Năm đó, phong bì Việt Văn Chu để lại, Biên Vũ mở ra. Không có thư, chỉ một vỉ thuốc giải rượu. Ký ức vỉ thuốc, y nhớ lại trong mơ.
Nửa đêm, Việt Văn Chu gửi y một tin nhắn.
Việt Văn Chu: Biên Vũ, mùa đông năm đó, tớ không đủ can đảm. Vì lúc ấy tớ chẳng có gì.
Chưa đến ba phút, tin bị thu hồi.
Mở mắt, Biên Vũ thấy ban ngày.
Đêm qua cửa sổ không khóa, gió sáng thổi bung rèm trắng bay cao. Ký ức như hôm qua tái hiện, bị gió cuối xuân thổi tan.
Cảm xúc sót lại trong mơ, tan sạch. Biên Vũ trở lại chính mình.
Trong lịch sử trò chuyện với Việt Văn Chu, chỉ còn một tin bị thu hồi và tin mới nhất.
Việt Văn Chu: Lư Đảo đẹp lắm, tớ quyết định ở lại.
Việt Văn Chu: Sau này thường hẹn nhé.
Biên Vũ nhập câu trả lời.
Biên Vũ: Được.
Ngừng một lúc, y gõ một tin.
“Hôm nay tỉnh dậy, tớ thấy sương trong đầu tan. Nhờ cậu nhắc chuyện xưa, ký ức tớ tìm được đã trọn.”
Y không gửi tin này. Hắn trả lời một biểu cảm vui.
Biên Vũ xóa đoạn gõ, cuối cùng chỉ đáp lại một biểu cảm.
Vài ngày trước, Tứ thúc công bảo Biên Vũ đem con “hươu gãy chân” lên mạng đấu giá. Ông lớn tuổi, không rành thao tác, nhìn y làm từng bước.
Biên Vũ đặt giá khởi điểm 800, Tứ thúc công chê thấp, bảo đặt 2000. Ông đưa hai lý do: Thứ nhất, tính theo ngày Biên Vũ khắc, y mất hai tháng, nếu bán 800, chẳng khác gì mỗi tháng chỉ kiếm 400, lỗ công sức. Thứ hai, ông không nghĩ nghệ thuật của Biên Vũ chỉ đáng giá khởi điểm thấp thế.
“Con hươu gãy chân” treo trên cửa hàng mạng với giá khởi điểm 2000 tệ. Ngày đầu không động tĩnh, vài người từng hứng thú với bản phác thảo chỉ lưu, không đấu giá. Hai ngày sau, mới có người trả 2100. Tứ thúc công bảo họ không biết thưởng thức, Biên Vũ thì chẳng bận tâm.
Hôm nay là ngày cuối đấu giá, Tứ thúc công thúc giục Biên Vũ mở trang web xem. Vừa mở, ông giật mình. Một khách trả 50,000 tệ mua ngay tác phẩm.
Tứ thúc công bảo Biên Vũ vào trang cá nhân khách. Nickname khách giống người ở nước ngoài thường đặt hàng khắc gỗ của Biên Vũ, địa chỉ nhận hàng là cửa tiệm ở cảng Gdansk, Ba Lan. Tứ thúc công nhớ cảng đó. “Khách Ba Lan” này là fan trung thành, đã mua nhiều lần từ xa. Lần trước nhận “Nữ tu che khăn”, họ còn gửi quà đáp lễ—một mặt dây thiên thần nhỏ, thiên thần ôm trái tim khắc dòng chữ Nga nhỏ, dịch ra là “Ngày tình yêu giáng xuống”.
Tứ thúc công từng thắc mắc sao người Ba Lan gửi quà chữ Nga. Nghĩ lại, có lẽ vì Biên Vũ hay thêm mô tả tiếng Nga cho tác phẩm, khách tưởng y dùng tiếng Nga.
Tứ thúc công bảo Biên Vũ nhận đơn mới từ khách quen, phải ăn mừng. Hôm nay, 20 tháng 5, là sinh nhật y.
