Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 40

Trong biệt thự độc lập, Biên Vũ ngồi trên sofa, áo mũ trùm vẫn khoác, mũ chưa tháo. Vừa đến, y chưa kịp chỉnh trang. Y liếc cửa sổ bên phải, ngoài là sân vườn, giữa cỏ xanh có hai cây thông nghiêng.

 

Ngoài tường sân, cây bạch quả cao lớn che trời, lá xanh rậm rạp đổ bóng dày.

 

Sáu giờ tối, trời chạng vạng, phủ ánh hoàng hôn mờ.

 

Nghiêu Tranh đứng cạnh cửa sổ, gọi điện cho trợ lý: “Được. Sắp xếp mọi việc rõ ràng, báo cáo tôi. Tối nay tiệc của Lâm Phúc? Phiền. Hủy.”

 

Cuộc nói chuyện về hậu quả vụ lộn xộn ở tiệc cưới. Đại khái, Lâm Phúc lên đài giải thích, nói mọi người là thanh niên, uống say, hiểu lầm qua lại, giờ đã hòa giải. Hắn kêu gọi đừng lan truyền video, nếu không sẽ bất lợi, liên lụy đến kiện tụng càng phiền.

 

Chuyện này mọi người ngầm đồng ý không nhắc, nhưng đều đổ lỗi cho Tẩy Vũ, có lẽ nhà họ Lâm sắp xếp người dẫn dắt dư luận.

 

Dù ai ra tay trước, nhà họ Phương đang hưng thịnh, không thể để mang tiếng. So ra, Tẩy Vũ thất thế là mục tiêu dễ gán lỗi hơn.

 

Tẩy Vũ và mẹ đã bị hội đồng quản trị tập đoàn Tẩy gia loại bỏ, sống nhờ quỹ tín thác gia đình, tập đoàn không coi họ ra gì.

 

Nhưng trước đây Tẩy Kiến giao hảo với Lâm Phúc, Lâm Phúc trọng tình, không vì thế mà lạnh nhạt với mẹ con họ. Lần này nhà có hỷ sự, hắn mời Tẩy Vũ theo lễ.

 

Tẩy Vũ vốn không muốn đến, nhưng mẹ hắn ôm mộng con trai thành đạt, ép hắn đến giao lưu. Đến tiệc, không được bạn đồng lứa săn đón như xưa, lòng đã uất ức, uống rượu xong, gây chuyện.

 

Nghiêu Tranh dặn trợ lý xong, hủy thêm hai lịch trình khác. Cuối cùng, hắn gọi khách sạn, đặt hai phần bít tết.

 

Điện thoại Biên Vũ hiện tin nhắn.

 

Phương Bạch Dạng: Cậu giờ sao rồi?

 

Biên Vũ rời mắt khỏi cây thông xanh ngoài cửa sổ, cúi đầu trả lời: Không sao. Vết thương của anh đã xử lý chưa?

 

Phương Bạch Dạng: Khử trùng rồi, không sao.

 

Phương Bạch Dạng: Tôi về khách sạn rồi.

 

Phương Bạch Dạng gửi định vị, một khu nghỉ dưỡng cách đây 2km.

 

Phương Bạch Dạng: Hôm nay làm cậu sợ à?

 

Phương Bạch Dạng: Bình thường tôi không bốc đồng thế.

 

Biên Vũ: Tôi biết.

 

Phương Bạch Dạng: Vậy tốt…

 

Phương Bạch Dạng: Còn nữa, lời của kẻ vô vị đó, đừng để tâm.

 

Biên Vũ lại đáp: Tôi biết.

 

Phương Bạch Dạng: Cậu vẫn ở với Nghiêu Tranh?

 

Biên Vũ gõ một chữ “Ừ”, chưa gửi, Nghiêu Tranh đã đến trước y.

 

Biên Vũ ngẩng đầu, đúng lúc Nghiêu Tranh cúi người.

 

Hắn nhẹ nhàng gỡ mũ trùm, tay lướt qua tai y.

 

Tin nhắn của Phương Bạch Dạng còn mở trên màn hình, nhưng Nghiêu Tranh không nhìn. Một tay hắn đặt lên vai y, tay kia vuốt tóc mai y ra sau tai: “Tôi gọi bít tết. Tối cậu chưa ăn gì, lát ăn chút.”

