Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 71

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Vào trong phòng, Ôn Niệm Nam dựa cửa vuốt ngực, lắng nghe thấy không có âm thanh nào bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi đi tới bên giường.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu


Đầu lại bắt đầu đau nhức dữ dội, cơ thể lảo đảo ngã ngồi xuống đệm, tay đập vào thành giường khiến cậu kêu lên một tiếng.

Tay trái của Ôn Niệm Nam đang đặt trên giường, cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, từ từ đưa tay lên trước mắt, ngẩn người ngắm nhìn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu



Đây là chiếc nhẫn lúc ở hôn lễ Cố Ngôn Sinh đã trao cho cậu, mẹ nói Cố Ngôn Sinh đã tự mình bay tới F đặt làm, trước khi kết hôn một năm đã hoàn thành xong, là để giành riêng cho người bạn đời cùng hắn kết hôn sau này.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng vuốt ve hình dáng chiếc nhẫn, một thoáng buồn loé lên trong mắt. Ít nhất thì đây cũng là bằng chứng đại diện cho việc cậu cùng Cố Ngôn Sinh là vợ chồng, trên đời này chỉ có cậu và hắn sở hữu nó, chỉ có chiếc nhẫn là thật sự thuộc về cậu trong cuộc hôn nhân này.

Có lẽ… sau khi ly hôn, cậu có thể cầm nó theo, coi như là thứ để nhớ về ba năm này.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Ôn Niệm Nam cởi áo khoác ngoài, lần tìm lấy túi thuốc ra, mở ngăn tủ cạnh giường đặt vào, muốn nhét túi thuốc vào ngăn thấp nhất để không ai nhìn thấy, đột nhiên cánh tay ngừng lại.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cậu lấy từ trong ngăn kéo một tấm ảnh chụp, trong hình có rất nhiều học sinh, một đám thiếu niên đều mặc quần áo đồng phục, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Bức hình này được chụp sau trận thi đấu bóng rổ toàn trường năm lớp mười một, cũng là bức ảnh duy nhất cậu chụp chung cùng Cố Ngôn Sinh. Bọn họ đã thắng trong trận đấu đó, Cố Ngôn Sinh trong ảnh vẫn còn nét non nớt trên khuôn mặt đang hơi mỉm cười, Ôn Niệm Nam đứng cách hắn chưa đầy hai mét, cười vô cùng hạnh phúc.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của tuổi trẻ năm ấy, cậu nhớ lại bản thân mình thật giống như một thằng ngốc.

Từ sau khi Cố Ngôn Sinh giúp cậu ở tiệc sinh nhật ông Cố, một đứa trẻ luôn không thích nơi tụ tập đông người như cậu lại bắt đầu thường xuyên theo cha tới các loại tiệc xã giao chỉ để có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bởi vì thân phận của Cố Ngôn Sinh hơn người, bữa tiệc nào hắn cũng được rất nhiều người vây quanh, mà Ôn Niệm Nam mỗi lần đều chỉ ngây ngốc ngồi trong góc lặng lẽ ngắm nhìn hắn.

Lần tham dự tiệc của nhà họ Chu đó, cha Ôn vì quá bận rộn giao thiệp không có thời gian trông cậu, để cậu tuỳ ý kiếm gì đó ăn trong lúc chờ ông. Ôn Niệm Nam bưng một đĩa bánh ngọt, đang tới lấy thêm cốc nước trái cây thì bỗng nhiên bị người đụng một cái, cốc nước liền đổ ụp lên người.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“A, ngại quá, tôi không thấy cậu, cậu không sao chứ?”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn vết bẩn trên quần áo, còn có cả kem bơ trên bánh ga tô, ngẩng đầu cười nói: “Không sao, tôi vào phòng vệ sinh lau chút là sạch.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Thật sự xin lỗi.”

Vòi nước trong toilet chảy ào ào, Ôn Niệm Nam dùng tay vốc ít nước lau nước trái cây và kem trên quần áo nhưng càng lau vết bẩn càng loang, càng nhìn rõ vệt kem bơ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Haiz… biết thế không lau, càng lau càng bẩn.”

