Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 30

Ngày hôm sau, Triệu Mịch nhận nhiệm vụ đột xuất ở nơi khác, không đến lấy đồng hồ từ Biên Vũ. Vài ngày sau, hắn trở về, đến nhà Biên Vũ, nhưng y không ở nhà, đã ra ngoài. Tứ thúc công không biết đồng hồ sửa xong chưa, Triệu Mịch nghĩ, nếu Biên Vũ bảo hắn đến lấy, chắc là đã sửa xong, nhưng hắn không lấy từ Tứ thúc công, mà nói: "Vậy mai cháu quay lại."

 

Gần đây, cả thành phố rầm rộ tuyên truyền về tin vui của con trai tỷ phú giàu nhất Lư Đảo. Biển quảng cáo ở trạm xe buýt lướt hình cưới của họ, truyền hình giải trí đưa tin, trung tâm triển lãm đã bắt đầu trang trí từ sớm.

 

Những người giàu có làm việc gì cũng thích để cả thiên hạ biết. Người thường không nhận được thiệp mời, mà có nhận được thì cũng chẳng đủ tiền để góp lễ. Nhưng họ vẫn thích rêu rao khắp nơi như thế. Không có thiệp mời thì có thể xem livestream, không đủ tiền góp lễ thì có thể tặng quà trên livestream, còn nếu cả hai đều không làm được thì cứ ngồi đó mà ngưỡng mộ. Dù thế nào, họ cũng luôn là người có lợi.

 

Chiếc xe taxi mà Biên Vũ ngồi đang phát tin tức về chuyện vui của nhà tỷ phú đó. Tài xế là người ngoại tỉnh, không rõ tỷ phú Lư Đảo khởi nghiệp từ đâu, nên cứ hỏi đi hỏi lại. Biên Vũ bị hỏi mãi, đành nhàn nhạt đáp: "Chẳng qua là bất động sản thôi."

 

Tài xế nghe vậy thì hào hứng, mấy lần cố bắt chuyện với y về chủ đề này. Thấy Biên Vũ không mặn mà, cuối cùng ông chỉ biết tự lẩm bẩm vài câu "Giàu có, giàu có thật."

 

11 giờ trưa, Biên Vũ đến bệnh viện, đăng ký khám lại khoa mắt. Bác sĩ tiếp nhận y xem qua bệnh án trước đó, hỏi y đã dùng thuốc lần trước thế nào.

 

Biên Vũ viện cớ thuốc bị ướt trong mưa, chỉ uống một lần rồi thôi.

 

Bác sĩ hỏi sao y không tái khám lấy thuốc đúng hạn, Biên Vũ giải thích công việc bận rộn. Bác sĩ khẽ thở dài, khi điều chỉnh đơn thuốc mới thì nhắc nhở: "Loại thuốc này phải uống đủ liệu trình. À, cậu có phải còn một hạng mục kiểm tra chưa làm phải không?"

 

Sự im lặng của Biên Vũ là một cách thừa nhận gián tiếp.

 

"Hmm... Tôi xem qua bệnh án của cậu rồi... Tôi khuyên cậu nên làm kiểm tra này sớm." Bác sĩ nói một tràng thuật ngữ chuyên môn, khiến người nghe khó mà tiêu hóa hết, "...Nếu là vấn đề rối loạn sắc giác do yếu tố hậu thiên, như bệnh lý thần kinh thị giác hay võng mạc, điều trị sớm có thể làm chậm tổn thương, thậm chí khôi phục một phần chức năng sắc giác. Nhưng nếu tế bào nón hoặc đường dẫn truyền thần kinh bị tổn thương không thể phục hồi, can thiệp muộn sẽ chẳng còn tác dụng."

 

Biên Vũ ngồi trước bàn khám, trầm ngâm, hỏi: "Nếu là vấn đề hậu thiên, có khả năng tiến triển thành mù màu hoàn toàn không?"

 

Bác sĩ cầm mô hình giải phẫu mắt trên góc bàn, giải thích: "Là thế này. Rối loạn sắc giác hậu thiên khác hoàn toàn với bẩm sinh - nó thường đi kèm với sự xấu đi của bệnh lý chính.

 

"Chẳng hạn, viêm thần kinh thị giác có thể gây khó phân biệt màu đỏ-xanh, còn bệnh lý hoàng điểm thì ảnh hưởng chủ yếu đến sắc giác ở vùng trung tâm thị trường. Nếu tiến triển đến mù màu hoàn toàn, điều đó thường có nghĩa là tế bào nón gần như mất hết chức năng, hoặc trung tâm xử lý màu sắc ở não bị tổn thương nghiêm trọng. Trường hợp này hiếm gặp ở bệnh hậu thiên, và thường đi kèm các triệu chứng khác như thị lực giảm mạnh."