 

“Ở tiệc ăn nhiều bánh ngọt rồi.” Biên Vũ nói.

 

“Không no được.” Nghiêu Tranh đưa tay lên đầu y, xoa nhẹ, “Ở đây không ai vào được, cậu thả lỏng đi.”

 

Biên Vũ nhìn lại cây ngoài sân, hoàng hôn tan dần, xanh biếc hóa đen.

 

“Anh thích rừng?” Biên Vũ hỏi.

 

Lư Đảo không thiếu khách sạn biển, dù có thể đoán chỗ ở của Nghiêu Tranh do nhà họ Lâm sắp xếp, nhưng Lâm gia không chỉ có mỗi biệt thự này, chắc chắn có cả villa biển cho hắn chọn. Lần trước ở Tam Á, khách sạn Nghiêu Tranh ở cũng có rừng rậm. Hắn ở biệt thự trên núi, nhìn được biển, nhưng xung quanh toàn cây, như tổ đại bàng trên cao.

 

Nghiêu Tranh bỏ tay khỏi đầu y, ngồi cạnh: “Rừng an toàn. Ban ngày che chắn, tối đến, không ai thấy cậu.”

 

Biên Vũ nhìn trời tối đen, bóng cây ngoài tường thành hình cắt giấy mực.

 

Y nhớ căn biệt thự ở ngoại ô Thân Hải, nơi y sống với cha mẹ, từng là nhà.

 

Biệt thự đó có hai vườn trước sau, hai lối nhỏ nối liền. Ngoài vườn là hàng rào bách xanh, cách đó hai mét là cây bạch lạp, và một cây long não cao lớn.

 

Thời niên thiếu của y trôi qua dưới bóng cây tĩnh lặng. Từ 25/08 đến 04/09/2016, sau tang lễ cha, chưa đi học, y ở một mình trong căn nhà đó. Phóng viên tồi như ong bâu kín lối ra, ống kính mọc trong lùm cây, sẵn sàng chĩa vào y.

 

“Cậu không thích rừng?” Nghiêu Tranh hỏi.

 

“Biển đẹp hơn.” Biên Vũ nghĩ, so với rừng, biển an toàn hơn, không ai nấp trong biển rình y.

 

Vừa nghĩ thế, rèm cửa sổ hai bên lặng lẽ khép lại. Nghiêu Tranh nhấn nút “đóng rèm” trên tay vịn sofa: “Ăn xong chúng ta đổi chỗ.”

 

Biên Vũ thầm nghĩ, thật ra về nhà là được. Chẳng ai để ý căn nhà đá cũ kỹ để đào bí mật người trong đó.

 

Y mở miệng, nhưng ngáp trước.

 

“Mệt thì vào phòng ngủ chút.” Nghiêu Tranh nói.

 

Mí mắt Biên Vũ nặng trĩu, mắt nhức mỏi. Y ngả người trên sofa, nhắm mắt: “Không cần, tôi ở đây.”

 

Mắt bớt nhức, đầu óc dần trống rỗng. Y nhận ra đèn trong biệt thự mờ đi, chắc Nghiêu Tranh nhấn nút đổi độ sáng.

 

Rồi y cảm thấy Nghiêu Tranh đứng dậy, bước chân trầm ổn vang nhẹ trong phòng, vào một căn phòng, rồi bước ra.

 

Sau đó, một tấm chăn ấm phủ lên người y.

 

---

 

04/09/2016

 

Biệt thự ngoại ô Thân Hải, rèm cửa kéo kín, không lọt tia sáng.

 

Trong phòng tắm, hơi nước ngưng thành giọt, lăn trên tường đá đen vào cống. Kệ gỗ long não, lọ muối tắm ánh lên lốm đốm kỳ ảo. Rèm chống chụp lén biến phòng tắm thành quan tài kín, chỉ lưới quạt thông gió lọt vài tia sáng.

 

Biên Vũ nằm trong bồn, nước nguội khiến y run lạnh, mũi lại nghẹt. Y mở vòi, nước nóng chảy, đồng thời mở nút thoát, để nước nguội trôi bớt.

 

Hơi nóng làm mặt y đỏ vì sốt, toát mồ hôi.

 

*Khụ...khụ…* Biên Vũ cúi đầu ho, đầu óc choáng váng. Chắc không ngâm được nữa, y đã ngâm lâu. Nhưng chỉ trong nước nóng, mũi y mới thở được.