Ngoài cửa vọng tới tiếng bước chân, có điều đã bị tiếng nước chảy át đi khiến cậu không nghe thấy, vẫn còn đang chuyên tâm xử lý quần áo.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cánh cửa bị đẩy vào, một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng, vẻ mặt không kiên nhẫn bước tới, thấy trong toilet có người thì hơi sững sờ.

“Sớm biết đã không chà, càng chà càng loang rộng.” Người đứng bên cạnh bồn rửa tay khẽ thở dài, thanh âm có chút uể oải.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“…”

Chợt một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra trước mặt, trong tay cầm một chiếc khăn màu xanh nhạt đưa tới. Nghe được tiếng động Ôn Niệm Nam liền ngây ngốc nhìn sang, thấy gương mặt kia thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngạc nhiên đứng tại chỗ không hề phản ứng lại.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Có sao không? Cậu cầm lấy khăn tay này đi, lau cho sạch.”

“Huh? Oh, được.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ôn Niệm Nam cứ ngơ ngẩn nhận lấy khăn trong tay đối phương, giương mắt lên nhìn người trước mắt, khuôn mặt cậu phút chốc đỏ bừng, cúi đầu tránh đi ánh nhìn kia: “Cảm ơn khăn tay của anh.”

Người đàn ông gật đầu một cái rồi bước vào, Ôn Niệm Nam vẫn còn đứng tại chỗ chưa hồi thần, nhìn nhìn chiếc khăn trong tay, khoé miệng bất giác cong lên. Lúc người kia đi ra cậu vẫn đang đứng nhìn chằm chằm khăn tay mà cười ngốc, mãi tới khi nghe tiếng vòi nước bên cạnh mới giật mình.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bên ngoài truyền tới một giọng nói không kiên nhẫn: “Cố Ngôn Sinh cậu lại làm gì thế hả? Ngoài kia vẫn còn nhiều người đang chờ đợi cậu đấy, đừng có chọc dì mất hứng.”

Nghe thấy tiếng gọi, vẻ mặt Cố Ngôn Sinh biểu lộ sự phiền chán, rút khăn giấy bên cạnh lau tay rồi rời đi. Ôn Niệm Nam dõi theo bóng lưng kia, lại nhìn chiếc khăn trong tay, đột nhiên đưa lên vùi mặt vào đó, trong toilet bỗng vang lên tiếng cười ngốc nghếch của thiếu niên.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Thấy Cố Ngôn Sinh cuối cùng cũng chịu đi ra, Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn hắn, nói: “Cậu lại trốn đi hút thuốc đấy à?”

“Không, bên trong có người.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Đi thôi, dì đang đợi cậu đằng kia.”

Từ sau lần đó, trong lòng Ôn Niệm Nam càng mong ngóng được gặp lại hắn, thỉnh thoảng sau giờ học còn cố ý chạy tới cửa hàng tạp hoá nhỏ cạnh trường Cố Ngôn Sinh để mua đồ, ánh mặt lại chăm chú hóng về phía cổng trường.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cho tới khi cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông, khoé môi sẽ không tự chủ được mà giương lên, có điều nhà họ Cố luôn cho tài xế riêng đưa đón, mỗi lần ra khỏi cổng trường Cố Ngôn Sinh lập tức ngồi vào xe rời đi.

Mặc dù chỉ có thể đứng từ xa nhìn đôi lần, đối với Ôn Niệm Nam mà nói như vậy cũng đã đủ rồi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trong lòng cậu giống như có ánh sáng bỗng chiếu vào nơi bóng tối sâu thẳm mịt mờ, chàng trai ngây thơ không thể chờ đợi được mà đưa tay bắt lấy, rồi dần dần nhận ra đó chính là yêu thích, thế nhưng vì tự ti mà cậu lại lùi vào trong vỏ ốc của mình im lặng lén nhìn, cho dù chỉ là ngưỡng mộ mơ ước từ đằng xa.

