Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 68

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Đã lâu không gặp người trước mặt, vẫn là nụ cười chói loá kia, trên mặt Đường Sóc đầy vẻ kích động khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Ôn Niệm Nam chỉ gục đầu, bàn tay siết chặt vô lăng nhưng không hề hạ cửa xe.

Thấy người ngồi trong xe đúng là Ôn Niệm Nam, Đường Sóc vô cùng phấn khích, vui mừng vẫy vẫy tay với cậu, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Ôn Niệm Nam ngẩn người nhìn Đường Sóc, lại chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khiến người khác nhìn không thấu.


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam không giống bình thường cho lắm, trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc, đi đến trước cửa xe gõ nhẹ, cười híp mắt, giơ tay ra hiệu cho cậu hạ cửa, cong khoé môi nhìn vào trong xe, thế nhưng người bên trong từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, chỉ gục đầu lên tay lái.

Đường Sóc hơi lo lắng, gõ cửa xe lần nữa, bất an gọi: “Niệm Nam, Niệm Nam, cậu mở cửa xe ra được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Luân Hiên từ phía sau đi tới, liếc người trong xe một cái rồi lại nhìn sang em trai mình, hơi lắc đầu mở miệng: “Đường Sóc, đừng làm thế, như vậy không phải phép với cậu Ôn.”

“Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ không thèm để ý đến em như vậy, chắc chắn là đã có chuyện gì rồi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc lại dùng lực gõ mạnh cửa xe, rất gấp gáp, đột nhiên cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt Ôn Niệm Nam hiện ra, bất lực nói: “Được rồi Đường Sóc, cậu gõ hư cửa xe của tôi có đền tiền không?”

“Niệm Nam, cậu tới đây gặp tớ sao? Tớ thật sự rất vui, hồi nãy cậu sau vậy, tớ gọi mà cậu lại…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc đang thao thao bất tuyệt thì chợt ngây người khi nhìn thấy gương mặt đối diện.

“Cậu… sao cậu lại gầy thế này? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Mới không gặp ít lâu đã ốm yếu như vậy, cậu ấy lại sinh bệnh rồi sao?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cửa xe mở hẳn ra, Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng bước xuống xe, Đường Sóc giờ mới nhìn rõ cậu đội một cái mũ trên đầu, kéo sụp vành mũ.

Ôn Niệm Nam như không có chuyện gì đứng bên cạnh xe nói: “Mấy hôm nay khẩu vị không tốt, có lẽ ăn ít đi nên nhìn hơi gầy thôi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thấy Đường Sóc còn định mở miệng hỏi tiếp, cậu vội vàng chuyển đề tài, nhìn sang Đường Luân Hiên bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”

“Quên giới thiệu với cậu, đây là anh trai tớ, Niệm Nam cậu thấy hai anh em tớ lớn lên có giống nhau không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam nghiêm túc nhìn một lúc: “Anh cậu đẹp trai hơn.”

“Niệm Nam, sao tới cậu cũng nói anh ấy đẹp trai hơn tớ thế? Anh ấy lớn lên giống mẹ, tính cách lại giống ba, vừa hay ngược hoàn toàn với tớ.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Luân Hiên bất đắc dĩ cốc đầu Đường Sóc, bước lên trước một bước đưa tay ra với Ôn Niệm Nam, hoà nhã nói: “Xin chào cậu Ôn, tôi tên Đường Luân Hiên, chắc bình thường Đường Sóc gây khá nhiều rắc rối cho cậu, vô cùng xin lỗi.”

Bàn tay giơ ra lúc lâu không ai bắt, Đường Luân Hiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn người trước mặt thì thấy sắc mặt Ôn Niệm Nam hơi khó coi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Anh hai, Niệm Nam không thích tiếp xúc với người khác.” Đường Sóc tiến lên vỗ nhẹ vào vai anh trai mình giải thích.

“Xin lỗi anh Đường.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Luân Hiên thu tay lại, lắc lắc đầu nói: “Không sao, là tôi đường đột khiến cậu Ôn khó xử.”

Bất ngờ có cơn gió nổi lên, Ôn Niệm Nam bị lạnh, cậu rùng mình một cái, Đường Sóc thấy vậy nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng qua cho cậu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam giật mình vì sự đụng chạm đột ngột, phản xạ có điều kiện quay người lại đẩy Đường Sóc: “Cậu định làm gì vậy?”

