Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 46

Xe tải dừng trước cửa Phòng thí nghiệm nước hoa, công nhân xuống xe, cẩn thận đặt các chai lọ trên kệ vào hộp, đóng gói, chở về khu nghỉ dưỡng của Phương Bạch Dạng.

 

Xe và người do quản lý tiệm sắp xếp, quản lý vội đến tiếp “khách lớn”, nhưng Phương Bạch Dạng không định đợi.

 

Nước hoa trong tiệm, ít nhất sáu bảy trăm chai, chưa kể lọ hóa chất tự pha. Anh bảo công nhân chở hết về, gọi quản gia khu nghỉ dưỡng, phối hợp với lễ tân nhận hàng. Rồi anh muốn mời Biên Vũ về thử từng chai.

 

Biên Vũ từ chối. Y coi trọng hiệu quả, nhà còn lô hàng chưa xong, tối nay phải làm. Nếu không, thời gian giao hàng cho Tứ thúc công sẽ kéo dài. Thử nước hoa một ngày đổi lấy chậm tiến độ, y không thấy lợi. Nên y kiên quyết không lang thang nữa.

 

Thái độ từ chối dứt khoát của Biên Vũ khiến Phương Bạch Dạng cảm giác khoảnh khắc ấm áp trong tiệm như mộng.

 

Nhưng anh đã nói, biết và chấp nhận Biên Vũ là người như vậy, liền bảo: “Tôi gọi xe cho cậu.”

 

Phương Bạch Dạng định liên lạc tài xế ở Lư Đảo, nhưng nghĩ nếu đưa y về kiểu này, y sẽ từ chối vì “phiền”. Anh mở ứng dụng gọi xe, định vị, hỏi: “Địa chỉ nhà cậu?”

 

“Tôi tự gọi.”

 

“Tôi gọi xe không tốn tiền.” Phương Bạch Dạng nhét điện thoại vào tay y, ra hiệu để y điền thông tin.

 

Cuối cùng, anh thành công khiến Biên Vũ nhập địa chỉ nhà trên điện thoại mình.

 

Xe đến là xe thương vụ. Biên Vũ lên xe, Phương Bạch Dạng đưa y chai nước hoa gỗ xanh vừa thử, nói sẽ hẹn lại.

 

Hôm sau, ban ngày, Phương Bạch Dạng liên tục nhắn tin cho Biên Vũ.

 

Khoảng mười giờ sáng, anh gửi y một ảnh.

 

Trong phòng khách villa nhìn biển, chai nước hoa lớn nhỏ đủ màu bày đầy sàn, bàn, như hang động mọc “khoáng nước hoa”.

 

Phương Bạch Dạng: Nước hoa này, dùng chăm chỉ, chắc mười năm mới hết.

 

Phương Bạch Dạng: Trong đó có cả nước hoa nữ, tôi không dùng được.

 

Biên Vũ đáp “Không tệ”. Y nghĩ cuộc trò chuyện kết thúc, ra khỏi phòng, xuống lầu, đang đi trên cầu thang thì điện thoại rung tiếp.

 

Phương Bạch Dạng gửi ảnh thứ hai. Góc chụp từ tay phải, anh ngồi giữa đám chai nước hoa, trọng tâm là chai đỏ sẫm trong lòng bàn tay trái.

 

Phương Bạch Dạng: Chai này là nước hoa nữ, nhưng tôi thấy hợp với cậu.

 

Phương Bạch Dạng: Có mùi hoa hồng.

 

Biên Vũ đứng trước bàn làm việc, trả lời: Cảm ơn, nhưng tôi không có thói quen xịt nước hoa.

 

Bên kia, Phương Bạch Dạng gõ “Vì cậu vốn đã thơm?” rồi xóa từng chữ.

 

Anh lập tức tỉnh táo, nhận ra gửi câu này hơi b**n th**.

