Phương Bạch Dạng không phủ nhận cũng không thừa nhận, cúi đầu, ngoảnh mặt: “Tôi tự dán không chuẩn. Giúp tôi chút?”
Biên Vũ tỏ vẻ “hết nói”, xé lớp bảo vệ băng, dán lên vết thương.
Khi tay y lại gần, Phương Bạch Dạng không kìm được ngửi mùi cổ tay y, thoảng hương sữa tắm khách sạn.
Mắt anh khẽ đổi, đoán được tối qua Biên Vũ ở khách sạn nào, có thể với Nghiêu Tranh.
Tiếng bánh xe lướt nhanh cắt không khí, một người đi xe cân bằng lao tới, mất kiểm soát, chỉ hét bảo tránh.
Phương Bạch Dạng kéo Biên Vũ vào lòng: “Cẩn thận.” Anh giữ tay y lạnh, “Đường này toàn người lao bừa.”
“Tôi có mắt.” Biên Vũ lắc tay đang nắm, “Cần ‘cẩn thận’ thế sao?”
Phương Bạch Dạng mở miệng, không biết đáp sao, nhưng không buông tay. Anh thấy lần này y không kháng cự như trước, khóe môi cười: “Tôi dẫn cậu tránh mấy người đó, an toàn hơn.”
Anh kéo y đi một đoạn, gió biển mặn thổi. Tay áo Biên Vũ bị gió cuốn sát cánh tay, Phương Bạch Dạng vô thức lướt ngón trỏ qua cổ tay y, lòng ngứa ngáy.
Biên Vũ nghe bước chân hai người hòa nhịp sóng biển lặng lẽ vang, hỏi anh định đi mãi đâu. Phương Bạch Dạng cũng nghĩ, chỉ muốn nắm tay y tản bộ, mong đi mãi vậy. Không đích đến.
Đến đoạn vắng, một cửa hàng đột ngột mọc giữa đường phẳng, như khối hộp nhô lên. Tường ngoài sơn trắng, bảng bạc lấp lánh, hai chữ Tống thể giản dị: Phòng thí nghiệm nước hoa.
Phương Bạch Dạng muốn xóa mùi khách sạn trên người Biên Vũ, tự nhiên kéo y vào cửa hàng.
Đẩy cửa, chuông đồng vang, hương thơm ngập tràn ôm lấy Biên Vũ. Kệ gỗ linh sam bày chai nước hoa thủy tinh, mỗi chai một màu.
Nhân viên nhiệt tình tiếp, Phương Bạch Dạng ra hiệu họ muốn tự thử, cô quay đi làm việc. Có lẽ muốn tạo không khí, cô lấy nến thơm từ ngăn kéo, thắp lên, ngọn lửa lung lay trên bàn.
“Thử cái này.” Phương Bạch Dạng cầm chai nước hoa xanh vuông, xịt lên giấy thử hoa văn, đưa y.
Biên Vũ ngửi giấy, mùi gỗ hoa ấm áp, không quá nồng, cũng không quá nhạt, đậm đà mà thanh tao. Chai nước hoa ghi: Hương đầu trà hồng Chính Sơn Tiểu Chủng, hương giữa hoa nhài, hương cuối vani.
Biên Vũ ngửi từng tầng hương, Phương Bạch Dạng kề tai y: “Giống mùi nguyên bản trên người cậu.”
“Anh biết mùi nguyên bản của tôi?” Biên Vũ ngửi hết, đặt giấy thử lên bàn.
“Tôi ngửi rồi…” Phương Bạch Dạng ngửi không ít.
Cổ tay, cổ Biên Vũ, anh đều ngửi. Mỗi lần chạm cơ thể, anh cảm nhận được hương y.
Mùi nguyên bản của Biên Vũ là hương gỗ nhạt, mang hơi ấm da thịt, hòa thành mùi thoát tục không thuộc thế gian.
