Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 85

Sau khi xử lý hai kẻ ở ghế trước, Nghiêu Tranh mở cửa sau.

 

Biên Vũ loạng choạng bước xuống, chưa kịp để Nghiêu Tranh tháo dây trói ở cổ tay, y ngoảnh lại nhìn cánh cửa bên kia vừa mở và kẻ thứ ba đã biến mất, vội nhắc: “Còn một tên nữa.”

 

Gã đó đã chạy trốn.

 

Lời Biên Vũ vừa dứt, bất ngờ một bóng người cầm dao lao tới.

 

“Cẩn thận!” Biên Vũ hét lên.

 

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Nghiêu Tranh nhanh tay đẩy Biên Vũ ra sau lưng.

 

Con dao đâm vào cánh tay Nghiêu Tranh, máu nóng b*n r*, vài giọt văng lên mặt Biên Vũ. Nhưng Nghiêu Tranh chẳng hề tỏ ra đau đớn, lập tức rút dao ra khỏi tay, bóp chặt mặt gã tấn công.

 

Hàm gã bị bóp chặt, miệng không khép lại được, gương mặt hung tợn lập tức hóa thành hoảng loạn. Đôi mắt sợ hãi vừa mở to, những cú đấm nặng nề đã giáng xuống mặt gã.

 

Sức mạnh như ngàn cân, cú đấm đầu tiên đã khiến gã ngất đi, mấy cú sau chỉ là đánh thừa. Mặt gã méo mó, cuối cùng bị Nghiêu Tranh hất ra, ngã vật xuống đất, bất tỉnh.

 

Nghiêu Tranh nhặt con dao dưới đất, cắt đứt dây nhựa trói cổ tay Biên Vũ. Nhìn thấy vết hằn đỏ nhạt trên cổ tay y, cơn giận trong lòng Nghiêu Tranh trào lên không kìm nổi, thậm chí nghĩ rằng để ba gã này chỉ ngất đi là quá nhẹ nhàng.

 

Biên Vũ chẳng bận tâm vết thương của mình, vừa được tháo dây, hai tay đã vội đè lên chỗ bị thương trên cánh tay Nghiêu Tranh: “Phải cầm máu trước.”

 

Nghiêu Tranh liếc nhìn Biên Vũ.

 

Gương mặt trắng trẻo của Biên Vũ dính chút máu của hắn, trông lại khá đẹp.

 

“Chưa trúng động mạch lớn” Nghiêu Tranh thờ ơ nói. Chút đau này với hắn chẳng là gì, hắn từng bị thương nặng hơn. “Trong túi tôi có thuốc lá, châm cho tôi một điếu là đỡ đau ngay.”

 

Biên Vũ cau mày: “Anh bị thế này mà còn hút thuốc?”

 

“Chỉ một điếu thôi” Nghiêu Tranh cười khẽ, như đang mặc cả với y.

 

Biên Vũ không cãi lại, bất đắc dĩ lấy trong túi áo hắn một bao thuốc và chiếc bật lửa mảnh, châm cho hắn một điếu. Cùng lúc, Biên Vũ cuối cùng cũng nhìn rõ nơi họ đang đứng. Một vùng hoang vắng, hai chiếc xe va chạm nằm phế giữa đường bằng phẳng, xung quanh trống trải, chỉ xa xa có vài ngôi nhà làng.

 

Không một camera giám sát, đúng là nơi lý tưởng để giết người phi tang.

 

Biên Vũ không dám nghĩ nếu bị đưa đến “nơi” mà ba gã kia nhắc đến, chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Thuốc vừa châm, Nghiêu Tranh nheo mắt, một tay kéo Biên Vũ sát lại bên mình.

 

Biên Vũ lảo đảo dựa vào cánh tay Nghiêu Tranh, ngẩng đầu nhìn.

 

Hai đầu đường xuất hiện một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc SUV, bao vây họ.