 

Giải thích xong, bác sĩ hỏi: "Cậu làm nghề gì?"

 

"Thợ mộc."

 

"Ồ" Bác sĩ ngừng một lát, nói, "Dù công việc thường ngày không đòi hỏi cao về sắc giác, nhưng nếu bệnh lý đáy mắt không được kiểm soát, sau này có thể làm biến dạng hình ảnh, thậm chí ảnh hưởng đến độ chính xác khi đo đạc hay cắt gọt."

 

"Tôi hiểu."

 

Bác sĩ tiếp tục: "Nếu không phải vấn đề bẩm sinh, thì cần ngăn chặn tổn thương liên tục ở thần kinh thị giác hoặc võng mạc... Vì viêm giác mạc của cậu chưa khỏi hẳn, tôi sẽ kê thêm thuốc, cậu phải uống đúng giờ. Còn về rối loạn sắc giác, khi nào rảnh thì đến làm kiểm tra đi."

 

Cầm thuốc, Biên Vũ rời bệnh viện. Lần này, y cẩn thận cất thuốc vào túi. Hôm nay y mặc áo khoác softshell, túi đủ sâu.

 

Bên ngoài, mặt trời vẫn treo cao, nhưng mưa bắt đầu rơi, mặt đất ướt sũng. Mưa xuân ở Lư Đảo luôn đến nhanh và dày đặc như thế.

 

Biên Vũ đội mũ trùm lên, gương mặt trắng như tuyết ẩn dưới chiếc mũ trùm đen, vài lọn tóc vàng lòa xòa che nửa mắt. Y bước qua những vũng nước đọng, tìm đến mái hiên của một cửa hàng tiện lợi ven đường. Lấy điện thoại ra, y gọi xe. Nhưng trời mưa, xe ôm khó gọi, nhất là gần khu văn phòng vào giờ tan tầm, dân công sở càng tranh nhau gọi xe. Giao diện ứng dụng cho thấy hơn trăm người đang xếp hàng chờ, y phải đợi ít nhất một hai tiếng. Biên Vũ dứt khoát hủy đơn, tra đường đến trạm xe buýt gần nhất.

 

Trạm xe buýt gần nhất cách 1,3km, nằm trên đường ven biển. Biên Vũ đi bộ dưới các mái hiên của cửa hàng, mất khoảng hai mươi phút để đến trạm.

 

Đến nơi, y đứng dưới bảng hiệu trạm, tránh được chút mưa. May mà chiếc áo khoác softshell chống nước, dù có dính mưa cũng không làm y ướt sũng.

 

Phía sau bảng hiệu là biển, mưa càng lúc càng lớn, đập mạnh xuống mặt nước, sóng biển cuộn trào dữ dội, gió mưa như muốn nhấn chìm cả thành phố. Nhưng trời vẫn sáng, mặt trời rực rỡ, là một cơn mưa dữ dội dưới ánh nắng kỳ ảo.

 

Biên Vũ ngắm mặt trời trong mưa, mặt trời như một quả cầu lửa sắp tan vào nước, viền quanh bởi lớp ánh sáng ướt át. Những giọt mưa và ánh nắng lăn dài trên gò má y, chảy xuống cằm, y như một cầu vồng trắng được mưa và nắng hóa thành, khoác áo đen nghiêm nghị, đứng lẻ loi nơi đây.

 

Y rất mệt, nhưng không muốn về nhà, không muốn co mình trong bóng tối trên giường, mà chỉ muốn ngắm ánh sáng thêm chút nữa.

 

Không biết từ khi nào, một người xuất hiện bên cạnh Biên Vũ, chiếc ô đen che trên đầu y.

 

"Chào." Một tiếng chào vang lên.

 

Biên Vũ quay đầu.

 

Dưới chiếc ô đen, Phương Bạch Dạng mặc áo gió đen, tóc cắt ngắn hơn, làn da dường như cũng sạm đi đôi chút.

 

Biên Vũ khựng lại: "Anh đến Lư Đảo rồi?"

 

"Chiều nay vừa đến, định về khách sạn rồi liên lạc với cậu, nhưng trên đường thấy cậu." Phương Bạch Dạng nhìn gương mặt lâu ngày gặp lại, thoáng chốc thất thần, vô thức đưa tay chạm vào lọn tóc mai của y, "Cậu cắt tóc rồi?" Anh chỉ chạm nhẹ, rồi nhanh chóng rút tay về, Biên Vũ thậm chí không kịp né hay nhận ra hành động đó.