 

Phương Bạch Dạng: Vậy đống nước hoa này làm sao?

 

Biên Vũ: Tặng người ta. Ra đường phát mỗi người một chai.

 

Biên Vũ: Đồ cho không, kiểu gì cũng có người lấy.

 

Phương Bạch Dạng: Đồ cậu không muốn, cho không người khác tôi thấy lãng phí.

 

Biên Vũ: Ồ, để tôi giúp anh treo lên Xianyu?

 

* 闲鱼:Nền tảng mua bán đồ cũ.

 

Phương Bạch Dạng: Còn không bằng để tắm.

 

Không nói để ai tắm.

 

Tứ thúc công thấy Biên Vũ từ lầu hai xuống, một chuỗi việc cần làm tuôn ra. Bảo y hôm nay làm gì trước, làm gì sau, phải lên kế hoạch tốt. Vì hôm qua Biên Vũ cả ngày không ở nhà, bỏ dở nhiều “việc cần làm”. Ngoài việc mộc, còn phải khử mốc đồ gỗ, dọn kho, lau chùi.

 

Mấy hôm trước gió mưa, hôm nay trời quang, có nắng, phải làm các việc khử ẩm, giặt quần áo, chăn gối, phơi chiếu tre trước khi trời nóng, để hè trải giường dùng ngay.

 

Trên bàn có sữa đậu nành và bánh bao, Biên Vũ nghe Tứ thúc công cằn nhằn, không ngồi, đứng cầm bát sữa uống vài ngụm, lấy bánh bao ăn. Như thể ăn vội bữa sáng, sẵn sàng làm việc.

 

“Cũng không sợ đau dạ dày.” Tứ thúc công thấy y không đúng là càm ràm, “Ăn sáng có mất bao lâu, ngồi ăn đi. Điện thoại cháu lại rung, sáng nay khách hàng nhắn tin chăm thế?”

 

“Khách hàng” Phương Bạch Dạng lại nhắn cho Biên Vũ, tiếp tục chủ đề dang dở.

 

Phương Bạch Dạng: Nhưng thấy nhiều màu thế, cậu không tò mò mùi chúng sao?

 

Biên Vũ: Chắc tôi không thấy được nhiều màu.

 

Phương Bạch Dạng: …Xin lỗi, tôi không cố ý.

 

Phương Bạch Dạng thu hồi tin trước.

 

Biên Vũ: Ý tôi là ánh sáng trong ảnh anh kém, mấy màu nhìn na ná.

 

Phương Bạch Dạng: Thế à.

 

Phương Bạch Dạng: Tôi vừa thử chụp lại vài tấm, ánh sáng vẫn tệ. Hay cậu rảnh, qua đây xem?

 

Biên Vũ: Không rảnh, tôi phải làm việc.

 

Phương Bạch Dạng: Được.

 

Phương Bạch Dạng: Khi nào bắt đầu làm?

 

Biên Vũ: Bây giờ.

 

Biên Vũ: Cuộc trò chuyện này kết thúc chưa?

 

Phương Bạch Dạng: Kết thúc, cậu bận trước đi.

 

Phương Bạch Dạng gửi biểu cảm chú chim vẫy cánh.

 

Nhưng lát sau, anh lại nhắn: “Nhưng, ‘sau khi trò chuyện kết thúc’, tôi không được nhắn tiếp sao?”

 

Biên Vũ: Tôi quen xử lý một việc trọn vẹn trong một đoạn đối thoại. Việc xong, thì kết thúc.

 

Phương Bạch Dạng: Thói quen công việc?

 

Biên Vũ: Gần giống.

 

Phương Bạch Dạng: Thế chúng ta giống nhau. Tôi cũng vậy với đồng nghiệp.

 

Phương Bạch Dạng: Nhưng trong khung chat này, đừng theo quy tắc đó, được không?

 

Phương Bạch Dạng: Tôi nhắn, cậu rảnh thì trả lời.