 

Từ SUV bước xuống ba người da trắng, từ xe tải là bốn gương mặt châu Á.

 

Trong ba người da trắng, gã dẫn đầu nhìn ba kẻ bị Nghiêu Tranh đánh ngất trên đất và trong xe, khẽ chửi: “Đồ rẻ tiền, chẳng ra gì.” Rồi gã ra vẻ lịch sự, mỉm cười với Nghiêu Tranh và Biên Vũ: “Mọi người đều vì công việc, thông cảm nhé?” Nói xong, gã ra hiệu cho bốn người châu Á phía sau.

 

Bốn gã châu Á rút gậy từ sau lưng, từ từ tiến lại gần Biên Vũ và Nghiêu Tranh.

 

Biên Vũ thấy nguy hiểm cận kề, trong lúc tính mạng bị đe dọa, điều đầu tiên y nghĩ đến là không liên lụy người vô tội: “Nghiêu Tranh, chuyện này không liên quan đến anh. Tôi nghĩ họ vẫn muốn đàm phán với tôi, anh…”

 

Lời chưa dứt, y nghe Nghiêu Tranh cười khẽ. Hắn ném điếu thuốc xuống đất, nói với Biên Vũ: “Biên Vũ, nghe đây, chẳng ai có tư cách đàm phán với cậu.”

 

Hắn dường như sẵn sàng đánh một trận lớn, nhưng vết thương trên tay vẫn đang chảy máu.

 

Mí mắt Biên Vũ run lên, giọng hơi lạc đi: “Họ đông quá, anh không đánh lại đâu.”

 

Đám người kia càng lúc càng gần.

 

“Cứ tin tôi,” Nghiêu Tranh nói hết câu, “Tin tôi có thể bảo vệ cậu.”

 

Câu cuối của Nghiêu Tranh như muốn châm chọc gã họ Triệu nào đó.

 

Nhưng lời vừa dứt, một tiếng “vút” vang lên. Gã cầm gậy bóng chày đi đầu kêu thét, quỳ sụp xuống rồi ngã vật ra.

 

Mọi người sững sờ. Những gã cầm gậy còn lại vô thức lùi một bước.

 

Gã ngã xuống không chảy máu, không có vết thương, nhưng chân run rẩy như trúng “đạn”.

 

Chưa kịp hiểu chuyện gì, hai gã đánh thuê khác lần lượt trúng “đạn không sát thương” từ đâu bắn tới, ngã xuống đất gào đau.

 

Ba gã da trắng hoảng loạn nhìn quanh.

 

Một phút sau, tiếng “ù ù ù” vang lên từ trên trời, như tiếng cánh quạt trực thăng. Chẳng mấy chốc, một chiếc trực thăng vũ trang xuất hiện trên bầu trời xanh xám.

 

“Chết tiệt…” Gã da trắng dẫn đầu chửi thề, vội vàng cùng đồng bọn lên xe, định rút lui.

 

Xe vừa chạy được hai mét, lại một tiếng “vút”. Một viên đạn thật từ trực thăng bắn trúng lốp xe, khiến cả chiếc xe sụp xuống.

 

Trực thăng nhanh chóng hạ xuống cách mặt đất năm mét, Triệu Mịch gần như không mặc đồ bảo hộ nhảy xuống, khẩu súng trong tay vẫn còn khói.

 

Hắn không bận tâm đến đám tép riu trên đất và trong xe, vội chạy đến trước mặt Biên Vũ: “Biên Vũ!” Hắn nâng mặt y, thấy máu trên mặt y, hỏi: “Cậu bị thương ở đâu?”

 

Cùng lúc, các đặc nhiệm trên trực thăng nhảy xuống, khống chế đám người liên quan đến vụ bắt cóc và tấn công, rồi nhanh chóng đến hang ổ của chúng để kiểm tra xem còn tội phạm nào khác không.

