Thang máy kêu hai tiếng, cửa sắp đóng, Biên Vũ còn ngoài cửa.
Nghiêu Tranh bước tới, nắm tay y. Biên Vũ bị kéo vào thang máy.
Cửa thang đóng. Biên Vũ gần như dán vào ngực Nghiêu Tranh, hắn không buông tay, y chẳng có chỗ lùi.
Trong thang nồng mùi kim loại cũ, nhưng Biên Vũ gần Nghiêu Tranh lại thấy hơi ấm.
Nửa phút, Biên Vũ tỉnh táo lại, hỏi ngược: “Anh không đi phòng máy à? Cũng ở đây?”
Nghiêu Tranh cúi đầu, gần sát mặt y: “Ít nhất giờ người tôi tìm ở đây.” Ánh mắt sâu thẳm lướt trên mặt Biên Vũ, mang chút nóng bỏng ẩn giấu.
Trước đây Biên Vũ không né mắt hắn, lần này lại vô thức nhìn đi: “Anh chưa bấm tầng.” Y liếc màn hình tầng.
Ánh mắt Nghiêu Tranh rời khỏi mặt y, tay vươn qua người y, bấm nút tầng 41.
Thang máy chậm rãi lên, Biên Vũ cảm giác trọng tâm chìm xuống.
“Lần đầu gặp, cũng trong thang máy.” Nghiêu Tranh nói.
Biên Vũ cố nhớ lại.
Nghiêu Tranh nhắc: “Khách sạn Glamis ở Thân Hải.”
Biên Vũ hình như nhớ ra, đặc biệt ấn tượng với khuy măng sét hình đại bàng trên áo hắn.
Nhớ lại, y thoáng nghĩ: Hóa ra là anh ta.
Hóa ra người lúc đó là người trước mắt.
Duyên phận này khiến Biên Vũ thấy kỳ diệu.
“Lúc đó chưa tính là quen. Anh còn nhớ?” Biên Vũ thậm chí không thấy rõ mặt Nghiêu Tranh lúc ấy, hơi khâm phục trí nhớ hắn.
“Gương mặt đẹp thế này, khó mà không nhớ.” Nghiêu Tranh nói, thang máy qua tầng 27, rung nhẹ, có lẽ lâu chưa bảo trì. Bánh trong tay Biên Vũ lắc, Nghiêu Tranh giữ túi bảo quản, không để đồ bên trong nghiêng.
Ổn định, Nghiêu Tranh cầm quai túi từ tay Biên Vũ, nhìn chữ trên túi: “Bánh sinh nhật chưa cắt?”
“Ừ. Giờ chỉ có anh với tôi ăn.” Biên Vũ nói.
“Vậy tôi là người duy nhất ăn bánh sinh nhật với cậu năm nay.” Nghiêu Tranh nói khẳng định.
“Cũng có thể nói thế.”
“Vậy tôi rất vinh dự.”
“Ting.” Thang máy đến tầng 41.
Cửa mở, gió đêm trên sân thượng mang hơi ồn ào thành phố thổi tới.
Sân thượng không vắng hẳn, một cặp đôi và hai cô bạn đứng ở lan can, lặng ngắm cảnh đêm, chụp ảnh. Nhưng họ ở xa, như bóng mờ nền.
Phía tây sân thượng có căn phòng kính, ngoài phòng là đèn ống hình hoa. Ống đèn xanh lá làm cuống, vàng nhạt ghép thành cánh hoa, tạo bông hoa trên cuống.
Trong phòng kính có vài bàn cà phê, mỗi bàn một đèn vàng mờ.
Nghiêu Tranh đẩy cửa phòng kính, đặt bánh lên bàn tròn gần phía tây bắc, nơi ngắm bờ biển đêm không bị chắn.
“Tôi mở nhé?” Nghiêu Tranh nhìn túi bảo quản bánh, hỏi Biên Vũ.
Biên Vũ từ cửa bước vào, nghiêng đầu ngắm cảnh đêm ngoài phòng kính. Đến ghế, y đáp: “Được.”
Nghiêu Tranh mở túi, bên trong là bánh kem tươi 8 inch, đựng trong hộp nhựa trong. Viền bánh bơm hoa, giữa là hai bông hoa kem đỏ, tím lớn.
Nghiêu Tranh cười: “Cậu chọn kiểu này?”
Biên Vũ ngồi xuống, thấy kiểu bánh sến sẩm, khựng: “Tứ thúc công tôi chọn.”