Hương nước hoa này xoay quanh Biên Vũ, như kéo y về trần thế. Điều này hợp ý niệm tiềm thức của Phương Bạch Dạng, anh muốn giữ Biên Vũ, người không biết khi nào sẽ bay khỏi thế giới này.
Nhân viên phải nghe điện thoại, ra ngoài cửa hàng, để lại hai người trong tiệm. Khi cô mở cửa, một con bướm báo hỷ đốm hồng theo luồng gió, vỗ cánh bay vào.
Con bướm bị mùi hương nồng làm choáng, lượn lờ quanh Biên Vũ. Y né theo bản năng, nó rung cánh, thoắt ẩn sau lưng y. Phương Bạch Dạng nhìn qua gương phía sau, thấy bướm đậu trên lưng y, cánh chớp nháy.
“Nó trên lưng cậu.” Phương Bạch Dạng nói.
“…Hả?” Mắt Biên Vũ mở to, đồng tử co lại, cơ thể tức khắc bất động.
“Sao thế?” Phương Bạch Dạng nhận ra y khác thường.
“Anh giúp tôi đuổi nó đi được không?” Giọng Biên Vũ bình tĩnh, nhưng ngừng lại, “Tôi… sợ bướm.”
Phương Bạch Dạng ngẩn ra, rồi khóe môi cong lên. Anh không ngờ Biên Vũ có mặt này.
“Tôi tưởng cậu thích bướm. Lần đầu gặp, cậu cầm một con bướm gỗ. Sau đó, tác phẩm tôi mua của cậu cũng gọi là ‘Người Bướm Phá Kén’.”
“Nghệ thuật và thực tế có ranh giới.” Mỗi âm tiết Biên Vũ thốt ra kèm cơ bắp căng cứng, y khẽ giục, “Nhanh chút.”
“Được, tôi giúp cậu đuổi nó.” Phương Bạch Dạng không vòng ra sau, mà tiến sát trước mặt y, tay vươn qua người y, ngón tay nhẹ phủi con bướm.
Bướm bay đi, anh không rút tay, mà siết vòng tay, ôm y vào lòng.
Cơ bắp Biên Vũ run lên theo phản xạ, chưa thoát nỗi sợ con bướm, đã bị kéo vào lồng ngực ấm.
Phương Bạch Dạng vòng tay ôm y, cúi ngửi bên má, mùi xa lạ trên người y đã biến mất. Anh kề tai y: “Đừng sợ tôi, tôi không phải bướm.” Giọng nhẹ, trầm, “Sao cậu sợ bướm?”
“Xem ảnh phóng đại mặt chúng.”
“Ồ, tôi cũng xem, xấu thật. Mặt tôi không xấu chứ?”
“Không.” Từ từ thả lỏng, Biên Vũ liếc góc trần nhà, “Anh không sợ có camera?”
“Sợ gì.” Phương Bạch Dạng bạo dạn ôm y, “Tôi chẳng sợ gì. Đến khi gặp cậu. Gặp cậu rồi, tôi luôn sợ rơi vào bẫy của cậu. Giờ phải thừa nhận, tôi rơi rồi, không thoát được.”
Biên Vũ động vai, đáp lại là vòng ôm siết chặt hơn.
“Biên Vũ, đừng vội đẩy tôi, nghe tôi nói xong.”
Y hít sâu, buông tay để anh ôm: “…Anh nói đi.”
Môi Phương Bạch Dạng kề sau tai y: “Tôi biết cậu không thích ràng buộc, lời tôi nói không muốn gây gánh nặng. Tôi không yêu cầu hay ép cậu gì… Hôm cậu nói ghét yêu, tôi nhớ mãi. Nhưng bảo người khác không yêu cậu, khó lắm.
“Thấy cậu trước mắt, tôi muốn giữ, lại sợ làm cậu đau. Tôi luôn nghĩ, làm sao để cậu chấp nhận tôi đến gần?”
“Tôi đâu có kháng cự.” Cằm tựa vai anh, Biên Vũ bình thản nói.