Áo khoác trong tay Đường Sóc rơi xuống đất, hơi khựng lại, ngước mắt nhìn người đang mang vẻ mặt hoang mang: “Cậu… làm sao vậy Niệm Nam? Tớ chỉ muốn khoác thêm áo cho cậu đỡ lạnh thôi mà.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Sau khi Ôn Niệm Nam từ từ bình tĩnh lại thì mới nhận ra mình phản ứng hơi quá, trong mắt đầy vẻ áy náy nhìn qua: “Xin lỗi cậu Đường Sóc, tôi không…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Gió bên ngoài hơi lạnh, vào phòng làm việc nói chuyện đi.” Đường Luân Hiên đẩy em trai mình một cái rồi xoay người đi về phía studio.

Đường Sóc nhặt chiếc áo bị rơi trên mặt đất mà lúc nãy muốn khoác lên cho Ôn Niệm Nam, thấy gió càng lúc càng lớn, cũng mở miệng nói mọi người vào phòng làm việc nói chuyện.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Niệm Nam, tớ vừa trang hoàng lại studio, cậu giúp tớ xem thử coi được không?”

“Không cần đâu, tôi phải đi luôn đây, hôm nay vừa lúc có vài việc đi qua đường Nhạc Tình, không ngờ lại gặp cậu.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam xoay lưng mở cửa xe, vừa mới chạm vào thì cửa xe bị người phía sau giơ tay đóng lại.

“Cậu nói dối…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cánh tay đang mở cửa xe của Ôn Niệm Nam cứng đờ, cậu cố gắng để giọng nói của mình không quá khác thường: “Cái gì… cơ?”

“Cậu tới đây để tìm tớ đúng không? Phải vậy không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam, trong mắt đã hơi có ánh nước, giọng điệu có chút tủi thân.

“Không phải.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tớ không tin, cậu đang nói dối.”

Đường Luân Hiên thấy Đường Sóc vẫn đang giằng co với Ôn Niệm Nam bèn bước lên khuyên: “Đường Sóc, bỏ tay ra, đừng làm khó cậu Ôn.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc buông lỏng tay, lùi về sau một bước tạo khoảng trống, trong mắt là sự ấm ức và mất mát.

“Xin lỗi Đường Sóc, tôi…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bỗng lại có một cơn gió to nổi lên, thổi mạnh tới mức khiến người đi đường phải nheo mắt tránh bụi. Ôn Niệm Nam giơ tay che để không bị cát bay vào mắt, sau khi gió ngừng mới chậm rãi bỏ tay xuống, phủi phủi bụi khỏi khăn quàng cổ và trên tóc.

Vừa chạm lên đầu, Ôn Niệm Nam giật mình phát hiện.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mũ… mũ bay đâu rồi…

Ngay sau đó cậu kinh ngạc nhìn về phía Đường Sóc đối diện đang giương mắt ngơ người.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc bị gió thổi không mở nổi mắt, trong khoảnh khắc muốn chạy tới nhặt giúp chiếc mũ của Ôn Niệm Nam bị gió thổi bay thì chợt phát hiện ra miếng băng gạc chói mắt trên trán cậu, Đường Sóc sững sờ.

Ôn Niệm Nam biến sắc, cuống quýt nhặt mũ muốn rời đi, đột nhiên bị Đường Sóc giữ chặt tay lại, giọng nói run rẩy: “Vết thương này ở đâu ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Bỏ tôi ra, Đường Sóc… Xin cậu đấy…”

Đường Sóc thả tay lùi về một bước, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng hỏi: “Niệm Nam, cậu đau không? Tại sao cậu lại bị thương nữa rồi? Sao cậu cứ suốt ngày bị thương như vậy… không đau sao…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi…”

Đau sao… Sao có thể không đau… Là tự bản thân không biết trời cao đất rộng, nhất định muốn theo đuổi ánh hào quang vốn không thuộc về mình nên mới có kết quả như ngày hôm nay… Có thể trách ai được…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Lại là Cố Ngôn Sinh đánh cậu đúng không? Có phải hắn đánh cậu không? Tên khốn nạn đó! Tớ phải tìm hắn tính sổ, tớ giúp cậu đánh hắn một trận!”

“Đủ rồi Đường Sóc, tôi không đáng để cậu làm như vậy, không xứng đáng đâu…” Nghe Đường Sóc nói muốn đi tìm Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam vội vã ngăn cản.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Không thể để cậu ấy đi, không được…

Nếu như Cố Ngôn Sinh đánh nhau cùng Đường Sóc thì phải làm sao? Nếu Cố Ngôn Sinh ghi hận Đường Sóc, muốn đối phó với cậu ấy thì mình biết làm thế nào?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cậu biết rõ thủ đoạn của Cố Ngôn Sinh, hồi cấp ba có lần Thẩm Lạc An bị kẻ khác quấy rối, ngay sau đó người kia liền bị đánh nhập viện rồi đột nhiên bị buộc nghỉ học.