 

Biên Vũ: Vui gì đâu?

 

Phương Bạch Dạng: Với người khác thì không, với cậu thì có.

 

Phương Bạch Dạng: Việc thú vị tôi muốn chia sẻ với cậu, thấy cậu trả lời tôi vui lắm.

 

Phương Bạch Dạng: Mỗi tin của cậu, tôi cũng sẽ đáp.

 

Phương Bạch Dạng: Đây là quan hệ ngoài công việc.

 

Biên Vũ ngừng một lát.

 

Biên Vũ: Thì cứ vậy.

 

Biên Vũ: Nhưng tôi không trả lời hết tin đâu.

 

Phương Bạch Dạng: Không sao.

 

Phương Bạch Dạng: Tôi muốn thử cảm giác chờ người khác trả lời.

 

Biên Vũ nhướn mày, ném điện thoại sang bên, ngồi trước bàn làm việc, khắc tiếp con “hươu” chưa xong.

 

Con “hươu” này không hoàn toàn giống hươu thường, sừng là tùng bách, một chân bị phong hóa. Như thể bụi tùng bách hóa thành hươu, nhưng thiếu chân sau bên trái. Biên Vũ đặt tên tác phẩm là “Hươu Gãy Chân”, rất trực diện. Y chưa khắc xong, nhưng đã đăng bản thảo lên cửa hàng online, nhiều người bình luận muốn mua, có bốn năm ngôn ngữ dưới phần bình luận.

 

Nhưng y chưa mở đặt trước. Tứ thúc công định bán đấu giá trên mạng, không theo cách “ai đến trước được trước” của Biên Vũ, mà là “ai trả giá cao được”. Tứ thúc công bảo vậy công bằng hơn.

 

Đến chiều, Biên Vũ dừng khắc, đứng dậy vươn vai, giơ cánh tay thon dài, ngáp.

 

Tứ thúc công phơi chiếu ngoài sân, thấy ngoài cổng sắt, một người mặc áo dài tay, giày lao động, mũ ngư dân, cầm kéo và xẻng đến.

 

Nắng gắt, Tứ thúc công nheo mắt nhìn, nhận ra Triệu Mịch, vội mở cổng hỏi: “Tiểu Triệu, sao mặc thế này?”

 

Triệu Mịch nói: “Hôm nay nghỉ, trước đây hứa giúp ông dọn dây leo tường.” Hắn không vào, đặt dụng cụ cạnh tường, bắt đầu xem xét dây leo và hoa bìm bìm rậm rạp.

 

Triệu Mịch đặt dụng cụ xuống, lấy găng tay lao động từ túi, vừa đeo vừa nhìn quanh.

 

Đường phố vắng, ngõ mát không có bóng người đáng nghi. Triệu Mịch khẽ thở phào.

 

Quay lại, hắn thấy Biên Vũ đứng sau cửa sổ trong nhà, xa xa đối mắt với hắn. Triệu Mịch đeo xong găng, khẽ cười.

 

“Tiểu Ngộ, cảnh sát Triệu đến giúp, cháu đun ấm nước, lát pha trà.” Tứ thúc công vừa phơi chiếu vừa dặn.

 

“Vâng.” Biên Vũ vào nhà.

 

Tứ thúc công nói với Triệu Mịch: “Tiểu Triệu, cảm ơn cháu quá. Chờ ông làm xong, sẽ giúp cháu.”

 

“Đừng khách sáo, cháu hứa rồi mà.”

 

Lát sau, trong nhà vang tiếng nước sôi xèo xèo.

 

Triệu Mịch thấy bóng y biến mất, chậm rãi thu ánh nhìn.

 

Ba phút sau, bóng người trắng như hoa xuất hiện ở cửa, tay trái cầm áo mưa nhựa, tay phải là chai gì đó như “nước tẩy”.

 

Biên Vũ bước nhẹ nhàng đến, như gió mang hương hoa nhài.

