Trước cửa nhà, một túi bảo quản vuông nằm lặng ở góc tường, chữ hoa trên túi ghi “Bánh kem động vật Tam Hỷ”.
Bánh sinh nhật Biên Vũ được giao đặt đây.
Chắc là bánh mới làm, tươi. Tứ thúc công định đặt trước, nhưng vì muốn tươi nên đặt hôm nay. Giờ chỉ mình thọ nhân thấy bánh, chẳng ai ăn được.
Biên Vũ nghĩ, hay chia cho hàng xóm. Nhưng y một mình không ăn nổi. Xung quanh, không nhà nào sáng đèn.
Mới 8:30 tối, khu vực đã tĩnh lặng, ngoài trăng và đèn đường, không chút ánh sáng. Mọi người như ngầm hẹn nghỉ sớm tối nay.
Biên Vũ định xách bánh vào, tin nhắn WeChat khiến y dừng bước.
Nghiêu Tranh: Tối sinh nhật vui không?
Biên Vũ ngẩn ra.
Biên Vũ: Anh biết hôm nay sinh nhật tôi?
Nghiêu Tranh: Biết.
Nghiêu Tranh: Trừ phi hợp đồng cậu ký với tôi, không dùng chứng minh thư thật.
Biên Vũ và Nghiêu Tranh chỉ ký một hợp đồng, ở Macau.
Biên Vũ: Tôi tưởng…
Nghiêu Tranh: Tưởng gì?
Biên Vũ: Tưởng anh rảnh rỗi đi tra thông tin tôi.
Biên Vũ: Hóa ra trí nhớ tốt.
Nghiêu Tranh: Giữ nghi ngờ đi.
Nghiêu Tranh: Lỡ cả hai thì sao?
Biên Vũ: Vậy tôi chẳng có gì để nói.
Tin sau của đối phương đến sau một phút.
Nghiêu Tranh: Sinh nhật vui vẻ.
Biên Vũ: Cảm ơn lời chúc.
Nghiêu Tranh: Đừng cảm ơn vội, đêm khuya tìm cậu, không chỉ để chúc.
Biên Vũ: Vì ba lần công việc?
Nghiêu Tranh: Đoán khá đấy.
Nghiêu Tranh: Vậy gần đây cậu rảnh khi nào? Tôi cho người sắp xếp lịch trình.
Biên Vũ: Cần mấy ngày?
Nghiêu Tranh: Ít nhất bảy ngày.
Biên Vũ: Được, nhưng tháng này không được.
Nghiêu Tranh: Nhận việc lớn à?
Biên Vũ: Tôi phải xử lý việc nhà.
Nghiêu Tranh: Sinh nhật cậu tổ chức ở nhà?
Hắn từ “việc nhà” đoán ngay câu hỏi này.
Biên Vũ không phủ nhận, chỉ đáp: Đã xong rồi.
Nghiêu Tranh: Mới tám giờ, tiệc sinh nhật người trẻ thường chưa cắt bánh giờ này.
Biên Vũ: Bánh chưa cắt, giờ cũng không cần. Nhà có người già, nghỉ sớm là bình thường.
Nghiêu Tranh: Xem ra sinh nhật với người nhà không suôn sẻ.
Biên Vũ: Nghi thức không quan trọng.
Câu trả lời né tránh của Biên Vũ càng xác nhận suy đoán của Nghiêu Tranh. Nhưng hắn không hỏi sâu.
Nghiêu Tranh: Nghi thức người khác cho không quan trọng.
Nghiêu Tranh: Sinh nhật là cho mình, nếu chỉ có một mình, xách bánh lên sân thượng Vân Cảnh, tự hưởng thụ.
Biên Vũ: Ăn bánh, phải lên sân thượng tòa nhà à?
Nghiêu Tranh: Chỗ đó có ghế mở, cảnh đêm đẹp. Quan trọng là ít người biết.
Nghiêu Tranh: Sinh nhật một mình, ít ra tìm chỗ có không khí tốt.