 

Nghiêu Tranh thấy Triệu Mịch, lửa giận bùng lên. Hắn tiến tới, túm cổ áo Triệu Mịch, giận dữ chất vấn: “Tôi tưởng cậu giỏi lắm, bảo vệ cậu ấy kiểu này sao?”

 

Triệu Mịch trong lòng cũng đầy lửa giận, hành động của Nghiêu Tranh như đổ dầu vào, khiến hắn nổi giận. Nhưng biết mình thất trách, hắn kìm nén, mạnh mẽ đẩy tay trên cổ áo ra, lạnh lùng liếc Nghiêu Tranh, rồi nhìn lại Biên Vũ: “Cậu có sao không?”

 

Biên Vũ lắc đầu.

 

“Máu trên mặt cậu…” Triệu Mịch đưa tay, đầu ngón tay sắp chạm vào mặt Biên Vũ.

 

Bất ngờ, tay hắn bị gạt ra.

 

Nghiêu Tranh ánh mắt âm u, dùng ánh nhìn cảnh cáo: “Đừng động.”

 

Lần thứ hai.

 

Đây là lần thứ hai Nghiêu Tranh khiêu khích Triệu Mịch.

 

Cơn giận trong lòng Triệu Mịch không thể kìm nén nữa, bùng cháy dữ dội.

 

Cú đấm đầu tiên do ai tung ra, chẳng ai thấy rõ. Cuộc chiến đầy bạo lực và thịnh nộ nổ ra như bom.

 

Lần này Biên Vũ hoàn toàn không thể ngăn họ.

 

Họ hung hãn đấm vào mặt nhau, như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ. Ánh mắt bùng lên tia máu hung tợn, như muốn xé nát đối phương.

 

Cú đấm Nghiêu Tranh tung vào Triệu Mịch không nhẹ hơn khi xử lý đám người kia, và Triệu Mịch cũng vậy.

 

Sau vài cú đấm đá, cả hai đều dính máu trên mặt.

 

Thể chất của họ không phải người thường, mỗi chiêu đều chí mạng, đánh không chút nương tay, không ai chịu nhường.

 

Biên Vũ chẳng thể kéo họ ra.

 

Cuối cùng, Triệu Mịch nắm được một sơ hở, tung cú đấm mạnh vào xương gò má Nghiêu Tranh, khiến đầu hắn nghiêng đi, máu rỉ từ khóe môi. Tiếp đó, một cú đá nhắm vào bụng Nghiêu Tranh.

 

Lưng Nghiêu Tranh đập vào chiếc xe phế liệu, Triệu Mịch một tay túm cổ áo hắn, tay còn lại giơ nắm đấm.

 

Nghiêu Tranh không chống đỡ, cũng không vùng vẫy. Dù cú đấm tiếp theo của Triệu Mịch có thể làm biến dạng nửa mặt hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm Triệu Mịch, khóe môi rỉ máu cong lên nụ cười khiêu khích, ánh mắt đầy khinh miệt và lạnh lẽo, như mời gọi đối phương giáng cú đấm này.

 

“Triệu Mịch!” Biên Vũ chạy tới, gọi tên hắn, giọng run rẩy.

 

Triệu Mịch đột nhiên dừng lại, nắm đấm treo lơ lửng. Hắn nhìn thấy gương mặt Biên Vũ.

 

Máu trên mặt Biên Vũ loang lổ, không phải máu của y. Đôi mắt y mở to, ánh nhìn mang chút van xin hướng về Triệu Mịch. Trông y vừa đẹp vừa đáng thương.

 

Ánh mắt này khác hẳn lần ở phòng tập quyền anh, khi Biên Vũ nhìn hắn.

 

Ánh mắt này… mong manh, sợ hãi, như lo lắng mất đi người quan trọng.

 

Triệu Mịch lại nhìn gương mặt đầy máu của Nghiêu Tranh, cơn giận trong lòng không vì thế mà nguôi, ngược lại càng cháy dữ dội.

 

Hắn biết, hắn hoàn toàn có thể giết Nghiêu Tranh.

