Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy Đường Sóc vì mình mới gây dựng studio âm nhạc, cảm giác áy náy đối với anh nhất thời ngập trong lòng cậu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nước mắt chợt chảy dải, dọc theo gò má rơi xuống đất, thanh âm người nói nghẹn ngào đứt quãng dường như đang cố kìm nén nước mắt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Khóc ra đi… đừng cố chịu đựng, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút, được không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những tủi thân uất ức bị dồn nén nhiều năm, lần lượt bị tổn thương, thất vọng hết lần này tới lần khác, tất cả đã đủ rồi…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai ngưởi cách nhau rất gần, Đường Sóc khẽ giơ tay về phía Ôn Niệm Nam, thấy cậu không cự tuyệt, anh mới chạm vào đôi mắt có chút sưng đỏ vì khóc kia, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cậu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam khẽ giật mình, qua lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thanh âm hơi run rẩy trả lời: “Được…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tớ… thật sự tớ có thể sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, đồ vật trang trí bên trong khiến không gian thêm ấm áp, bên cạnh là cây dương cầm tinh xảo, hai người ôm xiết lấy nhau, tâm hồn an ủi lẫn nhau.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại sao cậu ấy luôn nghĩ cho cảm xúc của người khác mà phớt lờ chính bản thân mình như vậy?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Niệm Nam! Niệm Nam cậu sao vậy?” Đường Sóc vội tiến lên đưa tay đỡ lấy Ôn Niệm Nam, sốt ruột hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đầu tôi đau quá…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Sóc đỡ tay Ôn Niệm Nam, đau lòng nói: “Đừng gõ đầu nữa, tớ dìu cậu tới ghế sofa nghỉ ngơi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Sóc ngẩn người nhìn tay mình, thu lại cảm xúc trong mắt đi tới, thấy cậu vẫn bị cơn đau đầu hành hạ, trong lòng anh vô cùng lo lắng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu muốn hỏi gì? Cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất cả.” Ôn Niệm Nam nhận ra Đường Sóc có lời muốn nói nhưng ngại cậu khó xử nên vẫn im lặng không mở miệng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu không có chuyện gì phải giấu Đường Sóc, có lẽ trên đời này chỉ có anh mới quan tâm cậu như vậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ừm, là hắn gây ra, nhưng việc này không thể trách cậu, tôi vốn không nên mong chờ cái gì xa vời, có được thân phận này ở cạnh hắn thì sao chứ? Sẽ có được tâm hắn à?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi… muốn ly hôn… lần này có lẽ tôi thật sự sẽ rời đi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe được câu này, thân thể Đường Sóc đột nhiên cứng đờ, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể vừa rồi là ảo giác vậy, mình nghe nhầm rồi sao.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ vài lời nói của Lục Vân đã khiến cậu nản lòng, nhà họ Cố và nhà họ Lục giúp đỡ cha cậu rất nhiều, mấy năm gần đây dự án nào họ cũng hợp tác với nhà họ Ôn, từng bước một cất nhắc thì cha cậu mới có được tất cả như ngày hôm nay, cậu không thể quên phần ân tình này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu Ôn Niệm Nam lại bắt đầu kịch liệt đau, cậu xoa xoa hai bên thái dương muốn khiến cơn đau dịu đi một chút, thế nhưng trong lòng lại chua xót, tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra thế này…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam hơi ngẩng đầu nhìn người đang lo lắng cho mình trước mặt, khoé miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Sao vậy?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Niệm Nam rõ ràng không muốn làm vậy, nhưng lại bởi vì không muốn Cố Ngôn Sinh vì cậu mà đoạn tuyệt với gia đình nên không có cách nào khác ngoài đồng ý, quả nhiên trong lòng cậu vẫn có hắn, vì muốn tốt cho hắn mà tự khiến mình chịu ấm ức.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự khẩn cầu trong đôi mắt kia xuyên sâu vào lòng Ôn Niệm Nam khiến cậu sửng sốt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Ôn Niệm Nam bối rối, cậu với tay lấy mũ đội lên muốn ra ngoài thì bị Đường Sóc giữ lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tớ không thể ư? Vì sao? Rõ ràng chúng ta ở cạnh nhau rất vui vẻ hạnh phúc, tại sao tớ lại không thể có cơ hội?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó không nên bị cậu phá huỷ…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy nụ cười đó, Ôn Niệm Nam cố kìm nén, nức nở nói: “Ừm, cười đẹp quá, cảm ơn cậu Đường Sóc.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lần nữa Ôn Niệm Nam đội mũ cẩn thận, nhấc chân bước ra ngoài đi về phía cậu đỗ xe, Đường Sóc cách hai mét đi sau cậu, không xa không gần, không nói gì cũng không tiến lên thêm nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đường Sóc, tôi đi đây.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi, cậu mau trở vào đi, ngoài này gió lạnh lắm.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi tới khi xe đã đi xa, anh vẫn đứng im tại chỗ…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Đường Luân Hiên nhận được tin nhắn của thư ký liền vội vã trở lại công ty, vừa vào văn phòng đã thấy thư ký của mình đang rót cà phê cho người ngồi trên sofa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tổng giám đốc Chu, sao đột nhiên ngài lại đến đây? Cũng không báo trước một tiếng.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc Đường Luân Hiên dừng xe trước cửa công ty thì Chu Nguyên Phong đã thấy anh, hắn đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng cau mày nhìn xuống dòng xe cộ dưới lầu, rủ mắt nhìn giờ trên đồng hồ, có chút không kiên nhẫn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong bưng tách cà phê lên thổi nhẹ, không hề để ý tới người đang nói chuyện bên cạnh. Đường Luân Hiên cũng đi tới ngồi xuống phía đối diện, thư ký nhanh nhẹn tiến lên rót cà phê, anh giương mắt nhìn người kia, không biết đối phương đang tính toán cái gì.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kỳ lạ, vị Tổng giám đốc họ Chu này không phải vừa rồi vẫn còn biểu hiện mình không có thời gian chờ đợi, liên tục hỏi khi nào thì người trở lại sao? Sao giờ ngược lại ngồi đây thảnh thơi uống cà phê vậy?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
——————————Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cầu vote! Cầu vote!Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Niệm Niệm cùng Cố cặn bã sau này tính cách sẽ có chút thay đổi, đều sẽ trưởng thành và khác đi, Đường Sóc cũng vậy, sẽ vì người mình yêu mà có thể tự gánh vác một phương trời.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Editor: Phòng cách ly của tôi có con bé biết tiếng Trung, chương hôm qua tôi lôi kéo nó dịch thẳng hộ một phát đó, hôm nay nó bắt đầu học thi rồi nên tôi cũng ngại nhờ, lại quay về tự edit, chỗ nào khó thì hỏi, tiện ghê :)) Đi cách ly chỉ có ăn với nằm, không được tự do đi lại, ngoài việc tự tắm rửa ra thì lợn chỉ sướng như chúng tôi là cùng, cho nên nhiều thời gian edit lắm, chỉ có điều tôi dùng điện thoại nên bấm hơi lâu, để xem cách ly xong có chạy kịp tới chương 100 không nào :v