Người già thích đại hồng đại tím.
“Rất hợp ngày vui.” Nghiêu Tranh tháo nắp nhựa bánh.
Trên nắp, dây ruy băng buộc túi nhỏ chứa hai nến số “2” và “6”. Một hộp diêm, một gói nĩa và đĩa giấy, một hộp đồ chơi cờ bay nhỏ.
Nghiêu Tranh cắm hai nến số lên bánh. Số 26, Biên Vũ hôm nay 26 tuổi. Với Nghiêu Tranh, là độ tuổi đẹp.
Hắn lấy que diêm dài nhất từ hộp. Nghe nói đêm sinh nhật, chọn thứ dài nhất, lớn nhất là may mắn.
Diêm quẹt lên lớp ma sát, tóe hoa lửa nhỏ. Nghiêu Tranh châm hai nến, vung diêm hai lần, dập lửa.
“Có cần tôi hát bài chúc mừng sinh nhật?”
“Không cần.”
“Vậy có thể ước nguyện.”
Biên Vũ nhìn hai ngọn lửa nhỏ lập lòe, nghĩ, đêm nay ước gì đây.
Nguyện vọng khó, thần linh cũng không thực hiện được.
“Ước nguyện phải nhắm mắt, chắp tay.” Nghiêu Tranh thấy y chần chừ: “Không thì không linh.”
Biên Vũ thôi nghĩ phức tạp, chắp tay, nhắm mắt.
Ánh lửa mờ nhạt trên mặt y, mũi cao để lại bóng mờ trên má, mí mắt dưới, bóng mi dài khẽ rung theo ngọn nến.
Đêm tĩnh, nguyện vọng y lặng lẽ.
Lát sau, Biên Vũ mở mắt, thổi tắt nến.
“Cậu ước gì?” Nghiêu Tranh hỏi.
“Nói ra thì không linh.”
“Cậu nói với tôi được.” Nghiêu Tranh gỡ hai nến khỏi bánh: “Nếu thần không giúp cậu, tôi giúp.”
Biên Vũ nghĩ: “Tôi ăn bánh đã, rồi cân nhắc tin anh hay thần.”
“Dĩ nhiên tin tôi.”
“Sao chắc thế? Anh thần thông hơn thần?”
Nghiêu Tranh sửa: “Nên nói, tôi quan tâm cậu có toại nguyện hơn thần.”
Biên Vũ ngước nhìn chiếc đèn bàn hình vỏ sò trên bàn, rồi chậm rãi đưa ánh mắt về phía ngoài phòng kính. Y như ngửi thấy một luồng gió, cứ thế lướt qua sân thượng, bay lên không trung, rồi hòa vào trong thành phố.
Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy toàn cảnh vịnh biển về đêm. Tựa như một tấm vải đen trải rộng, điểm xuyết vô vàn ánh đèn lấp lánh. Những tòa cao ốc trong khu thương mại chen chúc ánh sáng rực rỡ, bảng hiệu quảng cáo ngoài trời trên các tòa nhà chiếu phim hoạt hình với ánh sáng vàng ấm, tím nhạt và lam băng chuyển động tuần hoàn.
Góc nhìn này là của người đang bay giữa không trung. Tâm trí của y dường như cũng vô thức bay cùng làn gió đó một chuyến.
Bay thêm một lần nữa. Không cần ngồi trong buồng lái máy bay, chỉ đơn giản là muốn cảm nhận, muốn chạm đến bầu trời, đến tầng mây.
Đó là điều duy nhất y nghĩ đến lúc này — điều ước cho đêm sinh nhật.
Ngoài điều ấy ra, những chuyện khác… không thích hợp để kể với “thần linh” trong đêm sinh nhật.
Biên Vũ lại đưa ánh nhìn về phía gương mặt của Nghiêu Tranh, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói:
“Bánh sinh nhật mà không ăn thì sắp tan hết rồi đấy.”
Nghiêu Tranh không nghe thấy điều y thầm ước, nhưng trong lòng dường như đã hiểu.
Hắn không hỏi thêm, chỉ cầm dao cắt bánh, cắt một góc có hoa đỏ, đặt lên đĩa giấy trước mặt Biên Vũ: “Hoa lớn màu đỏ dành cho nhân vật chính hôm nay.”
“Cảm ơn.” Y cầm nĩa, xiên một miếng bánh bỏ vào miệng.
