Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 76

Sau khi cúp máy, Nghiêu Tranh lại nhắn WeChat vài câu mà Biên Vũ thấy không thể chịu nổi, gần như hướng dẫn “phone s*x”.

 

Biên Vũ đáp lại bằng “Im đi”, “Hạ lưu”, “Cút”. Đến khi y nhắn “Anh còn nhắn nữa tôi chặn”, Nghiêu Tranh mới ngừng quấy rầy, nói lát nữa sẽ nói chuyện nghiêm túc.

 

Đến 9 giờ tối, Nghiêu Tranh gọi lại, Biên Vũ không nghe, nhắn WeChat bảo hắn có gì thì nhắn chữ. Nếu dám nói bậy nữa, y sẽ chặn.

 

Biên Vũ thực sự bị hành vi lưu manh của Nghiêu Tranh làm sợ, chỉ lo hắn gửi hình.

 

Nghiêu Tranh đành nhắn chữ, kể thông tin moi được từ người của đoàn điều tra liên hợp hôm nay. Quả nhiên, nhóm người ở Philippines năm đó đã bị mua chuộc, kết luận điều tra sai lệch nghiêm trọng. Nhưng sai lệch bao nhiêu, sự thật ra sao, cần khôi phục từ nhiều góc độ, đòi hỏi thời gian.

 

Biên Vũ ở biệt thự ba ngày. Trong thời gian này, Hàng không Thân Hải gọi nhiều lần thương lượng, Biên Vũ đều lạnh lùng nói mọi thứ chờ ra tòa, từ chối mọi nội dung không liên quan đến phiên tòa.

 

Y không muốn xảy ra chuyện trước phiên tòa, nên nghĩ vài ngày tới ít ra ngoài sẽ an toàn hơn.

 

Ba ngày qua, có cô giúp việc đến nấu ăn và dọn dẹp. Hôm nay Phương Bạch Dạng nói cô ấy xin nghỉ vì không khỏe, buổi trưa anh sẽ đến gọi đồ ăn ngoài, mời y ăn cùng.

 

Biên Vũ vào bếp mở tủ lạnh kiểu âm tường như tủ quần áo, bên trong đầy ắp nguyên liệu.

 

Nhiều nguyên liệu thế này để lãng phí thì tiếc, tự nấu tốt hơn ăn ngoài, dù sao y cũng rảnh.

 

Y chọn vài nguyên liệu tươi ngon, xếp lại.

 

Tôm, mực, sò, thịt gà… Biên Vũ điểm danh, nảy ra ý làm cơm chiên Tây Ban Nha. Y từng làm một lần lâu rồi, không nhớ rõ bước chi tiết, nhưng xem video chắc nhớ được đại khái.

 

Bước đầu, chuẩn bị nguyên liệu. Trước tiên cần sốt cà chua.

 

“Sốt cà chua…” Biên Vũ lẩm bẩm, lục trong tủ lạnh.

 

Người như Phương Bạch Dạng mê món Tây, vậy mà tủ lạnh không có lọ sốt cà chua nào. Biên Vũ không bỏ cuộc, mở cửa tủ khác tìm tiếp.

 

Không thấy sốt cà chua, nhưng y phát hiện tầng trên cùng có lọ súp gà. Tủ lạnh cao hơn người, y phải kiễng chân, vươn tay mới với tới.

 

“Lấy gì? Tôi giúp cậu.”

 

Giọng Phương Bạch Dạng vang lên sau lưng.

 

Biên Vũ giật mình, quay lại thấy nụ cười của anh, hỏi: “Anh đến khi nào?”

 

“Mới vào, thấy cậu đang tìm gì đó.” Phương Bạch Dạng đến trước tủ lạnh, nhìn thứ y muốn lấy, “Cậu muốn lấy lọ súp gà?”

 

“Ừ.”

 

Phương Bạch Dạng chỉ kiễng nhẹ chân đã lấy được lọ súp trên tầng cao nhất: “Lần sau tôi bảo quản gia đừng để đồ sâu thế. Cậu định làm cơm chiên Tây Ban Nha?” Anh thấy video hướng dẫn y đang mở.

 

Biên Vũ gật đầu, nói: “Lâu rồi tôi không làm, chưa chắc ngon. Nhưng không có sốt cà chua, có lẽ không làm được.”

 

“Không sao, có cà chua.” Phương Bạch Dạng lấy vài quả cà chua to nhỏ khác nhau từ tầng rau củ, “Mấy quả này đủ không?”