Biên Vũ biết chỗ đó. Trong tòa nhà cũ, từng là cao nhất Lư Đảo, điểm đến nổi tiếng của du khách vài năm trước. Sau này, cao ốc mọc lên, nhiều tòa vượt Vân Cảnh, nơi đó bớt đông. Nhưng dân địa phương biết, nó vẫn là chỗ tuyệt vời ngắm đêm Lư Đảo. Nhất là khi ít khách, cảm nhận cảnh đêm rõ hơn.
Nghiêu Tranh nhắc chỗ đó, Biên Vũ bất ngờ. Y gần quên tòa nhà này, Nghiêu Tranh người ngoài tỉnh lại biết.
Biên Vũ: Tôi không thích lằng nhằng, chạy ra ngoài làm gì.
Y trả lời, nghĩ đúng thế. Nhưng vào nhà, y phải nghĩ chuyện bác hai nói, chắc trằn trọc cả đêm. Đêm dài sẽ khó chịu.
Nghĩ suông không ra kết quả, y cần làm gì đó để phân tâm, bớt mệt não.
Nói chuyện với Nghiêu Tranh giúp phân tâm, đi Vân Cảnh có lẽ cũng được.
Y một tay xách bánh, một tay tra thông tin gọi xe đến Vân Cảnh.
Vân Cảnh gần nhà, xe bảy phút. Xác nhận gọi xe, y nhắn Nghiêu Tranh.
Biên Vũ: Nhưng tôi thấy lạ, sao anh biết chỗ đó?
Y hỏi điều thắc mắc.
Nghiêu Tranh: Tôi thích khám phá.
Nghiêu Tranh: Nhất là khi một mình.
Biên Vũ: Khứu giác anh nhạy, luôn tìm được thứ hay.
Nghiêu Tranh: Kể cả cậu?
Biên Vũ: Tôi là anh khám phá ra?
Nghiêu Tranh: Nói khác đi, cậu tự nguyện đến bên tôi?
Biên Vũ chưa trả lời, tài xế gọi, bảo y ra điểm đón.
Y xuống dốc, tìm xe đậu ven đường, mở cửa sau ngồi, đặt bánh cạnh, Nghiêu Tranh gọi điện.
“Sao thế?” Biên Vũ nhận điện, hỏi.
“Gõ chữ phiền, gọi điện hiệu quả hơn.”
“Anh không nói gì quan trọng, cần hiệu quả làm gì?”
“Tôi thấy nói chuyện với cậu là quan trọng.” Nghiêu Tranh nói: “Nhưng chuyện này, cách thức cần hiệu quả, thời gian thì tùy ý.”
“Thời gian anh rẻ thế à.”
“Hờ—” Nghiêu Tranh cười rõ, thân mật: “Nói chuyện với cậu thú vị hơn kiếm tiền. Với lại, giờ tôi không thích tiền lắm.”
Xe chạy hướng Vân Cảnh, cảnh đêm ngoài cửa sổ lướt nhanh. Đèn đường nhuộm vàng cả phố, tĩnh lặng không người, chỉ có quán đại bài đang sáng.
“Cậu ở nhà, hay đi đâu rồi?” Nghiêu Tranh nghe động tĩnh bên Biên Vũ.
“Ở nhà.” Biên Vũ gõ ngón tay lên kính, nói dối.
“Ồ?” Nghiêu Tranh nói: “Âm thanh nền không giống.”
“Tôi chơi game, mở loa. Chắc anh nghe tiếng game.” Y nói dối cho trót.
“Âm nền game chân thực nhỉ, tôi tưởng cậu trên xe, thật đi Vân Cảnh ăn bánh.” Bên Nghiêu Tranh có tiếng đứng dậy, lấy áo, bước đi.
Biên Vũ nói: “Ừ, tôi vừa ăn bánh trên sân thượng, sân thượng nhà thôi.”
“Nhà cậu có sân thượng?”
“Có một cái.”
“Cậu chơi game, mở loa ở đó, không làm phiền hàng xóm?”
“Cách xa, họ không nghe thấy.”
“Nghe hay hơn Vân Cảnh, lần sau tôi phải trải nghiệm.”
Âm nhạc vang lên bên phía Nghiêu Tranh, một bài post-rock, giai điệu trầm lắng, mơ màng lấp đầy đêm tĩnh.