Nhưng khi ánh sáng ấy nhuốm thành màu đen, biến hoá ra những xúc tu cuốn chặt lấy cậu kéo vào trong bóng tối, tình cảm yêu thương được chôn sau dưới đáy lòng kia liệu có thể được đáp lại không…

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

———————-

“Được, Tổng giám đốc Lục, ngài vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ kiểm tra lại một chút.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sau khi cha Ôn gập máy tính lại, bên trong căn phòng khẽ khàng một tiếng thở dài. Ông nhìn bức tranh Ôn Niệm Nam tự tay vẽ bằng sáp màu năm cậu bốn tuổi đang được treo trên tường phòng làm việc, trong đó là hình ba người tí hon đang cười hạnh phúc nắm tay nhau, hốc mắt ông chợt ẩm ướt.

Ông nhấc bước đi tới, giơ tay vuốt ve lên hình cậu bé đứng giữa bức tranh, khẽ nói: “Con vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, giống hệt như mẹ con, tại sao con cứ mãi thà chính mình chịu tổn thương cũng phải bảo vệ người bên cạnh chứ?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Từ sau khi vợ qua đời, ông không hề quan tâm tới Ôn Niệm Nam nữa, mất đi người vợ mình yêu thương nhất là đả kích to lớn đối với ông, hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại cùng nắm tay tiến vào lễ đường, thế mà mới chỉ kết hôn được mấy năm vợ ông đã mất vì bệnh tim.

Sau biến cố bất ngờ này, ông bắt đầu dùng công việc để có thể xoa dịu đi nỗi đau, thường xuyên đi sớm về muộn không còn để ý tới việc trong nhà. Có điều ông lại không nhận ra Ôn Niệm Nam cũng phải chịu đựng sự mất mát này, tổn thương so với ông không hề ít hơn, mà mình cố tình xa cách khiến cậu cho rằng cha cậu cũng chán ghét cậu, tính cách dần trở nên vô cùng nhạy cảm hướng nội.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đợi đến lúc ông phát hiện ra thì đã muộn, đứa trẻ luôn chạy tới giơ tay đòi ôm mỗi khi ông tan làm về nhà đã trở nên an tĩnh hiểu chuyện hơn rất nhiều, giống như đột nhiên đã trưởng thành, mà mối quan hệ giữa hai người tựa hồ cũng đã thay đổi.

Cha Ôn đưa tay lên ôm mặt, biểu cảm ngưng trọng, đứa trẻ kia lại gầy hơn, tinh thần càng ngày càng kém, băng gạc màu trắng giấu dưới mũ…

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

———————-

Cốc cốc… Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Âm thanh kia kéo Ôn Niệm Nam từ trong quá khứ trở lại, cậu đưa tay lau lên khoé mắt, đứng dậy nói: “Mời vào.”

Ôn Niệm Nam cất kỹ ảnh chụp vào trong ngăn tủ lần nữa rồi ngồi lại lên giường, lúc lâu sau ngoài cửa vẫn không ai đáp lại, cậu đành đi tới mở cửa thì thấy Cố Ngôn Sinh đứng trước mặt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Mẹ bảo tôi tới gọi cậu xuống dùng bữa tối.”

“Ah… được.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Xoay người đóng cửa lại, Ôn Niệm Nam chậm rãi đi về phía cầu thang. Cố Ngôn Sinh đột nhiên bước tới nắm chặt tay cậu khiến cổ tay cậu phát đau.

“Anh? Anh làm gì?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ đang muốn cho mẹ nhìn thấy, để bà ấy biết chúng ta là một đôi chồng chồng bình thường, không phải cậu đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?”

Ôn Niệm Nam nghe thấy câu nói này đầy sự mỉa mai, trong mắt là sự thất vọng, cậu chợt giật mạnh tay lại muốn vùng ra.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Cậu dám! Thành thật một chút.” Lực nắm lại tăng thêm, trên cổ tay liền bị lằn một vết đỏ.

