng đi xem nhé?” Văn Sân nhận ra sự thay đổi trong thần sắc y, “Cậu bảo hôm nay sẽ cho tôi cơ hội khiến cậu cười? Cậu mười giờ phải về, giờ còn… 2 tiếng 52 phút.”

 

Trong khoảng thời gian hiếm có này, khiến Biên Vũ cười là một lý do, Văn Sân còn muốn hiểu thêm về y, và để y hiểu mình.

 

Cả hai đều là con lai, cảm giác nhận diện phức tạp tạo nên chút đồng điệu giữa họ. Khác biệt là, Văn Sân bề ngoài hoàn toàn giống người châu Á, máu châu Âu chỉ lộ ra khi nhìn kỹ, nhưng hắn tự nhận mình là người Pháp. Biên Vũ thì ngược lại, ngoại hình nổi bật kiểu Slav lai, nhưng tự nhận mình hoàn toàn là người bản xứ.

 

Một sự đối lập nhưng lại trùng hợp đến kỳ lạ.

 

Có lẽ không quen thất hứa, hoặc thực sự hơi tò mò về quán bar bảo tàng bỏ hoang, Biên Vũ cuối cùng đồng ý.

 

Đó là tòa nhà sáu tầng bị phá dỡ nửa vời, nhìn phong cách thiết kế và độ cũ kỹ của mặt ngoài, có lẽ xây sau thời Dân Quốc. Những năm 90, nó được dùng làm “bảo tàng sinh vật biển”, sau bị tố là cơ sở lừa đảo chưa được cấp phép, giả danh cơ quan công cộng để bán vé, ngay cả mẫu xương động vật kỳ lạ trưng bày cũng là giả. Khi cơ quan chức năng điều tra, đơn vị quản lý bảo tàng rút lui trong đêm. Từ 2004 đến 2008, trong thời kỳ bất động sản bùng nổ, lô đất này được cấp cho một tập đoàn làm dự án nhà ở, nhưng khi phá dỡ nửa tòa nhà, tập đoàn đứt vốn và bỏ chạy, công trình dừng lại. Sau năm 2009, tòa nhà này được xếp vào danh mục công trình lịch sử cần bảo tồn và được trùng tu lại. Các cột chịu lực được lắp đặt lại, giúp nó thoát khỏi danh sách “tòa nhà nguy hiểm”, nhưng phần trang trí bị hư hại và mái nhà thì không được phục hồi nữa. Sau khi trùng tu, nơi này có thể cho thuê hoặc mua bán, được phép sử dụng cho mục đích thương mại, nhưng không được tùy tiện cải tạo hoặc tháo dỡ.

 

Năm ngoái, một quán bar thuê khu vực sân thượng, giữ nguyên phong cách cũ, làm mới theo hướng thương mại.

 

Biên Vũ và Văn Sân đi thang máy mới lắp lên tầng sáu.

 

Trên sân thượng “bảo tàng”, trần nhà bị dỡ một nửa, chỉ còn nửa dấu tích phòng trưng bày. Xương đuôi cá voi cắm nghiêng trên nền xi măng, ánh trăng len qua khe xương. Tủ trưng bày chưa tháo đi chất đầy mảnh san hô, mai rùa dính nhãn vàng ố.

 

Khu vực ngoài trời dựng bốn tầng bậc đá, người ngồi rải rác trên bậc. Bậc dưới cùng kê vài tấm gỗ làm bàn, khách mặc áo hoa gảy tàn thuốc vào vỏ hàu. Bậc giữa là vài bạn trẻ, chai bia lăn qua lăn lại trong rãnh bậc. Một cô gái mặc áo dây ngồi co trên bậc cao nhất, cạnh chân là chai gin uống dở.

 

“Thế nào?” Văn Sân hỏi Biên Vũ.

 

“Tôi chưa thấy chỗ nào thế này.” Biên Vũ đảo mắt nhìn quanh, “Nhưng hình như không còn chỗ ngồi.”

 

“Sao thế được…” Văn Sân nhìn quanh, cuối cùng thấy hai ghế trống cạnh quầy bar gần xương sườn cá voi, “Kia, chỗ đẹp, nhìn ra biển.”

 

Biên Vũ và Văn Sân ngồi xuống quầy bar, gần sân khấu, một nữ ca sĩ Philippines ngồi dưới bóng xương sườn cá voi hát. Trên đầu gối cô là cây đàn ukulele tróc sơn, giọng hát giống Yuna Ono Lisa.

 

Bartender hỏi họ uống gì, Văn Sân gọi một chai Chivas.

 

Biên Vũ thấy bảng hiệu tên quán “Siren”, nhớ ra trong danh sách giao hàng trước đây có quán này, thuộc loại hộp đêm. Nghe tiếng ồn không náo nhiệt xung quanh, y nói: “Không ngờ quán này là quán thanh.”

 

“Chúng tôi là hộp đêm, thưa anh.” Bartender thạo trong việc tháo nắp chai Chivas, mở nắp, một tay cầm hai cốc đặt trước mặt họ, “Giờ chưa đến lúc, sau 8 rưỡi sẽ sôi động.”