Buổi chiều, Tứ thúc công ra ngoài chọn mẫu bánh sinh nhật. Ông định đặt trước, nhưng tiệm bánh bảo đặt trước bốn tiếng là được, bánh tươi hơn, nên ông để hôm nay đặt. Về mẫu, có thể chọn online, nhưng ông bảo mắt mờ, nhìn ảnh không rõ, phải đến tận nơi.
Biên Vũ được dặn chuẩn bị nguyên liệu nấu tối. Tứ thúc công sáng mua nhiều rau củ, nhét đầy tủ lạnh, tủ đông còn nguyên liệu đông lạnh. Ông định nấu năm món, làm bữa lớn. Dù hai ba ngày sau có thể ăn đồ thừa, ông vẫn muốn tối nay đủ nghi thức. Tứ thúc công rất coi trọng sinh nhật.
Biên Vũ vào bếp, lấy đồ đông lạnh ra bồn nước rã đông, tin nhắn Phương Bạch Dạng gửi đến. Gần đây anh hay nhắn, chia sẻ chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Phương Bạch Dạng gửi ảnh du thuyền St. Lorenzo ở biển.
Phương Bạch Dạng: Tôi cho người lái một du thuyền nhỏ nhà tôi đến Lư Đảo.
Phương Bạch Dạng: Hai hôm nay thời tiết đẹp, ra biển cùng không?
Biên Vũ: Hôm nay không được.
Phương Bạch Dạng: Cậu làm liên tục một tuần, hôm nay cũng không nghỉ?
Biên Vũ: Nghỉ.
Biên Vũ: Nhưng phải ở nhà ăn sinh nhật.
Phương Bạch Dạng: Sinh nhật cậu?
Biên Vũ: Ừ.
Phương Bạch Dạng: Sinh nhật 520.
Phương Bạch Dạng: Con số đẹp.
Phương Bạch Dạng: Chúc mừng sinh nhật.
Biên Vũ: Cảm ơn.
Phương Bạch Dạng: Cảm ơn gì, tôi còn chưa tặng quà cho cậu.
Biên Vũ: Không cần đâu.
Phương Bạch Dạng: Tôi đến nhà cậu nhé?
Phương Bạch Dạng: App gọi xe còn lưu địa chỉ nhà cậu lần trước. Tôi đến được không?
Phương Bạch Dạng: Có bị từ chối không?
Biên Vũ: Tôi không có thói quen mời bạn bè đến dự sinh nhật, nhưng nếu bạn bè muốn đến, tôi không từ chối.
Phương Bạch Dạng: Vậy tôi coi như cậu đồng ý.
Phương Bạch Dạng: Đợi tôi.
Biên Vũ nhắn Tứ thúc công, báo tối có bạn đến ăn. Ông vội hỏi bạn người nước nào, nếu người nước Pháp thì mua món Pháp, Mỹ thì mua gà rán, Ý thì mua pizza, Anh thì ông không biết mua gì.
Biên Vũ gửi một chuỗi dấu chấm.
Chuẩn bị nguyên liệu xong, Biên Vũ không biết làm gì. Nhớ tủ quần áo trong phòng vài ngày trước mốc nhẹ, lau không sạch, y định dán giấy lên, rảnh thì làm tủ mới.
Y vào kho lấy hai cuộn giấy dán mờ, chuông cửa kêu đinh đoong. Biên Vũ nghĩ, Phương Bạch Dạng đến nhanh thế?
Ra sân, ngoài cổng sắt là Triệu Mịch và một người đàn ông trung niên lạ.
Triệu Mịch lần trước nói giúp sân nhà làm hàng rào gai, hôm nay người bán gai đến xem. Người bán đo kích thước, bảo không vấn đề, tuần này công nhân rảnh, có thể hẹn lắp.
Biên Vũ còn ôm hai cuộn giấy dán, chưa kịp đặt xuống khi ra mở cửa.