 

“Cứ thế dọn dây leo?” Biên Vũ nhìn bộ đồ hắn.

 

Triệu Mịch giơ hai tay đeo găng bảo hộ: “Chuẩn bị thế này, đủ rồi.”

 

“Dây leo đầy côn trùng, động vào như mưa, ‘bảo hộ’ thế này, anh chắc chắn được?” Biên Vũ đưa đồ trên tay, “Áo mưa và thuốc diệt côn trùng.”

 

Triệu Mịch nhận đồ, Biên Vũ quay về, để lại câu: “Tôi làm xong sẽ ra giúp.”

 

Không khí và áo mưa thoảng hương nhạt của Biên Vũ.

 

Triệu Mịch nghĩ, khác với mùi trước đây của y.

 

Nhưng hắn không nói rõ khác chỗ nào.

 

Biên Vũ vào nhà, để nước sôi ở chế độ giữ ấm, vào kho kiểm tra đồ mộc. Mấy hôm mưa to, dù kho có chất hút ẩm, máy hút ẩm hoạt động, nhưng khó đảm bảo đồ không bị ẩm.

 

Y tháo màng bọc và đệm bong bóng từng món, kiểm tra kỹ, không vấn đề thì gói lại. May mắn, kho chống ẩm tốt, đồ mộc không hư hại lớn.

 

Cuối cùng, Biên Vũ đến trước ba bức tranh dầu trên giá gỗ cạnh tường.

 

Y cầm kính lúp trước mắt, mắt y qua thấu kính phóng đại, lông mi tinh xảo khiến người khác khó rời mắt.

 

Y kiểm tra từng chi tiết tranh, kính lúp dừng ở góc khung, một đốm xám đen khiến y khựng lại.

 

Khung tranh dầu bị mốc.

 

Y kiểm tra hai bức còn lại, mỗi bức đều có đốm mốc lớn nhỏ ở góc khung.

 

Dù mốc nhỏ, với tranh đắt tiền, một khiếm khuyết nhỏ cũng tệ.

 

Biên Vũ nghĩ phải khử mốc, nhưng không biết thành phần màu tranh, không dám xử lý.

 

Y chỉ nghĩ liên lạc chủ tranh.

 

Y chụp ảnh chỗ mốc, gửi Văn Sân, hỏi cách khử mốc ba bức tranh.

 

Vài phút sau, Văn Sân trả lời.

 

Văn Sân: Sorry, bận việc, không trả lời ngay.

 

Biên Vũ: Đã nhanh lắm rồi.

 

Văn Sân: Để cậu đợi 7 phút.

 

Văn Sân: Tôi thấy ảnh cậu gửi, tranh bị mốc, bình thường thôi.

 

Văn Sân gửi video khử mốc tranh, thường là để nơi khô thoáng, dùng tăm bông chấm ít cồn, nhẹ nhàng chà đốm mốc.

 

Biên Vũ: Nhìn không khó.

 

Văn Sân: Nhưng ba bức này dùng nhiều màu hiếm, chưa chắc dùng được cồn.

 

Biên Vũ dịch “rare pigments” thành “màu hiếm”.

 

Văn Sân: Tôi có dụng cụ an toàn hơn, tôi đến giúp cậu làm sạch.

 

Biên Vũ: Phiền anh không?

 

Văn Sân: Tất nhiên không!

 

Văn Sân: Tôi đang rất rất rất muốn.

 

Văn Sân: Gặp lại cậu.

 

Biên Vũ: “Rất” cần dùng nhiều thế sao?

 

Văn Sân: Không phải cách nhấn mạnh à?

 

Biên Vũ: Nhấn mạnh hơi nhiều.

 

Văn Sân: Đạt hiệu quả là được. Tóm lại (thành ngữ này đúng chứ?), đợi tôi đến nhé.

Bình Luận (0)
Comment