Không biết Ôn Niệm Nam đột ngột lấy đâu ra sức mạnh, dùng lực hất văng tay Cố Ngôn Sinh ra. Hắn sững sờ nhìn tay mình bị quăng ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt, sắc mặt hắn trầm xuống, giơ tay muốn động thủ.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Cậu chủ, bà chủ nói hai người nhanh xuống dưới ăn cơm.” Dưới lầu vọng lên tiếng dì Lam.

Cố Ngôn Sinh liếc nhìn thân thể đang phát run của người kia, bực mình nói: “Đi theo sau tôi cùng xuống, đừng có gây chuyện.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ôn Niệm Nam giả điếc đột nhiên lách qua hắn đi thẳng, Cố Ngôn Sinh mặt lạnh bước theo sau. Lục Vân thấy hai người cũng không nói thêm gì, tất cả ngồi vào bàn, dì Lam bưng canh hầm riêng cho Ôn Niệm Nam tới.

“Nguyên Phong đâu? Sao vẫn chưa về?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lục Vân nâng mắt liếc nhìn Cố Ngôn Sinh, chậm rãi nói: “Vừa rồi gọi điện tới, Nguyên Phong về nhà họ Chu rồi, tối muộn mới trở lại.”

Ôn Niệm Nam ăn mấy miếng không nuốt nổi nữa nhưng lại không muốn phụ ý tốt của mẹ, đành cố ăn thêm một chút.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cố Ngôn Sinh để ý thấy vẻ mặt Ôn Niệm Nam hơi khác thường, hắn liếc nhìn bát canh rồi lại nhìn sang bát cháo đặt bên cạnh, nháy mắt liền hiểu rõ.

“A Sinh.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Dạ?”

“Ngày mai đưa Niệm Niệm tới buổi hoà nhạc, nghệ sĩ dương cầm mà Niệm Niệm yêu mến sẽ biểu diễn ở thành phố M, Nguyên Phong đưa mẹ hai vé rồi, ngày mai hai người cùng đi.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Con không muốn đi.”

“Con không muốn đi.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Hai câu nói cùng lúc vang lên, lại chung ý tứ từ chối.

Cố Ngôn Sinh nghe thấy Ôn Niệm Nam vậy mà cũng sẽ cự tuyệt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng không vui, chất vấn: “Cậu không muốn đi?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tên nhóc này thế mà dám từ chối, trong hồ lô bán thuốc gì đây… ( = không biết trong đầu đang nghĩ cái gì)

Ôn Niệm Nam không mở miệng trả lời, bình tĩnh ngoan ngoãn ăn canh trong bát. Lục Vân thật không ngờ cả hai đều từ chối, bà đã đoán trước Cố Ngôn Sinh sẽ không muốn đi, nhưng mà không ngờ là cả Ôn Niệm Nam cũng vậy.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

“Niệm Niệm, đó là nghệ sĩ dương cầm Phil nổi tiếng nhất nước F, chẳng phải con đã từng nói với mẹ là con thích ông ấy sao?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Mẹ, con không muốn đi, con muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

“Cũng được, là mẹ không suy nghĩ chu toàn, thân thể Niệm Niệm còn yếu thật không nên ra ngoài đi khắp nơi, vẫn cứ ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cố Ngôn Sinh cúi đầu không nói gì, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.

——————————

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu vote! Cầu bỏ phiếu!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nghệ sĩ dương cầm Phil đã giúp đỡ sự nghiệp âm nhạc của Niệm Niệm rất nhiều sau khi ly hôn, haha đó là bàn tay vàng của Niệm Niệm đó nha (mẹ đẻ cười to)

Thẩm tác yêu (*trong từ tác yêu tác quái) chuẩn bị lên sàn, Chu nộ nộ (*nộ là tức giận) cũng sẵn sàng cầm thuốc diệt trừ.
Bình Luận (0)
Comment