 

"Ừ."

 

"Đi đâu vậy?" Phương Bạch Dạng nghiêng ô về phía y, định tiến gần hơn nhưng lại sợ y không được che đủ.

 

"Về nhà."

 

"Tôi đưa cậu về."

 

"Anh lái xe đến à?"

 

"Ừ" Phương Bạch Dạng hất cằm về phía chiếc siêu xe đậu bên đường.

 

Đó là một chiếc Koenigsegg CC850 mới toanh, sơn xám bạc, nổi bật giữa cơn mưa.

 

"Đi thôi." Không đợi Biên Vũ trả lời, Phương Bạch Dạng khoác vai y, dẫn về phía siêu xe.

 

Đến bên xe, cửa cắt kéo của Koenigsegg CC850 từ từ mở lên. Phương Bạch Dạng che ô cho Biên Vũ đến ghế phụ, đợi y ngồi vào rồi mới vòng sang ghế lái, gấp ô và ngồi vào.

 

Một thiếu gia của công ty chứng khoán hàng đầu trong nước, lại tỉ mỉ chu đáo với một người đàn ông đến vậy. Nếu bị phóng viên chụp được, chắc chắn sẽ đồn rằng thiếu gia nhà họ Phương đang qua lại với một "tiểu tình nhân" cao tay. Nhưng Phương Bạch Dạng chẳng bận tâm đến truyền thông, muốn làm gì thì làm.

 

Ngồi vào ghế lái, Phương Bạch Dạng thắt dây an toàn: "Năm ngoái tôi làm một dự án kiếm được kha khá, mua chiếc xe này để tự thưởng. Nghe nói Lư Đảo rất hợp để lái xe dạo."

 

"Anh không phải lái từ Thân Hải đến đây đó chứ?" Biên Vũ nhớ rõ anh nói chiều nay vừa đến, không thể vừa đáp xuống đã mua ngay một chiếc siêu xe. Hơn nữa, y để ý, xe này dường như mang biển số địa phương.

 

"Tất nhiên không phải. Chiếc này tôi đặt trước cả năm, tháng này mới giao. Tôi vốn có kế hoạch đến Lư Đảo vào tháng này, nên bảo họ vận chuyển xe đến đây." Phương Bạch Dạng vào số, xe lướt đi, cảm giác nhẹ nhàng mà đầy uy lực của siêu xe khiến họ như đang bay dọc bờ biển "Gấp về nhà không? Nếu không gấp, chúng ta lái dạo ven biển một vòng, thử cảm giác xe."

 

"Được thôi" Biên Vũ, như một thanh niên trai trẻ bình thường, tất nhiên tò mò về xe cộ, nhưng đó không phải lý do chính y muốn đi dạo. Chủ yếu là y đang mệt, có lẽ do trời mưa hay mấy ngày làm việc vất vả, ngồi trên ghế phụ được bọc da êm ái, sự mỏi mệt trong người y dần tan biến.

 

"Lâu rồi không gặp." Phương Bạch Dạng bật màn hình trung tâm, kết nối Bluetooth, mở một bản nhạc, "Cậu không ở đó, ở Thân Hải tôi chẳng tìm được ai cùng đi nghe hòa nhạc, bình thường chán lắm." Anh đạp ga, theo điệu nhạc, siêu xe tăng tốc lao đi.

 

"Tôi đâu phải chuyên đi nghe hòa nhạc với anh."

 

"Đừng hiểu lầm, tôi không chỉ muốn cậu đi nghe hòa nhạc với tôi đâu." Phương Bạch Dạng dè dặt nói, "Còn nhiều chuyện khác, tôi cũng muốn cậu làm cùng tôi."

 

Giai điệu R&B vang lên, giọng ca sĩ trong trẻo như dòng suối chảy trong xe. Biên Vũ nghe mà buồn ngủ, không đáp lại được gì.

 

Phương Bạch Dạng tăng ga, xe lao vun vút trên con đường ven biển vắng người, mưa tí tách rơi trên kính chắn gió, bị cần gạt xóa sạch.

 

Một chiếc siêu xe thế này, ở bất kỳ thành phố nào cũng thu hút ánh nhìn. Những chiếc xe trên cùng tuyến đường, hay người đi bộ hiếm hoi trên đường ven biển, đều lấy điện thoại chụp ảnh.