 

Biên Vũ lấy ba quả: “Vậy là đủ.”

 

“Tiếp theo là thái cà chua thành hạt lựu, nấu sốt cà chua đúng không?” Phương Bạch Dạng rất nhiệt tình. Anh chỉ nghĩ một điều: chỉ có anh và Biên Vũ cùng nấu ăn, phải nắm cơ hội này.

 

Biên Vũ không nghĩ sâu xa, chỉ coi anh muốn giúp. Y xếp cà chua trên thớt, lấy dao thái rau: “Anh xử lý hải sản giúp tôi trước.”

 

“Được. Nhưng…” Phương Bạch Dạng lấy tạp dề treo trên tường, đến cạnh Biên Vũ, xoay người y lại, đeo tạp dề lên cổ y, “Đeo tạp dề, tránh dầu bắn.”

 

“Ừ…” Biên Vũ thấy tạp dề hơi chật, “Có phải nhỏ quá không?”

 

Phương Bạch Dạng xoay y lại xem, “Đây là tạp dề của cô giúp việc, hơi chật thật.” Tay anh vô tình lướt qua ngực y, nuốt nước bọt, sợ mất kiểm soát, vội nhìn đi chỗ khác, “Chắc không có tạp dề lớn hơn, tôi gọi mua qua app.”

 

“Không cần, chỉ nấu bữa ăn thôi.” Biên Vũ không bận tâm khó chịu, chỉ lo không nấu kịp trưa.

 

Y bắt đầu thái cà chua. Chưa từng làm sốt từ cà chua tươi, không biết thái cỡ nào. Phương Bạch Dạng chủ động giúp. Nhưng khi thái, ánh mắt anh bị vòng eo nổi bật dưới tạp dề của Biên Vũ thu hút, nên thái không đều.

 

Biên Vũ nhìn đống cà chua to nhỏ lộn xộn trên thớt, hỏi: “Anh không phải tốn vài chục ngàn học món Nhật sao?”

 

Phương Bạch Dạng giật mình trước “thảm cảnh” trên thớt, há miệng biện minh: “Đây là món Tây Ban Nha, tôi chưa học món Tây Ban Nha.”

 

“…Gì?” Biên Vũ không tìm ra logic trong lời nói của anh.

 

Tiếp theo, họ tìm bơ, nấu sốt cà chua. Hai người không đến nỗi luống cuống, nhưng làm việc lóng ngóng, không trơn tru như thường. Lúc thì Biên Vũ xoay người đụng phải Phương Bạch Dạng, lúc thì Phương Bạch Dạng định lấy đồ lại bị Biên Vũ đứng chắn.

 

Căn bếp rộng rãi, vậy mà hai người cứ xoay quanh một góc nhỏ.

 

Biên Vũ là thiên tài, Phương Bạch Dạng cũng thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng nếu họ là một cặp, đời sống thường ngày chắc sẽ hơi vụng về. Có lẽ đây là “âm cộng âm thành dương” – hai người với chỉ số vụng về âm, ở bên nhau lại hóa ngốc nghếch.

 

Mất bao công sức, hai người mới phối hợp xong sốt cà chua.

 

Biên Vũ thở phào trong lòng, bận bịu cả buổi, cuối cùng cũng xong bước đầu…

 

Phương Bạch Dạng thấy kỳ diệu. Bình thường anh thích nấu ăn, nếu làm một mình, dao động sắc bén, hiệu quả cao. Hôm nay mất cả buổi mới làm được một món sốt.

 

Nhưng vì làm cùng Biên Vũ, anh thấy thành tựu hơn hẳn ngày thường.

 

“Nếm thử xem mùi vị ổn không.” Phương Bạch Dạng múc một muỗng sốt cà chua đưa đến miệng Biên Vũ.

 

Biên Vũ nếm một miếng, mới nhận ra ăn thẳng từ muỗng anh đưa, liệu có hơi không ổn?

 

Nhưng ăn rồi, cũng chẳng còn thời gian để băn khoăn.

 

“Hương vị ổn, không nhạt quá. Dùng để chiên cơm là được.” Biên Vũ nói, rồi phát hiện Phương Bạch Dạng đột nhiên tiến sát.

 

Biên Vũ cảnh giác mở to mắt: “Hử?”

 

“Khóe miệng cậu.” Phương Bạch Dạng dùng ngón tay lau vết sốt còn sót trên môi y. Anh thấy Biên Vũ dường như đỏ mặt.

