Một chiến lược thiếu lý trí sẽ phá vỡ trật tự. Một chiến lược thiếu bản năng sẽ làm tổn hại đến lợi ích. Biên Vũ nghĩ, có lẽ Nghiêu Tranh bẩm sinh đã là một người chơi xuất sắc trong ván cờ cuộc đời.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ngay từ đầu ván cờ, Biên Vũ luôn bị đối phương chi phối.
Y di chuyển quân cờ cuối cùng ra khỏi khu vực an toàn. Trong thế trận giằng co, Nghiêu Tranh phát hiện rằng chỉ cần hắn nhúc nhích bất cứ quân nào, toàn bộ bàn cờ sẽ rơi vào thế chết.
Âm thầm lặng lẽ, thế cờ của Biên Vũ cũng đã hoàn toàn kìm hãm được hắn.
Quả thật, điều này rất hợp với phong cách hành sự của Biên Vũ. Trông như một dây leo mỏng manh, nhưng lại có đủ kiên nhẫn và sức bền để từng chút một siết chặt, khiến một thân cây to lớn cũng nghẹt thở đến chết.
Mỗi lần nhận ra sự nguy hiểm âm ỉ trong con người Biên Vũ, Nghiêu Tranh luôn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, máu trong người như sôi trào, tận sâu trong đáy lòng, hắn chết mê chết mệt cái cảm giác bị k*ch th*ch này.
“Ván này chắc sẽ hòa rồi.” Giọng của Biên Vũ nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn cờ.
“Hòa đôi khi không phải là hai bên cùng thua, mà là hai bên cùng thắng. Với tôi mà nói, đây là một kết cục tốt.” Trong mắt Nghiêu Tranh, ván cờ này đã định, hắn làm gì cũng không thể thay đổi được nữa. Hắn buông quân cờ trong tay xuống, nói: “Nhưng với một số người, chỉ một ván ‘hòa’ thôi cũng đủ làm lung lay giá trị mà họ đã dày công gây dựng. Có người không thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào ngoài ‘chiến thắng’.”
Biên Vũ hiểu lời hắn, nhưng như thường lệ, vẫn giữ im lặng.
Thời gian vô tình trôi qua, kim đồng hồ đã vượt quá 12 giờ. Đêm sinh nhật của Biên Vũ kết thúc, ngày mới đã bắt đầu.
Nghiêu Tranh liếc nhìn đồng hồ, giữ đúng lời hứa, đứng dậy: “Tôi đưa cậu về.”
Đêm khuya, chiếc xe sang chạy trên con đường vắng lặng. Bóng đêm kéo dài như mọc rễ, bao phủ từng tòa nhà bên ngoài cửa kính.
Màn hình điện thoại của Biên Vũ sáng lên, hiện dòng tin nhắn y gửi cho bác hai:
“Bác hai, chiều thứ Hai lúc 2 giờ cháu rảnh, chúng ta gặp nhau ở trà xã Bình Tâm nhé?”
Chiếc xe lướt qua đường hầm, đèn LED trải dài hai hàng trên trần, phản chiếu xuống mặt đường nhựa thành một dải ánh sáng xanh xám mờ nhạt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên lặng trong xe, Nghiêu Tranh đeo tai nghe Bluetooth, đáp: “Alo.”
Trong tai nghe, trợ lý báo cáo: “Nghiêu tổng, tài liệu mới từ bên Philippines tôi đã gửi anh qua WeChat rồi. Quả nhiên vụ đó không chịu được điều tra…”
Nghiêu Tranh nghe xong toàn bộ báo cáo, nói: “Biết rồi, lát nữa tôi xem.”
Trợ lý nói tiếp: “Nhưng muốn bên cục điều tra Philippines phối hợp thì hơi khó. Họ chắc sẽ đòi lợi ích gì đó.”
“Cứ theo đúng quy trình mà làm.” Nghiêu Tranh dặn dò xong thì ngắt máy. Xe rời khỏi đường hầm, một lần nữa chìm vào màn sương mù đen đặc của đêm khuya.
Biên Vũ không nghe rõ nội dung trong tai nghe của Nghiêu Tranh, cũng không biết cuộc gọi đó có liên quan đến mình hay không. Nhưng như thể có linh cảm, y vô thức liếc nhìn sang phía hắn. Nghiêu Tranh cũng vừa hay nhìn y.
Đôi mắt của Biên Vũ mang theo vẻ sâu thẳm và ảm đạm mà đêm khuya ban tặng, nhưng mỗi khi ánh sáng lướt qua, chúng lại ánh lên sắc xanh xám mộng ảo.
Màu xanh xám ấy, giống như bầu trời đêm hôm nay.
Cùng lúc đó.
Dưới rèm cửa màu xanh lam, điện thoại của Triệu Mịch đổ chuông.
Triệu Mịch như thể đã chờ cuộc gọi này từ lâu, chuông vừa vang đến tiếng thứ hai thì hắn đã nhấc máy: “Alo.”
Sau khi đầu dây bên kia nói xong, Triệu Mịch mới hỏi: “Ông tỉnh rồi? … Ừ, vậy để ông nghe máy đi.”
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn sáng, ánh sáng chiếu lên cuốn sách đang mở.
Triệu Mịch nghe thấy tiếng bước chân từ đầu dây bên kia chậm rãi tiến về một hướng nào đó. Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, một giọng nói già nua vang lên: “Alo.”
“Alo, ông ạ.” Triệu Mịch nói, “Cháu có một việc cần ông giúp.”
Khi Biên Vũ về đến nhà, trước cửa đã có thêm hai kiện hàng. Một trong đó là bộ dụng cụ chạm khắc gỗ hiếm và mới tinh, đúng thứ y đang cần. Kiện còn lại là một bức tượng mèo sứ mạ vàng, đính kèm nhãn của một viện mỹ thuật ở Ilibia. Mặc dù cả hai kiện hàng đều không ghi tên người gửi, nhưng Biên Vũ đoán được một cái là của Việt Văn Chu, cái kia là của Văn Sân gửi đến.
Việt Văn Chu có để lại lời chúc sinh nhật trên WeChat, nhân đó y cũng gửi lời cảm ơn vì món quà. Còn Văn Sân có lẽ không biết hôm nay là sinh nhật y, chỉ tình cờ gửi món quà đến đúng ngày này. Biên Vũ cũng nhắn tin cảm ơn hắn.
---
Chiều thứ Hai, 2 giờ.
Trà xã Bình Tâm nằm ngay dưới dốc nhỏ gần nhà Biên Vũ, dưới hai gốc cây phượng vĩ to. Đó vốn là một tiệm trà cũ kỹ, trước đây chuyên dành cho giới trung niên bàn chuyện làm ăn. Những năm gần đây kinh tế sa sút, quán trà cũng dần ế ẩm, được một người trẻ mua lại định biến thành tiệm trà mạng xã hội. Gần đây nơi này vừa được tu sửa lại, chưa bắt đầu quảng bá nên khách vẫn thưa thớt, các phòng riêng cũ vẫn được giữ lại, đảm bảo sự riêng tư.
Ban đầu Biên Vũ không định đưa Tứ thúc công đi cùng, sợ nếu cuộc gặp thất bại, Tứ thúc công và bác hai lại cãi nhau ầm ĩ. Nhưng y cũng không thể giấu ông mà lén đi gặp bác hai, nếu không sau này ông sẽ giận luôn cả hai người. Tứ thúc công biết chuyện thì nhất quyết đòi đi theo, trước khi xuất phát còn hứa đi hứa lại là sẽ giữ bình tĩnh. Biên Vũ thấy vậy mới chịu dẫn ông đi cùng.
Biên Chí Chính đã có mặt trong phòng từ lúc một rưỡi. Gạt tàn trên bàn đã chất đầy năm sáu đầu thuốc, nước nóng trong ấm cũng nguội đi, phải đun lại một lần nữa.
Khi Biên Vũ đẩy cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc khiến Tứ thúc công không nhịn được mắng một câu. Vừa vào ông đã dùng giọng địa phương trách mắng Biên Chí Chính, hỏi có phải dạo này nghiện thuốc không, hút còn nhiều hơn cả rau ông xào, mà mùi thuốc thì hôi không chịu được, chắc chắn không phải thuốc xịn. Tứ thúc công trước đây cũng từng là người nghiện thuốc, thời nghiện nặng nhất cũng không hút dữ như vậy.
Biên Chí Chính chỉ cười không đáp, vội mở cửa sổ cho thoáng rồi đổ hết tàn thuốc vào thùng rác, đậy nắp lại.
Tứ thúc công nhìn thấy ông đã nghỉ ở Lư Đảo mấy hôm mà vẫn mang bộ dạng mệt mỏi tiều tụy, cũng đoán được chắc vì điều tra vụ án của Biên Chí Huy mà sinh ra thói quen hút thuốc nặng, nên không nói thêm gì nữa.
Sau khi cả ba ngồi xuống, Biên Chí Chính rót ba chén trà bằng nước vừa đun lại, rồi lấy một tập hồ sơ dày từ cặp tài liệu ra đặt lên bàn.
“Đây là những tư liệu tôi mới điều tra được, liên quan đến chuyện năm đó.” Biên Chí Chính không vòng vo nữa, nhân lúc Tứ thúc công đang nhấp trà, đi thẳng vào trọng điểm. “Năm đó, sau khi Chí Huy qua đời, hãng hàng không Thân Hải cho rằng anh ấy đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp khi nhận làm riêng cho Tẩy Kiến, nên không đưa ra bất kỳ khoản bồi thường nào. Chuyện này gần như đã được định đoạt. Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trớ trêu là trong công ty đó lại có người còn có lương tâm.”
Giọng nói của Biên Chí Chính chậm rãi, sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt và trong âm điệu của ông.
“Năm đầu tiên sau khi Chí Huy mất, tôi và A Tình bị truyền thông bẩn bám riết, ảnh hưởng cả công việc lẫn cuộc sống. Có khi còn nhận được thư đe dọa từ nguồn gốc không rõ. Khi ấy, có một cán bộ cấp trung của hãng hàng không đến gặp chúng tôi, ban đầu nói là đến vì lý do nhân đạo, cần thăm hỏi cho đúng quy trình. Người đó còn giúp chúng tôi giải quyết vài vụ truyền thông phiền phức. Lúc đầu chúng tôi còn thấy biết ơn, nghĩ rằng Chí Huy phạm lỗi thì liên quan gì đến anh ta, anh ta còn giúp đỡ gia đình mình, thật tốt bụng.
“Nhưng người tốt quá lại khiến người ta thấy nghi ngờ. Trong thương trường tôi từng gặp nhiều kiểu người như vậy—càng vái Phật nhiều thì càng chứng tỏ làm nhiều chuyện ác.”
“Tôi bị truyền thông bôi xấu khiến nhà máy trong nước làm ăn sa sút, một đơn hàng cũng không nhận được. Lúc đó người kia lại tự bỏ tiền ra giúp tôi, còn nói sẽ giúp tôi tìm mối quan hệ để nhà máy duy trì hoạt động. Tôi thấy quá bất thường, ai tốt bụng đến mức đó? Tôi liền bảo A Tình tìm người tra xem anh ta là ai. Lúc đó A Tình còn chưa mất việc, cấp trên cũng đối xử tốt, nhờ người hỏi thì mới biết anh ta là người phụ trách xử lý dư luận của hãng hàng không Thân Hải. Mọi thông cáo chính thức của hãng về vụ của Chí Huy đều do anh ta điều phối.”
“Thời điểm ban đầu, hãng đưa ra hai thông cáo liên tiếp trên mạng, nhìn thì trung lập nhưng thực chất là đang bao che cho Chí Huy, cho rằng nguyên nhân sự cố không nằm hoàn toàn ở phi công. Dù sao thì Chí Huy cũng là phi công của họ, nếu vội phủi sạch thì chẳng khác nào thừa nhận lỗi ở khâu tuyển chọn và quản lý. Nhưng chỉ sau hai ngày, hai thông cáo đó đã bị chính họ xóa bỏ. Ngay sau đó, dư luận trên mạng lập tức chuyển hướng, từ phân tích sự thật sang một chiều chỉ trích Chí Huy sai sót nghiệp vụ. A Tình làm truyền thông nên nhìn ra ngay, đó là do có người đứng sau thao túng.”
“Không bao lâu sau, mạng xã hội đã định hình dư luận: tất cả đều cho rằng sự cố là do sai sót của Chí Huy. Hãng hàng không bị ép phải đưa ra tuyên bố lần nữa, lần này thì nói rằng họ không dung thứ bất kỳ hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp nào. Lập tức dư luận lại xoay sang chỉ trích Chí Huy vi phạm ‘đạo đức nghề nghiệp’. Rồi đến các báo đài lớn cũng đồng loạt đưa tin lên án. Sự việc coi như được đóng dấu định tội.”
“Sự thay đổi thái độ đột ngột của hãng khiến tôi nghi ngờ. Cộng thêm việc người phụ trách xử lý dư luận cứ liên tục tiếp cận giúp đỡ chúng tôi, tôi càng tin rằng đằng sau có ẩn tình.” Biên Chí Chính uống ngụm trà rồi nói tiếp. “Có lần tôi cố ý mời anh ta đến nhà máy, nói dối rằng tôi định bán nhà máy, nhờ anh ta xem giúp mặt bằng và định giá thị trường. Anh ta lập tức đồng ý. Khi đến nơi, tôi đưa anh ta lên cẩu trục, đe dọa rằng nếu không nói thật chuyện của Chí Huy, tôi sẽ kéo cả hai cùng chết.”
“Cuối cùng anh ta sợ thật, mới khai ra. Anh ta nói, tối hôm đó hãng phát đi thông cáo bảo vệ Chí Huy, ban lãnh đạo nhận được một cuộc gọi từ Mỹ, yêu cầu lập tức gỡ thông cáo và phối hợp với bộ phận xử lý dư luận bên Mỹ để xử lý vụ việc. Tôi ép hỏi người gọi từ Mỹ là ai, ban đầu anh ta không chịu nói, cứ giả ngơ. Nhưng sau khi tôi liên tục khẩn cầu và đe dọa, anh ta mới chịu khai.” Biên Chí Chính hít sâu một hơi, dường như vẫn cảm nhận được cái lạnh sống lưng khi nghe câu trả lời hôm đó. “Đó là một cuộc gọi từ nhà sản xuất chiếc máy bay gặp nạn—hãng Boeing.”