 

Giết Nghiêu Tranh, một phát súng nổ tung đầu hắn, nói hắn là người của Boeing. Để hắn chết không rõ ràng, sạch sẽ.

 

Hiện trường không có camera, không nhân chứng, chỉ có đám tội phạm đã bị khống chế và dấu vết chiến đấu hỗn loạn. Hắn chỉ cần ra lệnh cho đặc nhiệm giữ kín là xong.

 

Còn giải thích với Biên Vũ thế nào?

 

Triệu Mịch nghĩ rất rõ.

 

Hắn đã thấy quá nhiều thủ đoạn mê hoặc. Tạo ra một “Nghiêu Tranh khả nghi” chẳng khó. Chỉ cần tìm chút “bằng chứng” chuẩn bị sẵn trong xe, để vài kẻ bị bắt “hợp tác” nói vài câu, dệt nên lớp lớp lời dối, dù Biên Vũ nghi ngờ cũng khó lòng tìm ra sự thật.

 

Cuối cùng, Biên Vũ sẽ tin Nghiêu Tranh là đồng bọn của chúng.

 

Dù sao Nghiêu Tranh vốn chẳng phải người tốt.

 

Nhưng trong lòng Triệu Mịch lại dâng lên một nỗi buồn. Vì hắn biết.

 

Biên Vũ sẽ không thích một Triệu Mịch như thế — một kẻ vì muốn độc chiếm mà sẵn sàng giết mọi mối đe dọa, bóp méo sự thật, thao túng nhận thức của y.

 

Đó không phải dáng vẻ mà Triệu Mịch muốn trở thành.

 

Nghiêu Tranh cũng nhìn ra sự do dự trong mắt Triệu Mịch, lạnh lùng quan sát ánh mắt vừa giận dữ vừa giằng xé của hắn.

 

Nếu lúc này, Triệu Mịch và Nghiêu Tranh hoán đổi vị trí, Nghiêu Tranh chắc chắn sẽ không chút do dự mà nổ súng bắn vỡ đầu Triệu Mịch.

 

Đó chính là khoảng cách giữa hai người họ.

 

Sau vài phút giằng co, bàn tay đang nắm cổ áo Nghiêu Tranh dần buông lỏng.

 

Dù cú đấm cuối cùng không giáng xuống, dù phát súng kìm nén trong lòng không bắn vào đầu Nghiêu Tranh, nhưng rõ ràng Triệu Mịch đang cố gắng đè nén cơn thịnh nộ trong lòng.

 

Hắn đã thất trách, không bảo vệ được Biên Vũ, đã khiến Biên Vũ thất vọng một lần. Thật sự, hắn không muốn để Biên Vũ thất vọng thêm lần nữa.

 

Nghiêu Tranh biết mình lại một lần nữa nếm được quả ngọt của chiến thắng. Nhưng kỳ lạ thay, lần này hắn chẳng còn tâm trí hay sức lực để tận hưởng cảm giác chiến thắng ấy.

 

Chiến thắng, trong khoảnh khắc này, dường như không còn quan trọng với Nghiêu Tranh nữa.

 

Hắn nhìn thấy trên gương mặt Biên Vũ, không biết từ lúc nào, đã vương một dòng lệ. Trong lòng nghĩ: Như đứa trẻ, còn khóc nữa.
Nhưng lại vô cùng xót xa.

 

Dưới ánh nhìn của Triệu Mịch, Nghiêu Tranh bước đi với dáng vẻ hơi mất thăng bằng nhưng vẫn vững chãi, tiến về phía Biên Vũ. Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Biên Vũ, khẽ nói: “Khóc gì chứ? Tôi còn sống, kẻ phía sau kia cũng chưa chết.”

 

Giọt nước mắt trên mặt Biên Vũ trông thật đẹp, hòa lẫn với vết máu loang lổ, vừa đáng thương vừa quyến rũ.

Bình Luận (0)
Comment