“Đúng, nhưng lòng cậu luôn đóng.” Phương Bạch Dạng nói, “Nếu tôi không mở được, ít nhất tôi muốn đứng bên cạnh. Để một ngày cậu mở lòng, dù chỉ hé khe, tôi sẽ là người đầu tiên bước vào.”
“Tôi không biết ‘mở lòng’ là gì.” Biên Vũ nhìn ánh sáng lạnh từ ô kính trên tường, “Còn yêu, tôi nghĩ yêu có nhiều dạng. d*c v*ng là yêu, tim đập nhanh là yêu, phụ thuộc tinh thần là yêu. Nếu đây là tiền đề của yêu, thì cả đời này tôi chưa từng yêu như thế. Tương lai dài, có lẽ tôi cũng không.”
“Cậu có hay không, tôi không bận tâm.” Lời y lạnh, nhưng Phương Bạch Dạng cảm nhận được hơi ấm người trong lòng, “Tác phẩm ‘Người Bướm Phá Kén’ cậu khắc, tôi để trong phòng. Tác phẩm thể hiện tâm trạng người tạo, tôi thường nhìn nó, nghĩ lòng cậu cũng vậy.”
Chỉ một cánh, lấy kén làm nhà.
“Tôi không cần cậu vì tôi mà tim đập nhanh hay phụ thuộc tinh thần, dù có thì tốt.” Im lặng vài giây, Phương Bạch Dạng nói, “Tôi chỉ muốn là cánh kia của cậu. Để cậu bay đi nơi muốn, không cần trôi theo gió nữa.”
Hương thơm và im lặng trong không khí ôm chặt Biên Vũ.
“Anh đúng là chẳng sợ gì.” Biên Vũ nói, “Anh chưa hiểu tôi là người thế nào, không sợ quá khứ hay hiện tại của tôi có bí mật, không sợ tính cách thật của tôi… mà muốn làm cánh kia của tôi.”
“Đúng. Nên tôi nói, tôi chẳng sợ gì.” Phương Bạch Dạng nói, “Tôi muốn biết quá khứ và hiện tại của cậu, không phải lo ngại, mà vì muốn hiểu cậu.”
“Nếu hiểu rồi, thấy tôi nợ ngập đầu, kiện tụng đầy mình thì sao?”
“Nợ thì dễ, tiền giải quyết được. Kiện tụng, tôi có quan hệ trong ngành tư pháp. Dù cậu có vấn đề khác, lớn cỡ nào, tôi cũng giải quyết. Còn quá khứ, tôi càng không để tâm, giờ và mai sau vui là đủ.” Hơi thở nóng của anh kề má y, “Tôi quen nhìn về trước, vấn đề chỉ ở phía trước, nhưng cậu đừng sợ, tôi giỏi giải quyết vấn đề.”
Biên Vũ như nghĩ gì: “Tôi…” vừa mở miệng.
*Đinh đang.*
Chuông đồng cửa rung, nhân viên mở cửa vào, thấy cảnh này, ngẩn ra.
Phương Bạch Dạng giữ đầu Biên Vũ đang định rời vai, nói với nhân viên: “Hôm nay tôi mua hết nước hoa trong tiệm, cô ra ngoài mười phút được không?”
“Vâng vâng, xin lỗi…” Nhân viên cười gượng, lặng lẽ ra, khép cửa.
Đầu Biên Vũ bị giữ, lại tựa vai anh, khẽ thở dài: “Đừng ảnh hưởng công việc người ta.”
“Tôi giúp cô ấy đạt doanh số lớn, chỉ ảnh hưởng mười phút, cô ấy không thiệt.” Tay Phương Bạch Dạng trên đầu y nhẹ đi, vuốt khẽ, “Trước khi cô ấy vào, cậu định nói gì?”
“Quên rồi.” Biên Vũ dùng ngón tay đẩy cánh tay anh, “Thả ra đi.”
“…” Phương Bạch Dạng nghĩ, tại nhân viên phá đám, “Vậy cho tôi ôm mười phút nữa, mười phút này không rẻ.”