 

"Cảm giác thế nào?" Sau khi chạy nửa vòng, Phương Bạch Dạng hỏi. Tốc độ xe luôn giữ trong giới hạn không vượt quá.

 

"Ừ, rất tuyệt." Biên Vũ nói xong, ngáp một cái, mí mắt bắt đầu trĩu xuống, "Tôi hơi buồn ngủ, chợp mắt chút."

 

Phương Bạch Dạng khẽ nói: "Được, đến nơi tôi gọi cậu."

 

Biên Vũ không biết "nơi" mà anh nói là đâu, mệt quá nên lười hỏi. Cổ trắng ngần ngả sang một bên, tựa vào cửa kính. Mưa mờ mịt trên kính, hỗn độn. Chẳng mấy chốc, ý thức của y chìm vào màn sương mưa mông lung.

 

Mười phút sau, Phương Bạch Dạng lái xe đến một công viên và dừng lại. Anh định gọi Biên Vũ dậy, nhưng nhìn thấy gương mặt y khi ngủ, động tác gọi bỗng khựng lại.

 

Biên Vũ tựa vào cửa kính, ngủ say, gương mặt nghiêng như một đường cong mềm mại, tinh xảo như tác phẩm của nhà điêu khắc. Dù là siêu xe đỉnh cao, dường như cũng không đủ để làm nền cho y.

 

Phương Bạch Dạng vô thức nuốt khan, khoảnh khắc này, anh rất muốn hôn lên cằm y. Nhưng anh không muốn lợi dụng lúc người ta ngủ say để làm điều gì mờ ám. Nếu muốn gần gũi, muốn bày tỏ tình cảm, anh sẽ làm một cách quang minh chính đại.

 

Phương Bạch Dạng điều chỉnh ghế của Biên Vũ ngả ra sau, muốn y ngủ thoải mái hơn. Nhưng ghế vừa ngả, Biên Vũ đã giật mình tỉnh dậy.

 

Sự cảnh giác của y không phải dạng vừa.

 

"Muốn cậu ngủ thoải mái hơn chút." Phương Bạch Dạng giải thích.

 

Vẻ mặt Biên Vũ khi tỉnh dậy, như một con sư tử trắng đẹp đẽ bị giật mình.

 

"Không cần, tôi tỉnh rồi." Biên Vũ ngồi thẳng dậy, tự tay điều chỉnh ghế trở lại vị trí ban đầu.

 

Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, bầu trời chiều tà mang sắc xanh tím nhạt, nơi đường chân trời tiếp giáp mặt biển, một mảng ánh hồng rực rỡ nổi bật, như ngọn lửa bùng cháy giữa nền xanh tím u tối.

 

Phương Bạch Dạng nhận thấy Biên Vũ đang vươn vai, duỗi tay, bèn hỏi: "Ghế này ngủ không thoải mái à?"

 

"Không, rất thoải mái." Y duỗi khớp chỉ vì công việc thợ mộc ngồi lâu khiến vai cổ hay nhức mỏi sau khi ngủ dậy, không phải do ghế.

 

Thấy Phương Bạch Dạng tỏ vẻ không tin, Biên Vũ nói: "Thật đấy. Phiên bản Koenigsegg này ghế thoải mái hơn nhiều so với các phiên bản khác."

 

Phương Bạch Dạng lúc này mới tin y không khách sáo, cười lên, rồi bất ngờ cúi sát mặt y: "Cậu thích chiếc xe này không? Tặng cậu lái nhé."

 

"Thôi. Nhà tôi không có chỗ đậu." Biên Vũ nghĩ anh chắc chỉ đùa.

 

Nhưng ánh mắt Phương Bạch Dạng lại nghiêm túc: "Vậy tôi tặng cậu thêm một căn nhà?"

 

Biên Vũ im lặng hồi lâu: "Lý do gì?"

 

Phương Bạch Dạng như muốn chứng minh điều gì, nắm lấy tay y, dịu giọng: "Tôi nghĩ, chẳng cần phải nói rõ ràng, cậu cũng hiểu, đúng không?"

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Bạch Dạng, Biên Vũ bật cười, dứt khoát nói thẳng: "Anh nhầm rồi... Thành thật mà nói, tôi đã ăn, đã thấy, đã chơi đủ thứ, những thứ anh có chưa đủ để tôi nhận một 'căn nhà' từ anh."

 

Phương Bạch Dạng đã đoán trước phản ứng này của Biên Vũ. Anh chính là thích cái tính này của y - khiến anh thất bại, không cam lòng, muốn mạnh mẽ chiếm lấy, nhưng lại bị lý trí ép phải dịu dàng nâng niu.