Người bán đi, Triệu Mịch định về, nhưng thấy Biên Vũ ôm hai cuộn đồ, hỏi: “Cậu cầm cái đó làm gì?”
Biên Vũ nói thật: “Tủ phòng bị mốc, mua tủ mới không đáng, định dán giấy, tháng sau rảnh thì làm tủ mới.”
“Ồ.” Triệu Mịch chưa đi, chỉ cuộn giấy mỏng: “Một mình tiện không?”
Biên Vũ nói: “Anh muốn giúp cũng được.”
Trong phòng Biên Vũ, Triệu Mịch cắt giấy dán vừa vách tủ. Biên Vũ lau tủ, nhận giấy từ Triệu Mịch, xé góc, dán từ cạnh tủ, vừa ép phẳng vừa kéo màng bảo vệ.
“Gần đây chúng tôi nhờ anh nhiều, cả việc nhỏ này cũng làm phiền, có hơi quá không?” Biên Vũ nửa người trong tủ, vuốt nếp giấy.
“Không.” Triệu Mịch cắt tờ giấy thứ hai trên bàn, “Sau này có việc, lớn nhỏ, cứ tìm tôi. Rảnh là tôi qua.”
“Do nghề nghiệp của anh nên nói thế à?”
Biên Vũ nửa người trong tủ, vẫn nói chuyện.
“Nghề của tôi không rảnh. Không phải ai tôi cũng nói thế.” Im lặng chốc lát, Triệu Mịch nói: “Công việc của tôi không tiện để tìm cậu. Nhưng nếu có cơ hội, tôi sẽ đến.”
“À.” Giọng Biên Vũ vang trong tủ.
“Sao?”
“Dán hơi lệch.”
Triệu Mịch đến xem.
Trên vách tủ, giấy mờ lệch ở góc, giữa phồng nếp không vuốt phẳng.
“Để tôi làm.” Triệu Mịch chòm nửa người vào tủ, gỡ phần lệch, cẩn thận dán lại theo mép.
Biên Vũ không rời tủ, tay theo sau, giúp Triệu Mịch kéo màng bảo vệ. Không gian tủ đủ chứa hai người, không dư chút nào.
“Tay nghề tốt.” Biên Vũ thấy hắn dán mép chuẩn, khẽ khen.
“Tôi ngạc nhiên cậu thế mà có việc không giỏi.” Triệu Mịch nghiêng mắt nhìn y. Biên Vũ gần hắn, cũng nửa cúi.
Từ góc này, Triệu Mịch thấy rõ mặt Biên Vũ, ngửi được mùi gỗ trên người y.
“Gì cũng giỏi thì đâu thể thường nhờ anh được.” Biên Vũ kéo màng cuối, giúp Triệu Mịch vuốt phẳng. Tay hai người vuốt theo vân giấy, vài lần vô tình chạm nhau.
Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng vuốt giấy và ngón tay chạm nhẹ, khẽ như cù lét.
Vuốt lần cuối, tay Triệu Mịch đặt lên mu bàn tay Biên Vũ, nắm lấy.
Hai tay lặng yên vài giây.
Triệu Mịch đứng thẳng, đối diện Biên Vũ, gần sát, tay không buông. Biên Vũ tựa cửa tủ, không chỗ lùi, Triệu Mịch cũng không lui.
Không chỉ không lùi, Triệu Mịch tiến lại gần hơn, giọng trầm: “Tôi là người giúp khi cậu cần, hay là—bạn?” Khi nói, ngón tay hắn luồn vào kẽ tay Biên Vũ, chậm rãi đan chặt.
Biên Vũ lưng tựa cửa tủ, môi khẽ mở, không đáp.
“Câu hỏi này khó trả lời với cậu nhỉ.” Triệu Mịch cúi đầu bên mặt y, môi lướt vành tai, giọng trầm: “Biên Vũ, tôi không muốn làm bạn cậu.” Lần đầu hắn gọi tên thật y. “Nói đúng hơn, không muốn chỉ làm bạn.”