Huống chi hiện giờ có mẹ hắn ở đây, hai nhà Cố Lục luôn không nương tay với kẻ thù, lúc mới kết hôn, cậu đã chính mắt trông thấy Cố Ngôn Sinh và Chu Nguyên Phong xử lý công ty đối nghịch với tập đoàn Cố thị thế nào.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam nhìn Đường Luân Hiên vẫn im lặng đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia áy náy, không thể khiến bọn họ bị liên luỵ.

Trong lòng Đường Sóc cảm thấy ấm ức thay cậu, rõ ràng đó là người bản thân mình ngày nhớ đêm mong lại tuỳ ý bị người khác giẫm đạp không hề được coi trọng, thấy người mình yêu liên tục bị thương tổn, vậy mà mình lại không thể giúp được gì.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Không đáng? Vậy tên khốn Cố Ngôn Sinh kia thì đáng để cậu phải trả mọi giá sao? Hắn có để ý tới cậu không? Có từng quý trọng cậu dù chỉ một lần chưa? Không hề! Một lần cũng chưa từng!”

Vừa giống như đang tức giận gào thét, lại dường như đang bộc phát toàn bộ sự ấm ức, Ôn Niệm Nam nhìn đôi mắt phiếm hồng của Đường Sóc, trong lòng càng thêm hổ thẹn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Người qua đường đang tò mò ngó sang phía bọn nọ, nhỏ giọng xì xào, Đường Luân Hiên sợ chuyện trên mạng lần trước lặp lại, trong mắt là cảm xúc phức tạp, khẽ sờ gọng kính nói: “Đường Sóc, vào studio rồi nói, ở ngoài nhiều người đừng làm lớn chuyện, tránh chuyện hiểu lầm không đáng có lại phát sinh, khiến cậu Ôn gặp phiền phức.”

Đường Sóc dịu dàng hướng về phía người bên cạnh nhỏ giọng: “Có được không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam cúi đầu không trả lời, qua lúc sau mới đáp: “Được…”

Lúc này di động của Đường Luân Hiên bỗng đổ chuông, anh lấy ra nhìn rồi nhíu mày, ngẩng đầu nói với em trai nhà mình: “Đường Sóc, công ty có việc gấp cần anh trở lại, em đưa cậu Ôn vào đi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lại quay sang ôn hoà nói với Ôn Niệm Nam bên cạnh: “Cậu Ôn, tôi còn có việc phải đi trước, lần sau có dịp sẽ mời cậu uống cà phê.”

Dứt lời anh gật nhẹ đầu lên xe lái đi. Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc vẫn đang cúi đầu, cất bước vào trong, Đường Sóc thấy người đi vào cũng vội vã theo sau.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Muốn uống nước không? Tớ giúp cậu rót cốc nước nhé?”

“Không cần, tôi muốn tới phòng piano nhìn chút.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bước vào phòng piano lần trước đã từng ghé, sau khi sửa sang lại thì khác hoàn toàn so với lần trước, trên tường có treo thêm nhiều đồ trang trí cùng tranh khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn, hoàn toàn không giống phong cách trước đây của Đường Sóc.

Cậu đi quanh cây dương cầm một vòng, lại lướt qua bức tranh treo trên tường, tâm tình dịu xuống không còn khó chịu như lúc trước, đột nhiên hai mắt cậu mở to, nhìn chăm chăm vào bức tranh phía đối diện cây dương cầm. Trong bức tranh là hình ảnh ngược sáng của một thiếu niên mặc áo trắng, ngồi cạnh cây dương cầm bên cửa sổ, trên mặt cậu là nụ cười đơn thuần, ánh nắng vàng kim trải trên bờ vai, bóng lưng phản chiếu vầng sáng chói mắt…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Sóc bỗng bước lên phía trước, giương mắt nhìn bức tranh, vẻ mặt đầy hoài niệm: “Còn nhớ rõ là lúc nào không? Tớ vĩnh viễn đều nhớ, cả đời sẽ không thể quên.”

Ôn Niệm Nam đương nhiên là nhớ, đây chính là lần đầu tiên cậu gặp Đường Sóc, khi đó cậu bị thầy sai tới phòng học đàn lấy nhạc phổ, nhưng khi nhìn thấy cây dương cầm đó lại không tự chủ được ngồi xuống đánh một bản nhạc.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tiếng đàn du dương từ đầu ngón tay vang lên, cậu đàn càng lúc càng nhập tâm, trên mặt bất giác lộ ra nét cười.

“Nhớ chứ, lúc đó tôi đang say sưa đánh đàn thì cậu bỗng xô cửa ngã vào.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Cậu nhớ rõ lúc đó Đường Sóc té thẳng ra đất, mũi đập xuống nền chảy máu nhưng vẫn vội vàng đứng lên lau máu mũi, ngượng ngùng cất lời chào hỏi mình…
Bình Luận (0)
Comment