“Nhà cậu sao lại chưa ăn bánh đã đi ngủ hết rồi?” Nghiêu Tranh không mấy thích đồ từ sữa, nên chỉ cắt cho mình một lát bánh mỏng.
“Có chút mâu thuẫn.” Y khẽ lắc đầu. “Lúc khác có thời gian rồi nói.”
Y không muốn động đến những chuyện đó vào lúc đầu óc đang cần được thả lỏng.
“Tôi chỉ chợt nhớ lại, lần trước ở khách sạn, nhà cậu lúc mười một, mười hai giờ đêm vẫn còn nhắn tin cho cậu.” Hắn nói. “Lỡ như ông ấy tỉnh dậy, thấy cậu chưa về, có giục không?”
“Nếu có giục, thì tôi nhất định phải nghe à?”
Nghiêu Tranh khẽ cười như đùa:
“Không nghe lời sao được? Người nhà sẽ lo cho cậu đấy.”
“Với tôi, đó là nỗi lo dư thừa. Tôi là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi.” Y đáp.
“Đàn ông hay đàn bà trưởng thành cũng giống nhau thôi, đôi khi vẫn không phân biệt được đúng sai, dễ bị kẻ xấu làm ảnh hưởng.” Hắn nói. “Sự dụ dỗ của người xấu không phải chỉ có hiệu quả với trẻ vị thành niên đâu.”
“Thật à?” Biên Vũ nhìn hắn, nói: “Tôi không nghĩ mình dễ bị ‘người xấu’ kéo theo đến thế.”
Ánh mắt và giọng điệu của y như ẩn ý gán cái mác “người xấu” lên người hắn.
Nghiêu Tranh cũng thuận thế như muốn nhắc y: “Là vì cậu chưa biết kẻ xấu khi xấu thật thì đến mức nào. Ở cạnh người xấu, nếu là đàn ông, sẽ vô thức trở thành ‘người đàn ông xấu’; nếu là con gái, sẽ nhanh chóng trở thành ‘cô gái hư’.”
Y chẳng hề bận tâm: “Vậy lần sau để tôi thử xem.”
Nghiêu Tranh khẽ nhếch môi cười.
Biên Vũ không đoán ra được ý cười ấy. Có lẽ đúng như lời hắn nói — kẻ xấu đâu dễ bị nhìn thấu như vậy.
Y tiếp tục ăn nốt mấy “bông hoa đỏ” trên bánh. Ngoài phòng kính, ánh đèn thành phố biến chuyển, càng lúc càng rực rỡ chói lóa:
“Chỗ này không khí thật tốt. Sao anh lại tìm được?”
“Bây giờ mạng phát triển lắm, các địa điểm nổi tiếng ở Lư Đảo được giới thiệu đầy ra.” Nghiêu Tranh ăn một miếng bánh, nói: “Nhưng tôi thích đi ngược lại với số đông. Thấy tòa nhà này có đánh dấu là có đài ngắm cảnh, mà rất ít ai giới thiệu, nên tôi đến xem.”
“Anh không bận sao? Buổi tối còn có thời gian ra ngoài một mình.”
“Dù có bận, ai cũng cần một khoảng thở.” Hắn nói: “Cách thở của tôi là ra ngoài vào buổi tối, một mình. Còn cậu thì sao?”
Nghiêu Tranh hỏi lại y, “Muốn thả lỏng, cậu sẽ làm gì?”
“Tôi à?” Biên Vũ nghĩ vài giây, nói, “Không biết nữa. Có lẽ là ngủ.”
“Ngủ chỉ giúp thần kinh thư giãn thôi. Còn tâm trạng thì sao?”
Y không nghĩ ra, bèn hỏi lại:
“Anh có gợi ý nào không?”
“Tôi đoán phải cần hoạt động gì đó có tính k*ch th*ch, mới khiến cậu thư giãn được.”
Y hỏi: “Nhảy bungee? Tàu lượn siêu tốc?”
Những thứ này y từng thử qua rồi, vì không sợ nên cũng không thấy k*ch th*ch.
Nghiêu Tranh lắc đầu.
“Vậy thì là gì?” Biên Vũ như thể chính y cũng không rõ về bản thân.
Hắn cắm nĩa bánh vào đĩa giấy, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt y:
“Nếu lần này tôi đoán đúng, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Biên Vũ cười khẽ: “Làm việc cho anh lần thứ tư?”
“Không cần thế đâu.” Hắn nghiêng người sát lại gần, thì thầm bên tai y: “Lần sau tôi hôn cậu, cậu phải đáp lại.”