 

Tim Phương Bạch Dạng đập thình thịch.

 

Cả đời này anh chưa từng nghĩ sẽ thấy Biên Vũ đỏ mặt. Trước đây, khi anh tiếp cận hay có hành động mập mờ, đôi mắt Biên Vũ lạnh như băng.

 

Giờ mắt y mở to, long lanh như sóng nước, má hơi ửng hồng. Sự tương phản này khiến Phương Bạch Dạng không rời mắt, cũng không rời người được.

 

Anh thậm chí tự luyến nghĩ: Lẽ nào cậu ấy có cảm tình với mình rồi?

 

“Không phải lau sạch rồi sao?” Biên Vũ hỏi.

 

“Còn chút nữa.” Phương Bạch Dạng như không thể rời đi, ngón tay lại lau vài lần trên khóe miệng Biên Vũ, nơi chẳng còn vết bẩn.

 

Anh cố ý chạm môi y. Môi Biên Vũ mềm, hình môi gợi cảm, nhìn rất muốn hôn.

 

Nói đến hôn, Phương Bạch Dạng chợt thấy mình vô dụng. Thích Biên Vũ lâu thế, chưa từng hôn lần nào.

 

Anh luôn sợ vội vàng, e là ngay cả bạn cũng không làm được. Ai bảo Biên Vũ trông kiêu ngạo mà thanh cao? Dáng vẻ thanh cao ấy khiến người ta không nỡ làm vấy bẩn. Dáng vẻ kiêu ngạo khiến người nghĩ, nếu y quyết không qua lại với ai, chắc chắn sẽ không qua lại nữa.

 

Nhưng cứ nhường nhịn mãi, trái tim y như băng đúc, chẳng thể tan.

 

Phương Bạch Dạng kết luận, chi bằng mạnh dạn hôn một lần.

 

Như muốn thầm so kè, lại như bị ma xui quỷ khiến, Phương Bạch Dạng cúi xuống hôn môi Biên Vũ.

 

Dù cảm xúc có phần lạnh nhạt, Biên Vũ không phải kẻ ngốc. Y sớm thấy ánh mắt Phương Bạch Dạng bất thường, lại thấy anh lau môi mình lâu thế, vừa định mở miệng ngăn, môi vừa hé, đúng lúc chạm vào nụ hôn của Phương Bạch Dạng.

 

Phương Bạch Dạng không ngờ nụ hôn này, Biên Vũ lại như tự nguyện hé môi, như thể nghênh đón, khiến anh xúc động ôm eo y, luồn lưỡi sâu vào, hôn sâu.

 

Nụ hôn của Phương Bạch Dạng dịu dàng mà tinh tế, như sợ làm vỡ búp bê sứ trong lòng, nhưng khi chạm lưỡi Biên Vũ, anh lại mạnh mẽ m*t lấy.

 

Anh hôn đến thở gấp, nghe tiếng thở căng thẳng của Biên Vũ, càng ôm chặt, hôn sâu hơn.

 

Phương Bạch Dạng thực sự sướng phát điên, chỉ hôn thôi đã sướng phát điên. Biên Vũ như quả cà chua, tươi ngọt, mọng nước, ngon lành.

 

Biên Vũ ngẩn ra hồi lâu, bị hôn vài cái mới giật mình đẩy anh ra.

 

Y sốc nhìn Phương Bạch Dạng.

 

Trong ấn tượng của y, Phương Bạch Dạng luôn là quý ông lịch thiệp, đôi lúc hơi phô trương, nhưng không đến mức chơi lưu manh.

 

Sao giờ lại…

 

Phương Bạch Dạng như không thấy sự ngạc nhiên trong mắt y, nắm tay y, đầu óc nóng bừng: “Biên Vũ, sau khi vụ kiện xong, cậu ở lại đây luôn đi. Chúng ta sống cùng nhau.”

 

Biên Vũ chưa thoát khỏi cú sốc trước, lại rơi vào cú sốc mới.

 

Vừa hôn xong đã đòi sống chung?

 

Vị đại thiếu gia này có biết mình nói gì không?

 

Biên Vũ hít sâu, nói: “Phương Bạch Dạng, anh…” Cảm nhận bàn tay anh nóng rực, y nghĩ đến hướng khác, “Anh sốt à? Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt?”

 

“Tôi không có…” Phương Bạch Dạng chợt nhận ra gì đó, hơi vui hỏi, “Cậu đang lo cho tôi à?”

Bình Luận (0)
Comment