 

Thay nước xong, y thở ra, giọng khàn như bánh răng gỉ: Y nằm lại bồn. Cơ bắp rã rời, đầu óc mụ mị, đèn trần thành bóng mờ.

 

Nước tràn qua cằm, y thấy đầu ngón tay nhăn nheo, trắng bệch như xác.

 

Điện thoại cạnh bồn rung, làm nước gợn sóng.

 

Y nhấn nghe, mở miệng thì ho sặc.

 

“Tiểu Vũ? Cháu ở nhà đúng không? Cảm rồi à?” Giọng đường bá xuyên qua sương nước.

 

“Ừ…” Yết hầu sưng đau chỉ phát ra âm đơn.

 

“Chú với chị cháu đến đón, lát đến cổng sau, chú nhắn. Cháu mặc đồ, đeo kính râm, khẩu trang, mở cửa, chúng ta đưa cháu đi. Nghe rõ chưa?”

 

Ho thêm trận, Biên Vũ khàn giọng: “Rõ rồi.”

 

“Tốt, chuẩn bị đi.”

 

Điện thoại ngắt.

 

Cơ thể Biên Vũ mệt mỏi rời bồn, nước nóng như rèm châu lăn từ vai, qua cơ bụng, chảy xuống đôi chân thẳng tắp, nhỏ giọt trên mu bàn chân trắng xanh hoặc rơi xuống sàn.

 

Tầm nhìn y lóe đốm đen, đứng không vững, chống tay lên bồn rửa. Gương mờ sương, nửa hiện mái tóc ướt vuốt ra sau, chân tóc mọc mới ánh vàng nhạt chưa nhuộm. Tóc nhuộm đen đã phai, xám đen xen vàng bạc.

 

Biên Vũ không nhớ mình mặc đồ rời nhà thế nào.

 

Lúc đó là 22:24 đêm.

 

Y mặc áo mũ trùm đen, đeo kính râm, khẩu trang. Y chậm chạp mở cổng sau, đường bá và chị họ đứng đó. Gần họ là đống hoa cúc trắng xếp thành núi tam giác, không rõ ai gửi.

 

Biên Vũ mơ màng bước ra, chị họ kéo tay y, che mặt y.

 

Y không thấy đường, được chị dẫn đi. Loạng choạng, kính râm trượt xuống mũi. Chớp mắt, đèn flash như mưa trút vào y.

 

Chị họ rút khăn lụa trên cổ, che mặt y, ôm chặt y vào lòng. Y loạng choạng bước qua cúc trắng trên đường, đến trước xe, bị vội nhét vào ghế sau.

 

Biên Vũ ngã người trên ghế da, kéo khăn và khẩu trang xuống. Hơi thở y hít vào hương chuông lan từ máy xịt thơm trong xe.

 

Y nhìn qua cửa sổ, những kẻ cầm máy quay bước ra từ lùm cây.

 

Trên ghế lái, chị họ tức giận nói với đường bá: “Con hỏi đồng nghiệp rồi, toàn đám nhận tiền, làm mất mặt nhà báo chúng ta…

 

“Những thứ chụp bậy viết bậy, con đã nhờ mối quan hệ xóa hết rồi… Muốn chụp thì chụp con, con sợ gì. Cùng ngành, con còn chỉ mặt mắng chúng lạm dụng quyền báo chí, thao túng dư luận, lương tâm không áy náy à?”

 

“Dù sao chị sẽ nhờ sếp xử lý. Mấy thứ lộn xộn của em, lần trước chị cũng nhờ sếp giải quyết.

 

“Chị không che trời được, nhưng xóa mấy thứ này thì làm được. Trời ạ, lũ này thật…”

 

Mũi Biên Vũ lại nghẹt, khó khăn thở bằng miệng. Y thấy mặt mình phản chiếu trên cửa sổ, mắt vô hồn, gầy đến méo mó.

 

Cây long não cuối cùng của biệt thự lướt qua cửa sổ, xa dần, Biên Vũ áp trán vào kính lạnh. Qua tán cây, vài ánh đỏ lóe lên, không rõ là đèn chỉ thị drone hay thiết bị laser chống trộm cha y lắp, lặng lẽ nhấp nháy.

Bình Luận (0)
Comment