Y hơi ngẩn ra.
“Đi theo tôi.” Hắn không chờ y phản ứng, đã đứng dậy rời khỏi phòng kính.
Sau một thoáng chần chừ, Biên Vũ bước theo.
Trên sân thượng, đôi tình nhân ngắm cảnh và hai cô bạn chụp ảnh đã rời đi. Giờ nơi này chỉ còn lại hai người họ.
Nghiêu Tranh đi về phía góc đông bắc, nơi có nhiều hàng rào thép chằng chịt. Biên Vũ lặng lẽ bước theo sau.
Đến gần, trước mắt y mới hiện ra một mặt sàn kính trong suốt.
Góc đông bắc sân thượng là một tam giác kéo dài ra ngoài được lát kính hoàn toàn trong suốt, xung quanh rào bằng khung thép cao. Ở cuối có một đài quan sát hình tròn, mặt trước là tấm kính lớn không bị thép chắn tầm nhìn, đóng vai trò như vách ngăn bảo vệ.
Nghiêu Tranh dừng lại trước mặt sàn kính, quay người chìa tay về phía Biên Vũ: “Đưa tay cho tôi.”
Biên Vũ liếc nhìn nền kính trong suốt, nói: “Tôi không sợ đi đâu.”
Nghiêu Tranh không rút tay về, chỉ nói: “Tôi sợ độ cao, phải nắm tay cậu thì mới dám đi.”
Biên Vũ thấy hắn vẻ mặt bình thản, chẳng giống người sợ độ cao chút nào. Nhưng sau vài giây ngập ngừng, y vẫn đưa tay cho hắn.
Nghiêu Tranh nắm lấy tay y, kéo y đến gần mình, bước lên mặt kính chống trượt, cùng nhau đi về phía đài quan sát hình tròn ở cuối.
Biên Vũ cúi đầu nhìn xuống thành phố dưới chân, cảnh tượng rực rỡ chuyển động dưới mặt kính. Trên cầu vượt biển, các trụ tháp phát sáng bằng ánh bạc lam, dòng xe cộ kéo theo vệt sáng vàng đỏ.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Biên Vũ như thể lại đang bay lên.
Khi đến đài quan sát, hàng rào thép chắn tầm nhìn không còn, trước mặt là tấm kính lớn hướng thẳng lên bầu trời đầy mây cuộn, từng đợt mây lững lờ trôi ngang qua trước mắt y. Gần lắm, cứ như chỉ cần với tay là chạm tới.
Trên mặt kính bên kia bờ, tháp trời đang chiếu hình ảnh hologram, một con bạch lộ bằng ánh sáng điểm ảnh bay ngang qua.
Biên Vũ có cảm giác như mình đang đứng còn cao hơn cả ngọn tháp đó. Tấm kính lớn này như thể là kính chắn gió của chiếc máy bay năm nào y từng lái. Và rồi, chẳng mấy chốc, y sẽ bay ngang qua ngọn tháp ấy.
Chín giờ rưỡi đúng, cả đường bờ biển đồng loạt sáng lên như một chuỗi ngọc trai.
Bầu không khí ban đêm trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trong ánh đèn phản chiếu trong mắt Biên Vũ, cả thành phố rực rỡ, cả mây trời lững lờ. Gió đêm mang theo hơi lạnh khẽ lướt qua khuôn mặt y, y như ngửi thấy mùi của mây quen thuộc.
Người đang nắm tay y vẫn chưa buông ra.
Nghiêu Tranh đứng trên đài quan sát, đột nhiên kéo Biên Vũ vào lòng: “Giờ chúng ta đang ở trên trời rồi nhỉ?”
Hắn ôm y đứng trên tấm kính bằng phẳng ấy, cả hai như lơ lửng giữa không trung, giữa mây và ánh trăng bao phủ lấy họ.
Trong làn gió đêm hiu quạnh, Biên Vũ cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay đó. Y khẽ hỏi: “Anh không phải sợ độ cao à?”
Nghiêu Tranh cúi đầu, ghé môi sát bên tai y: “Lời của kẻ xấu không thể tin.”
Biên Vũ đã sớm đoán được điều đó.
Nghiêu Tranh luôn thích giăng bẫy y, vừa công khai vừa thẳng thắn, rồi cứ thế nói ra, và y hết lần này đến lần khác bước vào — như thể bị thứ gì đó điều khiển.