 

Hộp đêm? Thế này á? Biên Vũ nhìn không khí nghệ thuật ngoài trời, ngửi làn gió biển mặn mà, không hình dung nổi cảnh “sôi động” ở đây.

 

Bartender xúc ít đá vào hai cốc, rót nửa cốc rượu.

 

“Thử đi.” Văn Sân nâng cốc.

 

Biên Vũ chạm cốc với hắn, nhấp một ngụm, vị cay nồng lan trên đầu lưỡi: “Rượu này nguyên chất, 25 năm?”

 

“Ừ.” Văn Sân nói: “Vậy, uống rồi, nhà điêu khắc có cảm hứng chưa?”

 

“Chưa.”

 

“Vậy có lẽ uống chưa đủ.” Văn Sân uống cạn cốc, rót thêm một cốc.

 

Biên Vũ thấy hắn uống nhanh mà mặt không đổi sắc, chợt nghi ngờ liệu hắn có thật sự say đến ngủ trên thuyền buồm.

 

Nhìn ánh trăng ngoài bức tường đổ, Biên Vũ chăm chú vào con tàu du lịch trên biển trong sương mù. Thân tàu ẩn hiện. Có khoảnh khắc, y cảm giác mình không ở trong bar, mà như một hồn ma trôi nổi trên mặt biển.

 

Y uống cốc này qua cốc khác, vô thức uống nhiều.

 

Gió biển lùa qua, đầu óc y hơi mơ màng, Biên Vũ giật mình tỉnh, tự nhủ phải kiềm chế, không thể như trước, coi rượu như nước ngọt. Y nhắc mình, rượu này hậu vị mạnh.

 

Văn Sân định nhắc y uống ít thôi, thì điện thoại chợt reo. Hắn xin lỗi Biên Vũ: “Một cuộc gọi quan trọng, tôi ra ngoài nghe.” Nói rồi vội ra ngoài quán bar.

 

Biên Vũ chống tay lên trán, hậu vị rượu ngoại quả nhiên dần trỗi dậy. Y thấy đèn ống như tan vào ly rượu, mép quầy bar như tờ báo ngấm nước, méo mó nhăn nhúm, từng lớp cuộn lên bong tróc. Y cố nắm ly rượu, nhưng mu bàn tay dính một mảng rượu.

 

Bartender mang một ly cocktail màu nâu trà đến trước mặt Biên Vũ: “Thưa anh, bên chúng tôi tiêu trên ba nghìn tặng thêm một ly cocktail.” Thấy ly rượu trên bàn y đổ nghiêng, anh ta hơi hối hận đã mang ly này ra. Nhưng vẫn chuyên nghiệp đặt ly lên bàn, lấy khăn lau vết đá tan dưới tay Biên Vũ.

 

Biên Vũ nhìn màu rượu, giác quan phóng đại, y thậm chí thấy rõ từng lớp chuyển màu trên cục đá: “Long Island Iced Tea?”

 

Bartender nói: “Ly này là Blue Hawaii.”

 

“Blue Hawaii sao lại màu này?”

 

“Là màu xanh mà.” Bartender đáp.

 

Biên Vũ sững một lúc, ly cocktail “nâu trà” trong mắt y bỗng dao động.

 

“Ánh sáng kém, nên anh có thể nhìn không rõ.” Lời giải thích của bartender bị cắt ngang lúc 8 rưỡi, giờ quán bar bắt đầu sôi động. Âm nhạc bùng nổ lấn át tiếng nói, ánh sáng ngũ sắc từ nửa trần nhà phun xuống, rối loạn chớp động.

 

Xanh… nâu trà… đỏ… xanh… nâu trà… đỏ…

 

Ly cocktail trước mắt đổi màu liên tục, môi Biên Vũ run run, không rõ vì rượu lạnh hay gió biển thổi mạnh.

 

Ở góc, sương mù từng đợt tỏa ra, bao phủ y trong hơi nước ẩm ướt.

 

Y vẫn không thấy rõ, rốt cuộc nó là màu gì.

 

Người trong bar đột nhiên đông lên, biến khoảng trống thành sàn nhảy, nam nữ quấn lấy nhau theo nhịp nhạc.

 

Cuộc vui trên sân thượng bờ biển đổ nát, hoang đường như ngày tận thế.

 

Đầu óc y như bị âm nhạc ầm ĩ nổ tung, trong hỗn loạn, Biên Vũ cảm giác như trở lại năm hai đại học. Vài tháng sau ngày 21 tháng 08 năm 2016… tháng 11, tháng 12… y bị đám người y từng ghét nhất, khoảng hai mươi nam nữ, vây quanh trong ánh đèn mờ ảo và men rượu. Thời gian đó, Biên Vũ ôm lấy cảm giác hỗn loạn, để mình như mỏ neo rỉ chìm xuống biển, lún sâu vào vực thẳm. Chỉ khi tuyết rơi dày, y bước ra khỏi không gian ngập rượu, thấy thế giới chỉ còn đen và trắng. Lúc đó, y mới muốn hít thở hơi lạnh buốt giá thật sự.

 

Bình Luận (0)
Comment