 

Anh nắm chặt tay Biên Vũ, không cho y cơ hội rút ra, ánh mắt thoáng lạnh lùng, giọng điệu lại có chút bất lực tự giễu: "Tôi chẳng bao giờ thích người khác dẫn dắt mình, nhưng với cậu, tôi đã nhường ít nhất ba lần."

 

"Ba lần nào?"

 

"Cậu biết mà."

 

"Một lần ở phòng thay đồ công viên Cộng Thanh, một lần khi châm thuốc gần bờ sông." Biên Vũ khá chắc về hai lần này. Lúc đó y đã nhận ra, "Còn lần nữa?"

 

Phương Bạch Dạng thẳng thắn nói: "Lần đầu gặp cậu."

 

Lần đầu thấy gương mặt Biên Vũ, ánh mắt anh đã né tránh. Phương Bạch Dạng là người sĩ diện, tự trọng, chuyện này vốn hắn không muốn nói ra. Nếu không nói, có lẽ Biên Vũ mãi mãi không biết.

 

Nhưng giờ anh lại nói rõ, chẳng vì gì, chỉ nghĩ rằng lần này, dù thế nào anh cũng phải dẫn dắt chứ?

 

"Tôi cảm nhận được, cậu cũng khá thích tôi." Ngón cái của Phương Bạch Dạng lướt qua mu bàn tay y, làn da trắng mịn và khớp xương bên dưới, mỗi tấc đều hoàn mỹ.

 

Biên Vũ nói: "Đúng. Nhưng nếu giờ anh ép buộc, chút thích đó cũng có thể biến mất nhanh chóng."

 

Phương Bạch Dạng lặng người, thừa nhận lời này khiến anh e dè. Nếu là người khác phản ứng vậy, anh sẽ cho là họ cố tình làm giá, nhưng Biên Vũ rõ ràng không phải loại người đó, cũng chẳng thèm dùng mánh khóe.

 

"Yên tâm, tôi không thích ép buộc người khác. Nhất là cậu." Phương Bạch Dạng khẽ cười.

 

Anh thừa nhận tối nay mình vội vàng, nhịp độ này đi chệch kế hoạch ban đầu, điều đó khiến anh bất ngờ. Anh luôn là người có kế hoạch và tuân thủ nghiêm ngặt.

 

Nhưng lần này gặp lại Biên Vũ, anh cảm thấy mọi thứ không như tưởng tượng. Biên Vũ đẹp hơn, khí chất quyến rũ hơn, như thể sinh ra để thuộc về thành phố Lư Đảo lãng mạn, đa tình này.

 

Dù vậy, Phương Bạch Dạng vẫn hy vọng một ngày nào đó Biên Vũ sẽ theo anh về Thân Hải.

 

Anh tự nhận mình chẳng phải quân tử gì, từ nhỏ đến lớn chỉ có đàn ông đàn bà vây quanh, nhưng anh khác những công tử khác, ánh mắt cực kỳ kén chọn, bất kỳ thứ gì tầm thường anh đều chán ghét.

 

Trước mặt Biên Vũ, anh đã dùng hết sự kiên nhẫn và phong thái lịch lãm của tám đời. Biên Vũ quả là một người kỳ diệu.

 

"Tôi chỉ nghĩ, tôi muốn cậu biết, tôi thực sự thích cậu." Phương Bạch Dạng nói, "Có thể nói là thích ngay từ cái nhìn đầu tiên."

 

"Anh cũng chẳng rõ tôi là ai." Biên Vũ thấy mọi người thích y quá dễ dàng, với y, "nhất kiến chung tình" thật nông cạn và rẻ tiền.

 

Phương Bạch Dạng tận hưởng việc hít thở cùng bầu không khí với y, lời nói cực kỳ chân thành: "Ở bên cậu tôi rất thoải mái, cậu cụ thể là ai, điều đó quan trọng lắm sao?"

 

Biên Vũ không đáp, khẽ rút bàn tay vẫn bị anh nắm.

 

Trước khi buông tay, Phương Bạch Dạng kéo mu bàn tay y đến gần môi. Hắn không hôn, chỉ khẽ ngửi, hỏi nhỏ: "Kem dưỡng tay này, không phải tôi tặng. Hương hoa gì vậy?"

 

"Hoa hồng."

 

"Ồ..."

 

Phương Bạch Dạng nhận ra, Biên Vũ cũng rất hợp với mùi hương nồng nàn, đa tình này, như một đóa bạch tường vi, cũng có thể nở sắc hồng phấn rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment