Xe chạy vào khu biệt thự riêng tư, lướt trên con đường giữa bãi cỏ xanh mướt, dừng trước một căn biệt thự phong cách hiện đại màu trắng. Ngoài cửa, một đội bảo vệ trật tự đang canh gác.
Phương Bạch Dạng vừa gọi xong một cuộc, dặn vệ sĩ điều tra xem những kẻ theo dõi từ đâu đến.
Khi anh cúp máy, Biên Vũ hỏi: "Đây hình như không phải khách sạn tôi đặt?"
Phương Bạch Dạng giải thích: "Khách sạn cậu đặt không an toàn, cứ ở chỗ tôi sắp xếp thì hơn."
Tình huống vừa rồi chứng minh lời hắn không sai. Biên Vũ không thể chưa ra tòa đã gặp nguy, nên chấp nhận ý tốt của anh.
"Thế bác hai của tôi thì sao?" Biên Vũ hỏi tiếp.
"Trong cùng khu, ở một căn khác." Phương Bạch Dạng nói rõ vị trí, "Nơi đó cũng có bảo vệ tốt, hai người ở riêng sẽ an toàn hơn."
Phương Bạch Dạng dẫn Biên Vũ vào biệt thự.
Cửa sổ lớn trong biệt thự kéo rèm trắng tinh, bóng cây xanh in lên rèm lay động.
Vào trong, Biên Vũ mới nhận ra mình căng thẳng suốt đường, giờ mới hơi thả lỏng.
Tiếp theo nên làm gì? Ở trong biệt thự này vài ngày tới sao?
Trong lúc Biên Vũ suy nghĩ vẩn vơ, Phương Bạch Dạng tiến đến, nhẹ giọng quan tâm: "Cậu bay sớm thế, chắc mệt lắm? Nghỉ một chút không?"
Biên Vũ lắc đầu, lúc này y không cảm thấy mệt. Y liếc rèm cửa sổ, nghĩ đến đội bảo vệ ngoài kia, cảm giác như luôn trong nguy cơ.
Chỉ là một yêu cầu chính đáng đòi tư bản khôi phục danh dự, sao phải rơi vào tình cảnh này?
Phương Bạch Dạng không biết y nghĩ sâu xa thế, tưởng y lo về sự riêng tư, cười xoa đầu y: "Đừng lo. Người ngoài không thấy hay nghe được gì trong này. Cậu muốn làm gì cũng được."
Biên Vũ bị xoa đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ. Gần đây nhiều người thích xoa đầu y, giờ y mới nhận ra.
Phương Bạch Dạng thấy tóc y mềm, như đầu chú chim mượt mà, nhất thời không nỡ buông tay, mãi đến khi Biên Vũ cúi đầu, anh mới rút tay.
"Chuyện hôm nay, cậu cũng đừng sợ." Phương Bạch Dạng như chợt nhớ phải an ủi, "Dù chưa biết đối phương là ai, nhưng tôi chắc không phải người của Hàng không Thân Hải. Tôi đã nói với người bên Thân Hải, nếu họ dám chơi chiêu, sau này đừng mong yên với tôi. Nhưng nếu hôm nay là do Boeing giở trò... thủ đoạn của chúng nhiều lắm. Tóm lại, vài ngày tới phải cẩn thận, nhưng cũng đừng quá sợ, cứ làm gì cần làm."
Biên Vũ ngẩng mắt nhìn anh.
Phương Bạch Dạng nhận ra, đôi mắt trong trẻo ấy không còn lạnh băng, mà có chút dịu dàng.
Trong lăng kính của Phương Bạch Dạng, chút dịu dàng này có thể gọi là ôn nhu.
Anh cảm thấy Biên Vũ nhìn mình đầy ôn nhu, lòng chợt rung động.
"Anh giúp tôi thế này, tôi không biết cảm ơn thế nào." Biên Vũ nói. Hiện tại y không có khả năng báo đáp ai.
Khoảnh khắc ấy, Phương Bạch Dạng thầm tiếc mình không phải kẻ ti tiện. Nếu không, chắc chắn đã dẫn dắt y hiến thân.
Anh kìm xung động muốn lợi dụng, hít sâu: "Tôi giúp cậu không phải để được báo đáp. Làm việc này tôi cũng có lợi, cậu nghĩ xem, dư luận ầm ĩ, tôi kiếm được tiền trên sàn chứng khoán." Anh nói vậy để Biên Vũ không áy náy, nhưng sợ y nghĩ mình thực dụng, vội bổ sung, "Nhưng tôi không phải vì cổ phiếu mới giúp cậu, ý tôi là..." Anh rối lên. Người bình thường thuyết phục sắc bén, giờ lại không biết nói sao cho tròn.
"Tôi hiểu." Biên Vũ cười nhạt.
Phương Bạch Dạng tim đập hẫng. Dù đã tỏ tình với Biên Vũ mà không được đáp lại, giờ anh lại có cảm giác "lại yêu Biên Vũ lần nữa".
Chính xác hơn, anh yêu Biên Vũ thêm từ một góc độ khác.
Biên Vũ từng nói đúng, anh chưa hiểu y đã vội thích. Giờ chỉ thấy y cười, anh lại càng thích hơn.
Không kìm được, Phương Bạch Dạng muốn nắm tay y. Nhưng điện thoại reo.
Trợ lý nhắc anh tối phải ăn với cha, không được trễ.
Phương Bạch Dạng cúp máy, hơi bực lịch trình tối nay, nhưng đành tạm biệt Biên Vũ: "Tôi đi trước, có gì liên lạc tôi nhé."
"Được. Tôi tiễn anh."
Biên Vũ chủ động đề nghị tiễn, giọng còn dịu dàng thế...
Phương Bạch Dạng thấy y khác lạ, dù mặt vẫn bình tĩnh, nhưng khi đến cửa, anh bước hụt bậc thang, suýt ngã.
"Ớ!"
"Tôi không sao." Phương Bạch Dạng kịp đứng vững, may mắn không mất mặt trước Biên Vũ.
Biên Vũ thấy anh không ngã, thở phào: "Anh... cẩn thận chút."
"Ừ. Tôi đi đây." Ra khỏi biệt thự, Phương Bạch Dạng đứng ở cửa, ngẩn người. Anh vô cảm nhìn thẳng, tim đập loạn xạ.
Đội trưởng bảo vệ nghiêng đầu nhìn ông chủ, muốn hỏi chuyện gì.
Phương Bạch Dạng liếc lạnh: "Nhìn gì? Giữ tốt người trong biệt thự. Coi như giữ bà chủ, rõ chưa?"
Trong biệt thự, Biên Vũ nhìn cửa, hơi cau mày. Y không thấy mình thay đổi gì, chỉ thấy Phương Bạch Dạng hôm nay hơi kỳ lạ.
Y đi loanh quanh trong biệt thự, vào thư phòng, cầm cuốn “Người man rợ ngoài cửa”. Lướt nội dung đầu, Biên Vũ thấy hình bóng một người rất giống những nhà tài phiệt bạo lực trong sách.
Y miên man suy nghĩ. Điện thoại rung, kéo y về thực tại.
Người vừa nghĩ đến nhắn tin.
Nghiêu Tranh: Đến Thân Hải chưa?
Biên Vũ định trả lời "Ừ". Nhưng chẳng biết sao, y thấy không nên trả lời Nghiêu Tranh nhanh được.
Cố ý để nửa tiếng, y mới nhắn: "Vừa đến chỗ ở."
Tin gửi đi, hai phút sau, Nghiêu Tranh gọi đến.
"A lô." Nghiêu Tranh như vừa từ ngoài về khách sạn, có tiếng đóng cửa, "Giờ rảnh nói chuyện không?"
“Có chút thời gian.”
Qua điện thoại, Biên Vũ nghe Nghiêu Tranh ngồi xuống sofa, thở ra: “Tôi vừa đến hiện trường đảo Yami, chỗ đó bẩn kinh khủng.”
“Anh đến đảo Yami?” Biên Vũ mở to mắt.
“Ừ. Tôi gặp người của đoàn điều tra liên hợp năm đó, miệng họ cứng lắm, đưa đến hiện trường mới chịu nói thật.”
Biên Vũ im lặng một lúc. Y không ngờ Nghiêu Tranh mất liên lạc là vì đi giúp y tìm những người đó… Y dường như không quan tâm lắm đến điều đoàn điều tra nói, mà hỏi: “Thế giờ anh về khách sạn rồi?”
“Ừ.”
“Ở Manila?”
“Ừ.” Nghiêu Tranh hỏi: “Bên cậu thế nào?”
“Cũng ổn.” Biên Vũ không nhắc đến chuyện bị xe theo dõi hôm nay.
“Thả lỏng đi.” Nghiêu Tranh nói, “Hàng không Thân Hải chỉ là cá nhỏ, họ không muốn dây dưa chết dí chuyện này. Họ sẽ tích cực tìm cách hòa giải ngoài tòa, nếu ra tòa, họ ít cơ hội thắng. Thành thật nhận sai là lựa chọn duy nhất của họ.”
“Tôi biết.” Biên Vũ nói. Y cũng biết, việc y phải làm là bắt con cá lớn Boeing phía sau.
Im lặng một lát, giọng Nghiêu Tranh chợt trầm ấm: “Nhưng dùng chút thời gian này nói về mấy người đó hơi phí. Cậu đang làm gì?”
“Đọc sách.” Nhưng cuốn sách trên đùi Biên Vũ đã bị vứt sang bên.
“Sách gì?”
“Một người rất giống anh.”
“Ồ?” Nghiêu Tranh giả vờ nghĩ ngợi, “Người giống tôi mà tôi từng gặp, chỉ có… cậu.”
Biên Vũ gần như cố ý phản bác: “Tôi với anh giống gì đâu.”
“Chuyện này không phải cậu nói là xong.”
“Thế chẳng lẽ anh nói là xong?” Biên Vũ thấy hơi mệt, ngồi trên ghế sofa, ngả người ra lười biếng.
“Lần sau gặp, hỏi người bên cạnh xem.”
“Hừ. Tôi lạ gì chiêu mua chuộc người của anh.”
Nghiêu Tranh cười vài tiếng, đứng dậy đi đâu đó: “Cậu nằm rồi à?”
“Cả cái này cũng nghe ra được?” Biên Vũ thắc mắc.
“Dĩ nhiên. Mỗi trạng thái của cậu, giọng đều khác.” Nghiêu Tranh cố ý hạ thấp giọng câu sau.
Biên Vũ thấy tai ngứa, môi mấp máy, không đáp lại được.
Nghiêu Tranh thừa thế hỏi: “Cậu không muốn biết tôi đang làm gì à?”
Biên Vũ vô thức bị hắn dẫn dắt: “…Anh đang làm gì?”
“Tôi đầy bụi, giờ đi ngâm bồn tắm.” Hắn cố ý để Biên Vũ nghe tiếng nước chảy và tiếng sột soạt cởi áo sơ mi.
Biên Vũ run ngón tay, nói: “Thế tôi cúp máy.”
“Ngâm bồn đâu cản nói chuyện.” Nghiêu Tranh ngắt lời y, “Chỗ cậu có bồn tắm không?”
“Chắc có. Anh hỏi làm gì?”
“Nếu không, cậu cũng đi ngâm bồn đi. Như thế… tôi coi như chúng ta tắm chung.”
“…Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi nói muốn tắm chung với cậu.” Nghiêu Tranh lặp lại.
“Gì?” Biên Vũ không tin nổi hắn nói gì qua điện thoại, bật dậy khỏi ghế sofa.
“Lần trước không tắm chung với cậu, tiếc thật.” Nghiêu Tranh bước vào bồn, như hồi tưởng, “Chỉ lo c** đ* cậu, giúp cậu rửa sạch cơ thể… Nhưng cơ thể cậu, thật sự rất tuyệt.”
“Anh…”
“Tôi thích nhất là chân cậu, trắng, tỷ lệ đẹp, cơ bắp săn chắc. Sau đó là ngực, rất đàn hồi.”
Biên Vũ nghe tiếng hơi thở nặng nề bên kia.
Người này đúng là b**n th**!
“Anh… im đi.” Biên Vũ cảm giác như bị lửa thiêu, từ ngón tay nóng đến mang tai. Y sốc quá, không ngờ có người nói chuyện hạ lưu qua điện thoại thế này. Y không nghĩ ngay đến việc cúp máy, mà muốn ngăn Nghiêu Tranh nói tiếp, “Anh không biết công ty điện thoại nghe được cuộc gọi sao!”
“Thì đã sao? Họ đâu thấy được cậu. Cơ thể cậu chỉ tôi được thấy.” Nghiêu Tranh nói, “Chân cậu, ngực cậu, và cả… chỗ đó của cậu thế nào nhỉ? Để tôi nghĩ xem.”
“Cái gì?!”
“Ừ, kích cỡ chuẩn đàn ông. Màu hồng, hình dáng cũng đẹp.”
Biên Vũ đỏ mặt, nghiến răng: “Anh… đồ khốn.” Trong cảm giác nóng bỏng như nghẹt thở, y chợt nhận ra mình có thể cúp máy. Y lập tức nhấn nút kết thúc.
Giọng Nghiêu Tranh biến mất, Biên Vũ cầm điện thoại, tay run dữ dội. Y nghĩ mình run vì giận, nhưng hình như không hẳn. Y run đến mức mắt như ươn ướt.
Biên Vũ mặc kệ, ném điện thoại lên sofa như ném củ khoai nóng bỏng.
Y thầm nghĩ: Thật… không thể hiểu nổi…
Nghiêu Tranh đúng là người không thể hiểu nổi!