“Loa hay đấy.” Biên Vũ nói. Dù qua điện thoại méo mó, y vẫn nghe rõ giai điệu.
“Burmester.” Nghiêu Tranh nói tên thương hiệu loa.
“Anh ở trên xe?” Biên Vũ nhớ xe anh là Maybach mới nhất, hệ thống loa là Burmester.
“Vừa lên xe. Muốn ngồi một mình tí.”
“Lái xe một mình ra ngoài thoải mái hơn.”
“Hôm nay mệt, không muốn lái.”
“Giờ anh không lái xe à?”
“Không. Chỉ ngồi trong xe.”
“Cũng phải. Nếu lái xe gọi điện, nhạc sẽ ngắt.”
“Chưa chắc. Tôi đeo tai nghe Bluetooth là được.”
“Vậy tôi không nghe được bài hát rõ thế.”
“Có lẽ tai nghe kia gần loa.”
“Vậy anh đang cố chứng minh anh lái xe… hay không lái?”
“Tôi chỉ muốn nói mọi thứ đều có thể.”
Biên Vũ nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không biết nói gì, khẽ cười.
Cuộc trò chuyện của hai người rời rạc, chẳng mục đích.
Trong gương chiếu hậu, tài xế liếc khách. Đêm khuya, một người đàn ông mang bánh, trò chuyện vô thưởng vô phạt. Tài xế đoán khách đang nói với người yêu, nhưng lại nghe loáng thoáng giọng nam bên kia.
Mang nhiều nghi hoặc, tài xế rẽ trái, vào đường mới, đi thẳng hai phút, dừng trước tòa nhà cũ: “Chào anh, tới rồi.”
Biên Vũ gật cảm ơn, xách bánh xuống xe.
Nghiêu Tranh hỏi qua điện thoại: “NPC giao nhiệm vụ trong game nói gì à?”
“Ừ.”
“Nhiệm vụ mới gì?”
“Đánh quái.” Biên Vũ đi vào tòa nhà cũ: “Sao quan tâm game tôi chơi thế?”
“Lâu rồi tôi không chơi game, cũng muốn thử. Game của cậu tên gì? Tôi tải.”
“Lên bảng xếp hạng bán chạy Steam, tải đại cái nào cũng được.”
Lâu rồi Biên Vũ không đến tòa nhà này, không biết vào từ đâu. Y dùng khuỷu tay đẩy mấy cửa kính mờ bẩn, không mở được, tìm lối khác.
Điện thoại vẫn chưa ngắt. Y một tay xách bánh, một tay cầm điện thoại, vừa đi vừa đẩy cửa bằng khuỷu, đá mũi giày.
Cuối cùng, y thấy cửa nhỏ bên phía tây vào được.
Bên Nghiêu Tranh vang tiếng “cạch” mở cửa, nhạc dừng.
Biên Vũ hỏi: “Không nghe nhạc nữa?”
“Tôi xuống xe. Đi phòng máy xem game hot Steam cậu nói.” Nghiêu Tranh bước nhanh.
Biên Vũ qua cửa tây, chậm rãi trong sảnh đá cẩm thạch rộng, tìm thang máy.
Thang máy từ tầng B1 đi lên, Biên Vũ nhanh tay bấm nút lên.
Từ tìm thang đến bấm nút, mất năm phút, y tập trung lại cuộc gọi: “Tìm được game chơi chưa?”
“Bảng hot toàn game đôi. Tìm ai chơi cùng?”
“Không đâu. Chắc Steam chúng ta khác. Game tôi là game đơn trên bảng hot.” Biên Vũ nhìn màn hình thang máy, số điểm pixel nhảy đổi.
Tầng từ B1 thành 1F.
“Đinh—”
Cửa mở, ánh đèn trắng trong thang máy hắt ra, lạnh lẽo, chiếu lên mặt Biên Vũ hơi ngẩn.
Trong thang, Nghiêu Tranh một tay cầm điện thoại kề tai. Nhìn Biên Vũ ngoài cửa, anh ngắt cuộc gọi, khóe môi cong: “Chuyển từ ‘đánh quái’ sang đây?”
Không qua điện thoại méo mó, giọng Nghiêu Tranh vang rõ bên tai Biên Vũ.